Huyết Oa Oa | Con Búp Bê Đẫm Máu

Chương 91: Chương 91: Đàm Luận Mục Đích Của Quốc Sư!




CHƯƠNG 91: ĐÀM LUẬN MỤC ĐÍCH CỦA QUỐC SƯ!

“Nếu Huyết Linh sẽ không thương tổn ngươi, vậy tại sao phụ hoàng lại không cho ngươi cùng Huyết Linh gặp mặt?” Một khi lòng hiếu kì nổi dậy, sẽ rất khó để bỏ qua, Vân Tại Vũ có thể nói là một người có lòng hiếu kì rất lớn, hiện tại cảm giác chuyện tình có sự bí ẩn, tự nhiên sẽ truy hỏi kĩ càng, liền khí thế bừng bừng mắt nhìn chăm chăm vào Vân Vũ Trạch, dù sao hắn thật tò mò nha, hơn nữa chuyện này còn liên quan tới hảo đệ đệ Tiểu Vũ của hắn, hắn đương nhiên càng muốn biết, hắn luôn muốn biết về Tiểu Vũ, đây vốn là tâm nguyện từ nhỏ của hắn.

“Ngươi này tiểu hoạt đầu, không cần hỏi, khi nào nên cho các ngươi biết, tự nhiên các ngươi sẽ biết”. Vân Ngự buồn cười nhìn hài tử tràn đầy tò mò của hắn, trong lòng một trận bất đắc dĩ, nếu có thể, hắn sao lại ngăn cản Vũ nhi của hắn tiếp xúc với người khác chứ? Dù sao hắn hiểu Vũ nhi nhất, hắn có thể nhìn ra Vũ nhi đối với Huyết Linh thân cận, loại liên hệ này còn gắn kết hơn liên hệ giữa hắn cùng Vân Tại Vũ, điều này càng khiến cho hắn cảm thấy bất an, ngoại trừ hắn, Huyết Linh là người đầu tiên Vũ nhi chủ động thân cận, đương nhiên hắn không cho hai người ở cạnh nhau không phải bởi vì hắn ghen, mà là lo lắng, Vũ nhi có thể chủ động cùng người thân cận, hắn đương nhiên cao hứng, nhưng đối tượng lại là Huyết Linh, là huyết oa giống Vũ nhi trước kia, thậm chỉ hơi thở trên người cũng có chút tương tự với Vũ nhi, hắn sợ hãi, hắn sợ những điều mà Quốc sư từng nói sẽ trở thành sự thực, đó là điều mà hắn tuyệt đối không muốn.

“Nga”. Chu cái miệng nhỏ nhắn, Vân Tại Vũ hữu khí vô lực đáp, bộ dáng không cam tâm tình nguyện thật buồn cười.

Phụ hoàng đáng giận, luôn luôn như vậy, gợi lên cho người ta thật nhiều hiếu kì, thế nhưng lại nhất định không chịu thỏa mãn lòng hiếu kì của người ta, thực tức chết đi được. Trong lòng thầm oán giận phụ hoàng, có điều Vân Tại Vũ vẫn không dám nói ra những lời này, chỉ có thể bày ra khuôn mặt bất mãn, trong bụng thầm kháng nghị mà thôi.

“Vu Tắc, ngươi liền tới Ảnh Đường một chuyến, thông báo kế hoạch cho bọn họ, các ngươi tự mình an bài hành động”. Không quá để ý tới bộ dáng bất mãn của Vân Tại Vũ, chiếm được đáp án khẳng định từ Vân Vũ Trạch, tâm tư Vân Ngự cũng thoải mái hơn, lo lắng trong lòng tuy rằng không có tiêu trừ, nhưng cũng an tâm phần nào, ít nhất Vũ nhi đã đáp ứng hắn sẽ không liên hệ với những con người, sự vật liên quan tới Huyết Oa, cái này cũng đủ rồi, còn những cái khác, với năng lực hiện tại của hắn cũng không thể làm gì hơn, năng lực Huyết Linh tới đâu hắn cũng không rõ, trước hết phải giải quyết xong xuôi hết thảy sự tình lúc này, rồi hắn sẽ tính sau.

