Huyết Lang Báo Thù

Chương 239: Chương 239: Kém may mắn




Sau khi Thư Lăng Vy vật một tên côn đồ qua vai cho hắn ngã xuống đất, cô cười không được khóc không xong liếc nhìn Đông Phương Hạ một cái! Sau đó, vung nắm đấm ra với bốn tên côn đồ còn lại.

Sau một hồi tiếng kêu thảm thiết và tiếng xương rạn nứt, Thư Lăng Vy đắc ý làm thế tay thắng lợi với Đông Phương Hạ! Mắng tên côn đồ dưới đất: “Còn không mau cút đi, còn để bà nhìn thấy chúng mày trêu chọc phụ nữ, gặp một lần đánh một lần!”

“Con đàn bà thối, mày đợi đấy cho tao!!!”

Đám côn đồ bị đánh đến mức tìm răng khắp mặt đất, gã thanh niên dẫn đầu bỏ chạy chuồn mất dưới sự dìu đỡ của hai tên côn đồ, trước khi đi còn nói lại một câu, có lẽ là tìm cứu viện.

Lúc này ánh mắt của đám người vây quanh xem nhìn Thư Lăng Vy đều thay đổi, người phụ nữ này cũng thật mạnh quá rồi! Một mình đánh mười mấy tên côn đồ, chỉ tốn chút mồ hôi, lại không bị thương!

Ở bên ngoài cùng đám đông, vừa hay có hai người phụ nữ đẹp đi qua đây, thấy có người đánh nhau trên phố, còn là một cô gái, cũng phải hiếu kỳ, phía sau họ, có bốn người đàn ông lực lưỡng áo đen! Bốn người này nhìn có vẻ là vệ sĩ, lại giống quân nhân, đứng phía sau hai người phụ nữ đẹp, toàn thân tỏa ra khí thế sắc lạnh, giữa hông còn phồng lên, vô cùng cảnh giác!

Hai người phụ nữ đẹp chen vào đám đông, vừa hay nhìn thấy Thư Lăng Vy giơ thế tay thắng lợi với Đông Phương Hạ! Người phụ nữ bên trái nhìn thấy Thư Lăng Vy, dụi mắt, khi chắc chắn mình không nhìn nhầm, lập tức quay mặt nhìn người phụ nữ bên cạnh bà ấy.

Khoảnh khắc người phụ nữ đẹp nhìn thấy Thư Lăng Vy, đôi mắt mở thật to, lòng nghĩ sao con gái lại đánh nhau ở đây, nó cũng thật là, bây giờ thì tốt rồi, bị mẹ chồng tương lai của nó nhìn thấy rồi!

“Lăng Vy…”

Thư Lăng Vy đang định đi đến chỗ Đông Phương Hạ, đột nhiên nghe thấy có người gọi mình, giọng nói này rất quen thuộc! Lập tức, cô quay mặt nhìn, khi nhìn thấy là mẹ chồng tương lai của mình, đầu tiên là sửng sốt! Sau đó, lạnh toát mồ hôi, chân tay không biết làm gì đứng im tại chỗ!

Hác Hàm Nguyệt và mẹ của Thư Lăng Vy đến phố Bắc mua sắm, không ngờ lại gặp chuyện này! Hác Hàm Nguyệt nhìn về hướng mà con dâu vừa mới giơ tay, khi nhìn thấy con trai của mình ngốc nghếch ngẩn người ở đó, ăn mặc như lưu manh, đầu tóc bù xù, năm sáu màu sắc dưới ánh đèn đường, lập tức bốc hỏa!

Đúng lúc Hác Hàm Nguyệt lên tiếng gọi Thư Lăng Vy, Đông Phương Hạ đã ngẩn người! Cười không được khóc không xong ngẩn ngơ ở đó, lòng nghĩ cũng thật trùng hợp quá! Yên Kinh rộng lớn như vậy, sao lại gặp mẹ của mình ở đây chứ! Sao mình không nghĩ đến mẹ thích đến đây dạo phố chứ! Lần này rắc rối rồi!

Hác Hàm Nguyệt không thèm nhìn Đông Phương Hạ, đi đến chỗ Thư Lăng Vy, hỏi: “Lăng Vy, sao con lại ở đây đánh nhau với người ta!”

“Vy Nhi, con thật không ra sao, một đứa con gái sao lại như vậy trên phố!”, mẹ của Thư Lăng Vy trách mắng.

“Dì, mẹ, con… con…”

Bây giờ Thư Lăng Vy có nỗi khổ mà không nói ra được, tuy cô đanh đá, cá tính mạnh, đối mặt với mẹ của cô, cô cũng không sợ gì, nhưng bây giờ là mẹ chồng tương lai, còn nhìn thấy mình đánh nhau với người khác, cô rất muốn khóc! Ánh mắt nhìn về phía Đông Phương Hạ, không ngừng nháy mắt với Đông Phương Hạ!

Người phụ nữ đẹp nhìn thần sắc của Thư Lăng Vy, liền nhìn theo hướng ánh mắt của con gái với ánh mắt hoài nghi! Khi nhìn thấy có một tên côn đồ đi về phía mình, ánh mắt chuyển sang nhìn con gái mình, ánh mắt đó dường như đang hỏi, sao con không hiểu chuyện gì hết, kết bạn cũng thôi đi, sao lại kết bạn với một tên côn đồ! Còn bị mẹ chồng của con bắt gặp! Lần này làm thế nào?

Đông Phương Hạ thấy mẹ của mình không để ý mình, anh cũng đi đến! Bây giờ anh hận không thể tát mình hai cái, sao hôm nay lại đến đây! Đến thì đến rồi, sao lại ăn mặc thành ra thế này! Kém may mắn như vậy… Anh đang định nói, giọng nói của Hác Hàm Nguyệt liền vang lên!

“Lăng Vy, đây là bạn của con à?”

Thư Lăng Vy mờ hồ khó hiểu, dì, đây là Đông Phương Hạ, con trai dì đấy! Không phải dì không nhận ra chứ!

Mẹ của Thư Lăng Vy nhìn dáng vẻ ngập ngừng của con gái, liền chột dạ! Lòng nghĩ con gái và tên lưu manh này có quan hệ gì! Nhưng vẫn lên tiếng dàn xếp chữa cháy.

“Đúng đúng đúng… Hàm Nguyệt, cậu ấy là bạn của Vy Nhi, tôi biết! Chỉ là bạn!”

Thư Lăng Vy nghe xong, muốn cười mà không dám cười! Mẹ, mẹ biết, thế mẹ có biết anh ấy chính là con rể của mẹ không, mẹ muốn dàn xếp chữa cháy cũng không thể nói như vậy.

Đông Phương Hạ nghi hoặc nhìn mẹ của Thư Lăng Vy, lòng nghĩ dì này là ai, sao lại đi cùng mẹ mình, bà ấy quen biết mình? Sao mình không biết bà ấy?

“Bạn?”, Hác Hàm Nguyệt giả bộ nghi ngờ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.