CHƯƠNG 3
“ Chủ nhân, đại họa tới rồi”
Bầu không khí tĩnh lạnh thanh bình của buổi đêm đã hoàn toàn bị phá hủy bởi tiếng hét sợ hãi. Ngay sau tiếng hét, tất thảy mọi người đều bừng tỉnh,tất nhiên một số kẻ vẫn phát ra tiếng rên bất mãn vì bị phá khỏi giấc ngủ.
“ Chuyện gì xảy ra vậy? không để cho người ta ngủ à?”
“Tiếng gì mà ồn ào vậy?”
“Chắc có việc lớn xảy ra rồi, đừng nói hươu nói vượn nữa”
…..
Ngay tức khắc, một tiếng thét kinh hoàng từ xa truyền tới, khiến bọn họ tuy rằng cằn nhằn kẻ phá đám giấc ngủ nhưng cũng tức thì hiểu được đang có đại họa xảy đến. Vội vàng hướng nơi phát ra tiếng động đi tới, chính là sân vườn của trang viên.
Dưới ánh trăng thăm thẳm, có một kẻ đang đứng, trên người ngập tràn máu đỏ, một đứa bé! Mái tóc dài rực đỏ như lửa theo gió tung bay, quyện cùng ánh sáng trăng tạo thành vẻ đẹp bí ẩn khôn cùng, thật làm lòng người mêm đắm. Toàn than nhỏ bé lại được phủ bởi xiêm bào đỏ tươi, khuôn má tuyệt không chút cảm xúc lộ ra cùng đôi mắt vô cảm đang nhìn một kẻ đang run rẩy ở góc sân.
Đột nhiên dường như cảm thấy điều gì, ánh mắt đó dời chú ý vào phía trong nhà. Đứa bé di dời ánh mắt khiến cho kẻ đang run rẩy ngồi kia chợt cảm thấy nhẹ nhõm, y là kẻ trông coi khu vườn của trang viện, y chính là kẻ phát ra tiếng thét đánh thức mọi người dậy. Vốn đang định đi uống miếng nước, bước vào trong sân chợt thấy đứa bé kì lạ này đứng đó, màu tóc đỏ của đứa bé làm y chú ý, sau đó khi đứa bé quay lại, khuôn mặt tuyệt mĩ kia lại càng khiến y ngây ngốc ngắm nhìn, cho tới khi đôi mắt đỏ kia phát ra tia nhìn đầy tử khí, mới đột ngột nhớ ra đứa bé xinh đẹp này ắt hẳn là nhân vật trong truyền thuyết, đứa trẻ máu đã gây ra các cuộc thảm sát ở phía Đông và phía Tây, tim y đập mạnh, y thét lên, y phải cảnh báo cho chủ nhân của mình.
“Tiện nhân chết tiệt, sao tự nhiên kêu thét? Nếu không thực sự có chuyện để xem ta sẽ lột da ngươi như thế nào?”
Đột nhiên, trong nhà vọng ra tiếng quát tháo, người chưa tới, tiếng đã thấy, đây hẳn là nhị trang chủ-Bắc Đường Dục, bình thường tính đã vô cùng nóng nảy, giờ tiếng thét kia còn quấy rầy lúc hắn đang cùng nương tử yêu yêu thương thương hỏi sao hắn không tức giận cho được.
Nhị trang chủ a nhị trang chủ, chờ người nhìn thấy sự việc này hẳn người sẽ không còn trách tiểu nhân quấy rầy ngài, tên trông vườn nghĩ thầm trong bụng, đoạn cũng vội vã thối lui, lủi biệt, tánh mạng ta phải hết sức bảo toàn, phải mau mau bỏ trốn, hy vọng lát nữa bọn họ không để ý tới kẻ nhát gan là y đây.
Chỉ trong một thời gian ngắn, trong sân viện chen chúc một đống người, có kẻ lầm bầm chửi rủa, kẻ cầm theo cây đuốc, có kẻ hãy còn đương mắt nhắm mắt mở, ra tới sân viện lúc này ngoài nhị trang chủ, còn có tam trang chủ cùng đại trang chủ-Bắc Đường Triết, mọi người ra tới nơi đều hết thảy dừng bước, giật mình nhìn ngắm đứa trẻ với vẻ đẹp huyền bí tuyệt luân kia mà quên mất rằng cái màu đỏ như máu kia bảo hiệu nguy hiểm cận kệ.
“ Khụ khụ..”
Đại trang chủ là người trước tiên phục hồi tinh thần, phát hiện mọi người xung quanh vẫn còn đang ngây ngốc bèn giả vờ ho vài tiếng để thức tỉnh bọn họ. Hết thảy bọn họ sau khi nghe tiếng ho khan chợt bừng tỉnh, mới chú ý tới màu đỏ nguy hiểm kia, khuôn mặt vốn vừa tỉnh ngủ mang theo sắc hồng nhuận giờ bỗng tái nhợt.
