Huyết Oa Oa | Con Búp Bê Đẫm Máu

Chương 79: Chương 79: Cải Tử Hoàn Sinh!




CHƯƠNG 79: CẢI TỬ HOÀN SINH!

Trong sân biệt viện, trải qua một hồi không khí ầm ĩ bởi Vân Tại Vũ, nhưng nhờ vậy mà cái không khí ảm đạm nặng nề lúc trước bị quét sạch, tuy hiện tại mọi người vẫn lo lắng cho an nguy của Vu Tịnh nhưng không như lúc trước tinh thần quá căng thẳng, mà Chu Liên Ngọc hiện tại cũng ngừng khóc, chỉ lẳng lặng đứng nhìn phía cửa phòng Vu Tịnh, tuyệt không thả lỏng, không để cho ánh mắt của y vì mất đi khống chế mà nhìn về phía Vu Tắc cùng Vân Tại Vũ.

Là không muốn nhìn, cũng là không dám nhìn, mặc dù y đã biết, thế nhưng ngực vẫn đau, nhất là cái người đang dụi đầu vào ngực người ấy, thật xứng với người ấy, tới mức khiến y vô pháp ghen tị.

Đột nhiên cửa phòng vẫn đang đóng chặt bỗng mở ra, ánh mắt vốn ảm đạm của Chu Liên Ngọc liền sáng rực, mang theo lo lắng cùng chờ mong.

“Đinh gia gia, Vu Tịnh đại ca thế nào? Đã tỉnh chưa?” Nhìn thấy người bước ra chính là một lão đầu râu bạc, Chu Liên Ngọc trong lòng thực lo lắng, sợ rằng nghe được trong lời nói của Đinh Sâm tin dữ, y thật lòng hi vọng Vu Tịnh đại ca của y vẫn khỏe, Vu Tịnh đại ca của y tính mạng không có gì nghiêm trọng.

“Này…” Nhìn ánh mắt chờ mong của Chu Liên Ngọc, Đinh Sâm thở dài, vốn sắc mặt lão không mấy tốt, nhìn vào đôi mắt chờ mong của Chu Liên Ngọc, sắc mặt lại càng trầm xuống, không biết nên trả lời y thế nào mới tốt, cũng không muốn để y lo lắng, lại càng không muốn lừa gạt y, nên nói thế nào để có thể khiến hài tử đáng thương này không chịu thêm quá nhiều thương tổn?

Đối mặt với đứa nhỏ ở với mình từ bé, Đinh Sâm dù lòng dạ cứng rắn tới đâu cũng không tránh khỏi mềm lòng.

“Đinh gia gia, rốt cục…Vu Tịnh đại ca hắn thế nào?” Đôi mắt vốn đã đỏ hồng, nhìn thấy thần sắc bất đắc dĩ của Đinh Sâm lại càng thêm đỏ, không kìm nén nổi lo lắng trong lòng, hai tay run rẩy cầm ống tay áo Đinh Sâm, không khí bất an tràn ngập biệt viện, đám Vu Lai cũng gắt gao nhìn về phía Đinh Sâm, ánh mắt tràn đầy lo lắng.

“Vu Tịnh…Vu Tịnh..hắn…” Đinh Sâm ngập ngừng, thần sắc bi ai biểu thị lão lúc này rất bối rối, lão hiện tại phải trả lời cho bọn họ thế nào?

“Cứ nói, đừng ngại, Vu Tịnh rốt cục thế nào?” Lúc này Vu Tắc cùng Vân Tại Vũ và Vân Vũ Trạch bước tới, thấy Đinh Sâm nói chuyện ngập ngừng, tới Vu Tịnh tỉnh lại hay chưa cũng chưa nói, một cảm giác bất an dâng lên trong lòng y, thân là Đường chủ Ảnh Đường, Vu Tắc không thể như Chu Liên Ngọc hay nhóm Vu Lai biểu lộ tình cảm của mình, chỉ có thể mặt không chút đổi sắc hỏi Đinh Sâm, trong lòng kì vọng đáp án của Đinh Sâm không quá mức khiến người ta không thể nhận mới tốt.

