Huyết Oa Oa | Con Búp Bê Đẫm Máu

Chương 90: Chương 90: Tồn Tại Hay Hủy Diệt!




CHƯƠNG 90: TỒN TẠI HAY HỦY DIỆT!

“Được rồi, hiện tại chúng ta nói chuyện làm thế nào để đối phó với bọn chúng đi?” Suy nghĩ rất nhiều, lý giải cũng rất nhiều, Vân Tại Vũ giờ này một mảnh thông suốt, tuy rằng hắn thật sự không muốn phá nhiễu phụ hoàng cùng hoàng đệ, có điều không thể cứ để cho hắn cùng Vu Tắc hai người trong này ngồi nhìn bọn họ, đừng nói bọn họ xấu hổ, hắn chính là không thể không nhìn a, như vậy không bằng chờ mọi người bàn luận xong rồi, hắn cùng Vu Tắc rời đi, bọn họ tiếp tục ôm nhau, tuy rằng hình ảnh đẹp như vậy hắn thật muốn tiếp tục xem, nhưng cái việc quấy rầy người ta thân thiết tựa hồ thực không ổn.

“Phụ hoàng nói như vậy hẳn đã nghĩ ra biện pháp tốt đối phó với bọn chúng?” Bàn tay nắm lấy tay Vu Tắc vẫn không buông ra, tuy làm như vậy trước mặt phụ hoàng làm cho hắn có chút khẩn trương, có điểm lo lắng, có điều hắn vẫn như cũ cố chấp không buông tay, hắn nghĩ, phụ hoàng hẳn là cũng có thể lí giải, dù sao phụ hoàng đối với Tiểu Vũ chẳng phải cũng là tình cảm đồng dạng sao?

“Ân, là có chút kế hoạch, mới tìm các ngươi đến bàn bạc”. Nói là các người là xem như để cho Vân Tại Vũ chút mặt mũi, dù sao ngay từ đầu tới giờ, Vân Tại Vũ cũng chưa từng ra một cái chủ ý nào, cũng chưa từng giúp đỡ được cái gì, ngược lại còn luôn tạo ra phiền toái. Vân Ngự không buông tiểu nhân nhi trong lòng ra, chỉ có ánh mắt chuyên chú khi nãy dời đi, khả như vậy, đôi tay Vân Ngự vẫn tràn đầy trấn an mà ôm Vân Vũ Trạch, chính là đôi tay đã phóng nhẹ lực đạo, khiến Vân Vũ Trạch có thể thoải mái nằm trong lòng mình.

“Chủ thượng, hiện tại chúng ta nên làm thế nào?” Vu Tắc trực tiếp hỏi, nhìn hắn thần sắc thong dong, đầy tự tin, hẳn là đã nắm chắc, vậy cũng không cần y lắm miệng, y là thuộc hạ của Vân Ngự, chuyên xử lí những chuyện mà Vân Ngự không thể công khai làm, y chỉ phụ trách chấp hành mệnh lệnh của Vân Ngự.

“Trước mắt, bọn chúng cho rằng chúng ta hiện tại không hiểu rõ tình hình nên sẽ không động thủ, tựa hồ khẳng định hiện tại chúng ta phi thường không dám động thủ, một khi đã như vậy chúng ta liền cho bọn chúng trở tay không kịp”. Nghe đoạn trò chuyện ngắn ngủi của bọn chúng, Vân Ngự phần nào hiểu được tâm tính của bọn chúng, kì thật cho dù không nghe, hắn vẫn phần nào đoán được, chỉ là không khẳng định mà thôi, hiện giờ đã xác định được, vậy liền có thể thuận lợi làm, tỷ như cấp cho đối phương một cái kinh hỉ.

Đối phương tựa hồ phi thường khẳng định bọn hắn sẽ án binh bất động, hắn không thể không thừa nhận đối phương thật sự bắt được tâm tư của bọn hắn, chẳng qua bọn chúng không thể dự đoán được bên này còn có hắn và Vân Vũ Trạch, hai nhân tố bất ngờ, chỉ cần có hắn cùng Tiểu Vũ, tin tức của bọn chúng bọn hắn đều có thể nắm rõ, mà đối phương lại hoàn toàn không biết gì về bọn hắn, cục diện như vậy đối với bọn hắn vô cùng có lợi, mà đối phương kết cục cuối cùng chính là thất bại, nếu bỏ đi lợi thế có Huyết Linh, Vân Ngự chắc chắn bọn chúng chỉ có thể nhận lấy kết cục thảm bại, nếu bọn chúng dám tới Hưởng Hẳng quốc quấy rối, hắn sẽ khiến bọn chúng tới được mà không về được, còn về phần Huyết Linh…

