Huyết Oa Oa | Con Búp Bê Đẫm Máu

Chương 83: Chương 83




CHƯƠNG 83

Sau khi nghe Vân Ngự nói, Vu Tịnh đứng dậy, biểu tình ngưng trọng, hồi tưởng lại sự việc ngày hôm qua, tỉ mỉ kể lại.

Nguyên lai trưa hôm qua, Vu Tịnh vốn là không có việc gì làm, liền quyết định đi ra ngoài, có khi còn tìm ra kẻ đáng ngờ không biết chừng, vận khí tốt thì còn có thể tìm được chút manh mối, mang theo hộ vệ đi dạo phố, vài kẻ khả nghi hắn cũng đã thấy, có điều lại không có vẻ gì là liên quan tới huyết án mười năm trước, bởi vậy hắn cũng không quá để ý, bởi cũng đã thật lâu hắn không thả lỏng tâm tình nên hắn quyết định ngày hôm nay chỉ thuần túy đi dạo.

Nghĩ như vậy, Vu Tịnh liền thả lỏng tâm tình, thong thả dạo phố, mãi cho tới khi hắn chán, liền quyết định cùng hộ vệ trở về Ảnh Đường. Thế nhưng chợt hắn nhìn thấy một kẻ dáng vẻ lén lén lút lút, kẻ này trông cũng không có gì đặc biệt, cũng không khác gì mấy kẻ đầu trộm đuôi cướp hắn nhìn thấy lúc nãy, thực sự không có gì đặc biệt khiến Vu Tịnh phải chú ý, thế nhưng Vu Tịnh liếc mắt vẫn nhận ra kẻ này hoàn toàn không giống một kẻ trộm bình thường, dù sao nếu là kẻ trộm sẽ không xuất hiện tại nơi hẻo lánh này, một nơi không có người y lấy trộm được cái gì đây? Vì thấy Vu Tịnh để ý quan sát y, rất nhanh hắn liền phát hiện võ công của y cực kì cao, các võ lâm nhân sĩ bình thường trên giang hồ không thể sánh với y, dung mạo của y cũng khiến Vu Tịnh để tâm, khuôn mặt y mượt mà thanh tú, không giống người trong nước có nét cương nghị, gương mặt y tựa như là người của Lãm Nguyệt quốc, có nét ôn nhu, điều này khiến Vu Tịnh vô cùng chú ý.

Ngẫm lại, đây là chuyện gì? Chẳng những y hành vi quỷ dị, phi thường khả nghi, y còn là người ngoại quốc, hơn nữa còn là người của Lãm Nguyệt quốc, mà theo như bọn hắn điều tra, thì huyết án cách đây mười năm có liên quan tới Lãm Nguyệt quốc ,bởi vì nghi ngờ kẻ đứng sau tiêu diệt tứ đại gia tộc chính là Lãm Nguyệt quốc, Vu Tịnh quyết định theo dõi kẻ khả nghi trước mắt, xem y có âm mưu gì, hơn nữa cũng có thể tìm ra nơi kẻ đứng đầu giấu mặt kia ẩn thân, tuy rằng nơi cụ thể có thể không tìm được bởi mười năm qua cho dù bọn hắn đã cẩn thận tìm tòi, nhưng kẻ kia giảo hoạt, thâm độc, không để lại chút manh mối, việc này đối với Ảnh Đường là một loại vũ nhục, dù sao Ảnh Đường cũng chưa từng bị thất thế như thế bao giờ.

Việc theo dõi của Vu Tịnh thật thành công, từ đầu đến cuối không bị kẻ kia phát hiện, tuy rằng đối phương võ công rất cao, có thể sánh ngang với Vu Tịnh, nhưng trong Ảnh Đường, Vu Tịnh là người giỏi truy tung thuật nhất, nên cho dù đối phương võ công có cao hơn Vu Tịnh, cũng vô pháp phát hiện ra hắn, vì vậy Vu Tịnh mang theo hai thủ hạ, bình yên vô sự đi theo kẻ khả nghi tới nơi của y.

