CHƯƠNG 66. ẢNH ĐƯỜNG (HẠ) – PHẦN 1
“Hai vị thiếu chủ có muốn đi thăm quan Ảnh Đường không?” Vu Hối cười hỏi, hắn thấy bộ dạng Vân Tại Vũ rất hiếu động, hơn nữa trông có vẻ rất hứng thú với này, tuy rằng nơi này không có gì để vui chơi, nhưng nếu để thiếu chủ đi xem một vòng, thiếu chủ ắt hẳn sẽ rất thích thú.
“Đi thăm quan ? Hay quá!” Quả nhiên Vân Tại Vũ lập tức đồng ý, trước giờ chưa từng bước chân ra khỏi cung, cũng không có hiểu biết gì nhiều về thế giới giang hồ, vậy nên những gì liên quan tới giới giang hồ hắn đều cảm thấy hứng thú, hơn nữa Ảnh Đường này là của gia tộc mình, nhất định có thứ hay ho để xem, có khi lại phát hiện được cái gì đó hay hay không chừng.
“Vậy để thuộc hạ dẫn hai vị thiếu chủ đi xem”. Vu Bình liền lên tiếng, hắn cảm thấy mình làm việc này là thích hợp nhất.
“Hai vị thiếu chủ, mời đi bên này!” Vu Bình cúi người, thi lễ mời hai vị thiếu chủ.
“Vậy các ngươi có đi theo không?” Vân Tại Vũ đảo mắt nhìn quanh, ánh mắt lộ ra tia nhìn tinh nghịch nhìn về phía Vu Tắc, miệng tủm tỉm cười.
“Này…” Vu Hối không hiểu Vân Tại Vũ định hỏi cái gì, nên đành đưa mắt nhìn Đường chủ, để xem ý tứ Đường chủ thế nào.
“Nếu thích đi xem một vòng thì cứ đi, hỏi nhiều làm gì?”. Vu Tắc lạnh lùng nói, xem dáng điệu của y, có lẽ đã sớm nhìn ra ý định của Vân Tại Vũ.
“Hắc hắc việc đi thăm quan Ảnh Đường có thể từ từ thăm cũng được, hai huynh đệ chúng ta thân là thiếu chủ, sao có thể chỉ biết vui chơi, chúng ta nhất định phải chia sẻ trách nhiệm với các ngươi”. Vân Tại Vũ mỉm cười trông thật giống con mèo con tinh quái, thập phần đáng yêu.
Vân Tại Vũ nói vậy, đương nhiên không phải vì hắn thực sự cảm thấy có trách nhiệm với công việc của Ảnh Đường, hắn đơn thuần chỉ cảm thấy hiếu kì, cảm thấy ham vui mà thôi, hắn chỉ tò mò không biết nhóm Vu Tắc đang định làm cái gì, nhất là hôm qua, khi ở Lam viện, hắn nghe lỏm được bọn họ nói với nhau tìm được manh mối gì đó, nên lại càng tò mò muốn biết.
“Ngươi không gây phiền phức của cho bọn ta là đã tốt lắm rồi, không cần phải có trách nhiệm gì…” Vu Tắc cảm thấy không tin vào tai mình, Vu Tắc vẫn còn nhớ rõ, ngày trước , khi hắn trưởng thành, Chủ Thượng lệnh y cho hắn theo vào triều, hắn lại nhất quyết nằm ở trên giường, không chịu dậy,còn lấy cớ là chưa ngủ đủ giấc, kết quả là Vân Vũ Trạch cũng không có vào triều, hai cái người này từ trước đến nay chưa hề tham gia việc chính sự, hai người bọn họ còn không biết ngẫm lại, hoàng huynh của bọn họ tới tuổi mười lăm tất thảy đều chủ động xin tham gia việc chính sự, mấy hoàng huynh của hai người bọn họ hiện tại đều đang hỗ trợ chủ thượng quản lý triều chính.
“Ai gây phiền phức cho ngươi chứ? Nói lung tung, dù sao…ta cũng mặc kệ, dù các ngươi đang làm cái gì ta cũng nhất định phải tham gia”. Vân Tại Vũ cũng không sợ chuyện nếu hắn không làm được trò trống gì sẽ bị mấy người này coi thường, hắn không quan tâm, hắn chỉ tò mò muốn biết bọn họ đang làm cái gì mà thôi.
