Huyết Oa Oa | Con Búp Bê Đẫm Máu

Chương 35: Chương 35: Đi Đâu Chơi?




CHƯƠNG 35: ĐI ĐÂU CHƠI?

“Nơi này?” Vân Vũ Trạch nhìn quanh quất, cuối cùng nghi hoặc hỏi.

Nó thật không hiểu tại sao Vân Tại Vũ không đi đằng cổng chính mà lại dắt nó ra góc này.

Cũng không phải tới đình viện này thì không hay, đình viện này rất đẹp, có rất nhiều loài hoa vô cùng xinh đẹp, nó tưởng Vân Tại Vũ là muốn dắt nó ra đình viện chơi, nhưng không, Vân Tại Vũ dắt nó đi quá đình viện một chút, sau đó dắt nó tới góc này. Tại đây có một cái cửa rất nhỏ, rất thấp, Vân Tại Vũ chỉ vào cánh cửa nhỏ đó và báo cho nó biết bọn họ sẽ theo cánh cửa này để đi ra ngoài.

“Đúng vậy, chính là nơi này”. Vân Tại Vũ nhìn biểu tình nghi hoặc trên mặt tiểu mĩ nhân, mặc dù ngón tay vẫn như cũ chỉ vào cánh cửa, giọng nói lại vô cùng khẳng định, nhưng khuôn mặt nhỏ xinh xinh đã hơi ửng hồng.

Vân Tại Vũ vẫn tự an ủi trong lòng là không sao, nhưng nhìn thái độ của Vân Vũ Trạch vẫn cảm thấy có chút xấu hổ.

Tiểu Vũ Trạch sao có thể giống tục nhân bọn hắn đi cửa sau chớ, nhưng nếu không đi cửa sau thì phải làm thế nào? Chẳng lẽ lại đi cửa chính? Sao được chứ! Hay là trèo tường? Vân Tại Vũ nuốt nước bọn ngẩng đầu nhìn bức tường, tuy rằng hắn khinh công không tồi, nhưng tường này khá là cao, hơn nữa không chỉ có mình hắn, còn tiểu mĩ nhân nữa.

“Ồ”. Vân Vũ Trạch trả lời, ngữ khí vẫn vô cùng bình thản, nhưng ánh mắt khó hiểu hết nhìn Vân Tại Vũ lại dời sang nhìn cái cửa nhỏ kia.

Tại hoa viên tươi đẹp này hiện tại họa nên một bức tranh vô thanh, vô tức: bầu trời chưa sáng hẳn, gió thổi nhè nhẹ làm cây cỏ lay lất phất,màu xanh của lá cùng muôn sắc hoa hòa quyện, trong khung cảnh đó, nổi lên ba cái dáng nho nhỏ, trong đó có một cái dáng nhỏ nhất, có khuôn mặt tuyệt sắc trần gian, hai dáng người còn lại đang hướng tới cái người xinh đẹp này như đang đợi cái gì, tiểu mĩ nhân tuyệt trần kia mắt hết nhìn tường cao lại nhìn tới cái cửa hậu, thần tình lộ ra chút hứng thú, thật không biết đang suy nghĩ cái gì.

Trước kia khi đi đâu toàn là bay qua bay lại, nó cho tới bây giờ chưa từng chui qua cái cửa nào nhỏ như vậy, cũng thật thú vị a!

“Lục hoàng đệ?” Vân Tại Vũ thấy Vân Vũ Trạch dời ánh mắt khỏi người mình liền thở phào nhẹ nhõm, miệng nhẹ nhẹ gọi Vân Vũ Trạch lúc đó đang ngẩn người ra, trong bụng thấy hơi hối hận vì đã định rủ bé chui qua cửa dành cho chó để ra ngoài.

(Giải thích cái chỗ này một chút ạ ,theo như ý hiểu của tớ thì cái cửa này không phải là được xây dựng dành riêng cho chó đi ra đi vào giống như các bạn thấy ở các nước phương tây đâu ạ, cái cửa này thực ra là một lỗ hổng ở một góc tường, có thể là do chó đào ra, thế nhưng bé Tại thấy gọi đây là cái lỗ hổng, hay lỗ chó thì …khi chui ra chui vào mất mặt quá nên bé ấy mới gọi cái lỗ này là cửa hậu cho nó sang ạ !Sặc!)