Tới địa bàn của kẻ khả nghi, Vu Tịnh càng thêm cẩn thận, dù sao đây cũng là địa bàn của kẻ khác, là nơi bọn hắn không quen thuộc, nếu đi sai một bước có thể khiến bọn hắn vạn kiếp bất phục (muôn đời không thể trở lại), bọn họ đi vào địa bàn của địch, dọc đường đi không gặp trở ngại nào, thuận lợi đi vào, càng đi Vu Tịnh càng không khỏi kinh ngạc, hắn đã hiểu tại sao mặc dù Ảnh Đường đóng tại Na Lam từ lâu, lực lượng trải rộng khắp nơi mà lại không phát hiện ra địa bàn của kẻ địch, bởi nơi này quá đỗi bình thường, khiến cho người khác không chút nghi ngờ, tại Na Lam, một nơi như thế này khiến cho người ta không mấy để ý, hơn nữa, nơi như thế này tại Na Lam có rất nhiều, khiến cho Ảnh Đường xem nhẹ, bỏ qua.

Những kẻ bí mật xây dựng thế lực trên đời này thường là tìm những nơi bí ẩn, khó công dễ thủ, bởi nếu như bị phát hiện, thì cũng rất khó xông vào những nơi như thế, mà cũng có những kẻ thông minh, thay vì tìm nơi bí ẩn, thì lại tìm những nơi rất đỗi bình thường, để xây dựng thế lực ngầm, bởi kẻ địch của bọn họ thường bỏ qua, không để ý tới những nơi rất đỗi bình thường như thế, tỉ như nơi này, không lớn lắm, canh gác cũng lỏng lẻo, tựa như đây chẳng qua chỉ là một tiểu viện của gia đình có chút của cải, tại nơi phồn vinh như Na Lam, những tiểu viện như thế này thật không ít, ai nghĩ những kẻ trong giang hồ lại có mối quan hệ với thương nhân?

Nghĩ tới đây, mặc dù Vu Tịnh còn chút nghi ngờ, nhưng đa phần là đã khẳng định nơi này sẽ cho hắn manh mối, vì vậy không chút do dự, tiếp tục theo dõi, mà sự thực đã chứng minh suy nghĩ của hắn là đúng, trong quá trình theo dõi, hắn phát hiện rất nhiều chuyện, cũng nghe được rất nhiều chuyện, Vu Tịnh quyết định, một mình hắn ở nơi này không thể hành động, bởi vậy liền mang hai thủ vệ rời đi, định trở về Ảnh Đường báo cáo chuyện tình.

Vốn, Vu Tịnh nghĩ việc này thực thuận lợi, dù sao người trong Ảnh Đường được gọi là “Ảnh Tự (cái bóng a)” không phải là hữu danh vô thực, Ảnh Đường qua nhiều năm nghiên cứu sáng tạo, đã tạo ra bộ pháp truy tung cùng ẩn nấp, với kinh nghiệm dày dặn, chưa từng xảy ra sai sót, hắn tin tưởng mình có thể an toàn ra ngoài, có điều lần đầu tiên hắn nhậm, kẻ địch đã bao vây đường rút, sự tình vô cùng nghiêm trọng.

