CHƯƠNG 46: DẠ YẾN!
“Phụ hoàng, thiệt là nhiều người a”
Vân Vũ Trạch chun chun cái mũi, tò mò đưa mắt quét một lượt hội trường.
Dạ yến tối nay đã được chuẩn bị vô cùng kĩ lưỡng, tất cả cao lương mĩ vị đã được bầy biện đầy đủ, mĩ tửu đã được đặt trên mỗi bàn. Mọi người cũng đã tề tựu đông đủ, ngồi tại các bàn, có điều…
Tuy rất nhiều người nhưng không khí lại vô cùng yên tĩnh, sau khi Vân Vũ Trạch được Vân Ngự đưa tới, không khí liền tĩnh lặng , khiến Vân Vũ Trạch cảm thấy dạ yến thật là nhàm chán.
Các quan đại thần, phi tần cùng các hoàng tử công chúa, ai cũng mang một vẻ mặt nghiêm túc.
“Phụ hoàng, chơi không có vui”. Vân Vũ Trạch giương đôi mắt to nhìn phụ hoàng đang ngồi bên cạnh, thanh âm vừa phải cất lên, trong lòng rất là buồn bực.
“Vũ nhi…” Vân Ngự bất đắc dĩ nhìn bảo bối của mình.
Kì thực, bọn họ tới đây cũng chưa được bao lâu, nhưng Vân Vũ Trạch chỉ là một tiểu hài tử, nó thấy mọi người ở đây, thật là nhiều người, ấy vậy mà sau khi đồng thanh hô “Hoàng thượng vạn tuế”, “Lục điện hạ thiên tuế”, rồi “Tạ ơn Hoàng thượng ”, sau đó thì không mở miệng nói một câu nào nữa, làm cho nó cảm thấy vô cùng buồn chán.
Hôm nay là một dạ yến đặc biệt, không giống các yến tiệc mừng khánh công (quốc khánh) hoặc mừng năm mới, dạ yến này được cố ý tổ chức cho Lục hoàng tử, là một buổi yến chúc phúc, đồng thời cũng nhằm giới thiệu rộng rãi Lục hoàng tử với toàn thể mọi người, và khẳng định thân phận cao quý đặc biệt của Lục hoàng tử.
Tại yến hội này, không chỉ có các quan đại thần trong triều mà còn có Hoàng hậu, các quý phi, phi tần có địa vị cùng các hoàng tử công chúa.
Giờ phút này, tại buổi yến đáng lẽ nên náo nhiệt tươi vui lại tĩnh lặng tới kì là, thử hỏi dạ yến đặc biệt như vậy liệu có mấy lần xuất hiện?
Yến hội này tại sao lại tĩnh lặng tới vậy?
Đương nhiên, bởi đây là một yến hội đặc biệt, lại còn có Hoàng thượng ở đây, dù là đại thần triều đình hay các phi tần cũng không dám ở trước mặt Hoàng thượng làm càn, còn các tiểu hoàng tử,tiểu công chúa thì rất kính sợ phụ hoàng, nên không dám nghịch ngợm hay nói chuyện trước mặt phụ hoàng.
“Hừ!”
Nghe thấy Vân Vũ Trạch nói vậy, không đợi Vân Ngự trả lời, có người đã cúi người hừ lạnh một tiếng, tựa hồ lời nói của Vân Vũ Trạch khiến y bất mãn.
“Ân?” Vân Ngự anh mắt lạnh băng quét xuống phía dưới, xem nơi phát ra tiếng hừ kia, phát hiện đó là một thiếu niên tầm mười một, mười hai tuổi.
“Liên nhi, im miệng, mau giải thích cho phụ hoàng với hoàng đệ!”. Vân Ngự ánh mắt lạnh băng nhìn Đại hoàng nhi của hắn, Vân Liên Lợi, thanh âm nghiêm khắc vang lên.Hoàng hậu nãy giờ vẫn im lặng, ung dung mỉm cười liền nói.