“Dạ” Vu Tắc nãy giờ vẫn lẳng lặng ngồi nhìn Vân Tại Vũ, nghe thấy mệnh lệnh của Vân Ngự liền đứng dậy lĩnh mệnh, chẳng qua trước khi rời đi liền kéo Vân Tại Vũ đi theo, không quản xem Vân Tại Vũ có đồng ý hay không.

………………….

“Phụ hoàng hẳn là nên đi nghỉ?” Tối hôm qua cả đêm không nghỉ ngơi, Vân Vũ Trạch cảm thấy không sao cả, tinh thần của nó vẫn minh mẫn như trước, cũng không có cảm giác mệt mỏi, với nó mà nó, ngủ chính là loại tiêu khiển vô bổ nhất, ngủ hay không đối với nó ảnh hưởng cũng không lớn, kì thực thời gian dùng để ngủ nó hầu như đều sử dụng để tu luyện, nó chưa bao giờ để ý tới gì khác, đối với nó, không ngừng tu luyện, đạt đến sức mạnh cường đại hơn mới là điều mà nó theo đuổi, đương nhiên mục đích chính là để nó cùng phụ hoàng mãi mãi ở bên nhau, phụ hoàng là động lực của nó, là kí thác của nó, nếu không có phụ hoàng, nó tin tưởng nó không bao giờ đạt được thành tựu như ngày hôm nay.

“Không được, phụ hoàng cũng không mệt mỏi”. Công lực càng thâm sâu thì có một số chuyện tình mà người thường bắt buộc phải làm, hắn có thể không làm, ví dụ như giấc ngủ, đối với người thường, giấc ngủ chính là biện pháp hồi phục thể lực tốt nhất, còn hắn càng ngày tinh lực càng tràn đầy, giấc ngủ của hắn càng ngày càng rút ngắn, tuy rằng chưa tới cái giai đoạn không cần ngủ, nhưng ở thời điểm tinh lực sung mãn, mười ngày nửa tháng không nghỉ ngơi đối với hắn cũng không vấn đề gì, hơn nữa không có Vũ nhi ở bên, hắn cũng không muốn nghỉ ngơi, cảm giác trống vắng thật khó chịu, cho dù hắn là một đế vương cũng vô pháp chống đỡ cảm giác hư không tịch mịch về đêm, nhất là sau khi có người mà hắn để ý bên mình làm bạn.

“Phụ hoàng, Vũ nhi khi nào thì có thể đuổi kịp phụ hoàng?” Nằm trong lòng Vân Ngự, Vân Vũ Trạch cảm thấy rất thỏa mãn, rốt cục đã bao nhiêu lâu nó cùng phụ hoàng không ôm nhau ở cùng một chỗ? Từ khi Quốc sư nói muốn dạy nó, từ khi nó bắt đầu tu luyện, thời gian nó ở bên phụ hoàng liền bị giảm bớt, hiện giờ lại có thể ở bên phụ hoàng, nó vô cùng thỏa mãn, cái gọi là tiểu biệt thắng tân hôn chính là như vậy!

“Vũ nhi không phải hiện tại rất lợi hại sao? Vũ nhi luôn luôn tiến bộ, rất nhanh thôi, chẳng mấy chốc mà Vũ nhi vượt qua cả phụ hoàng.” Vân Ngự chính là nói thật, đối với cảnh giới của Vân Vũ Trạch, hắn vô cùng rõ ràng, lại nói tiếp, thiên phú của Vũ nhi phi thường tốt, đừng nói là so với người khác, so với hắn, khả năng của Vũ nhi hoàn toàn không kém cạnh, nếu cứ với tốc độ tu luyện như thế này, chả mấy chốc mà Vũ nhi liền vượt qua hắn.

“Thế nhưng Vũ nhi cảm thấy Vũ nhi cách phụ hoàng hảo hảo xa, có cảm giác không cách nào đuổi kịp”. Vân Vũ Trạch không chút nghĩ ngợi nói, loại cảm giác này là chân thật tồn tại đích, nhất là khi công lực của nó càng ngày càng thâm hậu, loại cảm giác này càng tăng lên một cách rõ ràng, loại cảm giác này khiến nó từ kinh ngạc sinh ra bất an, tựa hồ phụ hoàng một ngày nào đó sẽ rời xa nó, nghĩ tới đây Vân Vũ Trạch theo bản năng quay người ôm cổ Vân Ngự, gắt gao ôm lấy, tựa hồ Vân Ngự có thể đột nhiên tiêu thất.