Phát hiện ra nhóm Vu Tịnh chính là một đôi nam tử vừa bước vào trong tiểu viện, sự tình rất đơn giản, tại thời điểm nhóm Vu Tịnh định quay ra, một gã nam tử tầm ba mươi tuổi, cùng một nam tử một thân hồng y, đầu đội đấu lạp đi phía sau gã từ hậu viện đi vào, phát hiện ra bọn hắn chính là cái tên đi phía sau, Vu Tịnh nhìn không ra y công lực thâm sâu thế nào, chính là người nọ vừa bước vào sân liền một câu nói ra nơi bọn hắn đang ẩn náu, hơn nữa y vừa vung tay liền kết liễu một thuộc hạ của hắn, phải biết rằng Vu Tịnh đối với công lực thuộc hạ của hắn vô cùng hiểu rõ, đừng nói là võ lâm nhân sĩ bình thường, ngay tới Vu Tịnh cũng vô pháp có thể một chiêu lập tức hạ thủ hạ của hắn, mà nam tử thần bí kia lại dễ dàng làm được, hơn nữa xem chừng y vẫn ung dung thoải mái, như thể chưa xuất toàn lực, bởi vậy khiến cho người luôn cương nghị quyết đoán như Vu Tịnh cũng không tránh khỏi hoảng sợ, lúc này bọn hắn không liều mạng không được, bởi sau khi nam tử thần bí kia nói ra chỗ ẩn náu của bọn hắn, thì những người hầu trong viện, vốn khi nãy là nhưng người hầu bình thường, thoáng cái đã biến thành các cao thủ võ lâm, bao vây lấy nhóm Vu Tịnh.

Tình trạng lúc đó vô cùng nguy hiểm, nếu không phải hai người bọn hắn khinh công cao cường, thân pháp quỷ dị, làm cho đối phương nhất thời không có biện pháp ứng phó, ngay lần xuất chiêu đầu tiên, bọn hắn đã hạ ba kẻ đứng ở giữa phía bên địch, có điều bọn hắn vẫn cảm thấy lo lắng, tuy rằng thân pháp hảo, nhưng địch nhân rất đông, nhiều kẻ bao vây như vây, bọn hắn cũng vô pháp chống đỡ lâu dài, huống chi còn có hồng y nam tử thần bí nãy giờ vẫn ở vòng ngoài còn chưa động thủ, điều này khiến cho Vu Tịnh và thủ hạ chịu áp lực rất lớn, quả nhiên một hồi lâu sau, hai người quả thực không chống đỡ được nữa, nội lực dần cạn kiệt, mắt thấy bọn hắn hoặc là chết thảm, hoặc là bị bắt sống, Vu Tịnh thật sự không cam lòng, hiện tại bọn hắn chỉ có cách liều mạng xông ra ngoài tiểu viện, thế nhưng bọn hắn lại vô pháp xông ra, giằng co một hồi lâu, cho tới khi thủ hạ của hắn cảm thấy tuyệt vọng, quyết định dùng tất cả tàn hơi cuối cùng tranh thủ thời gian nhằm giúp hắn thoát ra ngoài, Vu Tịnh thoát khỏi tiểu viện, đành bất đắc dĩ bỏ lại thuộc hạ, kéo lê thân thể rách mướp của mình trở về Lam viện.

Sự tình trong lúc đó, tuy rằng nghe thì đơn giản, nhưng thật sự hung hiểm, nếu không phải hai người bọn hắn trong lúc đó liền phóng ra một loại thuốc bột do Ảnh Đường chế tạo, thì chỉ bằng một chưởng quyết tiến địa phủ của thuộc hạ, căn bản không có khả năng ngăn cản nhiều người như vậy, loại thuốc này chính là thuốc tán công, loại thuốc này khi tiếp xúc với không khí thì vô thể, vô hình, vô mùi, khiến cho kẻ địch không thể phát hiện, mới giúp Vu Tịnh thoát được vòng vây, đánh mất hai thủ hạ cùng thân thể chính mình, cố gắng lê lết tới Lam Viện liền lập tức hôn mê, nếu không phải nhờ y thuật cao siêu của Vân Vũ Trạch, hắn căn bản đã mất mạng.

“Như vậy xem ra tiểu viện này chỉ là một nơi trung gian mà bọn chúng dùng để ẩn náu”. Nghe xong Vu Tịnh kể, Vân Ngự thần sắc không thay đổi nói.

“Đúng vậy, chủ thượng, theo như thuộc hạ nghe được, tiểu viện kia chỉ là một nơi trung gian mà thôi, nhưng là, thuộc hạ có thể khẳng định, nơi đó cũng là một cứ điểm trọng yếu, tựa hồ nơi đó có một kẻ có địa vị cao của bọn chúng ẩn náu”. Vu Tịnh nhớ lại những thông tin mình nghe trộm được, mạnh dạn phân tích.