“Hoàng thượng, Liên nhi còn nhỏ, không hiểu chuyện, thỉnh Hoàng thượng đừng trách Liên nhi, thần thiếp trở về sẽ giáo huấn Liên nhi”.
Thanh âm vẻ như vẫn bình tĩnh ung dung, nhưng thực ra trong lòng Hoàng hậu đã không hề cảm thấy ung dung, tuy khuôn mặt vẫn không lộ ra tâm tình nhưng đôi mắt phượng của nàng ánh lên nét khẩn trương, tố cáo chủ nhân của nó.
Việc này cũng là hiển nhiên, dù ai là mẹ nhìn thấy đứa con của mình gặp phải tình huống khó khăn, ai lại không lo lắng, huống chi lần này Vân Liên Lợi lại đụng tới đứa nhỏ mà Hoàng thượng vô cùng sủng ái.
“Mẫu hậu?” Vân Liên Lợi khó hiểu nhìn phụ hoàng cùng mẫu hậu đang ngồi phía bên phải phụ hoàng, trong lòng cảm thấy bất mãn vì câu nói của mẫu hậu.
“Còn không mau lên”. Thật là ngu xuẩn.
Hoàng hậu lúc này vừa tức lại vừa khẩn trương, nàng thật không ngờ hoàng nhi của mình lại khiến nàng rơi vào tình thế này.
Thực ra, Hoàng hậu không thể tránh hoàng nhi của mình được, hiện tại Vân Liên Lợi cao ngạo như vậy đều do một tay nàng giáo dục mà ra.
“Phụ hoàng, Liên nhi nhất thời sai lầm, thỉnh phụ hoàng tha thứ.” Vân Liên Lợi không tình nguyện đứng lên, cung kính nói với Vân Ngự, mắt không dám nhìn vào Vân Ngự, y biết, hiện ánh mắt phụ hoàng đang nhìn y thật vô cùng băng lãnh, khiến y sợ run.
“Thực xin lỗi, Lục hoàng đệ”. Vân Liên Lợi hướng về phía Vân Vũ Trạch nói, nhưng thái độ và thanh âm đầy sự coi thường, lại càng không chút thân thiết.
“Lui xuống đi”. Thanh âm lạnh băng của Vân Ngự vang lên, hoàn toàn không có chút tình cảm nào trong lời nói.
Vân Ngự rất không vui, tuy hắn cũng biết muốn mọi người sớm chấp nhận và coi trọng Vũ nhi là không thể, nhưng hắn không thể ngờ có kẻ dám lớn gan trước mặt hắn tỏ ý coi thường Vũ nhi, Vân Ngự giáo huấn Vân Liên Lợi ngay tại đây chính là vì Vũ nhi.
“Phụ hoàng?” Phụ hoàng sinh khí? Không giống Vân Ngự cảm thấy buồn bực, Vân Vũ Trạch do vốn đơn thuần, nên nó cũng không để ý tới thái độ của Vân Liên Lợi, từ đầu tới cuối, nó chỉ chú ý tới Vân Ngự, và vì Vân Vũ Trạch vô cùng mẫn cảm nên nó nhận thấy ngay là phụ hoàng đang sinh khí.
Phụ hoàng tại sao lại sinh khí? Vì người kia khiến phụ hoàng chán ghét sao?
Vân Vũ Trạch thật sự không hiểu tại sao phụ hoàng của nó lại sinh khí, nếu chán ghét không phải chỉ cần không để ý tới là sẽ ổn sao?
“Phụ hoàng không sao hết.” Hiểu rõ tính tình của Vân Vũ Trạch, Vân Ngự thấp giọng nói, nếu hắn không giải thích một chút, Vũ nhi sẽ giống mọi khi liên tục hỏi hắn cho tới khi ra vấn đề, hiện tại tốt nhất không nên để Vũ nhi thắc mắc trước mặt mọi người, vì hắn không muốn nói dối Vũ nhi, mà nếu nói thật sẽ khiến một số người bất mãn.
“Thật sự? ” Vân Vũ Trạch hơi nghi ngờ, nó rõ ràng cảm thấy phụ hoàng sinh khí.
