CHƯƠNG 82
Sáng sớm ở Khách Lai khách *** thật đẹp, trong đình viện, vài giọt sương sớm còn đọng lại trên những đóa hoa sặc sỡ đủ sắc màu, hoa cùng nằng hòa vào nhau làm nền cho khung cảnh, kiều mị vô cùng.
Tại các khu nhà, mọi người hãy còn chìm trong giấc ngủ, những cánh cửa sổ hẵng còn đóng chặt, như thể sợ có người lén nhìn vào trong.
Thế nhưng lẫn trong những khung cửa sổ đóng chặt, xuất hiện một cánh cửa sổ mở toang, tựa hồ tuyệt không lo lắng có người nhìn trộm, vì sao? bởi vì trong phòng cũng làm gì có bí mật gì đâu, khuôn mặt tuyệt luân kia vẫn đang chìm trong giấc ngủ, hẳn là cánh cửa sổ kia suốt một đêm hoàn toàn không đóng.
Xuyên qua cửa sổ, ánh nắng ấm chiếu vào trong phòng, xuyên qua tầng tầng trở ngại rồi chiếu xuống chiêc giường, hạ xuống một đôi đang ôm nhau say sưa ngủ, tỏa ánh nắng ấm áp lên người họ.
Trong phòng rất im tĩnh, nắng sớm qua cửa sổ rọi vào phòng, hạ xuống hàng mi dài xinh đẹp của cái người đang say ngủ trên giường, khiến hàng mi khẽ run rẩy một chút rồi mở ra, để lộ ra đôi con ngươi đen thẳm, trầm ổn, trong trẻo mà lạnh lùng, đôi mắt trong trẻo ấy đảo quanh vài vòng, rồi đột nhiên dừng lại một chỗ, nét lạnh lùng trong đôi mắt tan biến, nhường chỗ cho tia nhìn ôn nhu ấm áp, ánh mắt hắn chuyên chú ngắm nhìn thiếu niên trong lòng mình, tuy đôi mắt vẫn khép kín nhưng không che giấu nổi dung nhan tuyệt luân, khiến người ta trầm luân.
“Phụ hoàng?” Tựa hồ cảm giác được ánh mắt ôn nhu chuyên chú nhìn mình, tuyệt mĩ thiếu niên đột nhiên mở to đôi mặt linh động, trong trẻo không nhiễm chút bụi trần, ánh mắt vẫn còn có chút ngái ngủ mơ hồ, khuôn miệng nhẹ nhàng tỏa ý cười, chính bởi vì vừa thức dậy đã có thể thấy người trong lòng đang ở bên.
“Tỉnh?” Vân Ngự đưa tay vuốt ve khuôn mặt còn mang chút ngái ngủ của Vân Vũ Trạch, hưởng thụ cảm giác dễ chịu khi ngón tay chạm vào da thịt non mịn kia, động tác lại chính là phi thường ôn nhu tựa như người trong lòng chính là búp bê sứ.
“Ân.” Dụi đầu vào trong lòng Vân Ngự, Vân Vũ Trạch không định ngồi dậy mà tiến sâu vào trong lòng Vân Ngự, đôi tay choàng lên cổ hắn, dùng chính cái mũi nhỏ của nó tham lam hưởng thụ mùi hương dễ chịu trên cơ thể hắn, tựa hồ như muốn dùng phương thức này biểu đạt nỗi nhớ của mình.
Chứng kiến động tác thật giống tiểu miêu của Vân Vũ Trạch, Vân Ngự có chút buồn cười, một tay đặt bên hông Vân Vũ Trạch, một tay điều chỉnh, để Vân Vũ Trạch có được tư thế thoải mái nhất, dựa vào trong lòng y, xem chừng hai người hoàn toàn không có ý định đứng dậy.
Nhiều ngày không gặp, hai người đều rất nhớ nhau, hiện giờ có cơ hội ở bên nhau, bọn họ sao có thể buông tha? Phải biết rằng, trước kia ở trong cung, bọn họ bên nhau cũng thật ít thời gian vì việc học và tu luyện của Vân Vũ Trạch, hiện giờ cái gì cũng không cần làm, ở bên nhau như bây giờ khiến hai người họ vui mừng hưng phấn không thôi.
