CHƯƠNG 77: KHÔNG CÓ HẢO Ý-MANH MỐI! (1)
Y đang làm gì vậy? Y có khỏe không? Y có còn sinh khí với hắn nữa không? Y tại sao lại không chịu gặp hắn? Tại sao?
Tinh thần có chút hỗn loạn, trong nháy mắt, Vân Tại Vũ nhớ tới những kỷ niệm mà hắn cùng y đã từng trải qua, hắn tựa hồ thấy rõ trái tim mình, lại có lúc tựa hồ như cảm thấy có thứ gì nhen nhóm trong tim.
“Nhiễm công tử, rốt cục là làm sao vậy? ” Cách đó không xa, Nguyệt Hàm nhìn thấy thần tình hoảng hốt của Vân Tại Vũ, vẻ trầm mặc của Vân Vũ Trạch, liền lên tiếng hỏi, tựa hồ hy vọng có được đáp án từ Vân Vũ Trạch.
“Không biết.” Vân Vũ Trạch bình thản trả lời, nó có lẽ cũng hiểu một chút, nhưng trên thực tế nó quả thật không biết, nó chỉ có thể khẳng định Vân Tại Vũ bộ dạng thế này là vì Vu Tắc, có điều nó không biết tại sao.
“Tại sao lại không biết? Tiểu công tử chẳng phải là đệ đệ của Nhiễm công tử sao?” Hai huynh đệ bọn họ như hình với bóng, thiếu niên đẹp tuyệt trần Nhiễm Vũ này sao lại có thể không biết Nhiễm Võ làm sao? Nói vậy ai tin được a.
Ngoài mặt tuy không biểu lộ gì, có điều trong lòng Nguyệt Hàm có chút bất mãn, đương nhiên, cũng có chút tò mò, thiếu niên tên Nhiễm Võ này, đáng ra phải là một người vui vẻ hảo ngoạn mới đúng, sao hiện tại lại có bộ dáng thế kia? Đừng nói là chơi, hiện tại cùng nàng đi du ngoạn, nhưng lại luôn ngồi ngẩn người, có khi đang đi đường cũng ngẩn người, vốn tưởng chỉ vài ngày, hiện tại đã qua nửa tháng rồi, hắn vẫn cứ như thế, mới bắt đầu còn đỡ, hiện tại bộ dạng hắn nhìn vô cùng nghiêm trọng, nguyên nhân nào khiến cho một thiếu niên sáng sủa lanh lợi thành thế nào? Thật khiến nàng tò mò quá đi.
“Ân”. Gật gật đầu coi như đáp lại, Vân Vũ Trạch cảm thấy có chỗ không đúng bèn nói tiếp: “Ta có biết nguyên nhân hắn thành ra như vậy hay không với việc ta là đệ đệ của hắn thì có cái gì quan hệ?” Chẳng lẽ bởi vì bọn nó là huynh đệ nên nó phải biết tất thảy chuyện tình của Vân Tại Vũ? Bọn nó tâm linh cũng không tương thông như nó với phụ hoàng a, nó sao có thể biết Vân Tại Vũ suy nghĩ gì.
“Nguyệt Hàm không có ý như vậy, chỉ thấy tiểu công tử và Nhiễm công tử hai người như hình với bóng, tình cảm rất tốt, bởi vậy mới hỏi, hy vọng công tử đừng để ý”. Nguyệt Hàm cười đến mềm nhẹ, nàng dời ánh mắt nhìn Vân Tại Vũ sang nhìn Vân Vũ Trạch, biểu cảm chuyên chú ôn nhu giống như nàng đang nhìn đệ đệ của nàng vậy, chỉ tiếc rằng Vân Vũ Trạch tâm không chút động, cũng không bị ảnh hưởng bởi ánh mắt của nàng.
“Không có gì.” Vân Vũ Trạch không thèm liếc nhìn Nguyệt Hàm, nó không thích nữ nhân này, có cảm giác nàng ta không có hảo ý, cảm giác này nó vốn cũng không xa là, trước kia trong cung nó cũng từng có cảm giác này, chẳng qua là không rõ ràng như bây giờ mà thôi.