Vân Vũ Trạch vẫn giữ thanh âm bình thường chứ không thấp giọng như Vân Ngự, nó không biết rằng tại đây, có một số việc không nên nói ra, một số việc không nên hỏi, và tốt nhất là nên hạ thấp thanh âm, nếu không muốn cuộc nói chuyện bị mọi người để ý.
Mà thực ra, hiện tại mọi người đã chú ý rồi, vì Vân Vũ Trạch là một tiểu hoàng tử mà mẫu gia (nhà mẹ đẻ) không chút thế lực, lại may mắn có được sự sủng ái cảu Hoàng thượng.
Những người này, có người biểu lộ ánh mắt vô cùng bất mãn, có người lại tỏ ra hứng thú ý chờ xem kịch vui, có người là tò mò đánh giá, còn có người tỏ ra coi thường.
Tuy mọi người thể hiện thái độ khác nhau, nhưng đều có chung một ý tưởng, đó là Hoàng thượng thực sự vô cùng sủng ái Lục hoàng tử.
Kì thực, khi Vân Vũ Trạch mới xuất hiện, khuôn mặt tuyệt luân của bé khiến cho rất nhều người kinh ngạc, ngây ngốc tại chỗ, mọi người đều nghĩ bé vô cùng thanh tao, thoát tục, thế rồi một giọng nói trẻ con vang lên: ‘ chơi không vui’, khiến mọi người vô cùng bất ngờ, vì cách nói chuyện của Vân Vũ Trạch lại không có chút gì thoát tục, khác với mọi người tưởng tượng, khiến cho trong lòng bọn họ có chút buồn bực.
Trẻ con thì vẫn chỉ là trẻ con mà thôi, mà đứa trẻ này còn là một đứa trẻ mê man suốt bảy năm trời, cách nói chuyện như vậy cũng là lẽ đương nhiên.
“Ân”. Cười thành tiếng, Vân Ngự đưa mắt nhìn Tiểu Thuận Tử.
[ Bốp bốp!] Hiểu ý, Tiểu Thuận Tử liền vỗ tay vài cái, hội trường đang im lặng bỗng vang lên tiếng nhạc thánh thót, dạ yến chính thức được bắt đầu, trong yến tiệc lúc này, ca sanh vũ khởi, âm nhạc du dương mang theo chút tịch lieu từ từ truyền tới tai mọi người. Thanh âm mềm mượt mà mộng ảo hòa theo tiếc nhạc là những vũ kĩ tha thướt, uyển chuyển, nhạc và vũ như đưa mọi người đi vào cõi mộng.
Vân Vũ Trạch khẽ lim dim hai mắt, thần tình vô cùng sảng khoái, đây là lần đầu tiên nó nghe nhạc.
Âm thanh thật đẹp quá!
Vân Vũ Trạch vì chưa tiếp xúc nhiều với bên ngoài, truyện thế tục lại càng không biết, nên Vân Vũ Trạch đương nhiên là mê đi trong tiếng nhạc du dương thánh thót.
Vân Ngự quay về bên trái mình, nhìn thấy bé đang lim dim đôi mắt, thần tình vô cùng thỏa mãn, thần tình như vô cùng thích bản nhạc này, nhưng lại không chút hứng thú xem điệu múa mà các vũ kĩ đã phải tập luyện khó nhọc mới tạo ra được.
Lúc này Vân Ngự liền quyết định sẽ cử người dạy âm nhạc cho Vũ nhi vì Vũ nhi rất là thích âm nhạc.
“Vũ nhi, nghe hay không?”
Vân Ngự kề sát tai Vân Vũ Trạch, thấp giọng nói, làm cho tiểu mĩ nhân đáng yêu nhất thiên hạ chợt bừng tỉnh, mở to đôi mắt.
“Dễ nghe, Vũ nhi thích, Vũ nhi chưa từng nghe giọng nói nào hay tới vậy”. Vân Vũ Trạch nói xong, cái miệng nhỏ nhắn cong lên thành một gợn cười ngọt ngào mê đắm, làm khuôn mặt vốn xinh đẹp giờ kinh diễm vô cùng.