“Đường chủ…thuộc hạ…thuộc hạ đã cố hết sức”. Vì Vu Tịnh, Đinh Sâm hao phí tất cả tinh lực, hiện tại đối mặt với sự quan tâm và lo lắng của mọi người, lão có chút vô lực, lúc này nhìn thấy Vu Tắc tới, trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở ra, tận đáy lòng lão hy vọng Đường chủ có thể trấn trụ tốt trong trường hợp này, dù sao ở đây, mọi người đều là cùng Vu Tịnh lớn lên, tình cảm như huynh đệ ruột thịt.

“Đinh gia gia, những lời này của ngươi là có ý gì? chẳng lẽ…chẳng lẽ Vu Tịnh đại ca hắn…” Thanh âm nghẹn ngào, Chu Liên Ngọc không thể nói ra hết câu, y không tin, Vu Tịnh đại ca võ công tốt như vậy, lại còn rất thông minh, sao có thể đoản mệnh? Không đâu, nhất định không thể!

“Thực xin lỗi”. Đinh Sâm xin lỗi khi nhìn thấy vẻ mặt bi thương của Chu Liên Ngọc, lão đương nhiên biết Vu Tịnh đối với Chu Liên Ngọc có bao nhiêu quan trọng, không chỉ có Vu Tịnh, mà tất thảy mọi người đứng đây, trừ bỏ hai vị thiếu chủ là người ngoài, còn bất kể ai gặp phải kết cục này, Chu Liên Ngọc sẽ không chịu nổi, mà căn nguyên của chuyện này, chính vì huyết án mười năm trước, năm đó chỉ trong chốc lát Chu Liên Ngọc bỗng mất tất thảy người thân.

“Không…không thể …ta không tin..ta không tin!” Chu Liên Ngọc một phen đẩy Đinh Sâm ra, vọt vào phòng Vu Tịnh, những người khác cũng lần lượt bước vào, vẻ mặt vô cùng trầm lặng bình tĩnh, nhưng Vân Vũ Trạch có thể cảm nhận được nội tâm bọn họ vô cùng kích động cùng oán giận, bởi vậy Vân Vũ Trạch hiểu được, bọn họ vô cùng tin tưởng y thuật của Đinh Sâm.

“Vu…Vu Tắc” Vân Tại Vũ kéo kéo tay của Vu Tắc, có chút sợ hãi gắt gao cầm lấy bàn tay to ấm áp của y, trong lòng có bi thương, có khó hiểu, cùng sợ hãi.

Khác với Vân Vũ Trạch, Vân Tại Vũ cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy người chết, đừng nói người chết, chính là người bị thương cũng chưa thấy qua, từ nhỏ sống trong hoàng cung, đứng nói là bị thương, hắn ngay cả huyết có hình dạng ra sao cũng không biết, mà hiện giờ, bọn hắn lại vào xem một người đang bị thương nặng, thậm chí có thể nói là sắp chết, thử hỏi hắn như thế nào không đau lòng, không sợ hãi?

“Không có việc gì đâu”. Cảm nhận thấy Vân Tại Vũ đang lo lắng, Vu Tắc theo bản năng nắm chặt bàn tay nhỏ bé, lo lắng khiến mặt hắn có chút trắng bệch, trong lòng không khỏi thở dài, đồng dạng cùng sinh trưởng trong hoàng cung, Vân Tại Vũ tại sao có thể trấn định như vậy?

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Vu Tắc biết Vân Tại Vũ chưa từng gặp chuyện thế này, thấy khuôn mặt vì sợ hãi của hắn có chút trắng bệch, y không khỏi đau lòng, chính là lúc này y không có thời gian để bận tâm vấn đề khác, thậm chí không còn tâm trí để trấn án Vân Tại Vũ, bởi vì trong phòng tiếng khóc bi thiết của Chu Liên Ngọc đã truyền ra, tiếng khóc đau đớn tới vậy không khỏi khiến trong lòng mọi người cảm thấy bi ai.

“Vào xem”. Vân Vũ Trạch cau mày, không khí trong phòng truyền ra mùi máu tươi, khiến nó thấy khó chịu, nhưng nó không phải là người tùy hứng, nên quyết định đi vào, Vu Tắc và Vân Tại Vũ cũng theo vào.

