Huyết Oa Oa | Con Búp Bê Đẫm Máu

Chương 65: Chương 65: Ảnh Đường (Thượng)




CHƯƠNG 65: ẢNH ĐƯỜNG (THƯỢNG)

Nơi này từng là nơi gia tộc Bắc Đường sinh sống, đương nhiên đó là chuyện cách đây mười năm, Bắc Đường gia là gia tộc nổi danh trong giang hồ, là một trong tứ đại gia tộc lớn nhất Nam Lam, mẫu phi của ngươi là Bắc Đường Hồng Lăng, là một nữ nhân sinh ra trong gia tộc Bắc Đường, là muội muội của gia chủ gia tộc Bắc Đường.

Sáng sớm hôm sau, Vân Vũ Trạch đứng cạnh cửa sổ phòng mình, ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài, lắng nghe tiếng con chim nhỏ hót thánh thót, cả người thoạt nhìn như đang rất trầm ổn, ánh sáng ban mai dìu dịu chiếu khắp người Vân Vũ Trạch, làm cho Vân Vũ Trạch trông càng thánh thiện, thuần khiết.Có điều hiện giờ nội tâm Vân Vũ Trạch lại không giống như vẻ bề ngoài mà nó để lộ ra, hiện giờ nó cảm thấy rối bời và đau khổ vô cùng, nó muốn trốn tránh, muốn không hiểu để có thể cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng không thể.

Vì sao? Vì sao lại có thể như vậy?

Có ai có thể nói cho nó biết, tại sao những người mà nó đã hại chết lại chính là người nhà của mẫu thân nó? Là người nhà của người vì sinh ra nó mà đã không còn trên cõi đời này nữa?…việc này, nó không thể chấp nhận, không muốn thừa nhận, không muốn nghĩ tới, rằng người thân của nó đã bị chính tay nó sát hại…

Bắc Đường….Bắc Đường …Bắc Đường Hồng Lăng, thì ra đó chính là gia tộc nhà ngoại của nó ư, điều mà nó lo lắng cuối cùng đã tỏ tường, đột ngột như vậy khiến nó không kịp chấp nhận, khiến nó muốn trốn tránh. Nếu …nếu nó đêm qua không nói ra thân phận, phải chăng là sẽ tốt hơn?

Không, Vân Vũ Trạch không phải là kẻ xuẩn ngốc, nó biết, ngay cả tối qua nó không lén tới đó, một ngày nào đó nó cũng sẽ biết sự thật, kể cả phụ hoàng có cố ý giấu nó đi chăng nữa, rồi cũng sẽ có người nói cho nó biết, tỉ như Bạch y nam tử tối qua, người tự xưng là thị vệ của Bắc Đường gia Bạch Lăng.

Đêm qua, nó không biết nó trở về đây bằng cách nào, nó chỉ nhớ tới lúc nó đứng lặng người trong đình viện của trang viện, nghe hai người kia kể tường tận cho nó nghe, có điều, nó đứng đó nhưng không một lời nào của họ vào tai của nó nữa, tâm trạng nó lúc đó vô cùng rúng động, đầu óc hỗn độn, chỉ một câu nói kia của Bạch Lăng đã đủ khiến nó rơi vào mặc cảm tỗi lỗi.

Từ từ ngẫm nghĩ, nó nhất định phải từ từ suy ngẫm, nó nhớ rõ Bạch Lăng khi nghe Thanh y nam tử hét lên hai tiếng “Huyết Oa ” trong mắt liền hiện ra sự căm thù vô hạn, thậm chí sự thù hận đó như ngàn kim châm đâm vào da thịt nó, tựa hồ như hắn quyết không tha cho Huyết Oa, nếu….nếu như hắn biết nó là Huyết Oa, bọn họ sẽ làm gì? Phải chăng là sẽ quyết giết chết nó?

Giờ phút này, Vân Vũ Trạch không dám nghĩ thêm nữa, tuy rằng bởi nó bị không chế nên mới hại chết cả gia tộc Bắc Đường, nhưng vẫn là chính tay nó hạ sát bọn họ, có lẽ bọn họ sẽ không tha thứ cho nó đâu. Nếu là người khác, có lẽ nó sẽ không để ý, không phải day dứt đau khổ thế này, nhưng bọn họ là người của Bắc Đường gia, chính là nhà ngoại của nó, vậy sự oán hận của bọn họ, sao nó có thể không để trong lòng, như thế nào có thể quên đi?“Tiểu Vũ , dậy chưa? Ăn sáng thôi”.