“Ân?” Ngây ra một lúc, Vân Ngự mới phản ứng.
“Vũ nhi, đây là âm nhạc, là do thanh âm của rất nhiều loại nhạc khí kết hợp nên mà thành, không phải tiếng nói của con người đâu.” Vui vẻ giải thích về âm nhạc cho Vũ nhi, Vân Ngự cảm thấy tinh thần vô cùng thoải mái, Vân Ngự không thích yến hội, vì hắn là hoàng đế, thường xuyên phải tham dự các yến hội, từ khi đăng cơ đến nay, hắn đã ra lệnh giảm bớt việc tổ chức các yến hội, giờ chỉ có sinh nhật của các thành viên trong hoàng gia, quốc khánh và tết là tổ chức yến hội.
“Nga”. Vân Vũ Trạch nửa hiểu, nửa không lên tiếng, tỷ như nói, nhạc khí là gì, âm nhạc và thanh âm có điểm gì giống nhau, điểm gì khác? Tại sao âm nhạc thì dễ nghe còn thanh âm thì ngang ngang, ít trồng bổng? Đương nhiên, dù thế nào, Vân Vũ Trạch vẫn tin tưởng, đó là thanh âm của phụ hoàng là dễ nghe nhất, là hay nhất, ít nhất là tới giờ nó chưa nghe được thanh âm nào hay hơn giọng nói của phụ hoàng.
“Vũ nhi có muốn học âm nhạc không?” Vân Ngự ôn nhu xoa xoa đầu Vân Vũ Trạch, vuốt ve mái tóc mềm mượt hỏi.
“Ân”.
Nhìn thấy Vân Vũ Trạch nghi hoặc nhìn mình, Vân Ngự liền hiểu ngay bé đang thắc mắc cái gì.
“Vũ nhi, dù tiếng nhạc không phải do con người phát ra, nhưng con người lại có thể khống chế được, vậy đương nhiên là có thể học”.
Vân Ngự biết rõ Vũ nhi còn rất nhiều thứ chưa biết, rất nhiều thứ phải học. Xem ra nên tìm thầy dạy cho Vũ nhi.
“Ồ, vậy Vũ nhi cũng có thể tạo ra những âm thanh đẹp như vậy? ” Vân Vũ Trạch nghe thế, đôi mắt sáng ngời, hưng phấn hỏi.
“Chẳng những có thể tạo ra những âm thanh như thế này, nếu Vũ nhi có thiên phú về âm nhạc, còn có thể tạo ra những âm thanh hay hơn thế này rất nhiều”. Vân Ngự nhìn vào đôi mắt to. Trong suốt của Vân Vũ Trạch, nói.
“Thật sự?” Thiên phú? Thiên phú là cái gì?
Mặc kệ, không nghĩ sâu nữa, phụ hoàng đã nói nó có thể tạo ra những âm thanh hay như thế này là được rồi.
“Ân”. Vân Ngự còn tưởng rằng bảo bối của hắn sẽ hỏi thiên phú là gì, nhưng lại không thấy Vũ nhi tiếp tục hỏi thêm, cũng không biết rằng Vũ nhi đã có quyết định về vấn đề này.
“Hảo, Vũ nhi muốn học”. Học xong rồi nó có thể tạo ra âm thanh thật hay để phụ hoàng nghe, chắc chắn phụ hoàng sẽ rất vui.
“Ha hả…” Nhìn thấy vẻ mặt bé có chút đắc ý không thèm che dấu, Vân Ngự cảm thấy rất buồn cười, và càng lúc hắn càng mong Vũ nhi của hắn có thể mãi mãi đơn thuần đáng yêu như vậy.
Vân Ngự thật muốn bảo vệ cho Vũ nhi, thế nhưng sau buổi dạ yến này, nhìn thấy thái độ của Vân Liên Lợi đối với Vũ nhi, hắn lại nghi ngờ không biết mình có đủ khả năng bảo vệ Vũ nhi? Nhất là lúc Vũ nhi không ở bên hắn. Nhất là sống trong hoàng gia, khó lòng có thể.