“Đứa ngốc, sao lại nghĩ như vậy, tốc độ tu luyện của Vũ nhi rất nhanh, lại có Quốc sư chỉ dạy, hiện giờ so với phụ hoàng cũng không kém là mấy, như thế nào lại không đuổi kịp phụ hoàng? ” Tựa hồ cảm nhận được bất an của Vân Vũ Trạch, tinh thần Vân Ngự đột nhiên chấn động, bất an mãnh liệt cũng đồng thời nổi lên, nhìn vào trong đáy mắt lo lắng của Vũ nhi, Vân Ngự cũng nhìn thấy được nỗi lo lắng của chính mình, vì sao, vì sao cả hai người đều có cảm giác giống nhau rồi lại tựa như là không giống nhau? Theo như ánh mắt lo lắng của Vũ nhi, tựa hồ là lo lắng hắn sẽ rời xa, tại sao nỗi lo của Vũ nhi lại tương phản với nỗi lo của hắn?

Tuy trong lòng hắn cũng có lo lắng, thế nhưng hắn vẫn dùng thanh âm ôn nhu bình tĩnh trấn an Vân Vũ Trạch, hắn không muốn nhìn thấy bộ dáng bất an của Vân Vũ Trạch, hắn muốn Vân Vũ Trạch có thể an tâm khoái hoạt sống bên cạnh hắn.

“ Không, phụ hoàng, Quốc sư chưa từng chỉ dạy Vũ nhi cái gì”. Nghe thấy phụ hoàng nhắc tới Quốc sư, Vân Vũ Trạch theo bản năng liền nói, Quốc sư này trên danh nghĩa là sư phụ của nó, thế nhưng lại chưa từng chỉ dạy nó cái gì, trừ bỏ khẩu quyết tu luyện ban đầu, Quốc sư chưa từng truyền thụ cho nó thứ gì khác, chỉ là luôn mong muốn nó không ngừng tu luyện theo khẩu quyết ấy, tựa hồ như Quốc sư phi thường chờ mong ngày nó tu luyện khẩu quyết thành công, cảm giác này hồi nhỏ đó có một ít dự cảm, tu vi ngày càng cao, tuổi cũng lớn dần, nó liền phát hiện Quốc sư cũng không phải là hoàn toàn quan tâm tu vi của nó cao thấp ra sao, ngược lại, tựa hồ như năm kia, khi quá trình tu luyện của nó tựa hồ đạt được thành tựu, Quốc sư liền không hề giám sát việc tu luyện của nó, sau đó cũng không có quan tâm chuyện tu luyện của nó nữa, mà cũng chính từ lúc đó, nó liền không tu luyện theo khẩu quyết mà Quốc sư đã dạy nó nữa, có thể nói, hai năm vừa rồi tu luyện chẳng qua là ngồi xuống lĩnh hội mà thôi, tuy rằng trong lòng có chút không rõ, thế nhưng trong ý thức của nó luôn luôn có tư tưởng phản kháng lại Quốc sư, này chính là vì nó tin tưởng cảm giác linh mẫn của mình, Vân Vũ Trạch quyết định không tu luyện theo cái khẩu quyết kia nữa, mãi cho đến mấy ngày trước đây, nó quyết định tu luyện những khẩu quyết hiện lên trong đầu nó, cũng chính là những khẩu quyết mà nó có được khi còn là Huyết Oa.

“Ân? Vậy mười năm qua ngươi không phải là theo Quốc sư tu luyện sao?” Nghe Vân Vũ Trạch nói, Vân Ngự nhíu mày, đột nhiên nhớ tới lúc hắn còn ở trong hoàng cung, Quốc sư đột nhiên tìm gặp hắn nói một số chuyện liên quan tới Vũ nhi, hắn liền nổi lên cảm giác bất an, không khỏi đăm chiêu nhìn tiểu nhân nhi trong lòng.