Chỉ là ngày vui ngắn chẳng tày gang, không khí ấm áp hạnh phúc ấy bị một tràng đập cửa mà hoàn toàn bay biến, khiến cho đôi mày thanh tú của Vân Vũ Trạch nhíu lại, trong lòng thầm nghĩ nhất định lát nữa không để Vân Tại Vũ sau này tiếp tục quấy rầy nó cùng phụ hoàng lúc sáng sớm thế này.
Tại sao nó biết kẻ gõ cửa là Vân Tại Vũ? Rất đơn giản, sáng sớm như vậy tìm tới phòng nó ngoài Vân Tại Vũ ra thì không còn ai khác, dù sao, đây cũng không phải lần đầu tiên, quả nhiên, trong chốc lát, kẻ đứng ngoài cửa dường như không kiên nhẫn bèn cất tiếng gọi: “ Tiểu Vũ , dậy đi, mau ra mở cửa” thanh âm này không phải Vân Tại Vũ thì còn là ai?
“Kỳ quái, Tiểu Vũ sao hôm nay chậm vậy? Trước đây mỗi lần hắn gõ cửa, Tiểu Vũ đều đứng dậy mở cửa cho hắn đi vào nha”.
Ngoài cửa, Vân Tại Vũ thần sắc cổ quái nhìn chằm chằm vào cánh cửa vẫn đang đóng chặt, khuôn mặt xinh xắn có chút nhăn nhỏ, kì thật bình thường Vân Tại Vũ thường trực tiếp mở cửa đi vào, có điều từ sau lần Vân Vũ Trạch ngẩn người suy nghĩ, bị Vân Tại Vũ lẳng nhẵng truy hỏi, thì mỗi tỗi trước khi đi ngủ, Vân Vũ Trạch đều đóng chốt lại, không để Vân Tại Vũ dễ dàng đi vào.
Vân Tại Vũ đứng ngoài cửa cảm thấy chờ thật lâu, oán giận chính là không tránh được.
Mà lúc này cửa phòng [chi nha] một tiếng liền mở ra, Vân Tại Vũ không nghĩ ngợi liền dùng khẩu khí nén giận trách cứ : “ Tiểu Vũ , ngươi hôm nay sao vậy, mãi mới ra mở cửa, đứng có nói là người không có nghe thấy tiếng ta đập cửa nha, sao có thể chứ? ”
“Ách…A! Phụ ……!!” Vân Tại Vũ vốn định phàn nàn tiếp, liền phát hiện có chút không thích hợp, vốn nó và Tiểu Vũ chiều cao như nhau, thế nhưng hôm nay người đứng trước cửa tựa hồ cao hơn rất nhiều, nhìn thế nào cũng là hắn chỉ đứng đến cằm người trước mặt, tò mò quá nga?
Bởi vì càng nghĩ càng thấy kì lạ, Vân Tại Vũ hướng ánh mắt lên trên, không nhìn thì thôi, vừa nhìn rõ khuôn mặt người đó, đã khiến Vân Tại Vũ không chút suy nghĩ hét to, có điều, ngay khi hắn kịp thốt ra từ không nên nói, có một bàn tay đã kịp che miệng hắn lại, bàn tay ấm áp còn mang theo hương vị quen thuộc, xoay người lại liền phát hiện người đứng sau hắn là Vu Tắc.
“Lão gia”. Vu Tắc một tay che khuôn miệng nhỏ nhắn của Vân Tại Vũ, một tay đặt ở cái eo thon nhỏ của hắn, dường như không để ý tới việc Vân Ngự đang đứng đây, làm Vân Tại Vũ nhất thời không thể động.
“Ân”. Vân Ngự thú vị nhìn hai người, thản nhiên lên tiếng, rồi dẫn đầu, đưa hai người vào trong phòng, Vu Tắc kéo Vân Tại Vũ vẻ mặt mất hứng đi phía sau.
“Phụ hoàng, sao người lại tới đây?” Cửa phòng vừa đóng, Vân Tại Vũ vội hỏi Vân Ngự, trong mắt mang theo chút sợ hãi, kì thật hắn trong đầu đang nghĩ tới việc mà hắn không thích nhất.