“Tiểu công tử có phải là người trong giang hồ không?” Đối với sự lãnh đạm của Vân Vũ Trạch, Nguyệt Hàm tựa hồ không mấy để ý, kỳ thật là nàng đã quen, suốt nửa tháng du ngoạn cùng nhau, nàng ít nhiều cũng tìm hiểu được tính cách của Nhiễm Vũ, nàng biết tiểu công tử này bình thường không quá thân cận người khác, cũng không cùng người khác so đo, chỉ cần không chạm tới thứ quan trọng của hắn, hắn hết thảy đều không quan tâm, điều này khiến nàng vô cùng tò mò cái gì là thứ quan trọng đối với vị công tử này.
“Người trong giang hồ? ” Nó ư? Nó là người trong giang hồ? Phụ hoàng chưa từng nói nó là người ở đâu, vậy việc này phải trả lời thế nào?
Cau mày, Vân Vũ Trạch nghĩ nghĩ, thực sự nó không nhớ là phụ hoàng đã từng nói qua nó là người ở đâu, vì thế nó chỉ nói : “Ta không biết cái gọi là giang hồ ở địa phương nào.” Chỉ cần biết giang hồ là ở địa phương nào hẳn là nó có thể xác định là nó có phải là người giang hồ hay không, nó đơn thuần nghĩ, nó tuy không biết mình có phải xuất thân từ trong giang hồ hay không, nhưng nó cũng biết mình ở hoàng cung, có điều không thể nói nó ở trong hoàng cung đi ra, Vân Tại Vũ từng nói không nên để người ngoài biết bọn nó là người trong cung, nếu như bọn họ biết thân phận của bọn nó, vậy có thể khiến bọn nó gặp nguy hiểm, tuy rằng nó không lo lắng có cái gì nguy hiểm, nhưng đó là lời Vân Tại Vũ đã nói, nó liền nghe theo.
“Này…” Nguyệt Hàm tuy đã cố kiềm chế, nhưng không ngăn được hai má thoáng chút cử động, thật sự nàng cố sức mới nhịn được cười, không thể ngờ được thiếu niên tên Nhiễm Vũ này không biết thế nào là giang hồ.
“Công tử không biết giang hồ là gì sao?” Giang hồ, địa phương nào mà chẳng có giang hồ, quốc gia nào mà chẳng trừ bỏ triều đình thì nơi nơi đều là giang hồ?
“Không biết”. Vân Vũ Trạch rành mạch đáp, nó quả thật không biết, đây là lần đầu tiên nó xuất cung, dọc đường đi qua mấy địa phương, nhưng không nơi nào gọi là giang hồ, chẳng lẽ giang hồ chính là một hồ nước lớn sao? Nếu đúng là như thế, thì dọc đường đi nó cũng đã gặp mấy cái hồ nước, thật không biết là Nguyệt Hàm chỉ cái hồ nước nào?
“Ha hả…” Che miệng cười duyên, trong mắt Nguyệt Hàm ánh lên một mạt thú vị, nàng nhìn chăm chú biểu tình trên khuôn mặt của Nhiễm Vũ, liền phát hiện, trên khuôn mặt của vị thiếu niên này, trừ bỏ ánh mắt chăm chú ánh lên nét tò mò, ngoài ra không biểu hiện thêm thái độ gì, đôi mắt ngăm đen ánh lên sáng ngời, tựa như không giống đang nói dối, nàng dám khẳng định Nhiễm Vũ không nói dối, không phải bởi nàng tin tưởng Nhiễm Vũ mà nàng tin tưởng vào khả năng nhận xét cùng phán đoán của mình.
“Giang hồ không phải là một nơi cố định, cũng không phải là cái hồ nước” , như nhìn ra ý tưởng của Vân Vũ Trạch, Nguyệt Hàm thú vị nói: “ giang hồ không phải để chỉ một chỗ nào đặc biệt, mà là…công tử có thể tưởng tượng, nơi nào có người nơi đó có giang hồ”.
“Nơi nào có người thì có giang hồ?” Tại sao? Nó nghe không hiểu, giang hồ không phải hồ nước, cũng không phải là một chỗ, mà là hễ nơi nào cứ có người là sẽ có giang hồ, nếu nói như vậy khắp thiên hạ chẳng phải đều là giang hồ sao? Nếu giang hồ nổi danh như vậy sao từ trước đến giờ phụ hoàng chưa từng giải thích qua?