“Từ năm trước liền không có”. Nghĩ một lúc, Vân Vũ Trạch vẫn quyết định nói cho Vân Ngự cảm giác của nó, dù sao cái loại linh cảm này thật quá mức quái dị, nó biết phụ hoàng thật tôn kinh Quốc sư, cũng bởi vậy nó càng thấy cần thiết muốn cho phụ hoàng biết, có điều, rốt cục nó muốn cho phụ hoàng biết cái gì đây? Bởi chính nó cũng không biết, không thể lý giải nổi.

“Quốc sư chưa từng chỉ dạy Vũ nhi tu luyện, chỉ có cách đây mười năm dạy cho Vũ nhi khẩu quyết, sau đó để Vũ nhi tự tu luyện, từ đó cho tới hai năm trước, Quốc sư vẫn rất để ý việc Vũ nhi tu luyện, cho tới năm kia, khi việc tu luyện của Vũ nhi bắt đầu có chút tu vi, Quốc sư liền không quan tâm xem Vũ nhi có cố gắng tu luyện hay không nữa, có cảm giác giống như Vũ nhi chỉ cần tu luyện tới trình độ đó là được rồi, Vũ nhi thật sự không thể lý giải ”. Không biết là do xuất phát từ tâm tư đơn thuần, hay là do bản năng, ngay khi vừa nhắc tới Quốc sư, Vân Vũ Trạch liền hạ kết giới, trong một thoáng, kết giới mạnh mẽ tràn ngập, bao phủ khắp phòng, không khí nháy mắt dao động kịch liệt rồi trở về nguyên dạng, trong không khí hiện lên một tầng trong suốt, mỏng mảnh như làn nước, ngăn cách căn phòng với hết thảy bên ngoài.

“Ngoài việc dạy cho ngươi khẩu quyết, Quốc sư không dạy cho ngươi những thứ khác?” Nhìn thấy hành động của Vân Vũ Trạch, Vân Ngự tuy kinh ngạc nhưng cũng không ngăn cản, hắn biết Vũ nhi không phải loại người làm ra những việc không có nguyên nhân, hạ kết giới hẳn vì Vũ nhi có lí do, mà lí do này ắt hẳn liên quan tới Quốc sư.

Hắn thực dễ dàng hiểu được tính cách của Vũ nhi, tuy rằng hắn biết Vũ nhi không có thật lòng nhận Quốc sư là sư phụ, cũng không biết nguyên nhân tại sao bảo bối của hắn không nhận vị Quốc sư thần tiên này là sư phụ, thế nhưng xem ra tất cả là tại bản thân Quốc sư.

“Không có, trừ khẩu quyết kia, Quốc sư chưa từng dạy cho Vũ nhi gì khác”. Nó cùng Quốc sư rất ít khi nói chuyện, trước kia khi ở cạnh nhau hai người đa phần là ngồi tu luyện, Quốc sư ngoài việc mỗi tháng kiểm tra tu vi của nó một lần, còn lại dường như đối với nó không có chút hứng thú, tuy rằng ngoài mặt nhìn thật ôn hòa từ ái, thế nhưng tựa hồ không phải như vậy, nếu là trước kia, Vân Vũ Trạch có lẽ không phát hiện ra, có điều hiện tại, nó hiểu được sự quan tâm của phụ hoàng cùng đám Vân Tại Vũ dành cho nó, nó cảm nhận được bọn họ đều thật lòng mong điều tốt đẹp tới với nó, còn Quốc sư bề ngoài tưởng như có vẻ thực thích đệ tử là nó, có điều khi tâm trí của nó ngày một trưởng thành, nó liền nhận ra đỗi đãi của Quốc sư hoàn toàn không giống với phụ hoàng cùng đám Vân Tại Vũ, tựa hồ có gì đó giả tạo dối trá.

“Vũ nhi, ngươi cảm thấy Quốc sư đối với ngươi thế nào?” Vân Ngự trầm ngâm suy nghĩ một hồi, cũng không vội vã đưa ra kết luận, mà hỏi lại Vân Vũ Trạch, hắn muốn biết Vũ nhi của hắn đối với Quốc sư có cảm giác gì, hắn biết Vũ nhi có linh cảm rất linh mẫn, những kẻ tốt xấu Vũ nhi đều chỉ gặp liền biết, trong các quan viên cùng hậu cung phi tần, chỉ trừ mẫu phi của Vân Tại Vũ Điệp phi, còn đối với những kẻ khác hoàn toàn không có hảo cảm, hơn nữa còn là chán ghét, bởi vậy hắn chắc chắn Vũ nhi linh cảm rất tốt.

