Đương nhiên nếu biết chiến tích hiển hách của Dương Hiên, bọn họ nào còn dám khí thế hừng hực tự tìm tới cửa gây chuyện với hắn, Kha Vân còn không phải đối thủ của hắn, ngay cả Lôi Vân cũng bị hắn giết, bọn họ đi tìm hắn gây chuyện chẳng phải giống như lão thọ tinh ăn thạch tín, cảm thấy mình sống quá lâu rồi sao?
“A! Dương Hiên, ngươi sẽ không được chết tử tế đâu…”, giọng Dương Kiệt như tiếng vượn rú, hận ý ngút trời, tay phải của hắn ta đã hoàn toàn bị phế bỏ, cho dù chữa được thì sau này có lẽ cũng không thể sử dụng được bao nhiêu sức lực.
“Nói thêm câu nữa, ta đây sẽ lấy mạng chó của ngươi!”, giọng Dương Hiên vô cùng lạnh lẽo như đến từ địa ngục khiến người ta kinh hồn bạt vía, dám chửi mẫu thân hắn, chưa lấy cái mạng chó của hắn ta đã là nể tình người thân họ hàng rồi.
“Ngươi…”, Dương Kiệt ấp úng mãi cuối cùng cũng không nói được gì, mặc dù không nghĩ Dương Hiên thật sự sẽ nhẫn tâm giết mình nhưng hắn ta không dám đánh cược, mạng chỉ có một, mất rồi là hết!
“Cút! Ngay bây giờ! Lập tức!”, thêm một giây Dương Hiên cũng không muốn nhìn thấy hai người này.
“Dương Hiên, ngươi…”, lần này người lên tiếng là Dương Khai, nếu cứ ra về như vậy thì hai huynh đệ bọn họ sẽ mất hết mặt mũi.
“Ta đếm đến ba, nếu các ngươi vẫn không cút thì xác định sẽ bỏ mạng tại đây!”, sát ý lạnh lẽo bộc phát ra từ người Dương Hiên, trong phút chốc, nhiệt độ xung quanh dường như đột nhiên giảm xuống hơn mười độ.
Dương Khai và Dương Kiệt lập tức rùng mình, lườm Dương Hiên bằng ánh mắt hận thù: “Dương Hiên, ngươi chờ đó, chúng ta sẽ không cứ thế bỏ qua chuyện này đâu!”
Dương Kiệt không dám cược, Dương Khai cũng vậy, bỏ lại một câu đe doạ rồi dìu Dương Kiệt tàn tạ rời đi.
“Vẫn muốn báo thù à?”, Dương Hiên đang định về phòng ngủ chợt dừng bước, đôi mắt đen nhánh loé lên tia sáng lạnh: “Hy vọng các ngươi đừng nghĩ quẩn, nếu không đừng trách ta không nể tình họ hàng!”
Có những việc có lần một không được có lần hai, Dương Hiên hắn không phải người tốt lấy ân báo oán!
Sau đó…
Dương Hiên không để ý đến lời chửi rủa cay độc của Dương Kiệt và Dương Khai nữa, hắn nhấc chân tiếp tục đi vào phòng ngủ. Hai con kiến huyết mạch cửu phẩm, nhấc tay lên là có thể giết chết, không đáng để hắn quan tâm nhiều.
Bước đến bàn vuông phía trước, Dương Hiên nhấc tay phải, một chiếc túi nhỏ màu xanh nước biển cỡ bàn tay xuất hiện trong tay hắn, đó chính là Túi Càn Khôn nhỏ của Lôi Vân.
Linh giác hoạt động, không thua gì võ giả cửu trọng thiên, thậm chí tinh thần lực còn lập tức như dòng sông cuồn cuộn rót về phía Túi Càn Khôn nhỏ.
“Ầm!”
Trong vòng chưa đến ba giây, tinh thần lạc ấn trên Túi Càn Khôn nhỏ của Lôi Vân đã hoàn toàn bị phá huỷ, mọi thứ trong túi thoáng chốc hiện lên trong đầu hắn.
