CHƯƠNG 67: LIÊN NGỌC (1)
“Vũ thiếu chủ, thiếu chủ chỉ cần nói cho chúng ta biết cần đến nơi nào là được, không nhất thiết phải tự mình đi”. Nhóm Vu Tinh đi theo sau Vân Vũ Trạch, vừa đi vừa khuyên nhủ.
Không phải bọn họ không muốn để Vân Vũ Trạch và Vân Tại Vũ đi, nhưng nếu để hai người họ đường hoàng lộ diện ra ngoài xem ra không hay lắm, hơn nữa lại còn liên quan tới huyết án kia nữa, khẳng định sẽ khiến cho kẻ khác để ý bọn họ, có điều cho dù hai người có bị để ý thì cũng sẽ không có gì nguy hiểm, dù sao muốn tìm hai người họ để phiền toài cũng không dễ dàng, có điều, để cho kẻ khác nhìn thấy diện mạo của hai vị thiếu chủ, còn có cả Đường chủ nữa thì quả thật không hay, đặc biệt là để cho người Lãm Nguyệt để ý.
“Vô phương.” Vân Vũ Trạch cũng không quản người khác nói gì, nó nhất định phải đi, cũng không phải vì nó muốn đi, mà căn bản là nó cũng không biết phải chỉ đường như thế nào, bởi nó chỉ đi tới nơi đó dựa vào cảm giác của mình mà thôi, không phải nói là bay thì đúng hơn.
“Này…” Nghe tới đây bọn họ cũng không biết nên nói gì, Vu Dung liền đưa mắt nhìn Đường chủ, lại phát hiện thấy Đường chủ của bọn họ lại không mảy may phản ứng, làm mọi người lại càng cảm thấy không lý giải nổi, nếu trong này có bí ẩn gì, hẳn Đường chủ của họ phải biết mới đúng?
“Các người cũng đừng đi theo, việc này để ba người chúng ta đi là được rồi” Mặc dù không quay đầu lại, Vu Tắc vận cảm nhận được ánh mắt của năm người thủ hạ đang chăm chăm nhìn mình, bèn bình thản lên tiếng.
Mấy người đưa mắt nhìn nhau ngầm trao đổi, rồi nhận thấy rằng bọn họ ở đây chờ tin tức xem chừng sẽ tốt hơn bèn đồng thanh hô to: “ Dạ!” rồi im lặng lui ra.
Đưa nhóm Vân Vũ Trạch đi qua thông đạo, mấy người liền chạm mặt một người thiếu niên ở trong thông đạo.
“Liên Ngọc? Đi đâu vậy?” Vu Dung ngạc nhiên khi thoáng nhìn thấy trang phục của thiếu niên trên tay đang cầm thanh kiếm, thật không hiểu đứa nhỏ thường ngày chỉ biết tới việc tập luyện võ công này hiện tại lại muốn đi đâu.
“Chỉ là muốn ra ngoài một chút”. Trên khuôn mặt thanh tú của thiếu niên hoàn toàn không biểu lộ tình cảm gì, tuy nhiên ngữ khí của thiếu niên đối với Vu Dung rất mực cung kính. “Liên Ngọc khấu kiến Đường chủ”. Thiếu nhiên chợt nhận thấy Vu Tắc đang có mặt tại đây, khuôn mặt liền có một thoáng xúc cảm, tựa hồ gặp được Vu Tắc khiến thiếu niên này rất hưng phấn.
“Ân, đứng lên đi, dạo này ngươi luyện tập võ công ra sao? ” Biểu tình của Vu Tắc không có gì thay đổi, chỉ giống như một Đường chủ đang quan tâm tới thuộc hạ của mình mà thôi.
“Những điều Đường chủ chỉ dạy, Liên Ngọc đều đã lĩnh hội.” Thấy Vu Tắc quan tâm tới mình, thiếu niên cảm thấy rất vui sướng. Có điều, tới lúc này, hắn nhận thấy ngoài Vu Dung và Đường chủ ra, ở đây còn có hai thiếu niên khác, tuổi tầm cỡ hắn, hai thiếu niên này Liên Ngọc hắn chưa từng gặp qua.