“Bề ngoài thì rất tốt, tuy rằng không rõ rang, nhưng Vũ nhi cảm giác y cùng các quan viên của phụ hoàng giống nhau, chẳng qua không rõ ràng, không giống các quan viên, vừa nhìn thấy đã thực chán ghét”. Vân Vũ Trạch thành thật nói, đây là cảm giác chân thật của nó, nó nhớ rõ, mười năm qua, nó đối với Quốc sư không giống như nó đối với phụ hoàng cùng đám Vân Tại Vũ, tuy rằng hồi nhỏ nó không nhận thấy Quốc sư có gì không thích hợp, thế nhưng trong đầu vẫn luôn luôn có ý niệm tránh xa Quốc sư, đó cũng chính là nguyên nhân nó không muốn làm đệ tử của Quốc sư, nếu không phải vì muốn tu vi vượt qua phụ hoàng, nó sẽ không đáp ứng làm đồ đệ của Quốc sư, vì để có thể cùng phụ hoàng mãi bên nhau, nó chỉ có thể đồng ý.

“Ý của Vũ nhi chính là Quốc sư không phải thật lòng đối đãi ngươi, cũng không phải thật lòng muốn dạy ngươi, có phải không?” Đôi mắt thông tuệ của Vân Ngự chuyên chú nhìn Vân Vũ Trạch, hy vọng Vân Vũ Trạch cho hắn một cái đáp án, hắn cũng không phải là kẻ ỷ lại, Quốc sư tuy rằng là ký thác tinh thần của Hưởng Hằng quốc, đó là đối với người bình thường mà thôi, còn đối với hắn, tuy bản thân hắn không có năng lực cường đại như Quốc sư, chính là tại thế gian này, hắn cũng là một kẻ rất mạnh, hơn nữa Quốc sư tuy rằng cường đại, nhưng trước nay đều ẩn cư, nên chỉ là một truyền thuyết mà thôi, đối với thường dân, Quốc sư tồn tại hay không tồn tại cũng không sao, mà hắn là quân vương của Hưởng Hằng quốc, mỗi người đều biết đến hắn, chỉ điểm này, Quốc sư so ra đã kém hắn, cũng bởi vậy hắn không ỷ lại vào Quốc sư, hơn nữa hắn tin tưởng vào phán đoán của bảo bối của hắn, nếu Vũ nhi đã nói như thế, vậy tuyệt đối là sự thật, trên thế giới này mọi người đều có thể là kẻ lừa gạt hắn, kể cả Quốc sư, thế nhưng Vũ nhi sẽ không bao giờ nói dối hắn.

“Ân”. Gật gật đầu, Vân Vũ Trạch cảm thấy Quốc sư thật thần bí, tuy rằng nó không cảm thấy hiếu kỳ về Quốc sư, cũng không cảm thấy Quốc sư tồn tại hay không tồn tại ảnh hưởng tới mình, chính là Quốc sư là Quốc sư của Hưởng Hằng quốc, mà phụ hoàng của nó là đế vương của Hưởng Hằng quốc, nó cảm thấy phụ hoàng nên phòng bị Quốc sư, tuy rằng nó không cảm thấy Quốc sư có ý nghĩ không an phận hay có ý đồ gì xấu đối với Hưởng Hằng quốc, thế nhưng đề phòng vẫn là cần thiết, tuy rằng có nhiều chuyện nó không hiểu, nhưng không có nghĩa là nó ngốc nghếch.

“Vũ nhi, ngươi cũng biết, vào buổi tối mà ngươi tỉnh lại, cũng chính là buổi tối lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, kỳ thực là Quốc sư khiến phụ hoàng tới đó ”.Nghĩ tới hành động trước kia của Quốc sư, hắn quả thật cảm thấy được không bình thường, hắn còn nhớ rõ, trước khi hoàng hậu mai táng Vũ nhi lúc Vũ nhi mới được sinh ra, là Quốc sư xuất hiện cứu Vũ nhi, chuyện này thực quỷ dị, bởi trước kia, trong hoàng cung, đừng nói là việc một hoàng tử sinh ra không có linh hồn, ngay cả việc chôn sống hoàng tử, công chúa cũng là chuyện thường xuyên phát sinh, nhưng Quốc sư chưa từng quan tâm để ý tới, thế nhưng lại rất chấp nhất chuyện của Vũ nhi, không chỉ như thế, ngay khi linh hồn Vũ nhi quay về thân thể, Quốc sư cố ý an bài để hắn gặp được Vũ nhi, sau đó lại nhất quyết phải nhận Vũ nhi làm đệ tử, này thật không giống tác phong bình thường của Quốc sư, cho dù là Vũ nhi có thiên phú Quốc sư cũng không thể chưa nhìn đã biết như vậy đi?

