Huyết Oa Oa | Con Búp Bê Đẫm Máu

Chương 78: Chương 78




CHƯƠNG 78

“Vu Tịnh thế nào?”

Trong Ảnh Đường, tại biệt viện của Vu Tịnh, giờ phút này hết thảy mọi người trong Ảnh Đường đều tập trung nơi đây, khuôn mặt ai cũng hiện lên thần sắc lo lắng, tới người lạnh lùng như Vu Lai cũng không nén nổi thần sắc quan tâm hiện trên mặt. Chu Liên Ngọc sắc mặt trắng bệch, chắp tay sau lưng đi tới đi lui trước cửa phòng Vu Tịnh.

“Đường chủ!” Mọi người thấy Vu Tắc tới, liền vội vàng hành lễ, thần sắc cung kính, nhưng che giấu không nổi tâm trạng lo lắng của bọn họ, thậm chí người để ý tới Vu Tắc nhất tại đây, Chu Liên Ngọc, cũng không để ý thấy Vu Tắc đã tới, một lòng ngóng trông vào phòng xem Vu Tịnh đại ca, vị đại ca từ nhỏ đã rất yêu thương y đã tỉnh chưa.

“Đường chủ, đại phu đang ở bên trong”. Phó Ảnh Đường, Vu Dung trả lời, trong mắt dày đậm nỗi sầu lo, tựa hồ sinh mệnh Vu Tịnh rất nguy kịch.

“Rốt cục xảy ra chuyện gì? Với võ công của Vu Tịnh, sao có thể bị thương nghiêm trọng tới vậy?” Vu Tắc cau mày hỏi. Mấy ngày qua, vì tránh tâm tư mình rối loạn, để ngăn mình không đi quấy rầy cuộc sống của Vân Tại Vũ, Vu Tắc sống hẳn trong Ảnh Đường, toàn tâm toàn y lo liệu công việc của Ảnh Đường, không để chút thời gian rảnh nào nghĩ tới Vân Tại Vũ, vốn ban đầu rất tốt, điều tra của bọn y cũng đạt một số tiến triển,hơn nữa y còn có cảm giác, không lâu nữa bí mật năm đó sẽ bị khám phá tới cùng, hết thảy đều hoàn mĩ, nếu như hôm nay Vu Tịnh không bị thương, chính là, Vu Tịch rốt cục đã gặp phải chuyện gì? Sao có thể bị trọng thương tới thế này?

Chuyện này thật quỷ dị, y đoán, có lẽ Vu Tịnh đã khám phá ra điều gì.

“Không rõ lắm, Vu Tịnh bị trọng thương, hôn mê trước khách *** của Vu Hối, được Vu Hối đưa tới đây, đến giờ vẫn chưa tỉnh, đám thuộc hạ đi theo cũng không biết rõ sự tình xảy ra”. Vu Dung có chút tức giận nói, bọn y tới giờ cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra, mà ngay tới thuộc hạ của Vu Tịch, trừ hai cái người đi theo, thì cũng không biết, thậm chí là nơi Vu Tịnh đã tới cũng không biết, mà Vu Tịnh cùng hai thuộc hạ đi ra ngoài, chỉ có Vu Tịnh trọng thương trở về, hai người kia không thấy, e rằng lành ít dữ nhiều, bằng không với tính tình của Vu Tịnh, không có khả năng bỏ mặc bọn họ, bởi vậy trừ phi chờ Vu Tịnh tỉnh lại, còn không ai có thể biết chuyện gì đã xảy ra, việc xấu nhất chính là, cơ sở bên ngoài, chính là Khách Điếm của Vu Hối đã bị lộ.