“Nói như vậy, nhân vật quan trọng ở nơi này”. Vu Tắc híp mắt, ánh mắt sắc bén, quang mang chợt lóe, sát khí như ẩn như hiện, khiến cho người khác sợ hãi, lại nói, những người ngồi đây đều không phải người bình thường, mặc dù Chu Liên Ngọc công lực còn thấp nên cảm thấy có chút kinh sợ, nên thật ra cũng không có gì, chẳng qua sát khí tản mác không phải chỉ do mình Vu Tắc toát ra, mà chính là nhóm Vu Dung sau khi nghe Vu Tịnh kể lại mà tỏa ra, vì Vu Tịnh mà một phen mồ hôi lạnh, trong đó Chu Liên Ngọc chính là phản ứng mạnh nhất, sau khi nghe về những sự việc mà Vu Tịnh đã trải qua, Chu Liên Ngọc sớm đã sắc mặt trắng bệch, tay vô thức gắt gao nắm lấy áo Vu Tịnh, hành động này khiến Vu Tịnh kinh ngạc không thôi, khiến hắn một cỗ thương tiếc cùng vui sướng nổi lên trong lòng.

“Phỏng chừng là vậy”. Vu Tịnh ngữ khí khẳng định.

“Vũ nhi, ngươi thấy thế nào?” Vân Ngự cúi đầu nhìn bảo bối trong lòng, lại phát hiện Vũ nhi tựa hồ không nghe được câu hỏi của hắn, vẻ mặt trầm tư, bề ngoài tựa hồ bình thản nhưng dường như bên trong mang nỗi lo lắng, làm cho Vân Ngự có chút nhíu mày, chẳng lẽ tâm can bảo bối của hắn đang nghĩ tới cái gì?

“Vũ nhi?” Miệng hô gọi, một tay lay lay thân thể Vũ nhi, cuối cùng Vũ nhi cũng định thần đáp lại.

“Phụ hoàng, có chuyện gì?” Vân Vũ Trạch vốn đang chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, đột nhiên nó nghe tiếng phụ hoàng gọi, cảm giác phụ hoàng có chút lo lắng cho nó, mới định thần, nghi hoặc nhìn phụ hoàng.

“Vũ nhi là đang nghĩ tới chuyện gì sao?” Vân Ngự thoáng dãn đôi lòng mày vừa nhăn lại, nhẹ giọng hỏi Vân Vũ Trạch, trong lòng vẫn lo lắng, hắn dám khẳng định lúc nãy Vũ nhi vừa mới nghĩ tới chuyện gì trọng yếu, nhưng lại rất nguy hiểm, có thể uy hiếp tới bản thân Vũ nhi hoặc những người Vũ nhi quan tâm, nếu không Vũ nhi sẽ không để lộ ra biểu tình ngưng trọng như vậy, tâm trạng cũng không lo lắng như vậy.

“Vũ nhi quả thật vừa nghĩ tới một việc đối với chúng ta mà nói chính là đại sự quan trọng”. Khi được Vân Ngự hỏi, Vân Vũ Trạch hoàn toàn không giấu giếm, thần sắc ngưng trọng nói, mà lời vừa nói ra miệng đã khiến tất thảy mọi người chú ý, bởi vì bọn y đều biết, chủ tử trước mặt luôn là bộ dạng bình thản, mà hiện nay biểu tình ngưng trọng, vậy việc này tuyệt đối là trọng đại.

“Chuyện gì?” Vân Tại Vũ thiếu kiên nhẫn nhìn Vân Vũ Trạch hỏi, trên mặt hiện rõ hai câu: Ta thực tò mò a, ngươi nhanh nhanh giải thích, biểu tình rất là đáng yêu, lại khiến người khác muốn cười, nếu không phải đang bàn chuyện đại sự, bọn y hẳn là đã sớm cười, cho dù vậy những lời Vân Vũ Trạch sắp nói khiến cho bọn y có muốn cười cũng không được.