Thật là đẹp tới bất phàm, sống tới từng này tuổi, nhưng hắn chưa từng gặp ai đẹp như tiên tử hạ phàm như hai mĩ thiếu nam đứng đây, hai người toát lên một phong thái khiến cho người ta chỉ dám đứng xa xa ngắm nhìn, tiên tử trên trời có lẽ cũng chỉ đẹp tới vậy là cùng.Có điều….
“Ta, hình như đã gặp ngươi ở đâu rồi thì phải?” Liên Ngọc khi nhìn Vân Vũ Trạch, trong mắt lộ ra tia nghi hoặc, khuôn mặt này, hắn đã từng gặp qua, không phải nói là, hắn chưa từng quên được khuôn mặt này mới đúng, nếu như người thiếu niên này không phải vì mái tóc có màu đen và đôi mắt cũng một màu đen huyền, và trang phục vị thiếu niên này không phải là màu trắng thì…
“Khuôn mặt này, chính là khuôn mặt này, ta không bao giờ quên”.Dứt lời, thật sâu trong đáy mắt Liên Ngọc chợt hiện ra tia quang mang chất đầy cừu hận, một đôi tay trắng nõn đưa về phía Vân Vũ Trạch.
“Uy, ngươi thực là vô lễ, ngươi muốn làm gì?” Vân Tại Vũ lập tức xuất chiêu, chụp lấy tay Liên Ngọc, trừng mắt nhìn hắn.
“Tiểu Vũ nhà ta từ trước tới giờ chưa từng rời cung, đây là lần đầu tiên ra khỏi cung, sao ngươi có thể từng gặp Tiểu Vũ ? Tầm xàm! Trừ phi nhà ngươi bị mộng du nên chạy vô cung rồi gặp Tiểu Vũ .” Kể cả có vô được cung thì nhà người cũng có thể gặp Tiểu Vũ được sao? Vân Tại Vũ nghĩ thầm trong bụng, hắn vốn định nói thêm câu này, thế nhưng nhìn biểu cảm trên gương mặt người thiếu niên nên lại thôi.
“Đi thôi”. Vân Vũ Trạch cũng không nhìn Liên Ngọc, nó đương nhiên biết thiếu niên này tại sao khi nhìn nó lại có cảm giác quen thuộc, có điều nó không thể nói ra, bản thân nó cũng biết nguyên nhân sự cừu hận mà thiếu niên này dành cho nó, có điều, nó chỉ có thể tránh đi, nó không hiểu tại sao nó lại ở nơi này, nhưng nó biết phụ hoàng chắc chắn đã biết nó đang ở đây, nó không hiểu ý định của phụ hoàng, nhưng nó không muốn làm phụ hoàng thất vọng, hơn nữa, người thiếu niên kia cũng không chắc là đã nhận ra nó, nên có lẽ sau này sẽ không để ý tới nó nữa.
“Liên Ngọc, không được vô lễ,còn không mau tham kiến hai vị thiếu chủ.” Vu Tịnh thấy Vân Tại Vũ sinh khí, còn Vu Tắc hơi nhăn mày, tuy rằng khuôn mặt Vân Vũ Trạch vẫn như cũ, không một chút tức giận, tựa hồ hoàn toàn không sinh khí, có điếu Vu Tịnh liền vội vã nhắc nhở thiếu niên về thân phận của Vân Vũ Trạch và Vân Tại Vũ, để tránh việc thiếu niên gây ra sự tình không hay. Mấy người còn lại ngoại trừ Vu Lại khuôn mặt vẫn lạnh như băng thì đều ra sức nháy mắt, ra hiệu cho Liên Ngọc, ngầm báo rằng hắn đừng gây chuyện, mấy người bọn họ không muốn Liên Ngọc bị Đường chủ trách phạt, dù sao Liên Ngọc cũng đã sống cùng bọn họ mười năm nay, là do một tay bọn họ dạy dỗ, bởi vậy bọn họ rất yêu thương Liên Ngọc.