Phụ hoàng hẳn là tới bắt bọn hắn về cung? Hắn không muốn, hắn còn chưa có chơi đủ a.
“Ngươi thử nói đi?” Vân Ngự nhướn mi nhìn Vân Tại Vũ vẻ mặt đang tràn đầy lo lắng, hắn sớm nhìn ra Vân Tại Vũ tuy ra vẻ trấn tĩnh, nhưng vẻ mặt lo lắng cùng bộ dáng buồn cười đã sớm không che giấu được, thầm nghĩ hắn xuất cung nhiều ngày như vậy mà lại không có gì thay đổi, có điều, Vũ nhi của hắn cũng không có gì thay đổi, nghĩ tới Vân Vũ Trạch, Vân Ngự liền lộ ra nụ cười ôn nhu vui vẻ, có điều trong mắt Vân Tại Vũ, thì nụ cười đó lại vô cùng bí hiểm, khiến hắn đoán không ra.
“Này…” Nghe thấy Vân Ngự hỏi, lại nhìn nụ cười mà hắn đoán không ra ý tứ, Vân Tại Vũ trong lòng không khỏi kêu khổ, nửa ngày cũng không đáp lại được vấn đề mà Vân Ngự cố tình trêu chọc hỏi hắn.
“Phụ hoàng là tới tìm chúng ta, có điều phụ hoàng không phải muốn chúng ta hồi cung.” Lúc này Vân Vũ Trạch từ sau bình phong, mặc quần áo đi ra liền giải thích, xuất phát từ hiểu biết đối với Vân Tại Vũ, nó hiểu trong đầu Vân Tại Vũ đang nghĩ cái gì, nhưng không giống Vân Ngự trêu chọc Vân Tại Vũ mà trực tiếp trả lời, làm cho hắn an tâm.
“Nga.” Vân Tại Vũ thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới hiểu được phụ hoàng chính là cố ý chọc bọn hắn, trong lòng có chút ít bất mãn, trừng lớn mắt liếc Vân Ngự một cái, hoàn toàn không nghĩ cử chỉ này có bao táo bạo, hắn chỉ thầm nghĩ chỉ có Vân Vũ Trạch là hảo, không trêu hắn.
“Được rồi chứ?” Vân Ngự tươi cười đi tới bên Vân Vũ Trạch nhẹ nhàng hỏi.
“Được rồi.” Nhìn thấy Vân Ngự đi về phía mình, đôi môi tinh xảo hé lộ nụ cười, bộ dáng xinh đẹp tới tiên tử trên trời cũng vô pháp so sánh.
“Đi thôi, xuống lầu dùng bữa sáng” Bốn người đều đi xuống dưới lầu.
Điểm tâm buổi sáng, Vu Tắc không vì Vân Ngự xuất hiện mà cảm thấy mất tự nhiên, bốn người ngồi cạnh chiếc bàn được trà lau sạch sẽ dùng bữa.
“Đã có chút đầu mối, cái đuôi cũng đã lộ ra rồi, có muốn thu lại cũng không kịp”. Vu Tắc thản nhiên nói, thanh âm rất nhẹ, chỉ đủ để bốn người bọn họ nghe.
Nhìn thấy Vân Tại Vũ bộ dạng mang theo nghi hoặc cùng hiếu kì, Vu Tắc tuy không trực tiếp bỏ qua, nhưng cũng không hướng hắn giải thích, biết hắn nghe không hiểu, nhưng không sao, dù sao hắn cũng rất nhanh biết được bọn y bàn cái gì.
“Nhiều năm như vậy, nếu không lộ ra cái đuôi, chúng ta cũng chỉ có thể mãi đuổi theo sau lưng”. Thanh âm Vân Ngự vẫn bình thản, tựa hồ không có chút điểm âm trầm, dung nhan tuấn mĩ vẫn lạnh lùng như nước, chỉ có một tia nhìn sắc bén lóe lên trong đôi mắt, khí chất phong thần tuấn tú một chút cũng không biến động.