“Đúng vậy có điều trừ bỏ triều đình”. Nguyệt Hàm thấy Nhiễm Vũ vẻ mặt vẫn mê mang, không khỏi cảm thấy buồn cười, nửa tháng quen biết, ấn tượng của nàng là Nhiễm Vũ luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, vô cảm, hơn nữa Nhiễm Võ nói gì là Nhiễm Vũ liền làm theo cái ấy, khiến ban đầu nàng còn nghi ngờ Nhiễm Vũ là người hầu của Nhiễm Võ, chứ không phải đệ đệ của hắn, nhưng hiện tại nàng biết nàng đã lầm, bởi bất luận là dung mạo hiếm có hay khí chất tuyệt luân, căn bản là không giống Nhiễm Võ, thậm chí còn vượt xa Nhiễm Võ, huống chi tính cách của hai người bọn họ có chút tương tự, bọn họ thuần khiết, đều hảo dễ lừa, nàng đúng là đã gặp được một đôi trong bảo khố.
“Triều đình thì không phải”, nghe tới đây trong mắt Vân Vũ Trạch thoáng qua một tia sáng, có điều rất nhanh, nhanh tới mức Nguyệt Hàm không nhận ra nửa điểm dị thường.
Những thứ khác có lẽ nó hiểu một cách mơ hồ, nhưng hai chữ triều đình thì nó vô cùng quen thuộc, bởi nó là hoàng tử, còn là hoàng tử mà Vân Ngự yêu thương nhất, mặc dù Vân Ngự bảo vệ nó rất kỹ ,không để nhiều người tiếp xúc với nó, thậm chí khí Liễu Thanh dạy nó các tri thức, thì Vân Ngự luôn tìm cách để nó không phải tiếp cận với những mưu quyền đoạt thế chốn triều đình, nhưng chung quy nó vẫn lớn lên ở hoàng cung, bởi vậy hai chữ triều đình nó vô cùng quen thuộc.
“Đúng vậy, triều đình và giang hồ là hai tổ chức, bình thường triều đình đối với giang hồ đều là một mắt nhắm một mắt mở, chỉ cần không quá phận, không xâm hại quá nhiều tới quốc pháp, triều đình sẽ không quản, mà giang hồ cũng không muốn đụng độ triều đình, bởi vậy dù làm việc gì, hai bên đều tránh đụng độ nhau, giống như nước sông không phạm nước giếng, đương nhiên, nếu người trong giang hồ làm điều gì quá phận, không nể mặt triều đình, thì triều đình cũng không thể mặc kệ được, bất quá, trừ khi bất đắc dĩ, người trong giang hồ cũng không muốn chọc giận triều đình, đương nhiên, triều đình cũng thế, dù sao cái gọi là lực lượng giang hồ rất lớn mạnh” Nguyệt Hàm giải thích, khẩu khí còn kèm theo một tia thở dài, về phần tại sao nàng lại thở dài, không ai biết, mà Vân Vũ Trạch cũng không để ý, căn bản là không quan hệ tới nó.
“Ân, đã hiểu”. Sau khi nghe giải thích qua, nó cuối cùng cũng hiểu, bởi vậy nó cũng không muốn tiếp tục trò chuyện với Nguyệt Hàm, nó không thích cùng nói chuyện với người không quen, huống chi nó còn phát hiện nữ nhân này đối với bọn nó không có ý tốt.
“Công tử đến từ nơi nào?” Thấy Nhiễm Vũ phản ứng lãnh đạm, chỉ một câu đã hiểu liền im lặng, bày ra bộ dáng không muốn nhiều lời, chính là điều mà Nguyệt Hàm không muốn, nàng muốn cùng nói chuyện với Nhiễm Vũ, từ đó có thể lấy thêm tin tức.
“Tử Vận”, chỉ cần không nói ra hai chữ Hoàng cung, vậy Tử Vận hẳn là nó có thể nói đi, bởi nó cũng không biết nói dối, mà bọn nó đúng là đi từ Tử Vận thành, chẳng qua không nói cụ thể địa điểm xuất phát chính là hoàng cung mà thôi, nó không nói, ai có thể biết?
“Tử Vận? Chẳng phải chính là kinh đô của Hưởng Hằng quốc sao? Nghe nói Tử Vận chính là nơi phồn vinh nhất Hưởng Hằng, sau đó mới tới Nam Lam, mà Nam Lam đã phồn vinh như thế này, vậy không biết Tử Vận còn tới mức nào, thật muốn nhìn a”. Kinh ngạc qua đi, Nguyệt Hàm lộ ra nụ cười thâm trường, khẩu khí còn có chút chua xót, tựa như ghen tị với sự phồn vinh của Tử Vận, chẳng qua Vân Vũ Trạch không chú ý tới, mà có chú ý tới thì nó cũng không hiểu được nguyên nhân.