“Vu Tịnh ta hỏi ngươi, ngươi nói ngươi gặp một nam tử một thân hồng y, đầu đội đấu lạp đúng không ?(nón tre, rộng vành, dùng để đi trời mưa, trong phim cổ trang trung quốc hay có a)” Vân Vũ Trạch không lập tức trả lời câu hỏi mà quay sang Vu Tịnh, thanh âm trong trẻo lạnh lùng hỏi.

Thanh âm Vân Vũ Trạch vẫn trong trẻo lạnh lùng như thường, biểu tình ngưng trọng trên khuôn mặt đã không còn, nhưng ai biết được, trong lòng Vân Vũ Trạch lúc này là bình tĩnh? Là chờ mong? Phỏng chừng chỉ có Vân Ngự mới phát hiện được tâm tư của nó.

“Đúng vậy, Vũ thiếu chủ”. Vu Tịnh nhìn người đang được Vân Ngự ôm vào trong lòng, Vân Vũ Trạch khẳng định nói “thuộc hạ tuyệt đối không nhìn lầm”. Hắn liếc mắt đã nhìn ra bọn chúng cố tình giấu võ công, hơn nữa nam tử kia thật thần bí, một thân hồng y, đầu còn đội đấu lạp, có muốn không chú ý đến y cũng không được.

“Vậy lúc ngươi thoát ra được, có chú ý xem trạng huống của y lúc đó thế nào không?” Vân Vũ Trạch tiếp tục hỏi, nó nóng lòng muốn Vu Tịnh trả lời, chuyện này tuyệt đối không thể coi thường, dù sao nó tuyệt đối rõ năng lực của mình năm đó.

“Trạng huống?” Vu Tịnh có chút ngạc nhiên, lập tức không thể phản ứng lại, lúc đó hắn bị thương nặng, sao có thể có tinh thần chú ý trạng huống của hồng y nam tử kia? Khi đó y…Di!!

Tựa hồ như nhớ tới cái gì, Vu Tịnh mở to mắt kinh ngạc, một tia khác thường từ ánh mắt lóe lên, tựa như hắn đang suy nghĩ chuyện tình gì đó rất nghiêm trọng.

“Đúng, trạng huống lúc đó của y chính là sau khi ngươi tung tán công lực, kẻ khác trúng dược, tất thảy đều ngã xuống, chỉ trừ y vẫn đứng im”. Vân Vũ Trạch gằn từng tiếng nói xong, khẩu khí kiên định, làm cho kẻ khác hiểu được nó phi thường để ý tới nam tử thần bí kia, cũng làm cho người ta hiểu được hồng y nam tử kia tuyệt đối không đơn giản.

“Khi đó, y vẫn đứng yên không nhúc nhích, nhìn thấy những kẻ kia ngã xuống cũng không có ý tứ xuất thủ, quan trọng chính là, ngay cả nam nhân đi trước y lúc đó ngã xuống, y cũng không lộ ra biểu tình gì, không giống người mà chỉ như một con rối vô tri”. Càng nói, Vu Tịnh lại càng cảm thấy kinh hãi, hắn không ngờ chính mình bị lộ, nếu hôm nay không phải nhờ Vân Vũ Trạch nói ra, sau này khi bọn hắn tìm tới tiểu viện, nhất định sẽ bị bại dưới tay y, nghĩ tới đây, Vu Tịnh lộ ra sắc mặt trắng bệch, rất khó coi.

“Ta nghĩ, nếu như đúng theo những gì ta đoán, thì chúng ta gặp phiền toái lớn”. Liếc mắt nhìn bọn họ, Vân Vũ Trạch có chút do dự, không biết có nên nói ra hay không, dù sao đây chỉ là suy đoán của nó, không có chứng cứ, nhất thời không thể khẳng định, nếu nói ra, sự thật đúng như nó đoán, vậy bọn họ được chuẩn bị kĩ càng, sẽ tốt hơn, nhưng nếu không phải, thì điều nó sắp nói sẽ tạo cho Ảnh Đường một áp lực vô hình, hơn nữa cũng làm bọn họ khó khăn hơn rất nhiều.