“Vị tiểu hữu này, xin hỏi ngươi là?..”Đại trang chủ cẩn thận hỏi lại, hy vọng đứa trẻ đứng trước mặt hắn không phải là huyết oa trong truyền thuyết. Tuy rằng hắn không thể tin một đứa trẻ nhỏ bé lại có thể tiêu diệt ba gia tộc lớn, nhưng sự thật chính là sự thật, tin tức này là do một người may mắn thoát khỏi sự truy sát của huyết oa kể lại, không thể là giả. Một gia tộc xảy ra chuyện thì có thể là không đáng tin, đằng này trong mấy tháng nay, ba gia tộc lớn đều xảy ra đại họa, và đều do huyết oa tàn sát, vậy lời đồn ắt hẳn không thể là giả, dù cho không muốn tin thì vẫn phải tin. Hiện giờ một đứa trẻ với mái tóc đỏ, xiêm y đỏ đang xuất hiện tại trang viên nhà mình, hắn buộc phải tin rằng đó là huyết oa.
“ Giết các ngươi”. Âm thanh thuần khiết nhưng lạnh băng vang lên, truyền tới tai tất cả mọi người, ánh mắt huyết oa lạnh lung quét hết mặt tất cả bọn họ, khiến bọn họ không khỏi rùng mình, lông tơ trên người dựng đứng.
Kì thực, huyết oa không được dạy cách tiếp xúc, nói chuyện, hai thầy trò kẻ kia đều coi huyết oa là công cụ giết người, không có ý thức nên tất nhiên là không dạy huyết oa cách nói chuyện, cũng không nói chuyện cùng huyết oa,huyết oa lại không tiếp xúc với người khác, trừ khi nhận lệnh đi hạ sát, huyết oa cũng không ra khỏi căn mật thất, huyết oa là do mấy ngày ra khỏi mật thất làm nhiệm vụ mà học được mấy câu lúc nãy, câu này huyết oa cũng không hiểu, chẳng qua cảm giác thấy câu nói đó thốt ra khá có uy lực, làm người nghe sửng sốt, rúng động , huyết oa căn bản đối với thế giới này hoàn toàn không hiểu gì hết.
Ánh mắt thật khủng khiếp! tất thảy mọi người cùng ba vị chủ nhân đều cảm thán nghĩ thầm.
Ấy vậy mà huyết oa lại không hiểu rằng ánh mắt của mình lại lạnh lùng và khiến người người kinh sợ đến như thế, huyết oa mở to đôi mắt, khó hiểu nhìn vị trang chủ.
Đúng vậy, huyết oa cảm thấy quả là khó hiểu, tại sao những người này khi nhìn nó khuôn mặt lại luôn có biểu hiện thay đổi như vậy? Nó tuy rằng không hiểu rõ biểu tình trên khuôn mặt bọn họ là có ý tứ gì, tuy nhiên nó quả thật không thích biểu tình này, mà người kia đã nói với nó chỉ cần nó không thích thì có thể đem bọn họ giết sạch. (người kia là chỉ lão nhân tạo ra huyết oa), mà dù cho nó không ghét bọn họ thì vẫn phải giết tất thảy bọn họ, vì người kia đã hạ lệnh.
“Ngươi thật là một đứa trẻ không biết sống chết, tuổi hãy còn nhỏ mà đòi giết người cái gì chứ? Mau về nhà bú sữa mẹ đi ”, chưa từng nhìn thấy đứa trẻ nào kiêu ngạo như huyết oa, Bắc Đường Dục lớn tiếng quát. Tưởng như rằng hắn không sợ huyết oa, kì thực trong lòng hắn rất kinh hãi, chỉ là đứa trẻ nhỏ bé lại có thể khiến mọi người kinh sợ.
Huyết oa không đáp lại lời của Bắc Đường Dục, bởi vì nghe những lời nói của tên gia nhân, đem so sánh với hoàn cảnh của nó thấy quả tình không giống nha, nó nghĩ nó không phải là đứa trẻ mà tên gia nhân đang nói tới.
Bản thân huyết oa cũng không thích nghe lệnh người kia giết người, vì nó hoàn toàn không thích thú gì cảm giác khi sát sinh, mặc dù trong khi chém giết, thân thể vấy máu, cơ thể tự nhiên không làm chủ được, cứ thế xuống tay song khi tỉnh lại cảm giác tựa hồ rất khó chịu, bởi vì cơ thể đã không nghe lệnh của ý thức, nguyên nhân là do cơ thể nó dường như chịu sự khống chế của người kia, bị buộc phải nghe lệnh, muốn phản kháng nhưng không được, ít nhất là cho tới hiện giờ là không thể phản kháng được.
Thôi không nghĩ nữa, trước hết cứ giết bọn người này cái đã!