Nghĩ tới Huyết Linh, khóe miệng Vân Ngự bất giác gợn một nụ cười ôn hòa, nụ cười lạnh băng mang theo chút không đành lòng, thế nhưng sự không đành lòng ấy liền ẩn xuống khi hắn nhìn đến cặp mắt to đen, trong veo của Vân Vũ Trạch, Huyết Linh dù sao cùng là Huyết Oa, hẳn là phi thường tịch mịch, còn có khát vọng yêu thương, khát vọng mong muốn có một cuộc sống bình thường, nếu…nếu để Vũ nhi cùng hắn tiếp xúc vài lần, vậy hắn sẽ dao động, tới lúc đó, Huyết Linh cũng sẽ không còn là nhân tố uy hiếp bọn hắn nữa.

Huyết Linh là kẻ đáng thương, chính là điều này với hắn không quan hệ, tuy rằng biện pháp hắn định dùng đối phó Huyết Linh rất không công bằng, thế nhưng có thể đối với Huyết Linh đó cũng là một loại giải thoát, mặc kệ thế nào, vì Vũ nhi, hắn tuyệt đối không để bất cứ cái gì uy hiếp tới Vũ nhi tồn tại trên đời, vì để Vũ nhi có thể mãi mãi sống bên hắn, dù chuyện tàn nhẫn tới đâu hắn cũng sẽ làm.

Ích kỷ cũng tốt, bá đạo cũng thế, hắn luôn thầm mong Vũ nhi mãi mãi ở bên hắn, hắn luôn muốn bảo hộ Vũ nhi, bảo hộ tiểu nhân nhi bảo bối của hắn, mãi cho tới cả hai cùng rời cõi đời mới thôi!

“Phụ hoàng, Huyết Linh…” nghe thấy Vân Ngự nói đã có kế hoạch đối phó, Vân Vũ Trạch là người nghĩ tới Huyết Linh, kẻ cùng chung hoàn cảnh với nó, hơn nữa so với nó càng đáng thương hơn, trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu, không biết vì sao nó luôn cảm thấy Huyết Linh thực thân thiết, tuy rằng nó không biết tại sao nó có cảm giác này, có điều nó cảm giác hơi thở của Huyết Linh có điểm quen thuộc, làm cho tim nó đập nhanh.

Nó nhớ rõ, lần đầu tiên gặp tâm thạch kia (tảng đá hình trái tim), nó cũng có loại rung động như vậy, cũng có cảm giác quen thuộc như vậy, cũng vì cảm giác này khiến nó không thể đối Huyết Linh động thủ, cho dù bọn họ có thể không địch lại Huyết Linh, thế nhưng nó vẫn không muốn động thủ với Huyết Linh, từ đáy lòng không muốn.

Phụ hoàng liệu có giết Huyết Linh không? Vân Vũ Trạch hiểu được, là người đứng đầu quốc gia, phụ hoàng nhiều lúc thân bất do kỷ, đối với một sự tình, phụ hoàng chỉ có thể lựa chọn phương án chính xác nhất, mà hiện giờ Huyết Linh là vương bài của địch quốc, đây không phải đối địch giữa cá nhân hay một tổ chức, mà là hai quốc gia đối kháng, vì vậy, vì sự phát triển cùng an toàn của Hưởng Hằng quốc, nó phi thường khẳng định phụ hoàng của nó tuyệt đối không có khả năng lưu lại Huyết Linh, một khi có biện pháp giết Huyết Linh, với tính cách cường ngạnh của phụ hoàng, khẳng định sẽ không lưu tình giết chết Huyết Linh, mà kết quả này là điều mà nó tuyệt đối không muốn.

“Vũ nhi, ngươi hẳn biết chỗ khó xử của phụ hoàng, nếu Huyết Linh ở bên phía chúng ta, chúng ta sẽ không cần đối hắn động thủ, thế nhưng hắn lại là người bên phía đối phương, nếu hiện tại chúng ta không xử lí Huyết Linh, đối với Hưởng Hằng sẽ là một cái họa lớn”.