“Lúc này phải tuyệt đối chú ý tới những kẻ khả nghi, Vu Hối, đem mật đạo từ Lam Viện tới Ảnh Đường giấu đi, trong thời gian ngắn nhất phải xóa toàn bộ dấu vết .” Vu Tắc bày ra biểu tình lạnh lùng phân phó, tuy Lam Viện phòng thủ không tồi, các cao thủ bình thường trong giang hồ khó lòng đột nhập, thế nhưng đấy không phải lí do để bọn y có thể yên tâm, Ảnh Đường trước giờ luôn hoạt động bí mật, không để ai biết, trước giờ đây luôn là lợi thế của bọn y, y không thể để Ảnh Đường mất đi lợi thế này, bởi vậy bất kì nhân tố nào uy hiếp tới bí mật của Ảnh Đường đều không được tồn tại.

“Dạ” Vu Hối lĩnh mệnh lui xuống, ngang qua phòng Vu Tịnh, y liền liếc mắt nhìn, thấy cửa phòng vẫn đóng chặt, Vu Hối nhớ tới lúc Vu Tịnh ngã ở cửa khách ***, toàn thân y đầy máu, trong lòng Vu Hối không khỏi một trận run rẩy, một thân thế rách nát tới như vậy, còn có thể chữa được sao?

“Y sẽ khá lên”. Nhìn thấy bộ dáng lo lắng của Vu Hối, Vu Tắc khẳng định nói, không thể trách bọn y tại sao lo lắng tới vậy, rất nhiều năm trôi qua, bọn y chưa người nào bị trọng thương tới vậy, bởi công phu của bọn y rất cao, bọn y đã cùng nhau lớn lên tại Ảnh Đường, trừ những lần xuất môn lo công sự, còn lại thường xuyên ở chung, bởi vậy tình cảm đương nhiên không nhỏ, hiện sinh mệnh Vu Tịnh nguy cấp, bọn họ đương nhiên lo lắng đau lòng.

“Đúng vậy, Vu Tịnh nhất định hảo lên” Khẩu khí cứng rắn, ánh mắt cứng cỏi, bọn họ an ủi chính mình, đồng lòng thầm động viên Vu Tịnh.

“Đường chủ, Liên Ngọc..hắn…” Vu Dung lo lắng nhìn bộ dạng lo lắng bất an của Chu Liên Ngọc, y có thể cảm nhận được sự bi thương lúc này của Chu Liên Ngọc, kể cả hôm nay nếu nằm trong phòng là chính y, Chu Liên Ngọc cũng sẽ không lo lắng như vậy, mấy người bọn y đều thương y, Chu Liên Ngọc được bọn y chiếu cố, bảo hộ mà lớn lên, bọn y cũng biết Chu Liên Ngọc sớm đó coi bọn y là người thân, mà hiện giờ, một trong những người thân của y hiện đang ngấp nghé quỷ môn quan, bất cứ lúc nào cũng sẽ giống người thân của y cách đây mười năm, bỏ y mà đi, y sao có thể không nôn nóng, bất an? Hiện tại Đường chủ đang ở đây, Vu Dung thật hi vọng Đường chủ có thể trấn an một chút đứa nhỏ đáng thương.

Vu Tắc theo lời Vu Dung nói, nhìn về phía Chu Liên Ngọc, đang ở trước cửa phòng đi tới đi lui, vẻ mặt trắng bệch, thậm chí hốc mắt cũng đỏ lên, y biết tâm ý mà Chu Liên Ngọc dành cho y, y biết bởi ánh mắt của Chu Liên Ngọc nhìn y giống với ánh mắt mà y nhìn Vân Tại Vũ, đối với Chu Liên Ngọc, y chưa từng quá phận thân thiết, thế nhưng cũng không xem nhẹ y, dù sao, có thể nói, Chu Liên Ngọc là đồ đệ của y, bởi vậy, y tuy hiểu cảm tình của Chu Liên Ngọc giành cho y, nhưng y cũng chỉ có thể làm như không biết mà thôi.