“Tiểu Vũ , ngươi có đang nghe không?” Vu Tắc không để ý tới việc Vân Tại Vũ ngang ngạch, y hỏi Vân Vũ Trạch bởi y cảm thấy hôm nay Vân Vũ Trạch quả thật rất không bình thường, Vu Tắc nghĩ, có lẽ y nên để Vân Vũ Trạch và Vân Tại Vũ tham gia vào việc của Ảnh Đường, như vậy có thể dời bớt lực chú ý của Vân Vũ Trạch vào việc mà Vân Vũ Trạch hiện đang quan tâm, hơn nữa, việc mà bọn y đang điều tra, hai người này sớm muộn gì cũng sẽ biết, hơn nữa, chủ thượng cũng nói, có thể đợi dịp thuận lợi để bọn họ biết chút ít về thế lực của gia tộc, nếu có thể thì để bọn họ tiếp nhận một ít thế lực của gia tộc.
“Thế nào cũng được”. Vân Vũ Trạch không mấy để ý, đối với nó, thế nào cũng được, nó thực sự rất muốn biết những việc liên quan tới phụ hoàng,nếu có thể, nó vô cùng nguyện ý đi giải quyết công việc cho phụ hoàng, có điều nó cũng không muốn nhóm Vu Tắc phải lo lắng cho nó hay cảm thấy phiền toái.
“Chủ thượng từng nói, nếu thiếu chủ muốn biết một chút sự tình, hoặc là đối với Ảnh Đường cảm thấy hứng thú, liền để hai người tham dự”. Nói xong, Vu Tắc bước lên trước, tới phòng nghị sự để cùng bàn bạc công việc. Vu Tắc vừa xoay người bước đi, Vân Tại Vũ liền làm mặt quỷ trêu Vu Tắc rồi mới hứng khởi bước theo,còn Vân Vũ Trạch, khi nghe Vu Tắc nhắc tới phụ hoàng, trong lòng nó tràn ngập cảm giác vui sướng hạnh phúc, tất cả những điều này, nhóm Vu Hối đều nhìn thấy hết thảy, bọn họ nghĩ, nếu như trong Ảnh Đường có hai vị thiếu chủ ở đây, một người nghịch ngợm hiếu động, một người lại tĩnh lặng bình thản, thì không khí trong Ảnh Đường sẽ sinh động lên rất nhiều, mấy người còn không thấy một người băng lãnh như Đường chủ mà còn trộm cười đó sao?
Có lẽ Vân Tại Vũ cho rằng động tác làm mặt quỷ của hắn không lọt vào mắt Vu Tắc, thế nhưng nhóm Vu Hối tất thảy đều nhìn thấy Đường chủ của bọn họ khóe miệng hơi nhếch lên.
“ Manh mối lần trước các ngươi nói là cái gì?” Vừa tiến vào phòng nghị sự, chưa kịp ngồi ấm chỗ, Vân Tại Vũ đã mở miệng hỏi ngay, cũng không có cách nào khác, đây chính là điều mà Vân Tại Vũ vô cùng muốn biết, cũng chính bởi quá tò mò chuyện này mà ngay đến thú vui đi thăm Ảnh Đường Vân Tại Vũ cũng gạt qua một bên.
“Vu Bình, ngươi kể lại sự việc từ đầu đi”. Vu Tắc bình thản đi tới chiếc ghế dành cho Đường chủ, thong dong ngồi xuống, thế nhưng vừa nhìn thấy đôi mắt mở to mê người của Vân Tại Vũ, Vu Tắc liền thất thần một thoáng, có điều y liền nhanh chóng khôi phục, quay lại nói với Vu Bình.
“Thiếu chủ, thỉnh ngồi bên này”. Vu Tịnh vừa mỉm cười vừa cất giọng nói thanh nhã lên, mới Vân Tại Vũ và Vân Vũ Trạch ngồi bên tay phải Vu Tắc, còn nhóm phó Đường chủ thì ngồi ở bên trái Vu Tắc, theo như bọn họ nghĩ, sắp xếp như vậy có lẽ không có gì là bất hợp lý, bởi tuy hai vị kia là thiếu chủ, nhưng người quyết định buổi nghị sự hôm nay chính là Đường chủ chứ không phải hai vị thiếu chủ, nên đương nhiên Đường chủ sẽ ngồi ở vị trí chủ tọa.