“Thiếu chủ?” Liên Ngọc có hơi sửng sốt, ban nãy khi bị Vân Tại Vũ dùng lực hất tay hắn ra xa khỏi người vị thiếu niên kia, hắn cũng đã hoàn hồn, hắn biết động tác ban nãy của mình rất vô lễ, thậm chí còn làm cho Đường chủ không bằng lòng, điều này làm cho Liên Ngọc có chút sợ hãi, vội vã đi tới tham kiến hai vị thiếu chủ.
“Thuộc hạ Liên Ngọc khấu kiến hai vị thiếu chủ, thỉnh thiếu chủ tha thứ cho hành vi thất lễ ban nãy của thuộc hạ, có điều thiếu chủ rất giống một người thuộc hạ từng gặp, bởi vậy trong lúc thất thần đã…” Liên Ngọc khi nhớ lại hình ảnh kia, tâm trạng lại bắt đầu dao động, có điều rất nhanh chóng hồi phục, cúi đầu không dám nhìn Vân Vũ Trạch, chỉ sợ rằng mình đột nhiên không khống chế được.
“Thì ra là thế, đứng lên đi, không cần đa lễ”. Vân Vũ Trạch vẫn im lặng không nói gì, còn Vân Tại Vũ mau mắn đưa tay nâng Liên Ngọc đứng dậy, thuận miệng nói: “Ngươi cũng là một kỳ nhân trong Ảnh Đường? Kỳ lạ, ngươi cũng mang họ Vu? Chẳng lẽ gọi là Vu Liên Ngọc? Nói thật, tên của ngươi rất hay, hay hơn tên của ta”.Nói xong Vân Tại Vũ còn bất mãn chu cái miệng nhỏ nhắn.
“Tạ ơn thiếu chủ.” Liên Ngọc vẫn không có ý định đứng dậy, không nhận được sự tha thứ của Vân Vũ Trạch, hắn không dám đứng dậy, tuy rằng sự hòa nhã của Vân Tại Vũ làm Liên Ngọc có chút thở phào nhẹ nhõm, nhưng người hắn đắc tội đâu phải là Vân Tại Vũ, huống chi hắn còn cảm nhận ánh mắt lạnh băng của Đường chủ vẫn đang nhìn mình, chính bởi lòng kính sợ của hắn với Vu Tắc, nên hắn rất mong nhận được sự tha thứ của Vân Vũ Trạch.
“Di? Ngươi ..thật là ..phiền toái.” Vân Tại Vũ nhìn Liên Ngọc một lúc rồi hiểu ra ý tứ của Liên Ngọc, chỉ có thể quay về phía Vân Vũ Trạch, vẫn đang lẳng lặng đứng đó, đến liếc mắt nhìn Liên Ngọc cũng không nhìn, bất đắc dĩ kêu: “Tiểu Vũ .”
“Ân?Sao vậy?” Vân Vũ Trạch đang mải thất thần, nghe tiếng gọi của Vân Tại Vũ, có chút khó chịu quay lại hỏi Vân Tại Vũ.
“Kia!” Vân Tại Vũ đưa tay chỉ về phía Liên Ngọc vẫn đang quỳ gối, không nói gì thêm, hắn tin rằng, với sự thông minh của mình, Tiểu Vũ sẽ lập tức hiểu ra vấn đề.
“Ân? Sao vậy?” Vân Vũ Trạch đang mải thất thần, nghe tiếng gọi của Vân Tại Vũ, có chút khó chịu quay lại hỏi Vân Tại Vũ.
“Kia!” Vân Tại Vũ đưa tay chỉ về phía Liên Ngọc vẫn đang quỳ gối, không nói gì thêm, hắn tin rằng, với sự thông minh của mình, Tiểu Vũ sẽ lập tức hiểu ra vấn đề.