Sớm rời giường, Vân Tại Vũ rửa mặt chải đầu rồi chạy tới trước cửa phòng Vân Vũ Trạch gọi lớn, tâm tình rất là vui vẻ.

“Tiểu Vũ ? Tiểu Vũ ?”[cốc…cốc…]Bên trong không có tiếng đáp lại, Vân Tại Vũ không khách khí đẩy cửa bước vào.

“Tiểu Vũ , ngươi đang làm gì? Sao lại không trả lời ta?” Vân Tại Vũ hỏi Vân Vũ Trạch, nhìn Vân Vũ Trạch, Vân Tại Vũ biết Vân Vũ Trạch đã sớm rời giường, vậy mà khi hắn gọi Tiểu Vũ , Tiểu Vũ lại không trả lời, bởi vậy hắn có chút sinh khí.

“Tiểu Vũ ?” Kì quái, tại sao một chút phản ứng cũng không có, thật là không thích hợp a. Vân Tại Vũ đợi mãi nhưng không thấy Vân Vũ Trạch trả lời, hắn cảm thấy quả thật Vân Vũ Trạch có chút kì lạ, Vân Vũ Trạch hôm nay vẫn trầm tĩnh nhưng sự trầm tĩnh này lại khác mọi ngày, tựa hồ là quá mức trầm tĩnh, lại khiến cho người ta có cảm giác một chút sinh khí cũng không có.

“Tiểu Vũ, tỉnh tỉnh a”. Vân Tại Vũ chạy tới, lay lay thân mình mảnh khảnh của Vân Vũ Trạch vài cái, cuối cùng Vân Vũ Trạch cũng có chút phản ứng, bất quá cũng chỉ nhìn liếc sang phía Vân Tại Vũ mà thôi, bất quá trong mắt mang chút nghi hoặc, Vân Tại Vũ biết Vân Vũ Trạch ngạc nhiên vì không biết hắn xuất hiện trong phòng mình khi nào.

Kéo tay Vân Vũ Trạch, Vân Tại Vũ lôi Vân Vũ Trạch đến bên cạnh bàn, kéo Vân Vũ Trạch ngồi xuống, hai tay đặt lên vai Vân Vũ Trạch, đôi mắt thẳng thắn nhìn vào mắt Vân Vũ Trạch.

“Ta nói Tiểu Vũ a, ngươi vừa mới xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ ngươi đứng cũng có thể tu luyện được sao?” Vân Tại Vũ biết rằng mặc kệ tình huống thế nào, Vân Vũ Trạch chưa bao giờ kì lạ như hôm nay, chẳng những hắn la lên, Tiểu Vũ không phản ứng, kể cả hắn bước vào trong phòng mà Tiểu Vũ vẫn không hề phát giác, hắn không tin rằng lúc nãy là do Tiểu Vũ tu luyện nên mới thế, phương thức tu luyện như vậy quả thực hắn chưa từng thấy qua, huống chi bộ dạng của Tiểu Vũ như vậy, trông giống như đang ngẩn người hơn.

“Không có gì”. Vân Vũ Trạch thản nhiên nói, nó không định cho Vân Tại Vũ biết chuyện này, bởi nó không muốn Vân Tại Vũ hoảng sợ.

“Gạt người, ta không tin, ngươi rõ ràng là đang có tâm sự, sao lại nói là không có gì?” Vân Tại Vũ bất mãn nói, thật sự hắn không rõ Tiểu Vũ bị làm sao, kể từ lúc tới Nam Lam, Tiểu Vũ bắt đầu kì lạ, ngày hôm qua Tiểu Vũ cũng như vậy, khi hắn hỏi, cũng lại nói là không sao, thật là đáng giận.

“Không”. Vân Vũ Trạch nhìn bộ dạng bất mãn của Vân Tại Vũ, liền tự nhắc nhở mình, không được kể chuyện này cho Vân Tại Vũ biết, bởi nó sợ, sợ phải nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của Vân Tại Vũ , sợ Vân Tại Vũ cũng sẽ giống như những người nó ghê sợ nó, sợ Vân Tại Vũ sẽ rời xa nó.