“Ưmm?” Vân Vũ Trạch cũng không thèm để ý tới tiếng gọi của Ngũ hoàng huynh, nó chính là đang nghĩ, làm thế nào để đi qua cái cửa nhỏ này? Có lẽ là phải bò?

Nghĩ vậy, Vân Vũ Trạch liền không chút do dự, ngồi xổm xuống, đoạn cúi đầu chui qua cái cửa, khiến cho Vân Tại Vũ cùng Tiểu Thạch Đầu trợn tròn mắt kinh ngạc.

“Ngạch?” Vân Tại Vũ choáng váng nhìn cái lỗ hổng, ngây ngốc tại chỗ.

“Điện hạ…” Tiểu Thạch Đầu khẽ đẩy tiểu chủ nhân của mình một chút, bụng thầm nghĩ, người ta là Lục điện hạ, vậy mà người ta chui qua không chút so đo, tiểu chủ nhà mình lại đứng đây so đo cái gì.

“A? Ồ! ” Vân Tại Vũ nhìn Tiểu Thạch Đầu ngẩn người một chút, rồi nhớ ra giờ không phải là lúc ngẩn ngơ, nếu không mau, cung nữ của tiểu đệ sẽ tới, sẽ khó lòng trốn đi được.

Không nghĩ ngợi nhiều nữa, Vân Tại Vũ vội cúi người bò qua, bộ dạng chả khác gì cẩu đi! (hix, câu này thật chả biết dùng từ hoa mĩ nào để thay )thế….

Đây là đâu?

Sau khi chui ra ngoài, Vân Vũ Trạch nhìn bốn phía đánh giá, trong lòng nghi hoặc không thôi.

Lúc này Vân Vũ Trạch đang đứng trong một tiểu đình viện, nhỏ hơn đình viện trong Ngự Long cung một chút, tuy nhiên cảnh vật xung quanh rất hoang vu, tựa như lâu rồi không có người lui tới.

“Đây là đâu?” Không quay đầu lại nhìn Vân Tại Vũ vừa mới chui ra từ cái cửa hậu, Vân Vũ Trạch cất tiếng hỏi, nơi này không khí thật tươi mát.

“Di? Ngươi không biết? Đây chính là Vũ Miên cung, là nơi trước đây ngươi từng ở mà?” Vân Tại Vũ kinh ngạc trả lời, đoạn nhớ ra trước kia Vân Vũ Trạch khi ở tại đây vẫn là hôn mê không tỉnh, liền không cảm thấy kì lạ nữa.

“Bất quá, ngươi không biết điều này cũng không có gì lạ, ngươi từng mê man lâu như vậy, căn bản là không biết sự tình xung quanh”. Vân Tại Vũ cười cười nói, rồi lại ra dáng một tiểu đại nhân:

“Để hoàng huynh ta dẫn đường cho đệ”. Vân Tại Vũ đắc ý bước lên trước, thuận tay nắm lấy tay của Vân Vũ Trạch.

“Hoàng huynh”. Bị Vân Tại Vũ nắm lấy tay,Vân Vũ Trạch hơi nhíu đôi mày thanh tú, Vân Vũ Trạch ngoại trừ phụ hoàng thì chưa từng tiếp xúc với người nào thân mật như vậy, cho nên nó cảm thấy không được tự nhiên, liền vặn vẹo cánh tay một chút để rút bàn tay ra khỏi bản tay của Vân Tại Vũ đang nắm lấy tay nó.

“Ngạch? Làm sao vậy?” Vân Tại Vũ nhìn xuống tay mình, trong lòng chợt dâng lên cảm giác mất mát, ánh mắt lộ ra vẻ bi ai.

Chẳng lẽ, trong hoàng cung, ngay cả chút tình cảm thân ái cũng không thể có sao? Chẳng lẽ ngay cả một đệ đệ đáng yêu và đơn thuần như Vân Vũ Trạch cũng như các hoàng huynh khác, không có chút tình cảm huynh đệ gì với hắn?

“Ta…không có thói quen”. Nhìn thấy đôi mắt Vân Tại Vũ lộ ra thần sắc bi ai, mất mát, Vân Vũ Trạch chợt cảm thấy áy náy, liền giải thích.