Y không thể nhận tấm chân tình của Chu Liên Ngọc, cũng không có khả năng nhận tấm chân tình ấy, đơn giản bởi tâm hắn bất tri bất giác đã đặt ở cái con người vô tâm kia, cho dù y và hắn không thể cùng một chỗ, y cũng không thể nhận tấm chân tình của Chu Liên Ngọc, Chu Liên Ngọc là người có số khổ, người bất hạnh như vậy cần phải được một người đặt trong tay mà nâng niu, yêu thương, có điều người đó tuyệt đối không phải là y.

Nghĩ như vậy, nhưng Vu Tắc vẫn là không đành lòng, y hiểu được ý tứ của Vu Dung, đơn giản là đi trấn an Chu Liên Ngọc một chút thôi.

Trong lòng tràn đầy hoảng hốt cùng sầu lo, Chu Liên Ngọc cảm giác có người đi tới gần mình, y cũng không chú ý đó là ai, trong lòng y lúc này chỉ chú ý tới cái người đang nằm trong căn phòng kia, cái người đã yêu thương chiếu cố y suốt mười năm nay, y biết hiện tại y cần phải bình tĩnh, có điều, y không thể, chỉ cần nghĩ tới Vu Tịnh có thể rời xa y bất cứ lúc nào, y liền cảm giác vô cùng lo sợ, y không muốn…y không muốn Vu Tịnh chết đi, người thân của y cứ như vậy mà rời xa y, y không bao giờ…không bao giờ để bọn họ dễ dàng rời bỏ y như vậy nữa…không bao giờ…!

Ác mộng mười năm trước luôn ám ảnh Chu Liên Ngọc, điều này khiến đáy lòng y cảm thấy bất an, mà lúc này, Vu Tịnh đã nằm trên giường nửa ngày rồi, thầy thuốc suốt nửa ngày cũng chưa có ra khỏi phòng, tình huống hiển nhiên vô cùng nghiêm trọng!

Vu Tịnh đại ca có thể cứ như vậy mà rời bỏ y? Y liệu có giống như cha mẹ y, cứ thế rời bỏ y? y thực sợ hãi, trong lòng lo lắng khiến chân y mềm nhũn, không đỡ nổi trọng lực cơ thể.

“Ngươi không sao chứ?” Thanh âm lãnh đạm tựa hồ có chút lo lắng, chính là lúc này Chu Liên Ngọc cũng không cảm nhận được, chỉ kinh ngạc nhìn người đang ôm mình vào lòng.

“Đường…Đường chủ?” Đường chủ đến đây từ lúc nào? Sao y không nhận thấy? Vốn y tưởng mình sắp khuỵu xuống, liền có người đỡ, nhận ra người đỡ mình là ai, y có chút ngây dại, thật không thể ngờ cái người luôn luôn lãnh đạm, chưa từng để ý tới y lúc này lại ra đỡ y.

“Ân”. Lạnh lùng lên tiếng, Vu Tắc vốn muốn buông tay ra, ban nãy nếu không nhìn thấy y chân mềm nhũn, sắp ngã xuống, y sẽ không ôm lấy y, y không muốn Chu Liên Ngọc có nửa điểm hiểu lầm, y không thể nhận tấm lòng của y, vậy y càng không thể để y hiểu lầm hành động của y, chính là tựa hồ đã quá muộn, vừa thấy Vu Tắc định buông tay ra, Chu Liên Ngọc liền cố nâng đôi tay đã mềm nhũn của mình lên, nắm lấy vạt áo Vu Tắc, không cho khuôn ngực ấm áp kia rời y.

“Đường chủ.” Chu Liên Ngọc giương đôi mắt đỏ hồng lên nhìn Vu Tắc, ánh mắt sầu lo nhìn Vu Tắc hơi thả lỏng, sầu lo trong một thời gian dài khiến cho y đã đến cực hạn, nước mắt kìm nén mười năm trời liền thi nhau rơi xuống, bộ dáng đáng thương khiến người ta có chút không đành lòng, khiến kẻ lạnh lùng như Vu Tắc cũng vô pháp thờ ơ, dù sao đây cũng là người do chính đồ đệ của y bồi dưỡng ra.

