Sau khi cho hết vật phẩm của mình vào Túi Càn Khôn nhỏ, Dương Hiên lại lấy thứ khác từ trong ngực ra, đó là một cuốn bí tịch màu vàng hơi cũ với bốn chữ lớn Bách Lãng Đao Quyết!
Nhìn Bách Lãng Đao Quyết trong tay, trên mặt Dương Hiên hiện lên vẻ phức tạp, có u buồn, có hoang mang, có hồi hộp, có nghiêm nghị, dường như còn xen lẫn chút mong đợi.
Theo như sư huynh Man Ngưu nói, Bách Lãng Đao Quyết này là do tổ sư bảy đời trước lấy được từ di tích thượng cổ. Thứ hạng của nó rất cao, có lẽ đúng như Ứng chấp sự nói, tuyệt phẩm và uy lực của nó có thể sánh ngang với rất nhiều võ kỹ cấp huyền trung hạ phẩm. Nếu luyện thành công, đừng nói là Vân Phi Dương, cho dù cả ngoại môn này cũng chẳng có ai là đối thủ của hắn, thậm chí còn có thể phá vỡ luật sắt, cảnh giới Khai Mạch đấu với cao thủ võ sư cảnh giới luyện cốt!
Nhưng câu nói kế tiếp của Man Ngưu lại như thanh gươm sắc bén treo lơ lửng trên đầu khiến hắn không dám bước qua lôi trì, những người luyện Bách Lãng Đao Quyết nhẹ thì tẩu hoả nhập ma, võ công giảm mạnh, nặng thì mất hết linh lực, cơ thể nổ tung, nghĩ thôi cũng khiến người ta rợn tóc gáy.
Đây là một môn võ kỹ bị nguyền rủa.
“Có nên luyện không đây?”, Dương Hiên chau mày, khuôn mặt điển trai nhăn nhó đầy do dự, nếu không nghe lời khuyên của Man Ngưu, cố gắng luyện Bách Lãng Đao Quyết này, kết quả cuối cùng rất có thể sẽ giống những sư huynh tiền bối, nhẹ thì tẩu hoả nhập ma, nặng thì nổ xác rồi chết. Bây giờ hắn có thiên phú trác tuyệt, ngộ tính vượt xa các đệ tử cùng lứa, nhưng hắn sẽ không ngây thơ cho rằng mình đã vượt qua tất cả mọi người. Mặc dù huyết mạch bát phẩm trung đẳng rất hiếm, có thể nói là độc nhất vô nhị, nhưng ở trong Thất Tinh Tông cũng chỉ được liệt vào hàng ngũ thiên tài. Trăm nghìn năm nay, những người tu luyện Bách Lãng Đao Quyết chắc chắn không thiếu người có huyết mạch bát phẩm trung đẳng như hắn, thậm chí còn hơn hắn, có thể là huyết mạch thất phẩm thiên tài của quốc gia, họ đều đã thất bại, nếu hắn cố gắng tu luyện thì phần lớn cũng sẽ có kết cục như vậy!
Nhưng nếu bỏ cuộc thì Dương Hiên thật sự rất không cam lòng, cả dãy Khai Dương này cũng không có được mấy môn võ kỹ tuyệt phẩm, nếu bỏ lỡ, sau này muốn tu luyện lại là rất khó.
“Có luyện không sau này rồi tính, xem trước chắc không sao đâu nhỉ”, hắn lẩm bẩm một tiếng rồi không kìm được nữa, bất giác lật mở trang đầu tiên.
Một trang, hai trang, ba trang…
Ngay khi trang thứ nhất vừa mở ra, Dương Hiên như bị ma xui quỷ khiến, lật hết trang này đến trang khác, không thể dừng lại, toàn bộ tinh thần đều tập trung trong đao chiêu tuyệt diệu.
“Bách Lãng Đao Quyết này thật lợi hại! Một đao chém ra mang theo sức mạnh đao kình năm mươi cân, uy lực tăng vọt hàng chục lần, thật sự mạnh hơn võ kỹ cấp hoàng bình thường rất nhiều, không thể so sánh!”, nhiệt huyết trong lòng Dương Hiên sục sôi, khao khát. Nếu luyện được Bách Lãng Đao Quyết thì không cần đại thành, chỉ cần tiểu thành thôi, có lẽ ở ngoại môn này đã không ai có thể là đối thủ của hắn, lên đến đại thành, sức mạnh đao kình năm mươi cân xếp chồng, dù là võ sư cảnh giới luyện cốt thì hắn cũng có tự tin có thể đấu một phen.
“Kỹ năng kỳ diệu như vậy, lẽ nào mình thật sự không thể tu luyện sao?”, vẻ mặt Dương Hiên không cam lòng, hắn đọc kỹ một lượt không phát hiện ra Bách Lãng Đao Quyết này có gì không ổn, nhưng chính vì vậy hắn mới không dám tuỳ ý tu luyện công pháp này, bài học xương máu phía trước, vô số thiên tài anh kiệt cũng không thể thoát khỏi cảnh tẩu hoả nhập ma.
Chắc chắn Bách Lãng Đao Quyết có thiếu sót, hơn nữa còn là thiếu sót chết người!
Xoạt, xoạt, xoạt…
Dương Hiên đọc đi đọc lại Bách Lãng Đao Quyết, cẩn thận nghiên cứu từng chữ một, hy vọng có thể phát hiện ra sai sót của võ kỹ này, nhưng tiếc là hoàn toàn vô ích!
Trăm nghìn năm nay, không biết có bao nhiêu người đã đọc cuốn sách này, trong số họ có rất nhiều võ sư cảnh giới luyện cốt, thậm chí có cả những cao thủ Võ Hầu đã đả thông huyệt khiếu, nếu dễ dàng phát hiện như thế thì nào còn tới lượt hắn.
“Chết tiệt!”, hết lần này tới lần khác không có kết quả, cuối cùng Dương Hiên từ bỏ: “Hừ! Cho dù không có Bách Lãng Đao Quyết thì ta vẫn có thể đạt tới đỉnh cao!”
“Rầm!”
Hắn đập mạnh quyển Bách Lãng Đao Quyết lên bàn như để trút giận, tách trà bằng ngọc rung lên, nước trà đổ ra làm ướt quyển sách trên bàn.
“Mẹ kiếp, đúng là xui xẻo!”
Dương Hiên thầm chửi một tiếng, động tác rất nhanh, vội vàng cầm bí tịch trên bàn lên, vừa nãy chỉ là tức giận nên hắn mới nói thế thôi chứ không định thật sự từ bỏ. Bây giờ hắn không tìm ra thiếu sót của Bách Lãng Đao Quyết, không có nghĩa là sau này tu vi cao rồi cũng không có cách, dù sao hiện tại hắn cũng chỉ là võ giả lục trọng thiên nho nhỏ, kiến thức còn hạn hẹp.
“Lạ thật, lúc nãy đâu có đâu”, hắn vừa mở trang bìa ra định lau nước trà trên đó, bỗng nhiên hắn khựng lại, trong mắt lướt qua một tia ngạc nhiên, vừa nãy nhìn rất kỹ, mặt sau trang bìa không có gì, nhưng lúc này lại hiện ra một dòng chữ.
“Muốn luyện công pháp này, trước tiên phải…”