Nếu phụ hoàng có thể ở đây thì tốt biết bao, như vậy nó sẽ có người chia sẻ, sẽ không phải một mình gánh cái gánh nặng này, tại sao nó lại xuất cung làm gì, ở trong cung cùng phụ hoàng không phải sẽ tốt hơn sao?

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Vân Vũ Trạch cảm thấy hối hận, tuy rằng là do Vân Tại Vũ lôi nó ra khỏi cung, nhưng đó là bởi vì nó cũng rất muốn nhìn ngắm thế giới bên ngoài, nên mới theo ra, nó nhớ phụ hoàng, lúc này đây nó vô cùng nhớ phụ hoàng, nhớ ánh mắt ôn nhu của người, nhớ nụ cười ấm áp trấn an nó, khát khao nhớ tới vòng tay ấm áp của người.

Phụ hoàng, người tại sao không tới gặp ta?

“Đều đã tỉnh rồi?” Lúc này Vu Tắc xuất hiện, theo sau còn có tiểu nhị, nguyên lai Vu Tắc dậy sớm, xuống dưới lầu gọi đồ ăn, nên lúc nãy Vân Tại Vũ làm ồn trong phòng Vân Vũ Trạch, hắn hoàn toàn không biết.

“Làm sao vậy?” nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Vân Tại Vũ và vẻ mặt trầm tư của Vân Vũ Trạch, Vu Tắc hỏi.

“Ai cần ngươi lo!” Buông bàn tay đang đặt lên vai Vân Vũ Trạch xuống, Vân Tại Vũ quay sang Vu Tắc trút giận, ánh mắt bừng bừng lửa giận nhìn Vu Tắc, tựa hồ muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Vu Tắc không hiểu chuyện gì nhìn Vân Tại Vũ, thầm nghĩ lại xem hắn khiến Vân Tại Vũ tức giận lúc nào.

“Người đặt xuống đó rồi ra ngoài đi”. Vu Tắc nói với tiểu nhị một tiếng, rồi không để ý tới Vân Tại Vũ đang đứng đó giận dữ, bước tới bàn, kéo ghế ngồi xuống.

“Vâng, khách quan”.

“Ta nhớ là đâu có đắc tội với ngươi?” Vu Tắc bất mãn với tính khí thất thường của Vân Tại Vũ, lần đầu tiên hắn cảm thấy hoài nghi chính mình, tại sao lại có thể thích tiểu quỷ luôn khiến hắn ăn không tiêu này.

“Ngươi mỗi ngày đều đắc tội với ta”. Vân Tại Vũ hung hăng nói, chỉ cần Vu Tắc không dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, Vân Tại Vũ liền hướng Vu Tắc trút giận, hắn biết tuy Vu Tắc trông rất lạnh lùng, nhưng không bao giờ vô cớ sinh khí, và một khi Vu Tắc dùng ánh mắt lạnh lùng làm cho hắn không chịu nổi để nhìn hắn, Vân Tại Vũ liền lập tức hết giận, bởi vì hắn biết lúc đó Vu Tắc nhất định là đã sinh khí.

“Đúng, đúng, ta mỗi ngày đều đắc tội ngươi, vậy, ngươi nói đi, hôm nay ta đắc tội ngươi lúc nào?” Quỷ mới biết ai suốt ngày kiếm chuyện với hắn, đối với Vân Tại Vũ, Vu Tắc cũng thất hết cách, Vu Tắc cảm thấy thật kì quái, tại sao trước mặt người khác, Vân Tại Vũ luôn có bộ dáng của một công tử phong nhã, mà trước mặt hắn thì khác hẳn, chẳng lẽ đúng là hắn ngày nào cũng khiến Vân Tại Vũ khó chịu?

“Hôm nay….hôm nay…đúng rồi, ngươi mãi tận bây giờ mới gọi người đưa đồ ăn sáng tới là muốn ta chết đói sao? Không biết là ta đã rất đói rồi sao?” Suy nghĩ hồi lâu, Vân Tại Vũ mới có thể tìm ra một cái cớ, nhưng cái cớ của Vân Tại Vũ khiến cho Vu Tắc luôn lạnh lùng cũng phải nở nụ cười, khiến Vân Tại Vũ tức tới mức muốn đánh cho Vu Tắc một trận, có điều, hắn cũng biết là mình đánh không lại người ta, trong ba người ở đây, hắn là người có võ công kém nhất.