Vân Vũ Trạch không hiểu nên đưa mắt nhìn về phía Liên Ngọc, lúc này nó mới phát hiện ra, trừ Vu Tắc ra thì tất thảy mọi người đứng đây đều đang nhìn về phía nó, trong mắt ánh lên sự chờ mong, nó lại quay về phía Liên Ngọc, bình thản nói: “ Đứng lên đi, ta không có trách ngươi”.Những lời này đều là những lời thật lòng của nó, nó không cảm thấy tức giận gì Liên Ngọc cả, chẳng qua ban nãy mải thất thần khi nghĩ tới phụ hoàng mà thôi, hơn nữa, nó cũng hiểu tại sao Liên Ngọc lại có ánh mắt căm giận như vậy.
“Tạ ơn thiếu chủ”. Lần này không cần ai đỡ, Liên Ngọc tự mình đứng dậy, đồng thời trong lòng cũng thở ra nhẹ nhõm, ở trong Ảnh Đường đã được hơn mười năm, lại được bốn phó đường chủ sủng ái, yêu thương, bởi vậy trong Ảnh Đường, vị trí của Liên Ngọc cũng tốt hơn rất nhiều,bởi vậy hắn biết rằng, đứng trên Đường chủ còn một vị chủ nhân nữa, người đó chính là chủ nhân của đất nước này, hai vị thiếu chủ đây chính là con trai của vị chủ nhân đó, lúc nãy hắn còn lo lắng rằng hai vị thiếu chủ sẽ ra lệnh giết chết hắn, thật may hai vị thiếu chủ đều là người nhân hậu, hòa khí.
“Đi thôi”. Thanh âm lạnh lùng của Vu Tắc vang lên, tựa hồ như không vì chuyện ban nãy mà thay đổi, trước khi đi theo Vân Tại Vũ và Vân Vũ Trạch bước vào thông đạo, Vu Hối liền lén nháy mắt với Liên Ngọc, rồi mới bước vào, những người còn lại đều đứng lại ở cửa thông đạo.
“Phó đường chủ, Đường chủ và hai thiếu chủ định đi đâu?” Khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn của Liên Ngọc hướng về nơi nhóm Vu Tắc vừa đi qua, cất tiếng hỏi Vu Dung.
“Vũ thiếu chủ phát hiện một ít manh mối nên muốn đưa Đường chủ đi xem”. Vu Dung xoa đầu Liên Ngọc, cười hề hề nói, thân thể mập mạp cùng khuôn mặt phương phi khiến hắn khi cười rộ lên trông thật giống phật Di Lặc.
“Manh mối? Là manh mối gì? Về Lãm Nguyệt quốc sao?” Như chợt nghĩ tới điều gì, khuôn mặt của Liên Ngọc thoáng tái nhợt, đôi mắt lóe là những tia nhìn sắc bén.
“Liên Ngọc ngốc, ngươi đừng có cả nghĩ, Ảnh Đường chúng ta có rất nhiều chuyện phải giải quyết, đâu phải chỉ có việc kia đâu, việc này không liên quan gì tới Lãm Nguyệt quốc, cũng không quan hệ gì với huyết án mười năm trước, Liên Ngọc hãy yên tâm, chúng ta nhất định sẽ tóm được đuôi của Lãm Nguyệt quốc, nhất định báo thù cho ngươi”.
Khẩu khí Vu Tịnh chất đầy sủng nịch, cũng mang theo thương xót, bọn hắn không dám đem việc lần này nói cho Liên Ngọc biết, bởi hắn biết, với tính cách cố chấp, Liên Ngọc nhất định đòi đi theo Đường chủ và thiếu chủ, việc này không phải là việc tốt, bởi Đường chủ đã có lệnh bọn họ không được đi theo, nếu Liên Ngọc cứ nhất nhất đòi theo, chắc chắn sẽ khiến Đường chủ tức giận, với tính cách không nói hai lời của Đường chủ, tốt nhất không nên chọc ngài ấy tức giận.