Kỳ thật, quan trọng nhất là…hắn có thể là nhân tố ngăn cản chúng ta ở bên nhau, nên tuyệt đối không thể lưu lại, dù giết hắn là không đúng, vậy thì tính sao, thứ có thể ngăn trở hắn cùng Vũ nhi, hắn sẽ trừ sạch, tuyệt không lưu lại một khối u ác tính!

“Vũ nhi hiểu được, ý tứ của phụ hoàng chính là chỉ cần Huyết Linh ở bên phía chúng ta, chúng ta có thể lưu hắn lại?” Tuy rằng khả năng này là rất nhỏ, thế nhưng chỉ cần có thể, nó sẽ không bỏ qua, nó hiểu rõ chính mình năm đó chịu đựng hết thảy, mà hiện giờ Huyết Linh cũng giống nó năm đó chịu đựng hết thảy, như vậy nó sao có thể để cho Huyết Linh rời khỏi thế giới khiến cho người ta luyến tiếc không thôi này?

Nó nhớ rõ năm đó khi ngã xuống nó thật không cam lòng, mặc dù có một tia sung sướng vì được giải thoát, thế nhưng nó đối với cái thế giới này vẫn thật lưu luyến, càng khát vọng mình có thể tự do sống, tuy rằng nó hiện tại quay về thân thể cũ, thế nhưng nó không dám cam đoan Huyết Linh có thể may mắn giống nó, bởi vậy nó không thể mạo hiểm, tuyệt đối không thể mạo hiểm!

“Vũ nhi, phụ hoàng biết ngươi suy nghĩ cái gì, có điều Vũ nhi cũng biết chủ nhân Huyết Linh là người Lãm Nguyệt, chủ nhân Huyết Linh nếu như không chết, vậy Huyết Linh cho dù không nguyện ý cũng sẽ trở thành địch nhân của chúng ta, mà một khi giết chủ nhân của Huyết Linh, Huyết Linh cũng vì chủ nhân chết mà biến mất, kết quả không phải giống nhau sao?”

Vân Vũ Trạch đơn thuần như vậy, Vân Ngự sao có thể không biết nó suy nghĩ cái gì, có điều Vân Ngự cũng có sự kiên quyết của mình, chẳng qua nguyên nhân hắn tuyệt đối không thể để Vũ nhi của hắn biết. Lấy tính cách đơn thuần tinh khiết của Vũ nhi mà nói, nếu như Vũ nhi biết nguyên nhân hắn muốn diệt trừ Huyết Linh, hẳn là sẽ vô cùng tự trách, giống như khi Vũ nhi tự trách mình đã sát hại thật nhiều người, mà khi đó Vũ nhi là bất đắc dĩ vì bị khống chế, mà lần này…

Vũ nhi, phụ hoàng vô năng, phụ hoàng cũng không có biện pháp nào tốt hơn, chính là phụ hoàng muốn Vũ nhi ít tiếp xúc cùng quan hệ với chuyện tình của Huyết Oa.

“Phụ hoàng, chúng ta có thể bắt người đó lại, như vậy Huyết Linh không cần trở thành kẻ địch của chúng ta, không phải sao?” Vân Vũ Trạch tuy rằng thông minh, nhưng trải đời không nhiều, mới đưa ra biện pháp này.

“Tiểu Vũ, chúng ta bắt người kia, Huyết Linh cũng không thể chỉ cần như vậy mà không cần đối địch chúng ta, ngược lại, nếu đối phương là kẻ cố chấp, y có thể lệnh cho Huyết Linh sát hại chúng ta, mọi người cùng đồng quy vô tận, như thế, bắt hắn ngược lại đối với chúng ta bất lợi.”