“Ai!” Nhẹ nhàng hít vào một hơi, bất đắc dĩ, Vu Tắc chỉ có thể để y tựa vào ngực mình mà khóc, có điều ánh mắt mãnh liệt của thủ hạ đánh tan ý định của y, thầm nói trong lòng, cùng đem ánh mắt nhìn thuộc hạ : chỉ cho phép một lần, lần sau không được viện lí lẽ này nữa.

Y biết bọn họ thương Chu Liên Ngọc, bọn họ đều muốn y cùng Chu Liên Ngọc, nhưng việc này là không có khả năng, bởi tâm y đã trao cho người kia, tuy rằng y vĩnh viễn không có được người kia.

Chung quanh một mảnh im lặng, trừ bỏ tiếng nức nở ở trước ngực Vu Tắc truyền đến, không khí bất an cứ phảng phất không chịu lui. Cái không khí nặng nề quỷ dị ấy như ấn kí không thể đuổi đi trong lòng mỗi người đứng đây

“Tiểu Vũ , ngươi chậm một chút, chậm một chút a, nhanh như vậy nguy hiểm tính mạng a”.

Đột nhiên, một thanh âm sợ hãi từ không trung vang lên, không khí yên tĩnh nặng nề đột nhiên bị quét sạch, tất thảy mọi người bất giác nhìn lên cao, mà Vu Tắc, khi nghe thấy thanh âm quen thuộc không khỏi chấn động, theo bản năng vốn định đẩy Chu Liên Ngọc ra, có điều đã quá muộn, thời gian dường như dừng lại một khắc.

Trầm mặc, trầm mặc, vẫn là trầm mặc!

Đám người Vu Lai, nhìn lên phía phát ra thanh âm, khi nhận ra người vừa tới là ai liền hạ lỏng cảnh giác, có điều, khi bọn họ nhìn thấy khinh công tuyệt đỉnh của Vân Vũ Trạch thì không khỏi kinh sợ, tất thảy đột nhiên im lặng, hai mắt nhìn nhau, Vu Bình cùng Vu Dung trộm liếc Vu Tắc và Chu Liên Ngọc, liền thấy Chu Liên Ngọc tựa hồ không phát hiện bất thường, tuy đã nín khóc, nhưng vẫn ngốc lăng đứng trong lòng Vu Tắc, cầm vạt áo Vu Tắc không buông, không khỏi cảm thán một tiếng, sự tình xem ra khá phiền phức.

Sự tình đích xác là phiền toái sao? Không một ai biết rõ, thế nhưng ai cũng ngầm đoán ra, đơn giản, Vân Tại Vũ vốn thanh âm vang lanh lảnh, kêu loạn vì choáng váng, bỗng ngốc lăng nhìn về phía hai người đang ôm nhau, khuôn mặt bày ra kinh ngạc cũng không hiểu, hai má vốn hồng nhuận hiện tại trắng bệch một mảnh, đôi mắt vốn bình thường tinh nghịch, linh động, liền lộ ra thương tổn, có nghi hoặc khó hiểu cùng không thể tin.

(Lần này anh Vu Tắc chết nhétung hoa!)

“Các ngươi…” Vốn định mở miệng hỏi, nhưng rồi Vân Tại Vũ phát hiện, không hiểu tại sao mà hắn không thể phát ra nổi thanh âm, tựa hồ như có gì nghẹn ở trong họng, thanh âm tắc nghẹn phát ra, khàn khàn tràn đầy bi thương, mà trong lòng hắn cũng nhen nhóm một cảm giác bị phản bội.