“Như vậy a”, sau khi nghe Vu Tịnh nói, thanh âm của Liên Ngọc trùng xuống, biểu lộ sự thất vọng.
“Đúng rồi, Liên Ngọc, ban nãy ngươi làm sao vậy, sao lại hành xử vô lễ với hai vị thiếu chủ? Nếu đổi lại là người khác, có lẽ ngươi đã bị phạt rồi, mau nói đi, lúc nãy là làm sao?” Khuôn mặt Vu Bình trở nên nghiêm lại, tựa hồ đang sinh khí.
“Ta…không sao cả”.Liên Ngọc ấp úng cúi thấp đầu, tự bản thân hắn cũng nhận thức được hành động ban nãy của mình khiến bọn họ lo lắng, hắn cũng đâu có muốn thế, có điều, khi nhìn thấy khuôn mặt đó, quá khứ như chợt hiện về, khiến hắn không thể bình tĩnh được, không thể kiềm chế được cảm xúc.
“Không sao cả? Nhìn bộ dạng của ngươi đâu có giống là không sao cả? có điều nếu ngươi không muốn nói, chúng ta cũng sẽ không ép ngươi, nhưng về sau ngươi cần phải chú ý một chút, biết không?” Vu Dung cũng không muốn nghiêm mặt với Liên Ngọc, có điều bọn họ không muốn bảo bối mà bọn họ yêu thương, dạy dỗ suốt mười năm trời bị tổn hại.
“Ta biết, sau này ta nhất định sẽ chú ý”. Khuôn mặt Liên Ngọc thoáng lên nét tươi cười để trấn an bốn phó Đường chủ, khiến bọn họ yên tâm.
“Biết là tốt rồi, à, vậy tiểu tử nhà ngươi làm gì ở chỗ này, chẳng lẽ ngươi định đi ra ngoài?” Vu Bình khôi phục lại khuôn mặt tươi cười hàng ngày, cười tới híp mắt hỏi Liên Ngọc.
“Ta…ta nghe nói Đường chủ đã trở về, nên muốn….muốn tìm Đường chủ ”.Khi trả lời, khuôn mặt trắng nõn, thanh tú liền ửng hồng, hai má hồng hồng khiến cho người ta yêu thích.
“Liên Ngọc…” Nhìn thấy biểu tình này của Liên Ngọc, ngay cả người ít nói, lạnh lùng là Vu Lai cũng phải nhíu mày, mấy người ngầm trao đổi ánh mắt, nhớ đến biểu tình mà Đường chủ của bọn họ nhìn Tại Vũ thiếu chủ, trong lòng bọn họ dấy lên một dự cảm không tốt.
“A?” Liên Ngọc đưa mắt dò hỏi một lượt, thật không biết tại sao mọi người lại như vậy.
“Liên Ngọc, ngươi hãy thành thật nói cho chúng ta biết, ngươi…ngươi thích Đường chủ phải không?” Vu Tịnh hỏi Liên Ngọc, giọng nói mang sắc thái ngượng ngùng, trong mắt lại thoáng qua nét lo lắng, có điều nét lo lắng trong ánh mặt liền nhanh chóng bị che khuất.
“Không…ta không có, Tịnh đại ca đừng nói lung tung.” Liên Ngọc lập tức chối, có điều khuôn mặt phản chủ lại ngày một thêm đỏ lựng, khuôn mặt vốn thường ngày lạnh băng chợt biến mất, thay vào đó là nét hồn nhiên, ngây thơ của một thiếu niên.
“Được, không có thì không có, chúng ta sẽ không hỏi nữa, có điều, Liên Ngọc, ta phải nhắc nhở ngươi một chút, ngươi và Đường chủ là không thể, nếu thực sự trong lòng ngươi ôm mối tương tư với Đường chủ, thì người nên tìm cách xóa bỏ đi”. Vu Bình ngay sau khi cười hì hì liền nghiêm túc nói chuyện với Liên Ngọc, khẩu khí vô cùng cương quyết, không phải hắn không thương yêu Liên Ngọc, ngược lại Liên Ngọc như đệ đệ của hắn, bởi vậy hắn không muốn Liên Ngọc bị tổn thương sau này.