Quốc sư vẫn luôn ở Hưởng Hằng quốc không rời đi, rốt cục là có mục đích gì? Hắn có thể cảm thấy Quốc sư là đang chờ đợi cái gì, thế nhưng thứ Quốc sư chờ đợi là gì?

Tuy rằng trước đó chưa từng để ý, thế nhưng hiện tại hồi tưởng lại, Vân Ngự phát hiện tựa hồ mỗi khi có hoàng tử hoặc công chúa sinh ra, Quốc sư đều đợi ở cạnh hoàng cung, chẳng lẽ cái Quốc sư chờ đợi có quan hệ với hoàng tộc của Hưởng Hằng quốc? Hay có thể nói Quốc sư chờ đợi Vũ nhi sinh ra.

“A?” Chuyện này lần đầu tiên nó được nghe phụ hoàng kể, nó vẫn tưởng vì có thích khách bắt cóc nó nên phụ hoàng mới xuất hiện, không ngờ là Quốc sư khiến phụ hoàng đi tới đó, Quốc sư có mục đích gì?

“Không chỉ có thế, lúc hoàng hậu muốn mai táng ngươi, là Quốc sư tới cứu ngươi, phụ hoàng vẫn nghĩ Quốc sư thực để ý ngươi, cho nên lúc Quốc sư muốn thu nhận ngươi làm đệ tử, phụ hoàng sớm đã dự đoán được.” Hắn quả thực nghĩ Quốc sư rất quan tâm Vũ nhi, nên cũng thực yên tâm để Vũ nhi đi theo Quốc sư tu luyện, nhưng hôm nay nghe Vũ nhi nói như vậy, hắn mới biết được chính mình đã xem nhẹ việc này.

Quốc sư nếu không phải thực tình quan tâm Vũ nhi, vậy trước đó vì cái gì phải cứu Vũ nhi, thậm chí thu nhận Vũ nhi làm đệ tử?

Đây là một nghi vấn mà người thông tuệ như Vân Ngự cũng không trả lời được, tựa hồ chỉ có Quốc sư mới có lời giải đáp, chính là liệu hắn có thể hỏi sao? Hắn biết là không thể, Quốc sư nhất định sẽ gạt đi, hơn nữa còn không để cho người khác phát hiện, nếu không phải Vũ nhi luôn linh mẫn, có lẽ cho tới bây giờ hắn vẫn nghĩ Quốc sư thật tâm quan tâm Vũ nhi, mà hiện tại xem ra, đừng nói là thật lòng quan tâm, ngay cả việc nhận Vũ nhi là đệ tử chẳng qua chỉ là cái cớ để tiếp cận Vũ nhi mà thôi.

“Vì sao a? Vũ nhi cảm thấy Quốc sư không chỉ không có hảo ý với Vũ nhi mà còn dùng một loại ánh mắt kì lạ nhìn Vũ nhi, y vì cái gì cứu Vũ nhi?” Vân Vũ Trạch thật sự không thể lý giải được mục đích của Quốc sư, cũng không thể nhìn thấu con người Quốc sư, có thể là do tu vi của Quốc sư rất cao, giống như trước đó nó cũng không nhận thấy được sự đối đãi của Quốc sư đối với nó không bình thường, nó nghĩ chờ tới khi tu vi của nó đạt tới một cảnh giới nào đó, nó có thể nhìn thấu được con người Quốc sư, chẳng qua hiện tại nó còn cách cảnh giới rất xa.