Không ổn, hắn dường như có gì đó không ổn, hắn thậm chí còn cảm thấy được rằng như thế này thật không giống hắn, vì sao? Vì sao hắn nhìn thấy Vu Tắc ôm người khác liền cảm thấy khó chịu? Vì cái gì ngực hắn lại đau như vậy? cảm giác đau đớn đó, so với lúc trước hắn bị Vu Tắc sinh khí mà mắng hắn còn đau hơn gấp trăm lần, tại sao? Tại sao hắn lại có cảm giác như bị Vu Tắc phản bội? Vu Tắc không phải là gì của hắn, hắn vì cái gì lại có cảm giác như vậy?

Nói không ra lời, mà hắn cũng không biết lúc này mình nên nói cái gì cho tốt, giờ khắc này hắn không muốn nhìn thấy y ôm người khác, giờ khắc này, hắn không muốn đứng tại đây, hắn muốn hảo hảo lặng lặng mà rời đi.

Nghĩ tới đây, Vân Tại Vũ liền làm theo bản năng, không muốn nhìn thấy bọn họ, không muốn nhìn thấy cái cảnh tượng khiến cho mình đau lòng kia, bởi vậy hắn quyết định chạy đi, đang lúc hắn định chạy đi liền phát hiện có người giữ lấy tay hắn, hắn nâng mắt nhìn Vân Vũ Trạch, kẻ đang nắm lấy tay mình không cho chạy đi, ánh mắt cầu cứu, hy vọng Tiểu Vũ bỏ tay mình ra.

“Các ngươi đang làm gì vậy?” Vân Vũ Trạch vẫn nắm chặt tay Vân Tại Vũ, không để ý tới ánh mắt cầu xin của hắn, bởi vì liền quan tới Vân Tại Vũ, nó hiện tại tâm tình cũng không tốt lắm, người này, chẳng lẽ hắn không biết sắc mặt hiện tại của hắn rất khó coi sao? Còn có hai mắt hắn đã đỏ hồng, sao nó có thể yên tâm để hắn một mình chạy đi?

Này….!

Tất thảy mọi người đều trầm mặc không nói gì, ngay tới Chu Liên Ngọc cũng ý thức được mình đang nắm lấy vạt áo Vu Tắc, tựa vào ***g ngực y, không khỏi kinh hô một tiếng, mặt hồng lên, vội vã buông bàn tay đang nắm vạt áo y, lại phát hiện Vu Tắc căn bản không để ý tới y, trong lòng không khỏi một trận ảo não, chung quy, người Đường chủ thích căn bản không phải là y.

Về phần Vu Tắc, căn bản không chú ý tới ánh mắt bi thương nhìn y của Chu Liên Ngọc, từ khi Vân Tại Vũ xuất hiện, ở trong mắt y chỉ có hắn mà thôi, thậm chí quên cả việc mình hãy còn đang ôm Chu Liên Ngọc, không, nghiêm túc mà nói, phải là Chu Liên Ngọc đang ôm y mới đúng, nhưng dường như trong mắt Vân Tại Vũ, thì đấy chính là đôi lứa mến thương đang ôm nhau.

Đúng vậy, các ngươi đang làm cái gì a? Nói mau a.

Trong lòng Vân Tại Vũ thấp thỏm chờ mong lời giải thích của Vu Tắc, có điều hắn phát hiện, trừ bỏ trầm mặc vẫn chỉ là trầm mặc, không ai trả lời câu hỏi của Vân Vũ Trạch, mà Vu Tắc cũng không hướng hắn giải thích như bình thường, trong lòng nỗi đau càng sâu, Vân Tại Vũ phát hiện hắn chưa từng mong mỏi câu trả lời nào đến như vậy, mà thực tế trong thâm tâm, hắn cũng không đủ can đảm nghe lời giải thích.

Chua xót dâng lên trong lòng Vân Tại Vũ, y thậm chí còn có cảm giác tim mình như sắp vỡ vụn, thật khổ cho hắn ngày thường thất hồn lạc phách vì nghĩ đến y, nhớ y, nào ngờ khi gặp lại, lại chứng kiến cảnh tượng này, hắn đột nhiên cảm thấy tim mình nhói đau, một luồng nhiệt dâng lên đáy mắt, thế rồi từng giọt, từng giọt thi nhau rơi xuống.