Không đợi Vân Ngự trả lời, Vu Tắc lên tiếng, tuy rằng y cảm thấy Vân Vũ Trạch có nhiều bí mật mà y không biết, tuy rằng y không hiểu vì sao Vân Vũ Trạch lại luôn vì Huyết Linh cầu tình, có điều y khẳng định, ý định giết Huyết Linh của Vân Ngự vô cùng kiên định, căn bản không phải vì vài lời nói mà dao động. Y chưa từng gặp Huyết Linh, y cũng không hiểu vì sao Vân Ngự nhất định muốn giết Huyết Linh, thế nhưng y phi thường khẳng định, Vân Ngự quyết định như thế, kiên định như vậy là vì có liên quan tới Vân Vũ Trạch, đi theo Vân Ngự nhiều năm, tuy rằng y hoàn toàn không thăm dò tâm tư chủ thượng, thế nhưng y vẫn hiểu hắn, có thể chi phối tâm tư chủ thượng, có thể khiến chủ thượng chú ý, cũng chỉ có Vân Vũ Trạch cùng hết thảy chuyện tình liên quan tới Vân Vũ Trạch mà thôi. Dựa vào điểm này, Vu Tắc lên tiếng là vì muốn giúp Vân Ngự, với y mà nói, Huyết Linh tuy rằng đáng thương, Huyết Linh xác thực đáng giá được đồng tình, thế nhưng dù sao hắn cũng chỉ là người xa lạ, đừng nói Huyết Linh, mà bất kể ai, trừ bỏ tiểu nhân nhi đang ngồi bên cạnh hắn đây thì cũng chỉ có chủ tử cùng Vân Vũ Trạch là người khiến hắn để ý mà thôi.

“Kia, chẳng lẽ thực sự phải giết Huyết Linh sao?” thấy Vu Tắc nói, Vân Tại Vũ cũng không chịu nổi tịch mịch mà lên tiếng, tuy rằng hắn chưa từng gặp Huyết Linh, thế nhưng tình cảnh của Huyết Linh cũng khiến hắn đồng tình, lúc này chỉ cần nghĩ đến Huyết Linh đáng thương cứ như vậy mà chết đi, hắn trong lòng liền cảm thấy không thoải mái, tuy rằng hắn không nghi ngờ quyết định của phụ hoàng, thế nhưng vì sao nó lại có cảm giác phụ hoàng là tìm cớ? Là vì nhìn thấy trong mắt phụ hoàng ý muốn loại bỏ sao?

“Không có biện pháp nào tốt hơn”. Vân Ngự kiên quyết nói, đúng vậy, hắn không thể không kiên quyết, hắn luôn cảm nhận được trên người Huyết Linh có hơi thở của Vũ nhi, cho dù rất yếu, thế nhưng vẫn tồn tại, hắn không biết được rằng nếu lưu Huyết Linh lại, liệu Vũ nhi có xảy ra điều gì không, có điều, khi không dự liệu được tình huống, vậy tiêu diệt Huyết Linh chính là biện pháp tốt nhất.

“Phụ hoàng…” Ngẩng đầu nhìn đôi mắt thâm thúy của Vân Ngự, Vân Vũ Trạch lần đầu tiên cảm thấy bất lực, phụ hoàng rất kiên định, không thể vì nó mà dao động, nó hiểu được khó xử của phụ hoàng, nó càng hiểu được sự uy hiếp của Huyết Linh, nó rõ ràng hiểu được lưu Huyết Linh lại sẽ phát sinh hậu quả nghiêm trọng thế nào, chính là nó vẫn không muốn, không muốn cho người khiến cho nó cảm thấy thân thiết, một người khiến cho nó cảm thấy như người thân của mình cứ như vậy bị hủy diệt, tuy rằng hắn là một tồn tại vô cùng nguy hiểm, tùy thời có thể uy hiếp tới sự tồn tại của nó.

“Nếu cách ly hai người bọn họ thì sao?” nhìn thấy bộ dạng thương cảm của Vân Vũ Trạch, nhìn thấy chấp niệm cùng kiên định của Vân Ngự, Vân Tại Vũ lần đầu tiên phát huy sự thông minh của hắn, nói ra chủ ý khiến cả ba người cùng sững sờ.

Đúng vậy, nếu đem tách xa Huyết Linh với kẻ luyện chế ra Huyết Linh vậy cục diện sẽ thay đổi?

“Cách ly…” Trong ngốc lăng tỉnh lại, Vân Ngự sâu xa suy nghĩ một lát, lo lắng đủ loại, đột nhiên phát hiện hắn tại sao không nghĩ tới biện pháp này? Cách ly, đúng vậy, cách ly, tuy rằng giết Huyết Linh là biện pháp an toàn nhất, chính là Vũ nhi căn bản không nguyện ý để Huyết Linh diệt vong, một khi đã như vậy, hắn vì sao không cách ly Vũ nhi cùng Huyết Linh? Chỉ cần không cho bọn họ ở gần nhau, sẽ không phát sinh việc gì ngoài ý muốn, huống chi, như vậy sẽ khiến Vũ nhi của hắn an tâm mà hắn cũng không phải đau đầu suy nghĩ biện pháp đối phó Huyết Linh, biện pháp này không phải rất tốt sao?