“Đoán? Đoán cái gì? Tiểu Vũ là nói tới thân phận của kẻ thần bí kia sao? Thân phận của y rất cao, mà võ công của y cũng rất cao, chẳng lẽ y còn so được với phụ hoàng sao?” Vân Tại Vũ có chút nghi hoặc hỏi Vân Vũ Trạch, hắn cảm thấy kẻ khiến Vân Vũ Trạch bất an chính là cái kẻ thần bí kia, phải biết rằng, trên thế giới này, theo suy nghĩ của hắn, thì trừ Quốc sư thì người thứ hai lợi hại chính là phụ hoàng của hắn, huống chi nơi này bọn hắn chẳng những có phụ hoàng, còn có cả Tiểu Vũ , công lực của Tiểu Vũ đối với bọn hắn cũng đã đạt đến trình độ cao thâm khó dò, vậy bọn hắn còn lo sợ gì nữa?

“Nếu, đối phương là một Huyết Oa khác?” Vân Vũ Trạch chậm rãi nói, thanh âm ngưng trọng, hiển nhiên Vân Vũ Trạch đã có bảy, tám phần tin tưởng vào suy đoán của nó.

“Cái gì? Huyết Oa? Sao có thể? Huyết Oa chẳng phải đã chết rồi sao?” Chu Liên Ngọc la hoảng lên, dù sao thân nhân y cũng bị Huyết Oa sát hại, bởi vậy đối với hai chữ Huyết Oa, y thực mẫn cảm.

“Bởi vậy ta mới nói là một cái khác.” Vân Vũ Trạch cũng không muốn Huyết Oa xuất hiện, dù sao trước kia nó cũng là Huyết Oa, cho dù nó không hiểu tại sao linh hồn nó rời thân xác lại trực tiếp biến thành Huyết Oa, những điều đã trải qua khi còn là Huyết Oa, cũng khiến nó không muốn Huyết Oa xuất hiện, này cũng không phải nó lo lắng không giải quyết được Huyết Oa cường đại, mà là một xúc cảm không tên đang nhen nhóm trong nó, khiến tâm nó không thể bình tĩnh, làm nhiễu loạn suy nghĩ của nó.

Loại cảm xúc này nó đã nghe phụ hoàng nhắc tới, cái gì gọi là “đồng bệnh tương liên”, dù sao nó cũng từng là Huyết Oa, nó biết cảm giác của Huyết Oa khi bị kẻ khác khống chế, chuyện cách đây mười năm đã trải qua như rõ ràng trước mắt, sao nó có thể không chán ghét cái kẻ đã tạo ra Huyết Oa? Sao nó có thể không đồng cảm với kẻ hiện đang là Huyết Oa? Dù sao cũng chính nó đã phải trải qua, không phải sao? Cái loại cảm giác bất đắc dĩ này, tuy rằng nó không muốn, nhưng vẫn xuất hiện trong lòng nó.

“Vũ nhi, như thế nào lại khẳng định người thần bí ấy là Huyết Oa?” Vân Ngự nhìn qua tất thảy mọi người, hắn liền biết bọn họ đang thắc mắc tại sao bảo bối của hắn lại có thể khẳng định kẻ đó là Huyết Oa, tại sao bảo bối của hắn lại phát hiện ra manh mối, trước tình hình này, hắn phải chuẩn bị tâm lí cho bọn họ thật hảo, bằng không với ấn tượng kinh khủng về Huyết Oa vì huyết án mười năm trước lưu lại trong tâm trí bọn họ, đến khi thực sự đối kháng, bọn họ sẽ bất lợi, mặt khác hắn hiểu được rằng bảo bối của hắn đưa ra lời này, khẳng định là Vũ nhi đã tiếp xúc với huyết án trước kia, mà hắn cũng hi vọng bảo bối của hắn có thể thản nhiên đối mặt hết thảy, cởi bỏ hết mọi khúc mắc trong lòng năm đó.