Không thể kìm chế những giọt nước mắt trào ra, Vân Tại Vũ cố giãy khỏi tay Vân Vũ Trạch, có điều hắn phát hiện hắn dù cố gắng thế nào cũng giãy không ra, bàn tay bình thường nhìn nhỏ bé là vậy, cũng chỉ cầm nhẹ tay hắn mà hắn cố sức thế nào cũng không thể rút tay ra khỏi bàn tay ấy, có chút nổi giận, nỗi nhớ nhung suốt bao ngày qua dường như cũng bộc phát, Vân Tại Vũ rút cục bất chấp nhiều người đứng tại đây, đưa tay ôm lấy thân thể gầy yếu của Vân Vũ Trạch, oa oa khóc lớn.

Tới lúc này, đừng nói đám người Vu Dung, Vu Lai, ngay cả chính Vu Tắc cũng cảm thấy kinh ngạc, mà Vân Vũ Trạch tay chân cũng luống cuống nhìn Vân Tại Vũ đang ở trong lòng mình oa oa khóc lớn, không biết làm thế nào cho phải, chỉ biết bất đắc dĩ nhìn về phía Vu Tắc, trong mắt kèm theo cảnh cáo, nó không biết tại sao y và Chu Liên Ngọc lại đứng ôm nhau, nhưng nó biết kẻ đầu sỏ khiến Vân Tại Vũ khóc chính là Vu Tắc.

Vu Tắc thu hồi vẻ mặt kinh ngạc, tiếp nhận ánh mắt của Vân Vũ Trạch khi nhìn y, rồi đi tới, y thậm chí không chú ý tới ánh mắt mất mác của Chu Liên Ngọc, trong mắt y chỉ còn hình ảnh búp bê nhỏ đáng yêu kia đang khóc sướt mướt, y biết cho dù Vân Vũ Trạch không cho y tới gần Vân Tại Vũ, y vẫn sẽ đi tới, huống chi Vân Vũ Trạch cố ý ra hiệu cho y.

Đi tới trước mặt Vân Vũ Trạch, Vu Tắc đưa tay ôm lấy Vân Tại Vũ vào trong ngực.

Cảm nhận hơi thở quen thuộc ở gần bên, Vân Tại Vũ lúc này cũng không muốn giãy dụa, ngoan ngoãn tiến sát vào ***g ngực ấm áp kia, vốn muốn ngẩng đầu nhìn Vu Tắc, muốn nói với y vài câu, có điều nghĩ tới y không phải chỉ ôm một mình hắn vào trong ngực, ủy khuất không khỏi dâng lên, nước mắt chảy càng nhiều, thanh âm nghẹn ngào đứt quãng, cũng không nói nên lời, nhất thời chỉ biết khóc, thanh âm mỗi lúc một to.

“Vũ”.Ôm lấy Vân Tại Vũ, cảm thấy hắn chưa từng yếu đuối tới vậy, Vu Tắc trong lúc nhất thời không biết nói gì, chỉ có thể trấn an vuốt ve mái tóc mềm mại của hắn, mặc hắn ở trong lòng mình khóc cho đủ,ôm hắn so với việc ôm Chu Liên Ngọc cảm giác thật không giống, nhìn thấy khuôn mặt hắn vương đầy nước mắt, y liền một trận đau lòng, không lau đi những giọt nước mắt kia, y chỉ biết đem hắn ôm thật sâu vào trong lòng, ôm hắn thật chặt không rời.

“Tại sao lại khóc?” khi thanh âm nức nở chậm rãi ngừng lại, Vu Tắc đợi đến khi Vân Tại Vũ bình tĩnh lại, mới nhẹ giọng hỏi, khuôn mặt thường ngày lạnh lùng xuất hiện một tia chờ mong,chờ mong nguyện vọng của y được thực hiện, chính là, có thể như vậy không?