“Sự tình là thế này, từ cách đây 10 năm, chúng ta luôn truy tìm dấu vết của án Huyết Oa, tuy manh mối thu thập được cũng không nhiều, nhưng vì tương lai muôn đời của Hưởng Hằng quốc chúng ta, cho nên chúng ta không bỏ cuộc, cách đây không lâu, chúng ta cũng tìm được một số manh mối hữu dụng”.
Mười năm trước? Án Huyết Oa? Tâm tư Vân Vũ Trạch khẽ dao động, tựa hồ như nhớ ra điều gì, nhưng không thể lập tức minh bạch, chuyện của nó, phụ hoàng cũng biết, khẳng định đó là một vụ án chấn động triều đình đi, có điều phụ hoàng của nó cũng đã biết rất rõ rằng huyết án đó chính do nó cách đây mười năm đã gây ra, vì sao phụ hoàng vẫn muốn tiếp tục điều tra? Và manh mối kia, chính là cái gì? Liệu có quan hệ gì với nó không?
“Huyết án? Huyết án gì?” Vân Tại Vũ ban đầu chỉ là ham vui nên muốn nghe, đến khi nghe Vu Bình nói việc này liên quan tới an nguy của Hưởng Hằng quốc, hắn liền tự giác nghiêm túc lên, theo như hắn nghĩ, Hưởng Hằng quốc là một trong bốn đại quốc, binh lực hùng mạnh, đất đai rộng lớn nhất, hệ thống phòng ngự cũng vô cùng hoàn hảo, không bao giờ phải có tranh chấp gì với tam đại quốc khác, bởi vậy khi nghe thấy có chuyện ảnh hưởng tới Hưởng Hằng quốc, hắn liền cảm thấy không đúng, có điều hắn cũng không phải ngu ngốc, liền tự giác nghiêm túc hẳn lên.
“Chắc thiếu chủ cũng biết, mười năm trước tại Na Lam có tứ đại gia tộc, lúc đó tứ đại gia tộc khống chế toàn thành Na Lam, kinh tế Na Lam phồn vinh cơ hồ đã đạt tới đỉnh, có điều ngay lúc đó chợt xảy ra một việc, tứ đại gia tộc bỗng nhiên bị diệt không còn một người, mà tài lực của tứ đại gia tộc lại âm thầm bị chia nhỏ, hiện tại tuy rằng bề ngoài Na Lam tuy không có tứ đại gia tộc vẫn có thể phồn vinh, nhưng bên trong lại hoàn toàn khác, ví dụ như, mặt ngoài tất cả nguồn lợi nhuận có được đều đổ vào Na Lam, nhưng trên thực tế, một nửa số lợi nhuận này lại chảy vào quốc gia khác”. Vu Hối nói xong, cảm thấy hơi tức giận, hắn là con dân của Hưởng Hằng quốc, sao có thể trơ mắt nhìn nguồn lợi của Hưởng Hằng quốc chảy vào túi quốc gia khác chứ?
“Na Lam..Tứ đại gia tộc…Liệu trong đó có gia tộc Bắc Đường không?” Thanh âm của Vân Vũ Trạch có chút run rẩy, kỳ thực trong lòng nó đã cảm thấy câu trả lời là đúng, có điều nó vẫn muốn hỏi.
“Đúng vậy, thiếu chủ”. Trừ Vân Tại Vũ và Vu Tắc, còn lại mọi người trong phòng không một ai cảm thấy ngạc nhiên khi Vân Vũ Trạch lại biết, Vân Tại Vũ nhìn về phía Vân Vũ Trạch, trong mặt lộ ra thật nhiều lo lắng, bởi Vân Tại Vũ cảm nhận được sự run rẩy trong giọng hỏi của Vân Vũ Trạch, tựa hồ như Vân Vũ Trạch đang lo sợ điều gì. Vu Tắc cũng vậy, tuy rằng y không rõ tại sao Vân Vũ Trạch lại biết, có điều Vân Tại Vũ và Vân Vũ Trạch chưa từng cùng mấy vị sư phụ nói qua chuyện tình này, chẳng lẽ là do chủ thượng nói chuyện này với hai người bọn họ? Dù vậy thì Vân Vũ Trạch cũng đâu thể sợ hãi như vậy? quen biết mười năm, ở chung mời năm, y rất rõ tính cách vân đạm phong khinh của Vân Vũ Trạch, Vân Vũ Trạch nhất định sẽ không sợ hãi khi nói về chuyện này, trừ phi bên trong có ẩn tình mà y không biết.