“Phụ…phụ thân, các ngươi đang nói về cái gì?” Nghe có vẻ rất hảo ngoạn nha, Vân Tại Vũ vừa nghĩ vừa mở to đôi mắt sáng ngời, háo hứng nhìn chằm chằm vào phụ hoàng và Vu Tắc, có điều không ai trả lời câu hỏi của hắn, khiến hắn trong lòng một trận buồn bực, không dám đối với phụ hoàng của hắn phát giận, liền trừng mắt đem bất mãn trút lên người Vu Tắc, có điều nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của Vu Tắc, khiến hắn hai má đỏ bừng, không dám mở miệng tái hỏi, phá hỏng chuyện của bọn họ.
“Được rồi, ngươi nhanh dùng bữa đi, chờ lát nữa ngươi khắc biết”. Vân Vũ Trạch vừa dùng bữa sáng của mình, vừa nhẹ giọng nói, có điều thanh âm vẫn lạnh lùng như trước, tuy rằng nhờ có Vân Ngự ở đây mà đã cải thiện đi rất nhiều, nhưng bởi thói quen lâu ngày khó bỏ, hơn nữa, nó cảm thấy chỉ cần để lộ nội tâm cho mình phụ hoàng biết là tốt rồi.
“Nga, thực phiền toái!” Bất mãn than thở một tiếng, Vân Tại Vũ tập trung dùng đồ ăn sáng của mình, không hỏi gì nữa, dù sao Vân Vũ Trạch cũng đã nói, lát nữa hắn cũng sẽ biết, có điều, thật là kì quái nha, sao Tiểu Vũ lại biết rằng lát nữa hắn cũng sẽ biết? Chẳng lẽ Tiểu Vũ đã sớm biết phụ hoàng cùng Vu Tắc đang nói về cái gì?
……………
Đi ra phía sau “Khách Lai” khách ***, nhóm Vân Ngự một hàng bốn người đi theo con đường nhỏ hôm qua đã đi, tuy không có như ngày hôm qua thong thả giống như tản bộ, tuy cũng không quá khẩn trương, nhưng không hề chậm trễ, dù sao thời gian để du sơn ngoạn thủy lúc sau sẽ còn nhiều, hiện tại mau chóng xử lí chính sự quan trọng hơn, dù sao cũng đã bỏ qua mười năm, không thể tiếp tục làm ngơ bởi như vậy bọn họ cũng không tưởng tượng được sự việc sẽ tiếp tục thế nào.
Một đường thuận lợi tiến nhập “ Ảnh Đường ”, bốn người không chậm trễ trực tiếp tiến vào phòng họp, trên đường đi liền phái người gọi nhóm Vu Dung tới.
Vừa bước vào phòng họp, Vân Ngự đưa mắt đánh giá một vòng, nhận thấy căn phòng vẫn thanh tịnh như xưa liền hiện ra thần sắc vừa lòng.
“Nơi này xem ra không thay đổi mấy” Ngẫm lại chính là mười năm rồi hắn chưa từng bước chân vào căn phòng này, không ngờ ngày hôm nay lại đứng ở đây.
“Phụ hoàng đã bao lâu rồi không xuất cung?” Nhìn Vân Ngự phong thái thường ngày bình thản nhưng thần sắc đã lộ chút hoài niệm, Vân Vũ Trạch đột nhiên hỏi, nó vẫn biết phụ hoàng bận việc quốc sự, không thể tùy ý xuất cung, trước kia nó không để ý lắm, chỉ cảm thấy chỉ cần được ở bên phụ hoàng, như vậy cả đời ở trong cung cũng không sao, nhưng hôm nay nhìn biểu cảm hoài niệm trên khuôn mặt phụ hoàng, mới phát giác phụ hoàng đối với ngoài cung cũng cảm thấy hứng thú, phụ hoàng cũng không muốn ở trong hoàng cung băng lãnh, bởi vì phụ hoàng cũng là con người, không phải gỗ đá, mà phụ hoàng từng nói, chỉ cần là một con người, cho dù y có bao nhiêu lãnh tình, thì trong y vẫn có hỉ, nộ, ái, ố tồn tại, tự nhiên sẽ cảm thấy nhàm chán.