Không thể tưởng tượng được nhi tử luôn khinh suất vô tâm này của hắn lại có thể làm phụ hoàng của hắn tỉnh ngộ, Vân Ngự không khỏi một trận cười khổ, xem ra Vũ nhi ảnh hưởng thật sâu đối với hắn, chỉ cần liên quan tới Vũ nhi, cái đầu thông minh của hắn liền trở thành vô dụng.

Vân Ngự chính là nghĩ đến đem Huyết Linh cùng hết thảy những gì liên quan tới Huyết Linh cách Vũ nhi của hắn thật xa, còn Vu Tắc khi nghe Vân Tại Vũ đề nghị chính là nghĩ đến đem Huyết Linh cùng kẻ khống chế Huyết Linh cách ly thật xa, tuy rằng y không biết việc khống chế này có bị phụ thuộc vào khoảng cách không, thế nhưng vẫn nên thử xem, nếu thực sự việc khống chế chịu ảnh hưởng của khoảng cách, vậy giải quyết vấn đề này thực đơn giản, nhất là chủ thượng vừa mới nói, Huyết Linh đối với bọn y hoàn toàn không có địch ý, ngược lại hắn thực ghét kẻ đang khống chế hắn, như vậy, để Huyết Linh về phe Hưởng Hằng quốc không hẳn là không có khả năng, Hưởng Hằng quốc sẽ có một hậu thuẫn hùng mạnh.

Từ suy nghĩ của ba người có thể thấy, Vu Tắc cùng Vân Tại Vũ lo lắng xuất phát từ Huyết Linh, còn Vân Ngự lại lo lắng xuất phát từ Vân Vũ Trạch, bởi vậy có thể thấy Vân Ngự sớm đã đặt Vân Vũ Trạch lên hàng đầu, Hưởng Hằng quốc cùng con dân Hưởng Hằng vô pháp có thể cùng đứng ngang hàng với Vân Vũ Trạch trong lòng hắn, về phần Vân Vũ Trạch, nó không suy nghĩ phức tạp như ba người kia, nó chính là suy nghĩ xem biện pháp này hiệu quả đến đâu.

“Tuy rằng ta không thể xác định được biện pháp này liệu có khả dĩ hay không, nhưng cũng có thể thử một lần.” Vân Vũ Trạch nhìn Vân Ngự đang trầm tư suy nghĩ nói, nó biết mấu chốt chính là phụ hoàng, chỉ cần phụ hoàng đồng ý, thì việc dụ hàng Huyết Linh liền có thể, nếu phụ hoàng không đồng ý, từ đó có thể nhìn ra quyết tâm diệt Huyết Linh của phụ hoàng rất cao.

“Được, vậy liền thử một lần, chẳng qua, phụ hoàng có điều kiện, Vũ nhi phải đáp ứng”. Nhìn thấy đôi mắt lộ ra khát vọng, dung nhan tuyệt mĩ tràn đầy hi vọng, thì dù tâm Vân Ngự có cứng rắn tới đâu tại một khắc này cũng liền nhu hòa như nước, khát vọng kia của Vũ nhi hắn không thể cự tuyệt!

“Điều kiện gì?” Thấy phụ hoàng đã đáp ứng, Vân Vũ Trạch lộ ra nụ cười tuyệt mĩ, giờ khắc này, nụ cười xinh đẹp nhất thế gian mạnh mẽ tiến vào trong tâm của hắn, Vân Ngự phát hiện, hắn đã quyết định đúng, bởi vì nếu hắn đưa ra quyết định ngược lại, hắn sẽ không được nhìn thấy nụ cười kia, hơn nữa còn khiến cho bảo bối của hắn không vui, mặc dù Vũ nhi của hắn sẽ không trách cứ hắn, thế nhưng hắn không muốn lưu lại trong lòng Vũ nhi ấn tượng xấu dù chỉ một chút xíu.

“Vũ nhi đáp ứng phụ hoàng, về sau sẽ không gặp Huyết Linh, cũng không mang tâm thạch bị phong ấn kia bên người, chỉ cần Vũ nhi đáp ứng phụ hoàng, vậy phụ hoàng liền đáp ứng ngươi ”. Vân Ngự kiên định nói, hắn không thể không kiên quyết vì chỉ có như vậy hắn mới có thể an tâm.

