Huyết Oa Oa | Con Búp Bê Đẫm Máu

Chương 47: Chương 47: Giảng Viện.




CHƯƠNG 47: GIẢNG VIỆN.

“Điện hạ, tại sao điện hạ lại phải đến giảng viện?” Tại Ngự Long cung, Tiểu Tĩnh khó hiểu nhìn Vân Vũ Trạch, hỏi.

“Bởi vì các hoàng huynh của ta đều tới đó để học a”.Nguyên lai, kể từ dạ yến đó, Vân Ngự quyết định tìm thầy dạy cho bảo bối Vũ nhi của hắn, để Vũ nhi có thể biết một ít phép tắc trong cung cùng một ít tri thức, dù sao Vân Ngự cũng rõ, dù hắn có phi phàm tới đâu, thì hắn cũng chỉ là một con người, cho dù tri thức của hắn rất rộng lớn, nhưng không thể toàn bộ trong chốc lát giảng cho Vũ nhi nghe, hơn nữa, hắn là Hoàng thượng một nước, khó có thể toàn tâm toàn ý dạy dỗ Vũ nhi bởi công việc của hắn rất bộn bề.

Vân Ngự vì đã có dự định này nên sau buổi dạ yến vài ngày, hắn liền nói cho Vân Vũ Trạch biết, hỏi ý kiến Vân Vũ Trạch , dù Vân Ngự muốn tìm thầy dạy Vũ nhi, thì đó cũng chỉ là ý định của một mình Vân Ngự thôi, nếu Vũ nhi của hắn không thích, hắn sẽ không ép buộc. Vũ nhi nghe hắn nói ý định của mình xong liền đồng ý, tuy nhiên có một chút khác so với ý định ban đầu của Vân Ngự, chuyện là sau khi Vũ nhi biết các hoàng huynh khác của mình đều lên giảng viện học bài liền nhất định đòi đến giảng viện, quyết không chịu ở Ngự Long cung học một mình, Vũ nhi muốn học cùng với mấy hoàng huynh, vì nếu theo như phụ hoàng nói thì thời gian nó được chơi với Vân Tại Vũ là rất ít, nó liền thấy không vui, mặc dù nó luôn muốn ở bên phụ hoàng, nhưng phụ hoàng đâu có nhiều thời gian rảnh để chơi với nó, mà những lúc phụ hoàng không có ở bên, nó rất buồn, rất muốn có bạn cùng chơi, mà trong số những người mà nó đã gặp gỡ thì Vân Tại Vũ là người duy nhất mà nó muốn chơi cùng.

“Điện hạ a, không phải Tiểu Tĩnh nhiều lời, điện hạ phải biết rằng giảng viện không giống ở Ngự Long cung đâu a, phải biết rằng ở đấy có rất nhiều kẻ xấu”. Tiểu Tĩnh dõng dạc nói, ở Ngự Long cung, nàng không sợ lời nói của nàng bị những kẻ tâm địa xấu xa nghe được, mà Ngự Long cung là một nơi thế nào chứ, sợ gì!

“Ân? Người xấu?” Người xấu là gì? Người xấu trông thế nào?

Khi nó ở thế giới này, người nó gặp gỡ và tiếp xúc chỉ có phụ hoàng, Vân Tại Vũ, Vân Tinh, Tiểu Thuận Tử cùng bốn nàng Tuyết, Nguyệt, Lục Nhu, Tiểu Tĩnh mà thôi, có thấy người xấu, người tốt gì đâu?

“Điện hạ….” Ngạch….Tiểu Tĩnh quên mất rằng tiểu điện hạ của các nàng vốn đơn thuần, cái gì cũng không biết, không những vậy lại ít tiếp xúc với người lạ, vậy sao có thể biết người xấu, người tốt là gì?

“Điện hạ còn nhớ Tứ hoàng tử không?” Tiểu Tĩnh dè chừng hỏi, nàng biết điện hạ không thích Tứ hoàng tử Vân Khiếu Thiên, lúc này nhắc tới Tứ hoàng tử, nàng sợ tiểu điện hạ sẽ sinh khí, đương nhiên, nàng biết rõ, tiểu điện hạ tức giận với Tứ hoàng tử chứ không tức giận với nàng.

“Ân? Tứ hoàng huynh? Nhớ rõ.” Chính là người nó ghét, nó không ghét khuôn mặt hay hình dáng của hắn những hơi thở của hắn khiến nó chán ghét, dù cho Tứ hoàng huynh cũng là hoàng nhi của phụ hoàng.

“Điện hạ, chuyện lần trước Tứ điện hạ làm là chuyện không tốt, Tứ điện hạ có thể coi là người xấu, còn Ngũ điện hạ thì không”. Tiểu Tĩnh cũng chỉ mới tiếp xúc với hai vị hoàng tử, theo nàng nhận định, Tứ hoàng tử là một kẻ đáng ghét còn Ngũ hoàng tử lại tương phản hoàn toàn, là một đứa trẻ rất đáng yêu.