“Nếu đã đói bụng, vậy thỉnh thiếu gia mau mau dùng bữa ”. Nói xong Vu Tắc nhìn về phía Vân Vũ Trạch nãy giờ vẫn trầm mặc không nói gì, trong lòng cảm thấy kì quái, hắn cảm thấy Vân Vũ Trạch hôm nay rất kì lạ.

Quả thực là rất kì lạ, bình thường tuy rằng Vân Vũ Trạch cũng ít nói, luôn luôn trầm tĩnh, nhưng không cho người ta cảm giác giống như là không tồn tại như hôm nay, hôm nay Vân Vũ Trạch cũng thực tĩnh, tĩnh tới đáng sợ, trên người không có một chút hơi thở dao động, thậm chí ngay cả một chút nhân khí cũng không có, cảm giác như hoàn toàn không tồn tại.

“Tiểu Vũ , ngươi sao thế?” Vu Tắc nhìn Vân Vũ Trạch hỏi, lại phát hiện Vân Vũ Trạch dường như không nghe hắn hỏi, vẫn lẳng lặng ngồi, giống như đang ngẩn người.

Sao lại như vậy, hắn cho tới bây giờ chưa thấy Vân Vũ Trạch ngẩn người như vậy.

“Có phải ngươi cảm thấy Tiểu Vũ có chút kì lạ?” Vân Tại Vũ lúc này cũng đã hết giận, thấy Vu Tắc hỏi Vân Vũ Trạch như vậy, liền hỏi lại Vu Tắc.

“Ân” Vu Tắc gật đầu, hắn thầm nghĩ có nên gọi Vân Vũ Trạch tỉnh lại không? Có nên cấp báo cho Hoàng thượng biết hay không?

Sau khi dùng xong bữa sáng, Vu Tắc dẫn Vân Vũ Trạch và Vân Tại Vũ bước ra cửa, sau một đêm không ngủ, Vu Tắc cũng không cảm thấy mệt mỏi, thân người vẫn khoan khoái đưa Vân Vũ Trạch và Vân Tại Vũ tới Lam viện.

Hôm nay bọn họ không bước vào Nhã gian mà trực tiếp vào trong hậu viện của Lam viện, nơi mà chỉ có chưởng quầy Vu Hối mới có quyền bước vào.

“Thiếu chủ, bên này thỉnh”. Vu Hối đi trước dẫn đường, dẫn hai vị thiếu chủ cùng Vu Tắc tới một mật thất u tĩnh.

“Tới đây làm gì?” Vân Tại Vũ tò mò hỏi, một gian mật thất bên trong chẳng có gì, bọn họ vào đây để làm gì?

Vu Hối không cười, không nói, im lặng bước vào trong mật thất, sờ soạng dưới sàn một lúc, trên sàn bỗng xuất hiện một cái chốt mở.

Chỉ thấy Vu Hối xoay tay một cái, cả mật thất bỗng rung chuyển, rồi một địa đạo bỗng xuất hiện trước mặt bọn họ.

“Quả là có nhiều người khoái đào thông đạo a”. Nhìn thấy một mật đạo xuất hiện trước mắt mình, Vân Tại Vũ tinh nghịch cười, ánh mắt tràn đầy ẩn ý, hắn nhớ việc cách đây mười năm hắn đã cùng Vân Vũ Trạch từ Vũ Miên cung lẻn ra ngoài qua một thông đạo, mật đạo đó sau liền bị phụ hoàng sai lấp đi, thật là đáng tiếc, người đào ra mật đạo này phải tốn không biết bao công sức, ấy vậy mà bị phụ hoàng phá hỏng, đương nhiên, đó không phải việc hắn để ý, cái hắn để ý chính là cái thông đạo mà từ đó hắn có thể trốn khỏi cung để đi chơi đã bị lấp, từ đó đến giờ, hắn và Vân Vũ Trạch chỉ còn cách ngoan ngoãn ở trong Ngự Long cung, không thể trốn ra ngoài chơi được nữa.

“Vì không để người khác phát hiện Lam viện có quan hệ với Ảnh Đường nên đành phải dùng biện pháp bất đắc dĩ này, đành phải khiến hai vị thiếu chủ chịu ủy khuất rồi.” Vu Hối giải thích việc tại sao phải đi qua thông đạo, hắn biết Vân Tại Vũ cũng không để ý tới việc này, hơn nữa qua khẩu khí của Vân Tại Vũ, hắn nghĩ có lẽ Vân Tại Vũ đã từng đi qua mật đạo, bởi vậy Vu Hối có phần yên tâm hơn, cũng đỡ áy náy, nếu hai vị thiếu chủ từ chối việc đi qua thông đạo, thì thật khó giải quyết.