“Còn nhớ rõ nam nhân ngày hôm qua không?” Vân Vũ Trạch nghe Vân Ngự hỏi thế, suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu hỏi Vân Tại Vũ “Còn nhờ ta từng không cho ngươi tiếp xúc nhiều với nữ nhân kia không?”

“Nguyệt Hàm cô nương? chẳng lẽ…” Vân Tại Vũ có chút không tin nhìn Vân Vũ Trạch, trong lòng có chút không chấp nhận, hắn đã coi Nguyệt Hàm là bằng hữu.

“Đúng, nữ nhân ấy ngay từ đầu đã có dự tính khi kết giao bằng hữu với ngươi, nàng mang theo mục đích khi tiếp cận ngươi, cho nên khi các ngươi đi ra ngoài chơi, ta đều đi theo, chính là lo lắng lúc ta và Vu Tắc không ở bên cạnh, nàng xuống tay với ngươi”. Vân Vũ Trạch thản nhiên nói, nó nhìn thấy ánh mắt Vân Tại Vũ có chút lo lắng, dù sao tình cách của Vân Tại Vũ lanh lợi, không phải người dễ bị khi dễ, có điều hắn đã coi nữ nhân kia là bằng hữu, tuy rằng hắn không thực hiểu ý nghĩa cùng ý tứ của từ này, nhưng hắn đã coi trọng nàng.

“Sao lại thế? Sao lại có thể?” Vân Tại Vũ vẫn có chút không tin, chuyện này khiến tim hắn đau nhói, mặc kệ thế nào, khi hắn đã coi trọng ai, sẽ vô cùng tín nhiệm cùng tin tưởng.

“Nam nhân kia, ta đoán chính là kẻ mang theo Huyết Oa tiến vào tiểu viện lúc đó, ta nghĩ nên để Vu Tịnh mô tả lại trang phục của y”. Nó biết nếu không có bằng chứng, Vân Tại Vũ sẽ không tin tưởng, vì muốn làm Vân Tại Vũ hoàn toàn diệt bỏ tình cảm với nữ nhân kia, nó quyết định để Vu Tịnh nói ra.

“Dạ, Thiếu chủ, nam nhân ấy khoảng ba mươi tuổi, một thân thanh y, khí tức lạnh lùng nghiêm nghị mang theo phong thái trầm ổn, thành thục của nam nhân.” Tuy mô tả không thật tỉ mỉ, nhưng cũng có thể khiến Vân Tại Vũ phân rõ.

Đúng vậy, tuy không mô tả kĩ tướng mạo, nhưng những gì Vu Tịnh mô tả ăn khớp với tên nam tử hắn nhìn thấy ngày hôm qua, chẳng nhưng ăn vận giống nhau mà khí chất cũng giống nhau, cho dù không tận mắt nhìn, cũng không tránh khỏi hoài nghi, hơn nữa, Vân Tại Vũ nhớ rõ, nam tử đó hoàn toàn không ở tiểu viện của Nguyệt Hàm, hơn nữa tiểu viện mà Vu Tịnh từng tới, theo như mô tả tựa hồ giống tiểu viện của Nguyệt Hàm, nếu không phải là trùng hợp, vậy mọi chuyện có thể giải thích thế nào? Chẳng phải Nguyệt Hàm cũng là người nơi đó, chẳng phải là Nguyệt Hàm có mục đích khi tiếp cận hắn sao? Bằng không sao có thể trùng hợp như vậy, nếu cho là trùng hợp, Vân Tại Vũ chính mình cũng không tin được.