“Tại sao?” Khuôn mặt vốn đang ửng đỏ của Liên Ngọc bỗng chốc trở nên tái nhợt, tại sao lại không thể? Tuy rằng Đường chủ vẫn luôn lạnh lùng đối với hắn , nhưng chẳng phải Đường chủ luôn lạnh lùng với mọi người đó sao? Điều này chứng tỏ Đường chủ không ghét hắn a, vậy tại sao lại không thể? Chẳng lẽ…chẳng lẽ Đường chủ đã có người mà Đường chủ thương yêu sao?
Liên Ngọc nhất thời không thể chấp nhận, hắn vốn là một cô nhi, mang trên mình mối thù cả nhà bị giết, kẻ kia tha cho hắn, hắn cũng không cảm thấy vui sướng, hắn vốn là công tử, sinh ra trong gia đình thế gia, được chiều chuộng, hắn hiểu rằng, nếu muốn báo thù, trước hết phải sống sót, bởi vậy hắn đã rời bỏ cái nơi mà cả gia tộc bị giết, sống cuộc đời lưu lạc, có điều , lúc đó hắn cũng mới chỉ là một đứa nhỏ 8 tuổi, chưa từng trải đời hắn nào biết bên ngoài hiểm ác? Có mấy lần, cái mạng nho nhỏ của hắn thiếu chút nữa thì không giữ nổi, ngay lúc đó, Vu Tắc đã xuất hiện, chính Vu Tắc mang hắn về Ảnh Đường, chính Vu Tắc cho hắn cái ăn, cho hắn chỗ ở, thậm chí còn kiên trì dạy hắn tập võ, sau này, khi chủ nhân gọi Đường chủ trở về, Đường chủ cũng phân phó tứ phó đường chủ bảo hộ hắn, chiếu cố hắn, bởi vậy trong lòng hắn sớm đã có hình ảnh của Vu Tắc, không thể nào xóa nhòa.Tuy rằng 10 năm qua, thời gian Đường chủ ở bên hắn không nhiều, mỗi năm chỉ quay về thăm lại Na Lam một lần, có điều, không phải vì vậy mà tình cảm mà hắn dành cho Đường chủ phai nhạt đi, ngược lại, hắn vô cùng nhớ Đường chủ, nỗi mong nhớ ấy theo năm tháng cứ ngày một tích tụ, bởi vậy mỗi khi nghe Đường chủ trở về, hắn hạnh phúc muốn chết, tuy rằng Đường chủ quay về không phải vì gặp hắn, nhưng không quan hệ, việc đó không ảnh hưởng gì tới tâm tình của hắn, thế nhưng sao phó đường chủ lại nói rằng không thể? Vì sao lại không thể?
“Liên Ngọc, ngươi là đứa nhỏ tốt, có lẽ ngươi thích Đường chủ, nhưng Đường chủ là người lãnh tình, ngài ấy đối với ai cũng lạnh lùng, có điều…” Vu Dung nhìn Liên Ngọc, hắn không muốn nói dối Liên Ngọc, nhưng cũng không nỡ nói ra sự thật, Đường chủ luôn đối xử với mọi người như nhau, không có khoảng cách, nhưng cũng không thân cận, có điều, lần này Đường chủ trở về, bọn họ phát hiện rằng Đường chủ có điểm không giống với trước kia, tuy rằng không thể có khả năng Đường chủ thích Liên Ngọc, nhưng nếu là trước đây, thì không phải Liên Ngọc không có cơ hội, bọn họ cũng sẽ không ngăn cản, có điều hiện tại đã không còn giống như trước nữa.