“Ân”. Nhàn nhạt lên tiếng, Vân Vũ Trạch vẫn như cũ không quá nhiều lời, ánh mắt từ đầu đến cuối không đặt tại Nguyệt Hàm, vì nàng không phải người mà nó quan tâm, người mà nó quan tâm hiện đang ngồi ngẩn người trên cỏ.
Trong mắt hiện lên một mạt lo lắng, Vân Vũ Trạch cảm thấy không thể tiếp tục nhìn Vân Tại Vũ tinh thần ngày một đi xuống, nhìn bộ dáng của Vân Tại Vũ bây giờ, cho dù người ta có đứng ngay sau lưng hắn nói chuyện hắn cũng không biết, thật đáng lo.
Nghĩ tới đây, Vân Vũ Trạch đi tới bên người Vân Tại Vũ, dùng tay đẩy nhẹ Vân Tại Vũ, để lôi tâm hồn Vân Tại Vũ đang ở trên mây xuống, đúng lúc này một bóng người vội vã chạy qua, một đường kinh công xoẹt qua, rất nhanh liền tới chỗ Nguyệt Hàm.
Thu tay lại, Vân Vũ Trạch cố ý nhìn nam tử đang cung kính đứng trước mặt Nguyệt Hàm, đôi mắt ngăm đen hiện lên sự chú ý, cảm xúc có chút xáo trộn, cả tâm tư đắm chìm trong cảm giác quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn, tâm thái bình tĩnh của nó dao động như mặt nước lặng chợt gợn sóng khi bị một hòn đá quăng xuống.
Là y ư? Chính là y ư? Hẳn đúng là y đi? Hơi thở quen thuộc kia, khẳng định là của y, tuy rằng bộ dáng không giống, nhưng hơi thở không thể thay đổi, kia khẳng định chính là y!
“Thuộc hạ khấu kiến….khấu kiến tiểu thư”. Tiếp nhận ánh mắt cảnh cáo của Nguyệt Hàm, nam tử liền lập tức sửa danh xưng, thần sắc thái độ dị thường cung kính, không dám có chút trễ nải.
Nam tử diện mạo không tồi, tuy khuôn mặt không phải thực anh tuấn, nhưng có một cỗ hương vị thuần thục của nam nhân, toàn thân bận y phục xanh, thái độ kính cận nhưng không khỏi lạnh lùng, từ cách y bãi lễ với Nguyệt Hàm có thể thấy được y là một kẻ cao ngạo, ánh mắt thoáng nhìn, thậm chí không dừng mắt trước Nguyệt Khang nãy giờ vẫn lẳng lặng đứng sau Nguyệt Hàm, từ thái độ khinh thường của y có thể thấy y không để Nguyệt Khang vào mắt, ánh mắt tràn đầy trào phúng có thể khiến cho kẻ khác tức giận, bất quá Nguyệt Khang cũng không phản ứng gì.
“Như thế nào? Có chuyện gì không? ” Nguyệt Hàm không phải không nhận ra nam tử trước mặt nàng nhìn Nguyệt Khang với con mắt coi thường, nhưng nàng cũng không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn nam nhân trước mặt, đôi mắt lãnh liệt khiến nam tử một khắc trước hãy còn hăng hái, một khắc sau đã sợ tới mức đầu cúi thấp, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh ứa ra.
Kỳ quái, chủ tử có từng khi nào để ý tới nam nhân kia, chẳng lẽ chủ tử nàng…
Y không kịp nghĩ nhiều thì ánh mắt lãnh liệt của Nguyệt Hàm khiến y giật mình nhận ra mình còn chưa trả lời câu hỏi của nàng, vội vã cung kính nói: “Trong viện xảy ra chút sự tình, thỉnh tiểu thư quay về xử lý”.
Nguyệt Hàm không nói gì, chỉ cau mày nhìn nam tử ngoan ngoãn phục tùng trước mặt nghĩ thầm không biết trong viện xảy ra chuyện gì nghiêm trọng tới mức nàng phải đích thân xử lí.