Quả thật hoàng cung nho nhỏ sao có thể so sánh với thế giới rộng lớn ở bên ngoài? Ở trong cung ngây người nhiều năm như vậy, hẳn phụ hoàng vô cùng nhàm chán đi? Trừ bỏ một vài lần cùng quan viên xuất cung đi săn, vậy phụ hoàng hẳn rất nhiều năm rồi không xuất cung du ngoạn, ít nhất theo nó biết cũng là mười năm, phụ hoàng chỉ thả lỏng thể xác và tinh thần khi ở bên nó trong Ngự thư phòng mà thôi.
“Hơn mười năm”. Nhìn Vân Vũ Trạch, Vân Ngự cười trả lời, tựa hồ hắn hiểu được Vân Vũ Trạch chính là đang vì hắn mà đau lòng, hắn ôm lấy Vân Vũ Trạch, nhẹ giọng nói: “ Đứng để ý, mười năm qua có ngươi làm bạn, phụ hoàng vẫn rất vui vẻ, về phần hiện tại cùng sau này, chúng ta đều có thể cùng nhau du ngoạn, na, thậm chí có thể đi khắp thiên hạ cũng không chừng”.
“Ân”, nó biết phụ hoàng không thích nó không vui, hiểu được những lời phụ hoàng nói, Vân Vũ Trạch gật gật đầu nói: “Vũ nhi nhất định cùng phụ hoàng đi khắp thiên hạ”
“Hảo”. Lời nói đơn giản mà thuần khiết ấy khiến Vân Ngự vô cùng vui vẻ, cảm giác vướng bận trong lòng Vân Ngự từ rất lâu hiện chậm rãi rời đi, Vân Ngự nghĩ, có Vân Vũ Trạch bồi bên cạnh hắn, cho dù là nơi đâu, hắn cũng có thể tới, huống chi là ở trong cung suốt mười năm, hai mươi năm?
Không lâu sau, một hàng thủ lĩnh “Ảnh Đường ” một hàng tiến vào, làm ngừng không khí nhu tình mật ý giữa Vân Ngự và Vân Vũ Trạch, bước vào phòng, nhóm Vu Dung liền đối với Vu Tắc, Vân Tại Vũ và Vân Vũ Trạch hành lễ, đột nhiên bọn y phát hiện trong phòng còn có thêm một người.
Người này dáng người thon dài, bạch y phiêu dật, dung nhan tuấn mĩ không hề thua kém Vân Vũ Trạch, khiến mọi người ở đây thần sắc mê mang, đôi mắt đen sâu thẳm như nhìn thấu lòng người, khiến cho người ta trầm luân trong đó.
“Chủ…chủ thượng?” Đám Vu Dung không dám tin khi nhìn thấy Vân Ngự, không ngờ chỉ mới một đêm, chủ thượng đã có thể vô thanh vô tức xuất hiện tại Ảnh Đường, thậm chí tin tức mà tổ chức nhận được cũng hoàn toàn không có manh mối nào về việc chủ thượng xuất cung, hỏi tại sao bọn y lại không kinh ngạc?
“Chủ thượng?” Trong nhóm Vu Dung, chỉ có Chu Liên Ngọc là không biết mặt Vân Ngự, y vào Ảnh Đường chỉ mới mười năm, mà trong khoảng thời gian này Vân Ngự chưa từng quay lại Na Lam, bởi vậy Chu Liên Ngọc chưa từng có cơ hội tiếp xúc với Vân Ngự, hơn nữa cho dù Vân Ngự đến đây, Chu Liên Ngọc cũng chưa chắc được gặp mặt, ngày hôm nay Chu Liên Ngọc được vào dự họp bởi vì y đã xin nhóm Vu Dung đáp ứng để y sớm có thể báo thù, xuất phát từ sự yêu thương của nhóm Vu Dung với Chu Liên Ngọc, nhóm Vu Dung liền đáp ứng.
“Thuộc hạ tham kiến chủ thượng!” Vu Tịnh hiện tại đã tỉnh dậy, hơn nữa cũng không nhìn ra nửa điểm thụ thương, bất động thanh sắc kéo tay áo Chu Liên Ngọc, dùng ánh mắt ra hiệu, để Chu Liên Ngọc cùng bọn hắn khấu kiến chủ thượng.