Kì thật, trong mười năm qua, nó cũng không mấy thay đổi, vẫn cảm thấy khó chịu với mùi máu tươi, nếu hiện tại nằm trên giường không phải là Vu Tịnh, không phải là người của Ảnh Đường nó đã sớm rời đi, nhưng nó không thể làm như vậy vì Vu Tịnh là thuộc hạ của phụ hoàng.

“Chu Liên Ngọc, bình tĩnh một chút”. Vu Tắc cau mày kéo Chu Liên Ngọc đang ngồi sát mé giường, nhìn xuống Vu Tịnh hiện vấn bất động thân thể, đưa tay xem thương thể của hắn.

Trọng thương thế này, chả trách Vu Tịnh…ai!

“Đường…Đường chủ, Vu Tịnh đại ca, hắn …hắn không chết đúng không? Vu Tịnh đại ca nhất định là còn cứu được đúng không?” Kích động dâng trào, Chu Liên Ngọc lúc này sao có thể giống bình thường phiêu dật? Y lúc này thật giống như kẻ điên đang lên cơn mê sảng, nhưng ở thời điểm này, không ai cảm thấy khó chịu với hành động của Chu Liên Ngọc, bởi bọn y cũng vẫn vả lắm mới nhẫn được, cái cảm giác trái tim đau đớn kia, mỗi người đều có, có điều bọn y không biết hung thủ khiến Vu Tịnh thành thế này là ai, nếu không bọn y đã sớm báo thù.

“Hắn đã chết”. Vu Tắc bình tĩnh trả lời Chu Liên Ngọc, hy vọng y có thể chấp nhận sự thật trước mắt, y hiểu tâm hồn yếu ớt của Chu Liên Ngọc không thể chấp nhận chuyện lại bị mất người thân, có điều sự thực xảy ra trước mắt, y không thể không tiếp thụ, này không phải Vu Tắc tàn nhẫn, mà là chỉ khi y tiếp nhận rồi, y mới có thể tỉnh lại lần nữa mà đứng lên.

“Không đâu…không thể..” Dần dần, thanh âm của Chu Liên Ngọc thấp dần xuống, đến cuối cùng chỉ còn thì thào tự nói, không ai cho rằng Chu Liên Ngọc yếu đuối, bởi vì giờ khắc này, bọn họ cũng rất muốn giống như Chu Liên Ngọc, có thể kêu khóc, phát tiết bi ai, chính là bọn họ không thể, bởi chỉ một Chu Liên Ngọc đủ làm Đường chủ đau đầu, huống chi bọn họ cũng biết, Vu Tịnh mất đi, Đường chủ cũng giống như bọn họ, rất đau lòng, chính là thân là Đường chủ, y không thể tại thời điểm mẫn cảm này biểu lộ cảm xúc, kì thật lửa giận trong lòng Đường chủ hiện giờ không ít hơn bọn họ.

“Để ta xem”. Ngay tại thời điểm mọi người tuyệt vọng, Vân Vũ Trạch mở miệng, này không phải thanh âm phát ra đúng lúc, thanh âm lãnh đạm không mang theo chút cảm tình, điểm này khiến mọi người rất không bằng lòng, dù sao ở trong phòng này, ngay cả Vân Tại Vũ vẻ mặt cũng tràn đầy bi thương, chỉ có Vân Vũ Trạch từ đầu tới cuối vẻ mặt vẫn thờ ơ lạnh nhạt, giống như việc này với hắn không quan hệ, rất lãnh huyết, có điều hắn vừa nói một câu, khiến ngay cả người đang vô cùng kích động là Chu Liên Ngọc cũng nâng lên đôi mắt đỏ vì khóc chằm chằm nhìn Vân Vũ Trạch.

“Tránh ra.” Vân Vũ Trạch lạnh lùng nói với Chu Liên Ngọc, nó đang rất khó chịu trong người, nó trước hết muốn xác định xem Vu Tịnh liệu có còn cứu được hay không, tuy rằng mùi máu tươi ghê tởm làm cho nó muốn nôn mửa, nhưng nó cũng không thể cứ thế bỏ ra ngoài, có điều, nó phải nhanh nhanh hành động mới được, vì nó không biết mình còn có thể chịu đựng được bao lâu.