……
“Mẫu phi, Đại hoàng huynh thật là một kẻ đáng ghét.”
Khi yến hội chính thức bắt đầu, tuy rằng có mặt Hoàng thượng khiến yến hội cũng hạn chế bớt náo nhiệt bàn tán, thế nhưng một thanh âm trẻ con vang lên với âm lượng rất thấp cũng không khiến người ta để ý. Nhưng tại nơi cung đình này, rất nhiều kẻ hay hóng chuyện để đi ton hót, thật vẫn phải đề phòng.
“Tại nhi, đừng nói lung tung nữa”. Một thanh âm mềm mại nhưng nghiêm khắc vang lên.
“Con không có nói sai”. Vân Tại Vũ chu cái miệng nhỏ nhắn, trên mặt biểu tình chán ghét đối với Vân Liên Lợi.
Hừ, đúng là kẻ không biết sống chết, dám nói Vũ Trạch, y không biết rằng phụ hoàng rất yêu thương Vũ Trạch sao.
“Ngươi thật đúng là…” Điệp phi bất đắc dĩ nhìn hoàng nhi của mình, thầm nghĩ, tại sao là thành viên trong hoàng gia mà hoàng nhi của nàng không có một chút ý thức mình là hoàng tử? Nói chuyện không chút chú ý, phải biết rằng Hoàng hậu đâu phải người dễ đụng vào.
“Đúng là như vậy mà, mẫu phi, Nhị hoàng huynh và Tam hoàng huynh đều là người có khí độ, ngay đến Tứ hoàng huynh đáng ghét cũng không nói tiếng nào, chỉ có y là như vậy.” Vân Tại Vũ vốn rất ghét Vân Liên Lợi và Vân Khiếu Thiên, lần này có cơ hội, đương nhiên là hắn muốn nói.
Điệp phi mỉm cười liếc nhìn đôi phụ tử ngồi trên kia, ánh mắt dừng lại ở người Vân Vũ Trạch, thầm đánh giá.
Thật là một đứa trẻ đơn thuần đáng yêu, nàng vô cùng tin tưởng vào đôi mắt của mình, nàng cũng nhận thấy rằng đứa nhỏ này tuy đơn thuần đáng yêu nhưng sau này thành tựu có thể khiến người ta kinh ngạc, nàng cũng không thật quan tâm, cái nàng quan tâm chính là bảo vệ sự an toàn cho Vân Tại Vũ, hoàng nhi thân yêu của nàng, theo nàng đánh giá, nàng thấy yên tâm khi để Vân Tại Vũ chơi với Vân Vũ Trạch.Nghĩ một lúc, Điệp phi dời ánh mắt nhìn về phía Nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử từ nãy đến giờ vẫn giữ thái độ im lặng, đôi mắt khẽ thu lại, đôi môi gợn lên một nụ cười khó hiểu, Vân Tại Vũ từ nãy đến giờ vẫn quan sát mẫu phi, trên mặt hiện lên vẻ đắc ý khi nghĩ mẫu phi cũng đồng quan điểm với hắn.
Mà lúc này Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử, hai hoàng tử có khuôn mặt giống nhau nhưng khí chất khác nhau đang làm cái gì?
Lúc nãy Nhị hoàng tử khí chất nho nhã cũng Tam hoàng tử khí chất lạnh lùng đang bình thản thưởng rượu phẩm trà, đàm luận việc học, tựa nhi việc xuất hiện của Lục hoàng tử không làm hai người để ý.
Đương nhiên đó chỉ là mặt ngoại, nhân lúc mọi người không để ý, hai người liền trộm đánh giá Vân Vũ Trạch, quan sát phụ hoàng cùng Lục đệ xinh đẹp tuyệt luân thân mật, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ, đúng, chỉ tựa như tràn đầy ngưỡng mộ mà thôi.