Hắn biết, hắn biết a, hắn biết rằng Đường chủ lãnh tình, nhưng hắn có thể kiên trì chờ đợi, Liên Ngọc vẫn không lí giải được tạo sao Vu Dung lại nói là không thể? Còn có lí do nào khác sao?
“Liên Ngọc, ý tứ của Vu Dung là, Đường chủ là một người lãnh tình, bởi vậy một khi có tình cảm với ai đó, nhất định sẽ không thể thay đổi, không thể có tình cảm với người nào khác nữa”. Vu Bình đành bất đắc dĩ nói ra, họ không muốn thương tổn đứa nhỏ đáng yêu này, có điều, nếu không nói ra, sau này Liên Ngọc còn bị thương tổn nhiều hơn, Đường chủ đang có người trong lòng, hơn nữa biểu lộ rất rõ ràng, bọn họ không thể không nhận thấy, thậm chỉ, sự sủng nịch yêu thương khi Đường chủ nhìn người đó còn khiến cho bọn họ kinh ngạc không tin vào mắt mình, một người lạnh băng lãnh tình như Đường chủ mà lại nguyện cãi nhau, đấu khẩu với người đó.
“Liên Ngọc không rõ, Đường chủ, chẳng lẽ ngài ấy thực sự có….có người trong lòng sao? Không thể nào”. Liên Ngọc cắn môi, trong lòng thắt lên một trận co rút, hắn còn có thể cảm giác được, mười đầu ngón tay của hắn đau nhói, tê rần.
“Đây là sự thật, Liên Ngọc, ngươi phải chấp nhận việc này, có lẽ chỉ cần thêm vài ngày nữa, ngươi sẽ lập tức phát hiện rằng Đường chủ không giống trước kia”. Vu Bình quay mặt đi, hắn không nỡ nhìn khuôn mặt đang tái nhợt của Liên Ngọc.
Vu Tịnh quét mắt nhìn hết thảy mọi người: “Xem ra các ngươi vẫn không nỡ nói hết”, hắn đau lòng nhìn về phía Liên Ngọc: “ Liên Ngọc, chuyện của ngươi và Đường chủ, chúng ta có thể không can thiệp, chúng ta chỉ muốn ngươi ghi nhớ một điều, trong thiên hạ không chỉ có duy nhất một mình Đường chủ”. Nói xong Vu Tịnh đưa tay xoa đầu Liên Ngọc, khẩu khí chứa đầy sủng nịch: “ Hiện tại ngươi chỉ biết có Đường chủ, chỉ nhớ Đường chủ, vậy sau này ngươi hãy hảo hảo suy ngẫm, chúng ta cũng rất yêu thương ngươi”.
“Ân”. Liên Ngọc gật gật đầu, xoay người rời khỏi thông đạo,trở về phòng mình, đúng vậy, Tịnh ca nói đúng, hắn phải hảo hảo suy ngẫm, Đường chủ có người trong lòng, vậy người đó là ai? Hắn đã từng gặp qua? Hai người có ở bên nhau không?
“Ai, đứa nhỏ này, thật hy vọng nó có thể nghĩ thông, có điều, hiện tại ta đã hiểu được, tại sao mỗi lần Đường chủ về đây, ngay khi xử lí xong xuôi công việc, đều vội vàng quay về hoàng cung”.
“Đúng vậy, Đường chủ có người để nhớ mong, không biết khi nào thì có người nhớ mong ta như Liên Ngọc nhớ Đường chủ, như Đường chủ nhớ mong Tại Vũ thiếu chủ a”Vu Bình vừa nói xong liền nhận ngay mấy ánh mắt xem thường của những người còn lại (=.=!)
Ai, Liên Ngọc thật là một đứa nhỏ có số phận đáng thương, nếu đối phương không phải là Tại Vũ thiếu chủ, bọn họ đã tìm cách ghép đôi Liên Ngọc với Đường chủ rồi, có điều cũng phải nói rằng, với tính cách của Đường chủ, thì việc đó quả là bất khả thi.