Mùi của máu khiến nó phát cuồng, mặc dù chuyện đã qua mười năm, nhưng vẫn còn khắc sâu trong trí nhớ nó, cho dù hiện tại nó không còn lo lắng bị mùi máu ảnh hưởng, nhưng nó cũng không thể bình yên đứng ở nơi có mùi máu, hương vị kia, mặc dù mười năm đã qua, cũng khiến nó không thể thích ứng.

Có lẽ bởi vì thanh âm Vân Vũ Trạch quá mức lãnh đạm, có lẽ bởi vì Vân Vũ Trạch tản mát là khí thế làm cho người ta sợ hãi, Chu Liên Ngọc liền lập tức tỉnh táo, tự động lùi ra để Vân Vũ Trạch đi tới bên giường.

Lúc này thân thể Vu Tịnh lộ ra trọn vẹn, trên người chỉ có một tiết khố trắng, Vân Vũ Trạch cau mày nhìn thân thể rách nát kia, không thể hiểu được ý chí nào khiến cho Vu Tịnh có thể kiên trì chống đỡ thân thể để tới được Lam viện.

Nếu là kẻ khác, hẳn sớm đã chết rồi, như thế nào vẫn còn kiên trì như cũ giữ lại một hơi thở?

Có lẽ công lực của Vân Vũ Trạch cao cường hơn hẳn những người ở đây nên nó chỉ liếc mắt nhìn qua đã biết Vu Tịnh chưa hoàn toàn chết, lúc này tuy rằng không còn thở, chính là dòng sinh mệnh của hắn vẫn còn cháy, tuy rằng chỉ còn một chút, cơ hồ giống đốm lửa sắp tàn, có điều nó vẫn nhìn ra, không chạm vào thân thể Vu Tịnh, Vân Vũ Trạch nhìn về phía những người khác, phát hiện bọn họ đều nhìn hắn, có điều trừ Vân Tại Vũ cùng Vu Tắc, còn lại thì hoàn toàn bộ dạng không có chút hy vọng, đương nhiên còn có cái kẻ không còn tỉnh táo Chu Liên Ngọc vẫn một lòng hy vọng nhìn Vân Vũ Trạch.

Có cứu không? Cứu như thế nào? Dùng phương pháp kia sao?

Trong lòng đang đấu tranh nội tâm, nhưng Vân Vũ Trạch không biểu lộ gì trên mặt, trừ bỏ đáy mắt lâm vào suy nghĩ khiến mọi người thấy có chút bất đồng, còn lại vẻ mặt vẫn hết thảy bình thường.

Cứ cứu thôi, không nghĩ nhiều nữa, nó là Vân Vũ Trạch, điều này tuyệt đối không thay đổi, nó chẳng phải đã tu luyện cái tâm pháp kia trong đầu sao, hơn nữa nó cũng không còn giống trước đây.

Nghĩ tới đó, Vân Vũ Trạch nhìn về phía nhóm Vu Tắc, thanh âm như nước trong thanh mà đạm mạc vang lên.

“ Dùng nước tẩy trừ sạch sẽ thân thể hắn, không được lưu lại chút máu nào, sau đó đổi phòng”. Hạ quyết tâm, Vân Vũ Trạch lập tức hướng bọn họ phân phó, nếu quyết cứu, vậy phải nhanh lên, nếu không để đốm lửa sinh mệnh kia tàn, với công lực hiện tại của nó, cũng không thể cứu nổi.

“Vì sao? Vũ thiếu chủ, chẳng lẽ Vu Tịnh còn có thể cứu được? ” Mấy người không dám tin nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của Vân Vũ Trạch, Vu Dung liền mở lời hỏi, tuy vậy, mọi người đứng đây đều biết Vu Dung hỏi thế chẳng qua chỉ là thuận miệng mà thôi, này đương nhiên không phải bọn họ không quan tâm Vu Tịnh mà bọn họ đối với y thuật của Đinh Sâm quá mức tín nhiệm, hiện giờ Đinh Sâm đã nói không thể cứu sống, hơn nữa Vu Tịnh đã ngừng thở, liệu còn cứu được không?