“Tiểu thư…” Thấy Nguyệt Hàm nửa ngày không nói một tiếng, nam tử tựa hồ có chút sốt ruột, muốn nói rồi lại thôi, chăm chú nhìn Nguyệt Hàm, chỉ hy vọng nàng quay về cùng y.
Chết tiệt, đây là chuyện đại sự, sao chủ tử vẫn đứng ở nơi này do dự? cái gọi là Hoàng đế không vội, cấp thái giám chết bầm chính là hoàn cảnh này, nam tử quả thật nóng vội, có điều Nguyệt Hàm vẫn hướng ánh mắt về phía Vân Vũ Trạch và Vân Tại Vũ.
Bọn họ hẳn là không nhìn ra điểm gì bất thường đi? Kể cả nhìn ra, thì bọn họ một người thì ít kinh nghiệm sống, một người thì tính tình đơn thuần, cũng sẽ không nghĩ nhiều, nói tới đây, Nguyệt Hàm hướng về phía Vân Vũ Trạch và Vân Tại Vũ thi lễ nói: “ Hai vị công tử, thật sự ngại ngùng, bởi vì trong viện của Nguyệt Hàm xảy ra chút sự tình, không thể tiếp tục cùng hai vị công tử du ngoạn, xin thứ cho Nguyệt Hàm cáo lui trước”.
“Ân”. Vân Vũ Trạch bộ dáng vẫn lãnh đạm như cũ, nó lặng lẽ thu hồi ánh mắt nãy giờ vẫn chăm chú nhìn nam tử mới đến, bày ra bộ dáng không để ý như trước.
“A? Nga, không sao cả, Nguyệt cô nương có việc phải trở về, hai huynh đệ chúng ta cũng trở về thôi” . Được Vân Vũ Trạch khôi phục lại tinh thần, Vân Tại Vũ không nghĩ nhiều khi thấy đột nhiên xuất hiện một nam tử lạ mặt, liền đối với y nở nụ cười, thật lâu sau mới phản ứng lại với lời nói của Nguyệt Hàm.
“Kia, Nguyệt Hàm liền đi về trước, lần sau lại cùng công tử ngao du sơn thủy.” Nguyệt Hàm lễ phép đối với Vân Tại Vũ nở nụ cười, dịu dàng nói, nhưng trong lòng nàng lại cẩn thận đánh giá, xem tâm tư của hai huynh đệ họ hiện giờ, hẳn là không có gì không ổn, vậy nàng yên tâm, không cần lãng phí tâm tư khi ở bên bọn họ.
“Nguyệt cô nương, mời !” Vân Tại Vũ không giống Vân Vũ Trạch luôn lãnh đạm, lễ nghĩa đáp lại Nguyệt Hàm, trong phút chốc, Nguyệt Hàm liền mang theo Nguyệt Khang và nam tử kia rời đi, tựa hồ rất sốt ruột.
“Kỳ quái, người nọ là ai? Trước kia tới tiểu viện của Nguyệt cô nương cũng chưa gặp qua y?” Một lúc lâu sau, Vân Tại Vũ mới nghĩ tới việc này có chỗ không thích hợp (anh Vu Tắc đi nên đầu óc em nó đơ toàn tập TT ) , hắn nhớ rõ nam tử kia có nói là tiểu viện có việc, vậy y phải là người hầu trong tiểu viện tinh xảo của Nguyệt Hàm mới đúng, vậy tại sao trước giờ hắn chưa từng gặp y? Chẳng lẽ không phải tiểu viện kia? Ở nơi này Nguyệt Hàm có nhiều chỗ ở như vậy sao?
“Hắn là ở tiểu viện nào? Chúng ta rất nhanh sẽ biết.” Vân Vũ Trạch nhìn chằm chằm hướng nam tử đi, âm thanh bình thường vốn lãnh đạm hiện tại hình như có chút cảm xúc, điều này khiến Vân Tại Vũ có chút kinh ngạc, hơn nữa lời nói của Vân Vũ Trạch khiến hắn cảm thấy mơ hồ, khó hiểu.
“Này…Như vậy là có ý gì? ” Vân Tại Vũ khó hiểu nhìn Vân Vũ Trạch, nó cảm thấy Tiểu Vũ hình như trong lòng không bình tĩnh giống bình thường, thậm chí còn có chút kích động, tại sao? Tiểu Vũ nhìn thấy gì có thể khiến Tiểu Vũ xúc động như vậy? Chẳng lẽ ngoài phụ hoàng còn có thứ khiến Tiểu Vũ xúc động như vậy sao? Cái gì khiến một người luôn luôn vô cầu như Tiểu Vũ có thể dao động? Thực tò mò a.