“Ta….ta không..không có khóc” thanh âm vẫn có chút nghẹn ngào, Vân Tại Vũ để tay lên ngực tự hỏi: “ Đúng vậy, hắn vì cái gì mà khóc? Chính hắn cũng không rõ, hắn chỉ biết hắn không muốn Vu Tắc ôm người khác, mặc kệ đối phương là ai, hắn cũng không thích, bởi vì tim hắn sẽ đau, rất đau”.

“Phải không? Kia người vừa mới oa oa khóc lớn ban nãy là ai? ” Không nhận được đáp án trong lòng, Vu Tắc cũng không nổi giận, ngược lại nhưỡn mi đùa với kẻ trong lòng, mặc kệ thế nào, chẳng phải ít nhất hắn cũng đứng im trong lòng y đó sao?

“Dù sao cũng không phải ta”. Trộm nâng đầu lên, như tiểu trộm lén nhìn mọi người xung quanh, lại phát hiện những người khác cũng đang nhìn hắn, Vân Tại Vũ không khỏi đỏ mặt lên, lại như rùa rút cổ tiến sâu vào lòng Vu Tắc, không dám ngẩng đầu lên, hắn cảm thấy vừa rồi rất mất mặt, chính mình ban nãy giống tiểu hài tử oa oa khóc lớn, hắn cảm thấy xấu hổ chết đi được.

“Đáng giận, chính tại ngươi hại!” Vân Tại Vũ hung hăng đánh vào một bên hông Vu Tắc, vừa lòng ngẩng đầu lên muốn nhìn biểu tình đau đớn của Vu Tắc, lại phát hiện Vu Tắc vẫn không nhúc nhích, ánh mắt tràn đầy ý cười chăm chú nhìn hắn, khiến hắn cảm thấy có chút không tự nhiên, hai má ửng hồng, trong mắt tràn đầy xấu hổ, kì quái, hắn làm sao vậy? sao hắn đột nhiên cảm thấy ánh mắt Vu Tắc thật ôn nhu, hắn rõ ràng nhớ rõ, Vu Tắc chỉ biết hung hăng nhìn hắn a?

“Phải không? Ta sao lại hại ngươi khóc?” Vu Tắc cười hỏi Vân Tại Vũ, nhìn thấy biểu tình ngượng ngùng của hắn, trong lòng một trận rung động.

“Đương nhiên là do ngươi làm hại rồi, ngươi tự dưng mắng ta một trận dữ dội, sau đó lại đột nhiên không thấy bóng dáng ngươi, ta tới tìm ngươi ngươi cũng không thấy ta, còn đứng tại đó ôm người khác, không phải ngươi làm hại thì ai làm hại”. Nhanh nhẩu giải thích rõ ràng, có điều, nói xong Vân Tại Vũ liền một trận hối hận, nói vậy chẳng phải hắn thừa nhận mình để ý tới y sao? Đáng giận, cái tên đáng giận này luôn làm hắn không khống chết được, đáng ghét!

Nghĩ tới đây, hai má Vân Tại Vũ càng ửng đỏ, có điều không biết là do tức giận hay do xấu hổ, chính là mặc kệ thế nào, những lời Vân Tại Vũ vừa nói khiến Vu Tắc rất vui, những lời nói đó chẳng phải biểu lộ hắn để ý tới y sao? Chẳng những để ý tới y mà còn để ý tới việc y ôm người khác, này đã khiến y rất thỏa mãn, những việc khác, về sau sẽ từ từ, bọn y có rất nhiều thời gian, không phải sao?

“Thực xin lỗi”. Vu Tắc dịu dàng nói xong liền đem hai tay ấp lấy khuôn mặt nhỏ bé, ôn nhu nhìn Vân Tại Vũ.

“Cái gì?” Tại sao phải giải thích với hắn? Vân Tại Vũ nhất thời không rõ, chỉ có thể tùy ý Vu Tắc phủng trụ khuôn mặt mình, ngẩng đầu nhìn Vu Tắc, nhìn vào cặp mắt quá phận ôn nhu của y.