Bọn họ thực hoài nghi, không phải bọn họ hoài nghi Vân Vũ Trạch, mà bọn họ đã sớm nhận thấy, Vu Tịnh đã ngừng thở, một người đã ngừng thở thì cứu sống bằng cách nào? Bọn họ ở trên giang hồ nhiều năm như vậy, cũng chưa từng nghe chuyện gì thần kì như thế, chuyện đó chỉ có thể là thần tiên hạ phàm mới có thể làm.

“Ân, hắn còn chưa chết hẳn, nếu muốn hắn sống các ngươi động tác nhanh lên một chút, nếu không sẽ không kịp.” Vân Vũ Trạch vừa nói vừa bước ra khỏi phòng, nó đã không thể chịu đựng được, nó phải mau đi ra ngoài mới có thể thở được, bảo bọn họ đổi phòng bởi phòng Vu Tịnh hiện tại đã tràn đầy mùi máu, nó cũng không nghĩ mình còn có thể tiếp tục chịu đựng như vậy, mà trong lúc này, tại thời gian ngắn ngủi này, Vân Vũ Trạch phải hảo hảo nghĩ kĩ xem làm như thế nào, phương pháp thì có ,có điều nó chưa từng làm, đây là lần đầu tiên, trước đó nó chưa từng cứu ai, bởi vậy nó muốn lần đầu tiên này phải thành công.

Nhìn thấy bóng dáng rời đi của Vân Vũ Trạch, tất thảy mọi người đứng ngốc một lúc, tiêu hóa tin tức mà Vân Vũ Trạch đưa tới cho bọn họ, Vân Tại Vũ đuổi theo Vân Vũ Trạch chạy ra ngoài, Vu Tắc liếc mắt nhìn đám Vu Dung phân phó: “ Còn thất thần làm gì, làm những điều Thiếu chủ vừa phân phó”. Đã có cách cứu Vu Tịnh, vậy mặc kệ thế nào bọn y cũng sẽ không bỏ qua cơ hội cứu hắn trở về.

“Dạ!” Nghiêm túc lên tiếng, trên mặt đám Vu Dung xuất hiện biểu tình hạnh phúc, tuy rằng không thể xác định có thể cứu được hay không, nhưng chẳng phải là còn có hy vọng hay sao? Nhất là Chu Liên Ngọc, lại vui mừng ngồi bên giường Vu Tịnh, thấp giọng nói cái gì, như là đang nói với linh hồn Vu Tịnh hãy kiên trì lên.

Vân Tại Vũ nhìn Vân Vũ Trạch sau khi ra ngoài lại đứng ngẩn người, tựa hồ không định chuẩn bị cái gì, không khỏi có chút tò mò, hỏi: “Tiểu Vũ , ngươi thật sự có thể cứu sống Vu Tịnh sao?”

“Không biết”. Vân Vũ Trạch xoay người liếc mắt nhìn Vân Tại Vũ, nó có cách, nhưng lại làm lần đầu tiên, hiệu quả thế nào nó căn bản không biết, có cứu được hay không là một vấn đề, nhưng nó vẫn muốn thử, hơn nữa nó đã nói ra, vậy vô luận như thế nào nó nhất định phải làm được.

“Không biết sao ngươi để cho bọn họ hy vọng?” Vân Tại Vũ quả thật không biết nói gì, hắn thực không muốn nghe cái đáp án này, không thể trách hắn, với tính tình của Vân Vũ Trạch, nếu có Vân Vũ Trạch sẽ nói là có, nếu không thì sẽ không nói, bởi vậy khi Vân Vũ Trạch nói rằng Vu Tịnh có thể cứu, hắn liền lập tức tin, dù sao ở đây ngoài hắn còn có Vu Tắc cũng hiểu tính Vân Vũ Trạch, hẳn là Vu Tắc cũng tin tưởng ở Vân Vũ Trạch.