“Phụ hoàng cũng không biết vì sao, bất quá, phụ hoàng nghĩ y làm như vậy khẳng định là có lý do, mà hiển nhiên lý do chính là ngươi, tuy rằng phụ hoàng không biết trên người ngươi có cái gì hấp dẫn sự chú ý của Quốc sư, nhưng phụ hoàng quyết không cho phép có người đối ngươi bất lợi, Vũ nhi không cần lo lắng, phụ hoàng sẽ bảo hộ Vũ nhi ”.

Quốc sư thì thế nào, ngay cả khi Quốc sư là thần tiên, hắn cũng quyết không để mặc y làm hại Vũ nhi, Vũ nhi là bảo bối của hắn, hắn không cho phép bất cứ thứ gì gây hại tới bảo bối của hắn, chỉ cần y có ý làm hại Vũ nhi, hắn nhất định dốc hết toàn lực diệt trừ y, kể cả y là Quốc sư cũng vậy!

“Ân, Vũ nhi cũng sẽ bảo hộ phụ hoàng, Vũ nhi cách đây hai năm đã không tiếp tục tu luyện khẩu quyết kia, Vũ nhi hai năm gần đây đều tu luyện dựa vào ngồi thiền hấp thụ linh khí trời đất, thế nhưng chỉ hấp thu mà thôi, cũng không sử dụng khẩu quyết kia vận chuyện linh khí”. Nếu không thể xác định được mục đích của Quốc sư, Vân Vũ Trạch thông minh lựa chọn giấu lại một ít bí mật, bởi vậy nó thầm quyết định không tiếp tục sử dụng khẩu quyết kia, tuy rằng nó muốn đuổi theo phụ hoàng, thế nhưng như vậy không có nghĩa là nó sử dụng bất cứ thủ đoạn nào.

“Vũ nhi hai năm không có tu luyện, tu vi cũng không có tăng lên, chẳng lẽ quốc sư không hoài nghi sao?” Nghĩ tới Quốc sư, Vân Ngự trong lòng một trận khó chịu, mặc kệ thế nào, chỉ cần Quốc sư đối với Vũ nhi dối trá đã khiến Vân Ngự bất mãn, mặc dù có thể Quốc sư không có ý định thương tổn Vũ nhi, thế nhưng điều đó cũng không thể tiêu trừ khúc mắc trong lòng Vân Ngự, hắn từ tận đáy lòng hy vọng Quốc sư không làm điều gì thương tổn đến Vũ nhi, bằng không cho dù y có là thần tiên hắn cũng không buông tha cho y.

“Không có, y không có phát hiện vì hai năm gần đây y không có thường xuyên kiểm tra tu vi của Vũ nhi.” Chính vì vậy mà y khiến Vũ nhi hoài nghi, nếu như Quốc sư biết chính sự lơi lỏng của mình đã khiến Vũ nhi hoài nghi hẳn là y sẽ rất hối hận, có lẽ đối với y mà nói, phát hiện hay không cũng không quan trọng, cũng không để ý, dù sao chẳng phải y chính là tồn tại thần bí siêu nhiên trên thế gian này sao?

“Vũ nhi, khi Quốc sư chưa có hành động gì, không nên cho y biết suy nghĩ của ngươi, có biết không?” Địch bất động, còn chưa hiểu được mục đích của đối phương, bọn hắn đương nhiên không thể tùy ý hành động, bằng không hắn khó có thể tưởng tượng sẽ xuất hiện hậu quả gì, Quốc sư có thể che giấu giỏi như vậy, ở tại Hưởng Hằng quốc lâu như vậy, nhẫn nại lớn như vậy, hắn không thể không đề phòng.

“Phụ hoàng, Vũ nhi biết”. Nó biết mục tiêu của Quốc sư là nó, tuy rằng tạm thời còn không rõ nguyên nhân, có điều nó cũng không muốn mang lại phiền toái cho phụ hoàng, huống chi tu vi của Quốc sư sâu không lường được, hiện tại bọn họ cũng không thể chống cự, chính là….

Đột nhiên nó cảm thấy mấy ngày gần đây dường như có ánh mắt nhìn trộm nó.

Này liệu có liên quan tới Quốc sư hay không? Nếu đúng, vậy có phải đại biểu Quốc sư đang giám thị nó?

Địch bất động, ta bất động, lúc này, bọn họ cũng chỉ có thể án binh bất động !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.