“ Ngày đó nhìn thấy ngươi và nữ nhân kia thật thân mật, ngươi còn mê luyến nhìn nàng, trong lòng vì tức giận mới nói những điều ngu ngốc, thực xin lỗi”. Vu Tắc giải thích hành vi ngày đó của mình, hiện tại nhớ lại, hắn cũng cảm thấy buồn cười vì hành động ngu ngốc của mình, y chính là ghen tỵ a, không cách nào không chế tình cảm dân lên, sau đó khi bình tâm lại y mới thấy hối hận.

“A? Nga…ngươi…ngươi vì cái gì không nói rõ ràng với ta? Ta…ta chỉ là lo lắng cho ngươi nên mới muốn hỏi ngươi vì cái gì mà tức giận mà thôi” Dưới ánh nhìn chăm chú của Vu Tắc, Vân Tại Vũ hạ mắt, thấp giọng nói, trong thanh âm có chút không thể giải thích vui sướng, giống như Vu Tắc ghen khiến hắn cảm thấy vui vẻ.

“Cho nên ta mới nói thực xin lỗi a, còn có vừa mới…” Vu Tắc buồn cười nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Vân Tại Vũ, trong lòng cũng dâng lên yêu thương, liền cảm thấy, nếu có thể ôm hắn như thế này, muốn y làm cái gì y đều nguyện ý.

“Vừa mới…” nghe thấy Vu Tắc nhắc đến, Vân Tại Vũ trong lòng liền một trận đau đớn, sắc mặt liền trắng bệch, thậm chí muốn li khai bàn tay y, rời khỏi ***g ngực y.

Chính là Vu Tắc thật vật vả mới làm cho chuyện tình cảm giữa y và hắn có chút tiến triển, sao có thể dễ dàng buông tay, y liền gắt gao kéo hắn vào ngực, quyết không buông.

“Vu Tịnh xảy ra chuyện, bị thương rất nặng, Chu Liên Ngọc nhất thời không chịu nổi, thiếu chút ngã sấp xuống, ta mới đỡ y”. Tự động lờ đi một màn Chu Liên Ngọc ôm y khóc sướt mướt, Vu Tắc thanh âm vẫn ôn nhu như cũ nhưng tràn đầy kiên định.

“Thật sự?” Vân Tại Vũ không tin nhìn Vu Tắc, lại quay về sau nhìn Chu Liên Ngọc, cũng phát hiện Chu Liên Ngọc đang nhìn bọn hắn, trong ánh mắt của y có biểu tình mà trước kia hắn không hiểu, nhưng hiện tại hắn đã thấu hiểu một chút, chính là hiện giờ hắn không muốn buông tay, không muốn rời khỏi nam nhân khiến cho trái tim hắn rung động.

“Thật sự!” Vu Tắc thành khẩn trả lời, y không muốn bỏ qua cơ hội tới được tâm của hắn, mặc dù sẽ gây tổn thương cho một người khác, thế nhưng y cũng không thể nghĩ nhiều.

Hết thảy tựa hồ cứ như vậy kết thúc!

Cứ như vậy có được không, cuối cùng Đường chủ cũng có được người mà y yêu thương, y nên chúc mừng Đường chủ, tuy rằng không cam lòng, tuy rằng đau lòng, có điều chỉ cần Đường chủ vui vẻ khoái hoạt, những cái khác, y không cần, chính là như vậy, chỉ cần Đường chủ vui vẻ là tốt rồi!

Tuy rằng y không có được tình yêu của Đường chủ, chính là y vẫn còn tình yêu thương của các ca ca, không phải sao? Nghĩ tới đây, Chu Liên Ngọc liền nở một nụ cười, giống như để nói với bọn họ y đã buông tay.

Không phải là y, cuối cùng cũng sẽ không phải là y!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.