Nguyên lai, quả thật là có ẩn tình, Vân Vũ Trạch từ đêm hôm qua tới giờ, khó khăn lắm mới lấy lại được bình tĩnh, ấy vậy mà hiện giờ tâm tư nó vô cũng hỗn loạn.
Nó không hiểu tại sao phụ hoàng lại làm như vậy, phụ hoàng muốn cho nó và Vân Tại Vũ tìm hiểu Ảnh Đường, vậy ắt hẳn phụ hoàng đã lường tới việc Vu Tắc sẽ nói cho nó biết chuyện về Huyết Oa, vậy mục đích của phụ hoàng là gì? Nó chợt phát hiện, lần đầu tiên trong mười năm qua, nó chợt không hiểu ý định của phụ hoàng, có lẽ nó đã không hiểu hết về phụ hoàng, phụ hoàng rõ ràng biết những người đó là do nó giết, vậy tại sao còn muốn Ảnh Đường truy ra?
Vân Vũ Trạch cảm thấy như bị mê man, chẳng lẽ phụ hoàng nghĩ nó là người do quốc gia khác phải tới Hưởng Hằng quốc hòng quấy phá Hưởng Hằng quốc sao?
Càng nghĩ, nó lại cảm thấy khả năng này rất đúng, dù sao nó cũng không biết kẻ đã khống chế nó là ai, nó chỉ biết hai thầy trò kia, thế nhưng bọn họ có phải là người Hưởng Hằng quốc hay không, nó không biết. Có điều, nếu để Vu Tắc và Ảnh Đường điều tra, tìm ra rằng nó chính là Huyết Oa năm xưa, bọn họ liệu có oán hận nó không? Giống như đứa nhỏ năm xưa đã từng oán hận nó, giống như mối căm thù chất chứa trong lòng Bạch Lăng?
“Vậy đã tra ra được manh mối gì?” Vân Vũ Trạch hỏi Vu Tắc, lúc này đây, nó rất muốn biết lai lịch của hai thầy trò kẻ kia, nó muốn biết tại sao nó phải sát hại tứ đại gia tộc, trước kia, cái gì nó cũng không hiểu, nhưng hiện giờ nó đã trưởng thành, lúc nhỏ, nó cũng biết Hoàng đế là gì, quốc gia đứng đầu là thế nào, cho nên nó hiểu được trách nhiệm mà phụ hoàng đảm đương to lớn như thế nào, nó hiểu rằng, cái gì là nguy hại cho Hưởng Hằng quốc cũng chính là điều nguy hại đối với phụ hoàng, nó có thế không quan tâm người khác đối với nói thế nào, nhưng nó không thể không để ý tới thái độ của phụ hoàng, phụ hoàng là tất cả của nó, cho dù hiện tại nó không rõ điều phụ hoàng muốn là gì, nhưng…
Nó tin phụ hoàng, nó tin rằng phụ hoàng sẽ không làm nó bị tổn thương, cho dù tất thảy mọi người trên thế giới này xa rời nó, oán hận nó, nhưng phụ hoàng sẽ không bao giờ bỏ rơi nó.
“Cũng không nhiều lắm, chỉ là phát hiện thấy người của Lãm Nguyệt quốc thường xuyên lui tới Na Lam, hơn nữa, kẻ chủ mưu sát hại tứ đại gia tộc xem ra có quan hệ với Lãm Nguyệt quốc, trước mắt chúng ta nghi ngờ kẻ chủ mưu chính là người thuộc hoàng thất của Lãm Nguyệt quốc .” Vu Tắc bình thản nói, tuy y không hiểu tại sao Vân Vũ Trạch lại đột nhiên có hứng thú với việc này, có điều chủ nhân đã là lệnh, y chỉ tuân theo mệnh lệnh mà thôi, đó là bảo vệ an toàn cho hai người họ, những thứ khác đều là thứ yếu, không cần để ý.
“Lãm Nguyệt quốc? Sao lại có thể? Nghe nói Lãm Nguyệt quốc là một quốc gia rất biết mình biết người, hơn nữa những người trong hoàng thất của Lãm Nguyệt quốc đều không có dã tâm, bọn họ chỉ cần có thể bảo vệ được đất nước của họ, không để bị xâm hại là đã thỏa mãn rồi”. Vân Tại Vũ không tin nói, nếu Vu Tắc nói về quốc gia khác, hắn sẽ tin ngay, thế nhưng Lãm Nguyệt quốc, trước giờ vẫn được coi là một quốc gia thủ hòa, hiền lành, hơn nữa hai nước trước giờ vẫn liên bang, vậy sao có thể có mộng tưởng vươn tay tới Hưởng Hằng quốc?