Không gian trong Túi Càn Khôn nhỏ chỉ chừng một thước vuông, cho dù Túi Càn Khôn nhỏ cấp thấp nhất cũng vậy, mặc dù Lôi Vân là cao thủ hàng đầu Linh Vân Phong nhưng suy cho cùng cũng là đệ tử ngoại môn, võ giả lục trọng thiên nho nhỏ cũng không có nhiều thứ quý giá lắm, có được một Túi Càn Khôn nhỏ đã là không tệ rồi!
“Ba viên linh thạch, cũng được, cũng được!”, cộng thêm phần thưởng một viên linh thạch cho tân nhân vương lần trước của Dương Hiên, bây giờ hắn đã có bốn viên linh thạch, mặc dù giá trị con người không thể so sánh với Tiền Bách Vạn, nhưng so với hầu hết đệ tử ngoại môn thì cũng thuộc hàng giàu có.
“Một lọ mười viên Thông Mạch Đan thượng phẩm có lẽ có thể khiến mình đả thông thêm hai thiên mạch nữa, một lần lên tới lục trọng đỉnh phong luôn”, người có huyết mạch bát phẩm dù là tốc độ tu luyện hay sức chiến đấu đều vượt xa người có huyết mạch cửu phẩm cùng cấp, nhưng chuyện gì cũng có lợi và hại, mỗi lần họ thăng cấp sẽ tốn nhiều tài nguyên hơn võ giả bình thường rất nhiều. Một lọ mười viên Thông Mạch Đan thượng phẩm đủ để võ giả lục trọng thiên đột phá tới cảnh giới thất trọng thiên, thậm chí là thất trọng hậu kỳ hay đỉnh phong cũng không phải không thể. Nhưng với Dương Hiên mà nói, có thể khiến hắn đột phá một cảnh giới nhỏ thôi đã là một ẩn số lớn rồi.
“Bồi Nguyên Đan, linh đan trung phẩm có thể bổ sung ba tầng nội tức cho võ giả lục trọng thiên, đồ tốt đấy. Hoả Vân Chưởng, võ kỹ cấp hoàng hạ phẩm thuộc tính hoả. Một chưởng tung ra như hoả vân thiêu thiên, vừa hay có thể kiểm chứng Liệt Dương Quyết của mình, chưa biết chừng còn khiến Liệt Dương Quyết của mình tiến thêm một bước, vào cảnh giới viên mãn luôn ấy chứ…”, tinh lực của con người có hạn, cho dù cảnh giới tinh thần của Dương Hiên đã vượt xa tu vi cũng vậy, hắn đã có Liệt Dương Quyết, cũng không định tinh luyện Hoả Vân Chưởng này.
“Tật Phong Thần Thoái, võ kỹ cấp hoàng hạ phẩm, nhanh như gió táp, như hình với bóng. Được lắm, được lắm, có nó cuối cùng mình cũng có thể bù đắp khuyết điểm của thân pháp rồi…”, tuy Tật Phong Thần Thoái không phải võ kỹ thân pháp chân chính mà là thoái pháp tấn công thiên về tốc độ, nhưng miễn cưỡng thì cũng có thể sử dụng như thân pháp.
“Tiếc là không có Thanh Giao Liệt Thiên Kình, tiếc quá, tiếc quá!”, Dương Hiên thở dài chưa thoả mãn. Hắn đã được trải nghiệm sự bá đạo của võ kỹ cấp hoàng trung phẩm này, nếu cảnh giới tinh thần của hắn không trên Lôi Vân, huyết mạch không vượt xa Lôi Vân hai hạng lớn thì dù hắn có dốc hết các chiêu ra cũng không thể ngăn được Thanh Giao Kình Khí, nếu có được võ kỹ trung phẩm lợi hại này, sức chiến đấu của hắn chắc chắn sẽ tăng vọt một bậc trong thời gian ngắn, có thể vẫn chưa phải đối thủ của ba người mạnh nhất ngoại môn như Vân Phi Dương, nhưng đấu với mười đệ tử hàng đầu khác thì dư sức!