“Hì hì, không sao cả ,đi thôi”. Nói xong Vân Tại Vũ đưa tay kéo Vân Vũ Trạch lúc này vẫn đang ngơ ngẩn đi theo sau Vu Hối, Vu Tắc đi cuối cùng, để bảo vệ, lúc này Vu Tắc đang lo lắng không biết Vân Vũ Trạch xảy ra chuyện gì.

“Di?” Vân Tại Vũ mở to mắt ngạc nhiên nhìn thông đạo, thông đạo này thật khác xa so với cái thông đạo mà cách đây mười năm hắn đã đi qua, không những không tối tăm hắc ám mà thật là xa hoa.

“Mật đạo này quả thật là xa hoa”. Thông đạo này không những sáng sủa, mà ánh sáng phát ra trong thông đạo là nhờ những bảo thạch tỏa ra, phỏng chừng nếu kẻ trộm mà vào được đây, đảm bảo là y sẽ giàu nứt.

Nguyên lai phụ hoàng có thật là nhiều tiền a! Vân Tại Vũ thầm nghĩ, hắn thật muốn lấy những bảo thạch này xuống.

“Các ngươi không lo nơi này bị kẻ trộm lẻn vào sao? Để cả gia tài của báu ở đây, thật là khó giữ nha”. Nếu để kẻ khác lấy đi thì thật là tiếc quá, tuy rằng hắn là một hoàng tử, cũng có tiền, nhưng là do phụ hoàng cấp cho a, nếu không hắn đâu cần phải dùng tiền lẫy ở chỗ Liễu Phàm khi lén chuồn ra khỏi cung.

“Phải vào được đây thì mới có thể lấy được”. Vu Hối tự tin nói, đừng nhìn hắn kinh doanh Lam viện mà coi thường, đây chẳng qua là mặt ngoài mà thôi, vào ban đêm, nơi này sẽ biến thành long đàm hổ huyệt ( ý nói địa thế hiểm trở, khó vào, đầm rồng hang hổ), hộ vệ của Lam viện chỉ kém một chút so với Ảnh Đường mà thôi, Lam viện thành lập nhiều năm như vậy, nhưng chưa một kẻ nào lẻn vào dọ thám mà có thể sống sót ra ngoài.

Vu Tắc và Vân Vũ Trạch không nói gì, Vân Tại Vũ hiếu động quấn quit Vu Hối hết hỏi cái này tới cái kia, Vân Tại Vũ là thiếu chủ, bởi vậy Vu Hối tận tình giải thích cho Vân Tại Vũ, hoàn toàn không có chút kiêu ngạo, theo khẩu khí của Vu Hối, có thể thấy Vu Hối rất sùng bái Vân Ngự, chủ nhân của hắn, và hắn rất tự hào về Ảnh Đường.

“Tới rồi”. Sau khi đi một hồi, bốn người cuối cùng cũng đi tới cuối thông đạo, Vu Hối không cảm thấy gì, bởi vì hắn thường xuyên đi qua thông đạo này, Vân Vũ Trạch vẫn trầm tư suy nghĩ, tuy rằng nó cũng cảm thấy hứng thú khi nghe kể về phụ hoàng của mình, có điều tâm tình nó hiện giờ không vui, nên cũng không để ý nhiều lắm, nói nhiều nhất chính là Vân Tại Vũ, vừa bước vào thông đạo đã liên tục hỏi Vu Hối hết vấn đề này tới vấn đề khác, sau một hồi thì lại bắt đầu kêu mệt, rồi lại hỏi Vu Hối tại sao lại làm cái thông đạo dài như vậy, sao không làm ngắn một chút, khiến Vu Hối chẳng biết trả lời sao.

Đường xa như vậy, Vu Hối hắn đâu phải là thần thông, sao có thể co ngắn lại được? Nếu hắn có thể làm được như vậy, hắn sẽ không phải là một võ nhân trên giang hồ nữa mà sẽ là một vị thần tiên.

Mở chốt cửa cuối thông đạo, sau đó Vu Hối tránh sang một bên, nhường lối cho Vân Vũ Trạch và Vân Tại Vũ: “Thỉnh hai vị thiếu chủ đi trước.”