Trên thực tế, Vu Tắc cũng giống những người khác, tin tưởng Đinh Sâm thành thói quen, bởi vậy khi Vân Vũ Trạch nói rằng Vu Tịnh còn có thể cứu sống được, y cũng phải mất một lúc thất thần, không khỏi cười nhạo chính mình quá mức tự tin rằng y hiểu rõ Vân Vũ Trạch, trên thực tế, chỉ duy nhất chủ thượng mới hiểu rõ Vân Vũ Trạch.

Theo y biết, Vân Vũ Trạch quả thật rất đơn thuần, cũng không mấy hiểu sự đời, có điều Vân Vũ Trạch cũng có những góc thần bí mà trừ chủ thượng, bốn lão sư bọn y cũng không thể lý giải được, kể cả những người khéo gợi chuyện như Liễu Phàm hay Đồng Nhan cũng thế.

“Ngươi hẳn là có biện pháp đi?” Vu Tắc hỏi, thật sự cẩn thận quan sát chuyển biến trên mặt Vân Vũ Trạch, nhưng cũng không phát hiện thêm được gì.

“Ân, có”. Vân Vũ Trạch bình thản trả lời, “có biện pháp, nhưng chưa từng dùng qua, nên chưa biết kết quả sẽ thế nào”. Vu Tắc đã ngừng thở, thân thể lại bị trọng thương nghiêm trọng, linh hồn của hắn cũng đã rời thân thể, có điều, linh hồn kia chưa bị đưa về địa phủ, nếu dùng biện pháp kia có thể đưa được linh hồn hắn trở lại thân thể, có điều kết quả rất khó nói.

“Mặc kệ thế nào, chỉ cần có biện pháp là được, nếu cứu sống, đó chính là vận khí của Vu Tịnh, cứu không được, vậy có thể nói vận mệnh của hắn đã hết”. Vu Tắc nhẹ giọng nói, trong thanh âm có điểm cô đơn, dù cho y lạnh lùng tới mức nào, nhưng cái người đang hấp hối kia là thủ hạ theo y nhiều năm nay, y sao có thể không thương tâm, không đau lòng?

“Vu Tắc.” Nhìn về phía Vu Tắc, Vân Tại Vũ nhẹ nhàng cầm lấy tay y an ủi.

“Ta không sao”. Không muốn làm Vân Tại Vũ lo, Vu Tắc nở nụ cười trấn an.

“Đúng rồi, ta nhớ rằng ngươi chưa từng học y thuật, vậy biện pháp của ngươi là thế nào?” như nhớ ra điều gì, Vu Tắc hỏi Vân Vũ Trạch hiện đang trầm sâu vào suy nghĩ, trong lòng cảm thấy kì quái người không biết y thuật như Vân Vũ Trạch thì sẽ có biện pháp thế nào? Dù sao người chữa cho Vu Tịnh cũng là đại phu chuyên trách của Ảnh Đường, không hề kém ngự y ở trong cung, mà người như vậy chẳng phải cũng đã bó tay với thương thế của Vu Tịnh rồi sao?

“Ta không học y thuật, đương nhiên không thể trị liệu, cái ta muốn nói là biện pháp, chính là chiêu hồn”. Vân Vũ Trạch không giấu giếm trả lời, nó cũng không có ý định giấu, chẳng qua hiện tại để bọn họ biết sớm hơn một chút mà thôi.

“Chiêu hồn?” Vu Tắc cùng Vân Tại Vũ cũng kinh hô, không thể ngờ Vân Vũ Trạch lại dùng biện pháp này, hơn nữa Vân Vũ Trạch có thể làm được không, tuy Quốc sư Hưởng Hằng quốc bọn họ có thể cứu sống người chết, có điều dù sao đây cũng chỉ là truyền thuyết a, bọn hắn cũng chưa từng thấy Quốc sư ra tay cứu qua người nào.

“Đúng vậy, chiêu hồn, linh hồn qua hắn tuy đã rời thân thể, nhưng thân thể hắn vẫn chưa chết hẳn, lúc này linh hồn và thân thể hắn vẫn còn có chút liên hệ, diêm vương có muốn đòi người, cũng phải chờ thân thể của hắn chết, xác định hắn không thể hồi lại mới có thể thu hồn phách của hắn”. Vân Vũ Trạch giải thích, nó biết bọn họ không biết, cũng không mấy hiểu, đừng nói bọn họ, chính nó cũng không quá hiểu rõ, tuy rằng nhưng kiến thức này từ khi nó sinh ra đã có, có điều nó cũng chưa từng tiếp xúc, nên cũng không mấy hiểu.