“Về sau đừng quá thân cận với nữ nhân kia, nàng đối với ngươi không có hảo ý”. Vân Vũ Trạch không trả lời vấn đề của Vân Tại Vũ, mà cau mày nói. Nó dám khẳng định nữ nhân kia tuyệt đối không phải người tốt, ít nhất là đối với bọn nó không có hảo ý, đối với loại sự tình này nó rất mẫn cảm, mà cảm giác của nó cho tới nay cũng chưa bao giờ sai.
“Tại sao? Không thể, Nguyệt cô nương tốt lắm a?” Vân Tại Vũ lúc này có chút kinh ngạc, hắn thật sự không rõ tại sao Tiểu Vũ lại nói thế, hắn cũng không cảm thấy Nguyệt Hàm có cái gì gọi là không có hảo ý với bọn hắn nha, hơn nữa Nguyệt Hàm ôn nhu như vậy, sao có thể muốn đả thương bọn hắn chứ?
“Ta nói ngươi đừng quá thân cận với nàng, ngươi cứ nghe theo là được, còn về phần nàng có phải là người tốt hay không ngươi rất nhanh sẽ biết”. Nếu để nó bắt được đuôi, nó nhất định sẽ phải nắm lấy, bộ dạng kia chẳng qua chỉ là lớp mặt nạ của nàng mà thôi, nếu không phải nó rất mẫn cảm với lòng người, hẳn nó đã bị nàng lừa.
“Tiểu Vũ ?” Vân Tại Vũ không phải không tin Vân Vũ Trạch, hắn biết nếu không có cơ sở nhất định Vân Vũ Trạch sẽ không nói, có điều hắn vẫn không muốn tin rằng người dịu dàng như Nguyệt Hàm là người xấu, lại càng không tin nàng muốn hại bọn hắn.
Vân Tại Vũ nghĩ như vậy không phải là không có cơ sở, lấy bộ dáng biểu hiện hàng ngày của Nguyệt Hàm mà nói , người bình thường dễ bị nàng làm cho trầm mê, nếu không phải Vân Tại Vũ và Vân Vũ Trạch có phần hơi đặc biệt, phỏng chừng đã bị rơi vào bẫy của nàng, dù vậy, Vân Tại Vũ thực ra đã một chân đạp vô bẫy, một chân còn loay hoay ở ngoài mà thôi, hơn nữa Vân Vũ Trạch và Vân Tại Vũ đều đã biết phụ hoàng lúc này hẳn đã sắc lập thái tử, bởi vậy các hoàng huynh hẳn sẽ không còn tìm cách hại bọn hắn, dù sao đối với hắn hay với Tiểu Vũ , bọn hắn hiện chỉ là thân vương mà thôi, không ai trong bọn hắn làm thái tử, bởi vậy Vân Tại Vũ cũng thả lỏng tinh thần, không quá cảnh giác.
Hơn nữa Vân Tại Vũ nghĩ, muốn tính mạng của bọn hắn thì chỉ có Vân Liên Lợi và Vân Khiếu Thiên mà thôi, còn hai hoàng huynh song sinh kia nhất định không như thế, hơn nữa hiện tại kết cục đã định, hắn, Vân Vũ Trạch và kể cả bọn y chẳng qua chỉ là thân vương, như vậy bọn y hẳn sẽ không tiếp tục muốn tính mạng của bọn hắn mới đúng, cho nên hắn mới không tin Nguyệt Hàm đối hắn bất lợi, có điều hắn quên một việc, Nguyệt Hàm không phải là người của Hưởng Hằng quốc.
“Có muốn gặp Vu Tắc không? ” Không để ý tới nghi hoặc của Vân Tại Vũ, Vân Vũ Trạch đột nhiên nói, trong mắt Vân Vũ Trạch rất đơn thuần, tựa hồ đột nhiên nghĩ đến liền hỏi, không có ý tứ gì khác, có điều, người nghe lại rất có ý tứ.