“Người xấu? Tứ hoàng huynh?”Tứ hoàng huynh là người xấu? Ngũ hoàng huynh thì không phải? Chẳng lẽ người xấu chính là người mình ghét? Còn người mình không ghét là người tốt?

“Ngạch…cũng không hẳn là vậy, người chỉ làm một chút chuyện xấu thì chưa hẳn là người xấu, người xấu là người vô cùng xấu”. Thực ra Tiểu Tĩnh cũng không mấy rõ, từ nhỏ nàng đã sống trong cung, cũng đâu có tiếp xúc với nhiều người.

Thực ra cách lí giải của Tiểu Tĩnh cũng không hoàn toàn là sai, người xấu hay người tốt thực ra chỉ là chủ ý khách quan của mỗi người, Huyết Oa làm chuyện đại xấu, vậy Huyết Oa chính là người xấu, đa phần mọi người đều nghĩ vậy, trong khi đó Vân Ngự thì coi Huyết Oa là một đứa trẻ bị lợi dụng, chẳng những không coi Huyết Oa là người xấu mà còn cảm thấy Huyết Oa vô cùng đáng thương.

“Ồ”. Vân Vũ Trạch không mấy hiểu được, nhưng nó cũng không định hỏi lại, bởi Vân Vũ Trạch chỉ cảm thấy chú ý với những sự vật sự việc mà nó thấy hứng thú, còn lại thì nó không để ý, bởi vậy việc Vân Khiếu Thiên là người xấu hay người tốt nó không có hứng thú, không quan hệ tới nó.

“Điện hạ, ai….điện hạ, ngài lên lớp nghe giảng phải để ý Tứ hoàng tử nha”. Thấy Vân Vũ Trạch có vẻ không hứng thú tới Vân Khiếu Thiên, Tiểu Tĩnh cũng không nói gì thêm, dù sao Vân Vũ Trạch là người nàng chăm sóc từ bé tới bây giờ, nàng không muốn Vân Vũ Trạch bị người khác khi dễ.

“Ân”. Vân Vũ Trạch gật gật đầu, nó nhập tâm lời của Tiểu Tĩnh, cho dù nó không thèm để ý tới Vân Khiếu Thiên, nhưng lần trước Vân Khiếu Thiên trước mặt phụ hoàng nói nó không tốt, nó không thích, xem ra là nên tránh hắn.

“Điện hạ, dùng bữa”.

Lúc này Tiểu Tĩnh đã giúp Vân Vũ Trạch mặc xong y phục và chải tóc.

“Ân”. Vân Vũ Trạch bắt đầu dùng bữa sáng….

[khụ khụ!]

Thái phó giả vờ ho vài tiếng nhằm thông báo mình đã tới, trong lớp học tiếng huyên náo đã giảm xuống, chỉ còn vài hoàng tử và một số con dòng cháu giống của những gia tộc có thân phận cao quý là không thèm để ý, vẫn tiếp tục cuộc nói chuyện của mình.

“Mọi người , hôm nay có một người mới đến cùng học, nói vậy chắc mọi người đoán ra vị đó là ai”. Lão thái phó đã sớm quen với với sự huyên náo này, nên cũng không để ý, mỉm cười ôn nhu nói.

“Mới đến?” Thoáng chốc tất cả học viên trong lớp dù là chăm chú nghe hay mơ màng thì đều lúc này đều cùng một suy nghĩ.

Mới đến? Là con nhà dòng dõi? Chẳng lẽ…

Phải biết rằng, để có thể tới giảng viện học tập, ngoài các hoàng tử và thư đồng của hoàng tử, thì cũng là những tinh anh của những gia tộc đứng sau lưng hoàng tử, nói cách khác, chỉ có một số ít người có tư cách tới đây học, con nhà dòng dõi thật sự không nhiều, còn thư đồng cũng có gia thế không tồi, là con của gia tộc làm cánh tay của hoàng tử, từ nhỏ đã đi theo hoàng tử, làm người bàn luận việc học với hoàng tử, tiện thể cũng chính là bồi dưỡng tinh anh để sau này giúp sức cho các hoàng tử.

Chẳng lẽ là hắn?

Trong đầu mọi người đều nghĩ tới một khuôn mặt tuyệt luân cùng dáng người nhỏ bé, chính là Lục hoàng tử Vân Vũ Trạch.

Chắc là đúng rồi, dù sao Vân Vũ Trạch cũng đã bảy tuổi rồi.

“Có lẽ rất nhiều người đã nghĩ ra rồi, vị đó chính là Lục điện hạ”. Lão thái phó tủm tỉm cười nhìn phía dưới mấy vị hoàng tử cùng một số công tử con nhà dòng dõi đã ngồi thẳng người, vẻ mặt kiêu ngạo, nhìn phản ứng của các hoàng tử, lão thái phó biết bọn họ đã đoán ra.