“Ý của ngươi là chữa trị linh hồn của hắn chứ không phải thân thể hắn?” Kinh ngạc qua đi, Vu Tắc rất nhanh bình tĩnh lại, bắt đầu phân tích ý tứ trong lời nói của Vân Vũ Trạch, có điều dù như vậy, y cũng không mường tượng ra được, dù sao bọn y là người bình thường, cả đời cũng không bao giờ tiếp xúc với những chuyện thần tiên quỷ quái (đang tiếp xúc đó anh ==! Tiếp xúc mười năm trời rồi đó TT)

“Ân, chữa trị cho thân thể hắn là việc của Đinh Sâm”.Dược nó cũng mang một ít từ trong cung theo, có điều có công hiệu hay không nó không biết, bởi vậy mới nói, thân thể rách nát kia để cho Đinh Sâm chữa, nó căn bản không thể.

“Khi nào bắt đầu, không cần chờ tới tối sao?” Vân Tại Vũ hỏi, tuy rằng biết không nên, nhưng hắn cảm thấy rất hiếu kì, chiêu hồn, việc này không phải hắn chưa từng nghe qua, trong hoàng cung cái gì cũng có, nhưng quyển sách quý có một hai quyển đề cập tới việc này.

“Không cần, hiện tại liền có thể, chỉ cần hắn tẩy hết máu đi”. Biện pháp của nó rất đơn giản, không giống với những gì trong những quyển sách kia nói, chính là dùng máu của nó làm ngòi dẫn, dẫn linh hồn hắn trở về thân thể, căn bản không giống với trong sách viết, vừa phức tạp ,vừa phiền toái. (các pháp sư làm phức tạp phiền toái là để câu tiền thiên hạ đó em ==).

“Chỉ như vậy thôi, không cần huyết tế, vật tế sống, đàn tế sao? ” Vân Tại Vũ nhớ lại những gì mình đã đọc ở trong sách, đôi mắt to tinh nghịch tỏa sáng, tràn ngập hứng thú, tựa như người sắp chiêu hồn là hắn chứ không phải Vân Vũ Trạch.

“Không cần, cái gì cũng không dùng”, nào có giống trong sách rườm rà phiền toái, chỉ cần dựa vào trí nhớ của nó để viết các ký tự mà nó cũng không hiểu lên người Vu Tịnh, đưa linh hồn hắn trở về là hoàn thành.

“Thật sự không cần sao, trong sách đều nói là phải dùng những thứ đó a.” kinh nghi nhìn Vân Vũ Trạch, phát hiện thần sắc trên mặt Vân Vũ Trạch có chút biến hóa, Vân Tại Vũ vẫn không để ý tiếp tục hỏi, không có biện pháp, ai bảo hắn tính hiếu kì lớn tới vậy, hắn thật sự tò mò, sao trong sách nói, làm như vậy có thể cứu người chết thành người sống.

“Không biết, phương pháp mà người biết so với trong sách ghi có chút bất đồng, hơn nữa để chuẩn bị mấy thứ kia hiện tại còn kịp hay không?” Không kịp, người khác không biết, nhưng nó biết, thời gian nó có không còn nhiều, tuy rằng thân thể kia chưa chết hẳn, nhưng đã hấp hối, nếu còn để bọn họ đi tìm mấy thứ kia, thì có tìm được cũng vô ích, bởi lúc đó hồn phách Vu Tịnh đã sớm xuống địa phủ, tới lúc đó muốn cứu, trừ phi xuống địa phủ, mà tu vi của nó còn thấp, căn bản không thể xuống được địa phủ, hơn nữa có xuống được, nó cũng bị kẹt lại đó.

“Nga, đúng a.” cúi đầu xuống, Vân Tại Vũ suy nghĩ, trong sách viết có thể hoàn toàn không chính xác, hơn nữa trong đó cũng chỉ là trên giấy viết ra mà thôi, có thể hoàn toàn không đúng sự thật.