“Vì sao?” Vân Vũ Trạch có chút khó hiểu nhìn phụ hoàng của nó, phụ hoàng không muốn nó đem trái tim của Huyết Oa bên mình nó còn có thể lí giải, thế nhưng tại sao phụ hoàng không muốn nó gặp Huyết Linh?

“Vũ nhi không tin phụ hoàng sao? Nếu Vũ nhi tin tưởng phụ hoàng liền đáp ứng đi, phụ hoàng chính là vì Vũ nhi.” Vân Ngự nhìn khuôn mặt mà hắn đã nhìn suốt mười năm qua vẫn không thấy đủ, đôi mắt nhìn sâu vào đôi mắt to đen kia, hắn tin tưởng Vũ nhi của hắn sẽ minh bạch.

“Được”. Thấy lo lắng hiện lên trong mắt phụ hoàng, cái loại lo lắng này nó chưa từng thấy qua ở phụ hoàng, từ khi nào mà đôi mắt phụ hoàng lại trở nên thiếu tự tin và bất an đến thế? Là bởi vì nó sao? Là nó làm cho phụ hoàng lo lắng, nó thật vô dụng, luôn làm cho phụ hoàng lo lắng. Nếu….nếu nó có thể mạnh giống phụ hoàng, hoặc là mạnh hơn phụ hoàng, phụ hoàng sẽ không phải lo lắng cho nó nữa, hơn nữa nó còn có thể bảo hộ phụ hoàng của nó.

Mặc kệ thế nào, Huyết Linh cũng có cơ hội tồn tại, cho dù Huyết Linh có cường đại, hắn dù sao cũng chỉ là một người, nếu phụ hoàng cùng nó liên thủ chắc chắn sẽ bắt được Huyết Linh, dù sao phụ hoàng cũng là quân chủ Hưởng Hằng quốc, đứng đầu tứ đại cường quốc, phụ hoàng có lực lượng của cả một quốc gia a, một người sao có thể chống lại lực lượng của cả quốc gia?

“Phụ hoàng? Tại sao? Chẳng lẽ Huyết Linh kia sẽ làm hại Tiểu Vũ sao?” Thấy Vân Vũ Trạch đáp ứng phụ hoàng, Vân Tại Vũ có chút khó hiểu tại sao phụ hoàng lại nói thế, tâm thạch phong ấn kia là trái tim của Huyết Oa, phụ hoàng không cho Vân Vũ Trạch tiếp xúc, chẳng lẽ là vì sợ cỗ lực lượng hắc ám bị phong ấn trong đó làm hại Vân Vũ Trạch sao? Phụ hoàng sợ hãi, Vân Tại Vũ hắn nhìn ra được, chính là hắn không hiểu một người cường đại như phụ hoàng vì sao lại sợ hãi, tuy rằng hắn mơ hồ cảm giác được cái loại sợ hãi này có liên quan tới Vân Vũ Trạch, thế nhưng vẫn không lí giải được, tâm thạch kia vốn là tim của Huyết Oa, lúc đó chẳng phải đã bị phong ấn rồi sao? Mà Huyết Linh, theo như khẩu khí lúc nãy của phụ hoàng cùng Tiểu Vũ, thì Huyết Linh cũng là một kẻ thiện lương, đơn thuần, vì sao phụ hoàng không cho Tiểu Vũ gặp lại? Chẳng lẽ Tiểu Vũ thực sự có bí mật gì sao? Chẳng lẽ Huyết Oa cùng Tiểu Vũ có mối quan hệ?

“Huyết Linh sẽ không thương tổn ta.” Nghe được nghi vấn của Vân Tại Vũ, Vân Vũ Trạch theo bản năng nói, không hiểu vì sao nó cảm thấy Huyết Linh sẽ không thương tổn nó, loại cảm giác này thật kì quái, thậm chí nó còn không có chút căn cứ, cảm giác đột nhiên toát ra, thật là khó hiểu, giờ khắc này nó đột nhiên phát hiện có lẽ phụ hoàng không cho nó tiếp xúc cùng Huyết Linh là đúng, có lẽ phụ hoàng đã nhìn ra điều gì, mặc dù không cho nó gặp Huyết Linh, lòng nó có chút không muốn, có điều từ sự tin tưởng của nó vào phụ hoàng, Vân Vũ Trạch lựa chọn nghe ý kiến của phụ hoàng, dù sao người yêu cầu nó làm như vậy chẳng phải là phụ hoàng mà nó để ý nhất đó sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.