“Đều đứng lên đi”. Kéo Vân Vũ Trạch về phía ghế chủ vị, trầm ổn ngồi xuống, có điều hoàn toàn không có ý tứ buông tay Vân Vũ Trạch, cũng không để ý thuộc hạ của hắn đứng đây, liền trực tiếp ôm lấy Vân Vũ Trạch, để Vân Vũ Trạch ngồi lên đùi của mình, lại ôn nhu vì Vân Vũ Trạch mà điều chỉnh tư thế, để Vân Vũ Trạch thoải mái dựa vào trong lòng mình, xong hết thảy mới nói “Đều ngồi xuống đi”.
“Vu Tịnh, nghe nói ngươi bị trọng thương, thân thể thế nào? Sao lại đến đây?”
Đợi bọn họ ổn định vị trí, Vân Ngự cũng không trực tiếp bàn vào chính sự, mà nhìn Vu Tịnh hỏi, khẩu khí tuy rằng lãnh đạm, tựa hồ không mang theo tình cảm nhưng lại khiến Vu Tịnh cảm động.
“Là nhờ Vũ thiếu chủ y thuật cao siêu, thuộc hạ hiện đã bình phục như ban đầu, toàn bộ đều không có vấn đề gì” Vu Tịnh đứng dậy cung kính nói, đối với sự quan tâm của Vân Ngự cảm động không thôi, lại cảm kích ân cứu mạng của Vân Vũ Trạch, từ tối hôm qua, Vu Tịnh đã tỉnh lại, vốn tưởng rằng hắn đã chết chắc, thế nhưng tỉnh lại liền phát hiện mình còn sống, hơn nữa thương thế nghiêm trọng trên người cũng không còn, thân thể không một dấu vết lưu lại, thần kì vô cùng, còn tưởng rằng hắn đã hôn mê thật lâu, không ngờ nghe Chu Liên Ngọc giải thích, mới biết mình mới chỉ hôn mê một ngày, về phần vết thương trên người đều là nhờ Vân Vũ Trạch y thuật cao siêu, nếu không hắn đã sớm mất mạng, hôm nay không ngờ còn có thể đứng tại đây nhận được sự quan tâm của chủ thượng.
Nhóm Vu Tịnh chính là do chính tay Vân Ngự bồi dưỡng, bởi vậy cũng ít nhiều hiểu biết tính cách Vân Ngự, hắn biết Vân Ngự chính là thật tâm quan tâm tới thương thế của hắn, chứ không vào để đạt được tâm hắn mà giả vờ, bởi vậy Vu Tịnh mới vô cùng cảm động, bọn hắn rõ hơn ai hết chủ thượng có bao nhiêu băng lãnh.
“Ân, như vậy là tốt rồi, ngồi xuống đi, không có người ngoài, không cần đa lễ”. Nói xong Vân Ngự nhìn phía bên cạnh Vu Tịnh, nơi Chu Liên Ngọc đang ngồi, ánh mắt ôn hòa, không hề sắc bén, thoạt nhìn tựa như nhìn người thân, chỉ có Vân Vũ Trạch cùng Vu Tắc biết được, Vân Ngự mấy năm gần đây, công lực thâm hậu, ánh mắt sắc bén sớm đã bị che giấu, thu vào bên trong, không giống như trước lộ ra bên ngoài, Vân Vũ Trạch không cảm thấy gì, nhưng Vu Tắc lại cảm thấy Vân Ngự cho y cảm giác bí hiểm, rất khó nhìn thấu.
So với lần cuối gặp chủ thượng, hiện tại công lực chủ thượng thâm sâu hơn rất nhiều, cảnh giới cũng cao lên, Vu Tắc thầm nghĩ, nhưng hoàn toàn không cảm thấy ghen tị mà cảm thấy cao hứng (Đương nhiên, nhạc phụ đại nhân của anh mà =)) )
“Ngươi chính là Chu Liên Ngọc?” Ánh mắt Vân Ngự luôn luôn chính xác, tuy chưa từng gặp qua Chu Liên Ngọc, nhưng chỉ cần liếc mắt Vân Ngự đã đoán ra, dù sao thông qua Vu Tắc, Vân Ngự cũng ít nhiều biết đến Chu Liên Ngọc, hơn nữa chính hắn có chủ ý để Ảnh Đường bồi dưỡng y.