Nghĩ tới đây, Vân Tại Vũ cũng đã quên cái gì là sự thật, Vân Vũ Trạch sử dụng phương pháp này cứu người là sự thật sao? Ở trong mắt người bình thường, tuy rằng luôn có lòng hướng tới thần tiên, có điều cả một đời có ai gặp được thần tiên trong truyền thuyết? Không có, mà nếu là có, cũng là một số rất ít người, thế tục luôn cầu thần bái phật, thế nhưng cho tới thời điểm mấu chốt liệu có mấy tác dụng? cầu thần bái phật chẳng qua là con người kí thác một chút tâm linh của họ mà thôi, người thông minh sẽ không đi làm loại sự tình này, bởi thần phật dù có thì liệu đã có ai từng thấy bọn họ ra tay cứu phàm nhân?

Cái gọi là cứu khổ cứu nạn, kia chẳng qua là phàm nhân tô điểm để thần tiên thêm cao đẹp mà thôi, cứu người hay không là quyết định bởi bản thân minh, sự thành hay bại cũng là tự bản thân mình, cái gọi là mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên chẳng qua chỉ là cái cớ để đổ lỗi cho những thất bại mà thôi, những gì trong sách nói không phải lúc nào cũng đúng, sách chẳng qua là quan điểm của người viết, cả ngày đóng cửa đọc sách, tri thức thu được liệu có bao nhiêu? Đọc vạn quyển sách không bằng đi nghìn dặm đường, tự mình trải nghiệm.

(Này…bạn tác giả có vẻ bức xúc tợn a =)) )

“Được rồi, quay lại đi, bọn họ đã tẩy cho hắn xong chưa?” vừa nói Vân Vũ Trạch vừa thầm nghĩ, tốt nhất là đã tẩy, nó thực sự không thể chịu nổi mùi máu tươi khiến nó buồn nôn.

“Ngươi ghét mùi máu tươi?” Đây là lần đầu tiên Vu Tắc phát hiện ra, nhờ phản ứng vừa rồi của Vân Vũ Trạch, trước kia đều là ở trong cung, bọn hắn chưa từng có cơ hội nhìn thấy mấy, hơn nữa chủ thượng cũng rất thương bọn hắn, căn bản là không muốn bọn họ trải qua huấn luyện thực sự, bởi vậy y cũng không có cơ hội biết được Vân Vũ Trạch rất ghét mùi máu.

“Ân, chỉ cần nghĩ tới đã muốn nôn”.

“Đúng là mùi khó chịu”. Vân Tại Vũ phụ họa, ban nãy bởi tình huống khẩn trương nên hắn không mấy để ý, hiện tại nhớ lại mùi máu khó chịu, Vân Tại Vũ cũng cảm thấy không mấy dễ chịu, có điều tựa hồ không đến mức muốn nôn.

Ba người vừa nói vừa quay trở vào, lúc này căn bản không ai muốn hỏi Vân Vũ Trạch sao lại biết phương pháp này?, là quên hay không còn lòng dạ nào hỏi đến? Dù sao, quên cũng tốt, không còn lòng dạ hỏi cũng tốt, Vân Vũ Trạch thở phào nhẹ nhõm, bởi nó biết, nếu bọn họ hỏi, nó không biết trả lời thế nào, bởi hiện tại có chút sự tình chưa thể cho bọn họ biết, bởi vậy bọn họ không hỏi khiến Vân Vũ Trạch không phải đối mặt với tình huống khó xử, dù sao nó cũng không muốn lừa gạt người khác, huống chi đối phương lại là người nó quan tâm, có điều nó cũng chưa sẵn sàng nói ra chân tướng.

“Sao hắn biết phương pháp chiêu hồn? hơn nữa lại không dùng vật tế sống? Kỳ quái, ta tựa hồ chưa từng dạy hắn.”

Ba người không ai chú ý tới, nơi bọn họ rời đi không lâu, một thanh âm trong trẻo nhưng thản nhiên lạnh lùng vang lên, mang theo một chút mờ ảo huyền bí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.