“Sự thật quả là như vậy, nếu không phải ngay từ đầu chúng ta đã không để ý tới Lãm Nguyệt quốc mà sẽ đem toàn bộ nhân lực để ý tới hai quốc gia còn lại, với khả năng của quốc gia ta, tại sao tới giờ vẫn chưa tra ra được manh mối? ” Vu Lai lạnh lùng nói, quả thật ngay khi bọn họ nghĩ đến khả năng có quốc gia khác nhúng tay vào vụ này, bọn họ chỉ nghi ngờ hai quốc gia kia, thậm chỉ đại bộ phận mật thám đều phái tới hai nước đó, quả thật tại hai quốc gia này, bọn họ cũng phát hiện một ít mờ ám, có điều không đáng lo ngại, suốt mười năm miệt mài điều tra mà không thu được kết quả khả quan, cuối cùng bọn họ cũng chú ý tới quốc gia còn lại trong tứ đại đế quốc là Lãm Nguyệt, bọn họ cũng không muốn Lãm Nguyệt nhận thấy bọn họ đã chuyển sự nghi ngờ sang Lãm Nguyệt, nên bề ngoài bọn họ vẫn hành động như thể vẫn đang tích cực điều tra ở hai quốc gia kia, nhưng thực tế là ngấm ngầm điều tra, rốt cục, bởi lơ là cảnh giác nên Lãm Nguyệt đã để lộ cái đuôi ra.
“Có điều…” Vân Tại Vũ cau mày nói, hiện tại bao nhiều cảm tình của hắn đối với Lãm Nguyệt đã bị quét bay sạch sẽ, tuy nhiên hắn vẫn chưa chấp nhận được việc một quốc gia trước giờ vẫn nhát gan sợ phiền phức như Lãm Nguyệt lại có thế làm ra chuyện động trời này, nhưng sự thật sờ sờ trước mắt, hắn không thể không tin.
“Phụ hoàng từng nói, một kẻ cho dù thoạt nhìn có vẻ yếu đuối thế nào, tưởng chừng như chúng ta có thể dùng một tay bóp chết hắn, thế nhưng kẻ đó cũng có thể gây ra những chuyện mà chúng ta không thể lường được”. Vân Vũ Trạch liếc nhìn Vân Tại Vũ, bình thản nói, với nó, tất thảy mọi điều mà phụ hoàng nói đều đúng cả, mà thực tế cũng chứng minh rằng phụ hoàng luôn đúng, quốc gia yếu nhất trong tứ đại đế quốc lại có ý định xâm phạm tới quốc gia lớn mạnh nhất trong tứ đại đế quốc.
“Thiếu chủ nói đúng, ban đầu thuộc hạ cũng không tin, bởi thuộc hạ phụ trách việc kinh doanh trên Na Lam này nên thuộc hạ có dịp qua lại với các thương nhân của Lãm Nguyệt, theo hiểu biết của thuộc hạ, người Lãm Nguyệt hành động không lỗ mãng, biết suy xét, những việc bọn họ làm tưởng chừng như tâm cơ không nhiều, cũng không có lòng tham, rất dễ thỏa mãn, bởi vậy cho nên những lợi tức mà bọn họ thu vào không khiến người khác để ý, hơn nữa, bởi bọn họ dễ dàng thỏa mãn, nên trước mặt chúng ta, bọn họ không cần thể hiện thế lực nội quốc, xem ra trong việc này, Lãm Nguyệt quả là khó lường”. Vu Hối chậm rãi trả lời, nhờ việc thương vụ mà hắn thường xuyên tiếp xúc với các nhà buôn ở bốn quốc gia, từ đó mà rút ra được những nét cơ bản nổi bật trong tính cách của con người của từng quốc gia.
“Nói cách khác, Lãm Nguyệt trong mắt người khác là nhát gan sợ phiền phức, kỳ thực đó chẳng qua chỉ là thủ đoạn của người Lãm Nguyệt hòng tự bảo vệ mình mà thôi, nếu như luận về tâm cơ, thì tâm cơ của bọn họ đối với Hưởng Hằng quốc của chúng ta thật không nhỏ chút nào, chỉ có điều là binh lực của bọn họ yếu mà thôi”.