“Đúng vậy, chủ thượng”. Chu Liên Ngọc dù sao cũng là lần đầu tiên gặp Vân Ngự, tuy rằng ánh mắt Vân Ngự nhìn y rất ôn hòa, cũng không cho y cảm giác lãnh liệt, sắc bén nhưng vẫn khiến Chu Liên Ngọc cảm nhận một cỗ áp lực, vội vàng đứng dậy cung kính trả lời, vừa nãy khi biết nam tử dung mạo thần tiên này chính là chủ thượng của y, liền trộm nhìn đánh giá, cũng nhìn thấy hắn tuyệt không để ý, bình thản ôm Vân Vũ Trạch, trong lòng một trận kinh ngạc, bất tri bất giác y ngây người ngắm cảnh hai người ôm nhau đẹp như trong tranh, tới khi Vân Ngự lên tiếng mới giật mình hoàn hồn, Vân Ngự cố tình hỏi đến y, khiến y không khỏi kích động.
“Ân, tuổi còn trẻ, công lực có thể cao như vậy, không tồi”. Vân Ngự không để ý tới biểu tình kích động của Chu Liên Ngọc, thản nhiên nói một câu khen ngợi, liền di dời ánh mắt, quét nhìn những người khác.
“Thuộc hạ hổ thẹn, mặc dù được Đường chủ cùng phó Đường chủ bồi dưỡng dạy dỗ, chính là tư chất ngu dốt, công lực một năm trước bắt đầu dậm chân tại chỗ, thật uông công Đường chủ cùng phó Đường chủ bỏ công bồi dưỡng”. Chu Liên Ngọc thật vất vả mới thu hồi thần tình kích động, đứng trước mặt vị chủ thượng lần đầu tiên gặp gỡ, y không dám lộ ra bộ dáng thường ngày thong dong như đứng trước nhóm Vu Dung, thật cẩn thận trả lời Vân Ngự, nhưng khi nói đến chuyện công lực của mình trì trệ, liền lộ ra một mạt cười khổ.
Lời này cũng không giả, kì thật, tư chất của y rất tốt, có cốt cách võ học kì tài, vấn đề chính là trước đây y học võ rất thuận lợi, có điều bắt đầu từ một năm trước, không hiểu sao công lực dừng lại tại giai đoạn này, những điều Vu Tắc dạy cho y ở những giai đoạn sau y đều không hiểu, giống như sự thông minh tài trí của y đột ngột biến mất, sinh hoạt ngày thường thì không có gì khác biệt, nhưng tới khi luyện võ, y không thể định tâm, không thể hiểu được cái cốt lõi.
“Ồ” nhướn mi nhìn vẻ mặt chua sót của Chu Liên Ngọc, Vân Ngự nhìn quét qua đan điền của y rồi cười nói: “ Chuông muốn kêu còn phải đợi người rung chuông, tâm bệnh còn phải được dược tâm, căn nguyên được giải tỏa, tình huống cũng sẽ tốt lên, ngươi không cần để ý, chuyện này cùng với tư chất của ngươi không quan hệ”. Nếu hắn đoán không sai, cốt khí của y so với Vân Tại Vũ không hề thua kém, hiện tại công lực trì trệ không tiến, hẳn là do huyết án mười năm trước, có lẽ y nghĩ võ công của mình hiện tại có chút thành tựu, liền một lòng muốn báo thù rửa hận, tâm không hề tĩnh, bởi vậy võ công mới không thể tiến bộ được.