“Về phần ta nói cái người thần bí kia có thể là Huyết Oa, vì ta cảm nhận được một dòng pháp khí trên người thanh y nam tử kia, tuy rằng yếu, nhưng vẫn có”. Thấy Vân Tại Vũ không phản đối, Vân Vũ Trạch tiếp tục nói nguyên nhân suy đoán của mình, mà nguyên nhân chắc chắn nhất chính là thanh y nam tử kia chính là đồ đệ của kẻ kia, tuy rằng khuôn mặt bất đồng, nhưng hơi thở quen thuộc, nó tuyệt đối không nhận sai, y chính là đồ đệ của kẻ đứng đằng sau giật dây sát hại tứ đại gia tộc cách đây mười năm.

“Pháp lực đó cùng với pháp lực mà ta nhìn thấy trên người kẻ ở trong mật thất là giống nhau, nếu ta đoán không lầm, y chính là đồ đệ của kẻ kia”. Này chính là sự thực, tuy rằng rất yếu, không rõ ràng, nhưng mà nó vẫn cảm nhận được, dù sao trước kia trên người nó cũng có loại pháp lực này, trước kia khi là Huyết Oa nó không biết đó là gì, nhưng từ khi theo học Quốc sư, nó đã biết đáp án, thậm chí nó nghĩ kẻ kia tuy đã chết mười năm mà vẫn bảo tồn được một tia hồn phách yếu ớt hẳn cũng vì liên hệ với cái loại pháp lực kia.

“Như vậy Huyết Oa thực sự tái xuất”. Không khí thực ngưng trọng, tất thảy mọi người đều cảm thấy áp lực vô hình bao quanh họ, không khí nặng nề khiến cho ngực người ta cũng nặng nệ khó chịu, bọn họ cảm nhận một trận chiến tràn đầy huyết tinh đang đến gần.

“Cho dù thế nào, kẻ đứng đằng sau nhất định phải bắt được, mà Huyết Oa, cũng nhất định phải tiêu diệt, nam nhân kia cũng nhất định phải chết!” Vân Ngự thần sắc vẫn như cũ, mặc dù thời điểm nghe tới Huyết Oa tái xuất, trong mắt có một tia dao động, nhìn Vân Vũ Trạch, hắn phi thường lo lắng, nhưng vẫn hoàn toàn tỉnh táo, tuy rằng hắn đã buông bỏ cái vị trí kia, nhưng dù sao hắn cũng đã từng là chủ nhân của quốc gia này, vô luận thế nào cũng không để Hưởng Hằng quốc gặp nguy hiểm, hắn cảm thấy có trách nhiệm với con dân Hưởng Hằng.

“Dạ!” Trăm miệng một lời, bọn họ phi thường hiểu trăn trở trong lòng Vân Ngự, mà đây cũng chính là trăn trở của bọn họ, mặc kệ đối phương có bao nhiêu cường đại, bọn họ cũng không phải không sợ bị tiêu diệt, đơn giản là, đây là quốc gia của bọn họ, đây là nơi bọn họ được sinh ra và lớn lên, đây là nơi gia đình họ sinh sống, sao bọn họ có thể để cho người thân của mình đối mặt với mối nguy hiểm lớn như vậy?

Không thể, tuyệt đối không thể, mặc kệ là lí do gì, mặc kệ là cớ gì, trước nguy cơ người thân gặp nguy hiểm, bọn họ không có cớ gì trốn tránh, nếu Huyết Oa không xuất hiện tại Hưởng Hằng quốc, có lẽ bọn họ cũng không đi đối mặt, có điều hiện giờ Huyết Oa đang ở trong Hưởng Hằng quốc, hơn nữa ở rất gần bọn họ, bọn họ tuyệt đối không thể trốn tránh.

Nhất định phải tiêu diệt, mặc kệ là dùng thủ đoạn gì, ngay cả khi hi sinh tính mạng mình cũng đáng giá,chỉ cần có thể tiêu diệt Huyết Oa, dùng mạng của mình đánh đối tính mạng của vô số bá tánh, có cái gì không được? Huống chi chủ nhân của quốc gia này, hiện tại đang đứng trước mặt bọn họ, cùng bọn họ sát cánh chiến đấu, bọn họ còn phải sợ cái gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.