Nhóm Vu Tịnh, Vu Hối làm như đang bàn luận, nhưng thực tế là bọn họ đang diễn giải để Vân Tại Vũ và Vân Vũ Trạch hiểu mọi việc, tuy rằng hai người bọn họ thông minh thật đấy, nhưng tuổi còn nhỏ, kinh nghiệm cũng chưa nhiều, nếu không hiểu được rõ ràng sẽ rất khó có phần thắng.
“Ta đã hiểu”. Vân Tại Vũ nói, tuy rằng hắn là hoàng tử, nhưng hắn không vì thế mà kiêu ngại, tuy rằng hắn ham chơi, nhưng cái gì nên học thì hắn rất chú tâm học hỏi, cũng thật may a, nếu như phụ hoàng hắn cũng giống hắn, hoàn toàn không chút nghi ngờ Lãm Nguyệt, đợi tới khi Lãm Nguyệt nắm trong tay những huyết mạch về kinh tế, tiềm lực của Hưởng Hằng quốc, vậy Hưởng Hằng quốc sẽ thập phần nguy hiểm, tuy binh lực của Hưởng Hằng quốc rất mạnh, nhưng không có kinh tế chống đỡ phía sau, thì liều Hưởng Hằng quốc có khả năng xuất binh hay không?
“Huyết án mười năm về trước, ta có thể cung cấp cho các ngươi một chút manh mối”. Trầm tư hồi lâu, Vân Vũ Trạch mới lên tiếng, những lời này nó đã phải suy nghĩ thật lâu mới có thể thốt ra, tuy rằng nó rất sợ phải đối diện với chuyện của chính bản thân nó, thế nhưng đây là ý muốn của phụ hoàng, vậy nó nhất định sẽ làm theo.
“Cái gì?” Tất thảy mọi người, kể cả Vu Tắc và Vân Tại Vũ đều nhất loạt nhìn về phía người thiếu niên nãy giờ chỉ im lặng ngồi nghe chứ không mở miệng, manh mối, đúng vậy, cái bọn họ cần nhất hiện giờ chính là manh mối, không , phải nói là bằng cớ mới đúng, bọn họ hiện tại cần một chứng cớ xác đáng, chứng minh rằng Lãm Nguyệt quốc đang có ý định gây hại cho Hưởng Hằng quốc, đó chính là lý do để Hưởng Hằng quốc phát động chiến tranh chinh phạt Lãm Nguyệt quốc.
“Tối hôm qua ta đã tới Bắc Đường trang viện”. Vân Vũ Trạch không để ý tới việc mọi người trong phòng đang hết sức kinh ngạc, nó vẫn nói, như thể tự nói với chính mình: “ Bắc Đường…Mẫu phi của ta cũng mang họ Bắc Đường..” Chính là gia tộc bị chính tay nó sát hại..
“Thiếu chủ…” Tất thảy mọi người không ai thốt nên lời, ngay tới người hiếu động như Vân Tại Vũ cũng im lặng không nói, chỉ sợ quấy rầy sự trầm tư của Vân Vũ Trạch.
Bắc Đường, thì ra chính là gia tộc của mẫu phi Tiểu Vũ a, Tiểu Vũ bi thương như vậy là do đau lòng bởi việc của mẫu phi mình sao? Bắc Đường gia? Vậy ra những lời mẫu phi của hắn nói là sự thật, mẫu phi của Tiểu Vũ xuất thân từ chốn giang hồ.
Tiểu Vũ thật quá đáng thương! Ngay đến mẫu phi của chính mình mà Tiểu Vũ cũng chưa một lần được gặp mặt, đến bên gia tộc đằng ngoại cũng bị sát hại, lần này, tốt nhất không nên quấy rấy Tiểu Vũ , để cho Tiểu Vũ yên tĩnh một chút.
Trách không được hôm nay Tiểu Vũ thất thường, thì ra là bởi việc này, chẳng lẽ mục đích của chủ thượng khi để bọn họ ra ngoài cung chính là việc này sao? Chủ thượng muốn Tiểu Vũ tự mình tìm ra hung thủ? Chủ thượng yêu thương Tiểu Vũ như thể, đáng lẽ phải không muốn Tiểu Vũ phải đau lòng mới đúng, rốt cục chủ thượng tại sao lại làm thế? Thật sự khiến người khác không thể lý giải nổi, hy vọng, Tiểu Vũ đừng thương tâm quá độ tuy Vu Tắc y rất lãnh tình, nhưng đối với Vân Vũ Trạch, người y đã dạy dỗ mười năm, y không thể không thương tâm lo lắng.