“Tâm bệnh? Tâm bệnh…” Nghe Vân Ngự nói, đám Vu Tắc lập tức hiểu được, Chu Liên Ngọc cũng thì thào tự nói, cũng đã quên ngồi xuống, cứ như vậy đứng tự hỏi thật lâu, vẻ mặt ánh lên nét vui mừng: “ Cảm ơn chủ thượng đã chỉ dẫn, thuộc hạ đã minh bạch”. Một năm trời công lực đình trệ, đã khiên Chu Liên Ngọc buồn bực không thôi, hiện giờ hiểu được nguyên nhân khiến công lực của mình trì trệ, y cũng cảm thấy không quá lo lắng, rối loạn như trước nữa, huống chi huyết án mười năm trước hiện tại đã có chút manh mối, rất nhanh y có thể tìm ra hung thủ thật sự, có thể vì người nhà y mà báo thù, đến lúc đó, một khi thù hận đã giải khai, y lại có thể tĩnh tâm luyện võ.
“Hiểu được thì tốt, ngồi xuống đi, hiện tại chúng ta sẽ bàn về huyết án mười năm trước”. Nói xong Vân Ngự quét mắt nhìn hết thảy mọi người, thấy bọn họ hiện tại tâm thái rất tốt, vừa lòng thu hồi ánh mắt, đem ánh mắt đặt lên người tiểu nhân nhi động lòng người ngồi trong lòng hắn.
“Vũ nhi, manh mối là gì? Ngươi có thể giải thích cho phụ hoàng?” Nghe Vu Tắc báo cáo lại, biết được Vũ nhi đã nắm được manh mối, thế nhưng hôm qua lại không nói cho nhóm Vu Tắc biết mà lại nói đợi Vu Tịnh thanh tỉnh sẽ nói sau, nghe tới đây Vân Ngự không khỏi bật cười, Vũ nhi của hắn khi nào biết tỏ ra bí hiểm như vậy?
“A? ân, manh mối…ngươi trước để Vu Tịnh nói ra xem hôm qua hắn gặp sự tình gì đi”. Vốn đang dựa trong ***g ngực Vân Ngự, vừa nghe Vân Ngự hỏi, nó không khỏi có chút kinh ngạc, lại nhìn đến biểu tình tựa tiếu phi tiếu của Vân Ngự, liền càng không hiểu ý tứ của Vân Ngự, có điều, nó vẫn quyết định để Vu Tịnh nói về việc hôm qua hắn gặp, sau đó nó sẽ kể về phát hiện của bản thân.
“Vu Tịnh, ngươi kể lại xem hôm qua ngươi gặp việc gì? Tại sao lại bị thương nặng như vậy? ” Vân Ngự nghe xong liền chiếu theo ý tứ của Vân Vũ Trạch nói, chuyện này vốn bình thường, nhưng đám Vu Dung chưa từng chứng kiến lúc hai người ở chung thì phi thường kinh ngạc, vốn đã rất ngạc nhiên khi thấy Vân Ngự ôm Vân Vũ Trạch, thầm nghĩ người băng lãnh như Vân Ngự sao lại có thể sủng nịch Vân Vũ Trạch tới vậy, ôm Vân Vũ Trạch trước mặt rất nhiều người, hơn nữa dù đang bàn chính sự, thế nhưng lại chiều theo ý của Vân Vũ Trạch, không một tia hờn giận, trách cứ, chủ thượng bọn y như vậy chính là trước đây bọn y chưa từng thấy qua nha.
Nghĩ tới đây, mọi người đều nhìn về phía cái người đã ở trong cung mười năm, Vu Tắc, nhìn thấy biểu tình của Vu Tắc hoàn toàn không có gì biến động, mà thiếu chủ Vân Tại Vũ của bọn y cũng một bộ biểu tình bình thản, tựa hồ tình huống trước mắt sớm đã rất quen thuộc với hắn, này cũng quá không thích hợp đi? Bốn người bọn y có nghe nói chủ thượng vô cùng sủng nịch Vũ thiếu chủ, nhưng thật không ngờ là có thể sủng tới cái dạng này, mà, xem ra Tại Vũ thiếu chủ cũng không thể được sủng như Vũ thiếu chủ nha, tựa hồ yêu thương của chủ thượng đối với Tại Vũ thiếu chủ và Vũ thiếu chủ là không giống nhau?
Tất thảy mọi người một bộ mờ mịt, nhất thời không thể nghĩ ra cái gì, chỉ có thể bỏ qua, chuyên chú vào chính sự.
“Thuộc hạ tuân lệnh!”