Kì thực, lão thái phó cảm thấy vô cùng khó hiểu, Lục hoàng tử kể từ khi tỉnh lại đến nay, Hoàng thượng hoàn toàn không đề cập tới việc đưa Lục hoàng tử tới giảng viện, lão cũng biết Hoàng thượng rất yêu thương sủng ái Lục điện hạ, lão còn tưởng Hoàng thượng sẽ tìm thầy riêng để dạy cho Lục điện hạ, thật không ngờ hôm qua Hoàng thượng lại thông báo với lão rằng hôm nay Lục điện hạ sẽ tới giảng viện học bài.

Nghĩ vậy, khuôn mặt đầy nếp nhăn của lão thái phó giãn ra, tràn đầy vui mừng, lão nghĩ hẳn là Hoàng thượng xem trọng lão, hắc hắc nếu lão thái phó biết rằng quả thật Vân Ngự đã chọn thầy riêng để dạy cho Vân Vũ Trạch thì có lẽ lão sẽ cười không nổi.

“Vân Vũ Trạch?”

“Lục hoàng tử?”

Các hoàng tử, mỗi hoàng tử đều theo đuổi một suy nghĩ riêng, trong đó Đại hoàng tử Vân Liên Lợi và Tứ hoàng tử Vân Khiếu Thiên thì sung sướng ra mặt, bọn chúng nghĩ, phụ hoàng để Vân Vũ Trạch tới giảng viện học, như vậy xem ra phụ hoàng vẫn có chút công bằng. Vân Tại Vũ cũng vô cùng vui thích, đương nhiên nguyên nhân vui vẻ của Vân Tại Vũ khác với Vân Liên Lợi và Vân Khiếu Thiên, Vân Tại Vũ rất ghét việc lên lớp học vô cùng buồn tẻ, hắn nghĩ rằng, Vân Vũ Trạch đến đây thật là một chuyện tốt, như vậy sẽ có người cùng chơi với hắn, các hoàng huynh khác của hắn nếu không đáng ghét thì cũng là nhàm chán vô cùng.

“Ha hả, chơi với Vân Vũ Trạch sẽ vui hơn”. Nghĩ một lúc Vân Tại Vũ không khỏi bật cười, đứa nhỏ kia tính cách đơn thuần khờ dại, đáng yêu vô cùng.

Ngồi trước Vân Tại Vũ là Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử. Hai người bọn họ liếc mắt về phía Vân Liên Lợi và Vân Khiếu Thiên. Trong mắt đôi song sinh này đềulóe lên một mạt hứng thú, phong thái nho nhã, Nhị hoàng tử cái miệng lộ ra một vẻ tươi cười, bề ngoài nụ cười kia trông thật ôn hòa, thế nhưng ẩn chứa trong đó là biết bao ý tứ mà chỉ có Tam hoàng tử lãnh tình kia là hiểu được.

“Sao còn chưa tới?” Vân Liên Lợi khinh thường nhìn ra ngoài cửa, ánh mắt chứa đầy địch ý.

“Người ta chính là hoàng tử mà phụ hoàng sủng ái nhất, là nhân vật quan trọng mà”. Vân Khiếu Thiên tiếp lời, địch ý đối với Vân Vũ Trạch không hề ít hơn Vân Liên Lợi, đương nhiên là do lần chạm mặt ở Ngự Hoa viên.

“Hừ, chỉ là một đứa thiểu năng, hắn mà xứng”. Vân Liên Lợi bất mãn hừ lạnh một tiếng, theo hắn nghĩ, Vân Vũ Trạch chẳng qua chỉ là một đứa trẻ ngu ngốc, một đứa trẻ mê man bảy năm liền không phải đứa thiểu năng thì gọi là gì.

“Đúng vậy”. Vân Khiếu Thiên và Vân Liên Lợi kẻ tung người hứng, y căm ghét Vân Vũ Trạch, đương nhiên y cũng muốn người khác cũng căm ghét Vân Vũ Trạch, việc Vân Liên Lợi ghét Vân Vũ Trạch, Vân Khiếu Thiên cũng đã dự liệu trước, dù sao, y cũng biết rõ tính cách của Vân Liên Lợi, y còn muốn hai kẻ luôn giả vờ thanh cao là Nhị hoàng huynh và Tam hoàng huynh ghét Vân Vũ Trạch, y tính toán, nếu tất cả các hoàng tử đều ghét Vân Vũ Trạch, cho dụ phụ hoàng yêu thương Vân Vũ Trạch thế nào thì cũng vô dụng, huống chi, Vân Vũ Trạch là hoàng tử không có thế lực vững chắc chống đỡ sau lưng, nếu có thể cô lập được Vân Vũ Trạch, đối với Vân Khiếu Thiên hắn là vô cùng có lợi.

“Tới rồi”.

Tam hoàng tử từ nãy đến giờ không tham gia bàn luận lãnh đạm lên tiếng, còn Nhị hoàng tử thì hai mắt sáng ngời.

“Tiểu Tĩnh, nhược trí là gì?”

Sau khi Tam hoàng tử vừa dừng lời, có tiếng trẻ con trong trẻo vang lên ở phía ngoài, thanh âm đáng yêu tràn đầy nghi hoặc khiến người khác cảm thấy phì cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.