“Rất muốn a” Vân Tại Vũ buột miệng nói, hắn đã rất lâu không được gặp Vu Tắc, quả thật rất nhớ, ách….Hắn đang suy nghĩ cái gì a? Hắn sao có thể nhớ cái tên hỗn đản ấy chứ? Muốn gặp thì cũng là y tới tìm hắn mới đúng, nghĩ tới đây, Vân Tại Vũ tức giận nguýt Vân Vũ Trạch một cái, vốn định tìm cớ chữa ngượng, đáng tiếc Vân Tại Vũ chưa kịp nói gì, Vân Vũ Trạch đã nắm tay hắn vận khinh công nhắm thẳng “Ảnh Đường ” bay đi.
“Tiểu Vũ , ngươi làm gì?” Vân Tại Vũ khó hiểu nhìn Vân Vũ Trạch, hắn cảm giác thân thể mình tựa hồ không giống thân thể mình lúc bình thường, chính là khinh phiêu theo Vân Vũ Trạch, tốc độ so với khi y dốc toàn lực vận khinh công còn nhanh hơn gấp mấy chục lần, khiến hắn bất giác có chút kinh hãi, nên lập tức quên chuyện chữa thẹn, chỉ ngây ngốc nhìn Vân Vũ Trạch.
“Đi tìm Vu Tắc.” Vân Vũ Trạch thản nhiên trả lời, “ ngươi không phải muốn gặp Vu Tắc sao? Chúng ta đi tìm y”. Vân Vũ Trạch không để ý tới Vân Tại Vũ đang ngốc ngây vì kinh ngạc, thực tế, cho dù Vân Tại Vũ có muốn gặp Vu Tắc hay không thì nó nhất định phải tới Ảnh Đường, bởi nó có việc cần tìm Vu Tắc, thế nhưng nếu nó đi, nó không thể để Vân Tại Vũ một mình trở về khách ***, mang theo hắn là chắn chắn, cho dù hắn có không muốn gặp Vu Tắc, thì nó vẫn lôi nó hắn đi.
“Ai nói ta nhớ y, ta không thèm nhớ tên hỗn đản ấy, ngươi mau thả ta xuống”. Vân Tại Vũ miệng nói có vẻ hung hăng, nhưng kỳ thật hắn biết Vân Vũ Trạch sẽ không làm như vậy, hắn cũng không dám giãy dụa, không có cách nào khác, tốc độ của Vân Vũ Trạch quá nhanh, nhanh tới mức hắn sợ rằng với trình độ của hắn, nếu hắn giãy ra, có lẽ hắn sẽ mất cái mạng nhỏ a, tốc độ và độ cao thế này, khi ngã xuống, ai biết sẽ thế nào.
“Ta có việc cần tìm y”. Vân Vũ Trạch liếc mắt nhìn Vân Tại Vũ, thấy hắn trừng mắt tức giận nhìn mình, nó cũng không mấy để ý, nó biết Vân Tại Vũ sẽ không thực sinh khí với nó.
“Ngươi có thể có chuyện gì a?” Vân Tại Vũ tức giận trừng to đôi mắt vốn đã rất lớn của mình, đôi mắt to tròn, còn hai má thì phùng lên, nếu để Vu Tắc thấy ắt hẳn trống ngực y sẽ đập thình thịch.
“Manh mối huyết án mười năm trước.” Vân Vũ Trạch thản nhiên trả lời, hiện giờ khi nói tới chuyện đó, Vân Vũ Trạch sẽ không còn kích động như trước, chỉ có chút bi ai, nhưng cũng không quá rõ ràng.
Báo thù sao? Nó sẽ không làm như vậy, cũng vô pháp làm như vậy, bởi chính tay nó đã giết đi người thân của mình, có điều vô luận thế nào nó cũng nhất định tìm ra kẻ chủ mưu.
Vân Tại Vũ nghe Vân Vũ Trạch nhắc tới huyết án mười năm trước, tâm liền bình tĩnh lại, hai mắt cụp xuống, thôi không phồng mang trợn má nữa, cả người như hết khí nhuyễn xuống.
Mười năm tiền a, chính là oan án thân nhân Tiểu Vũ !
Cho dù là bất kể chuyện gì , hắn đều có thể tùy hứng, đều có thể làm bậy, thế nhưng nhắc tới chuyện này, hắn vô luận thế nào cũng không thể nói thêm gì, Tiểu Vũ nói có manh mối, như vậy có nghĩa là Tiểu Vũ có thể sớm báo thù!
Hy vọng là có thể thế, như vậy Tiểu Vũ sẽ không mãi nghĩ tới chuyện này.