Vân Tại Vũ vui vẻ kéo Vân Vũ Trạch đi lên trước, Vu Tắc vẫn lẳng lặng theo sau hai người, Vu Hối đi cuối cùng.

“Cung nghênh hai vị thiếu chủ!” Vừa bước ra ngoài thông đạo, Vân Tại Vũ đã bị âm thanh hùng tráng chào hỏi dọa đến giật mình, thì ra trong Ảnh Đường, một số người có vai vế biết việc hôm nay bọn họ tới đây, liền đứng đây chờ đón.

“Thuộc hạ khấu kiến hai vị thiếu chủ, khấu kiến Đường chủ”. Tất thảy đều quỳ xuống, vẻ mặt vô cùng cung kính, thậm chí hoàn toàn không lộ ra biểu hiện tò mò nghi vấn đối với hai vị thiếu chủ lần đầu tiên tới Ảnh Đường.

“Đứng lên cả đi”. Vu Tắc lạnh lùng nói.

“Dạ”. Mọi người đứng lên, lúc này mới nhìn hai vị thiếu chủ.

Những người này đều là thủ hạ của phụ hoàng? Bây giờ, Vân Vũ Trạch mới tỉnh táo lại để suy nghĩ, đánh giá một lượt những người đang cung kính đứng trước mặt nó, trong lòng cảm thấy rất vui, phụ hoàng có thể bồi dưỡng ra những người này, phụ hoàng quả thật là rất lợi hại.

“Thiếu chủ, để thuộc hạ giới thiệu mọi người với thiếu chủ”.

“Vị này là Phó đường chủ Vu Dung, khi Đường chủ không có mặt ở đây, mọi việc đều do Phó đường chủ xử lí”. Vu Hối chỉ vào một trung niên nam tử giới thiệu.

“Thiếu chủ”. Vu Dung không giống Vu Tắc lạnh lùng, Vu Dung trông rất hòa nhã, dáng người hơi tròn mập, thân tình hỏi thăm Vân Vũ Trạch và Vân Tại Vũ.

“Vị này là một trong Tứ hộ pháp Vu Lai, phụ trách việc ám sát”. Chờ Vu Dung chào hỏi hai vị thiếu chủ, Vu Hối liền chỉ một thanh niên mặc hắc y, hơi thở lạnh băng, nói.

Người thanh niên hướng Vân Tại Vũ và Vân Vũ Trạch gật đầu, tuy thần sắc lạnh băng nhưng vẫn mang thái độ cung kính.

“Vị này cũng là một trong Tứ hộ pháp Vu Tịch, phụ trách hệ thống tình báo”. Vu Hối chỉ một thanh niên nho nhã, mặc bạch y. Vu Tịch nhìn hai vị thiếu chủ mỉm cười, xem như là chào hỏi.

“Vị này chính là Vu Bình, một trong Tứ hộ pháp, phụ trách việc theo dõi, hắn là kẻ giảo hoạt nhất trong số bốn người chúng ta”. Vu Hối bông đùa giới thiệu, tựa hồ không thèm để ý tới ánh mắt nham hiểm cảnh cáo của Vu Bình.

Bốn hộ pháp này chỉ dưới quyền của Phó đường chủ, bọn họ bốn người đều phụ trách những mảng riêng biết, Vu Hối phụ trách kinh doanh, nếu không, trong thông đạo cũng sẽ không có nhiều bảo thạch như vậy.

“Vì sao các ngươi đều họVu?” Chắc hẳn không phải là người một nhà, thật kì quái, Vân Tại Vũ nghĩ.

“Chúng ta đều là cô nhi, từ nhỏ đã vào Ảnh Đường, bởi vậy đều mang họ của Đường chủ”. Vu Tịch cười nói.

“Chẳng lẽ là bị buộc phải đổi họ?” Vân Tại Vũ hung hăng lườm Vu Tắc, thần sắc rất đắc ý, tựa hồ là hắn bắt được nhược điểm của Vu Tắc, đáng tiếc vẻ mặt này nhanh chóng trở nên tiu nghỉu bởi vì..

“Chúng ta đều là tự nguyện”. Vu Bình nói xong, ánh mắt quỷ dị liếc nhìn Vân Tại Vũ và Vu Tắc, như muốn tìm ra sự tình, xem ra sẽ có việc rất hay đây!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.