“A? Không có thói quen?” Không có thói quen, vậy có nghĩa là không phải ghét hắn, không thể cùng hắn biểu lộ tình cảm, chỉ là không quen tiếp xúc thân mật với người khác mà thôi. Ha ha, hắn biết mà, trong hoàng cung này hoàn toàn không như mẫu phi của hắn nói rằng sẽ không hề có cái gì gọi là tình cảm chân thật, đến ngay cả phụ hoàng của hắn cũng không có, không đúng như thế, chẳng phải hoàng đệ Vân Vũ Trạch của hắn chính là ví dụ sao, chính hắn đã nhìn thấy bộ dạng tràn đầy sủng ái của phụ hoàng, tuy rằng không phải dành cho nó mà dành cho Vân Vũ Trạch.

“Không sao, không sao, chúng ta đi thôi”. Quả đúng là tiểu hài tử, cảm xúc thoáng đến rồi cũng qua mau, Vân Tại Vũ lập tức quên sạch sẽ những cảm xúc không vui lúc nãy, lại lập tức hưng phấn chạy lên trước, có điều giờ đây hắn không nắm tay Vân Vũ Trạch nữa.

“Ân”. Vân Vũ Trạch nhìn thấy Vân Tại Vũ đang thẳng phía trước chạy tới, liền bắt chước chạy theo một cách khoái hoạt, vô lo vô nghĩ, chân đạp lên thảm cỏ xanh mượt, đuổi theo Vân Tại Vũ.

“Ai!” Tiểu Thạch Đầu đi đằng sau liền thở dài, bất đắc dĩ đi theo hai tiểu điện hạ.

…..

“Vân Vũ Trạch, ngươi muốn đi đâu chơi?” Vân Tại Vũ dẫn Vân Vũ Trạch dạo một vòng quanh Vũ Miên cung, sau đó gương mặt nhỏ nhắn có chút ửng đỏ, ngượng ngùng hỏi Vân Vũ Trạch. Hắn tới bây giờ mới phát hiện mình cũng biết rất ít nơi, trừ bỏ Vũ Miên cung là nơi hắn thường xuyên lui tới, chỉ có cung của mẫu phi là Vũ Điệp cung, tiếp đến là nơi nó vô cùng chán ghét chính là lớp học, ngoài ra thì không có nơi nào khác.

“…” Đi đâu? Ngự Hoa Viên? Không thích, lần trước tại đó đã gặp một kẻ đáng ghét, không tới đó đâu, nhưng ngoài Ngự Hoa viên, nó cũng không biết chỗ nào khác a.

“Không biết”. Vân Vũ Trạch rành mạch trả lời.

“Ngạch…” Vậy tới đâu bây giờ? Tới lớp học ư? Không được, ngộ nhỡ bị thái phó bắt được thì nguy, khẳng định sẽ bị giáo huấn.

Vậy thì đầu còn chỗ nào để đi ngoài Vũ Điệp cung?

Không nên, không nên, ngộ nhỡ mẫu phi gặp nó, thấy nó trốn học, chắc chắn sẽ rất tức giận.

Ai! Vậy đi đâu?

Hay là…..

Hắc hắc, hắn chưa từng ra khỏi hoàng cung, không biết bên ngoài đó có gì hay để chơi không?“Vũ Trạch, ngươi có nghĩ là….” Vân Tại Vũ đôi mắt linh động đảo một vòng, ghé vào tai Vân Vũ Trạch nói nhỏ…

“Tuyết, thật là lạ, bình thường giờ này tiểu điện hạ hẳn đã tỉnh, vậy sao hôm nay lại không thấy động tĩnh gì?”

Tại cửa điện bên ngoài tẩm cung của Ngự Long cung, hai cung nữ đứng trước cửa điện nhỏ giọng nói.

“Ta sao biết được, có thể do buổi sáng điện hạ dậy hơi sớm, nên bây giờ mới ngủ lại được”. Tuyết nghĩ một lúc đáp lại.

“Nói vậy cũng đúng”. Hai nàng đều biết sáng nay điện hạ thức dậy sớm, sau đó Hoàng thượng bắt điện hạ ngủ thêm chút nữa, điện hạ nghe lời liền nằm xuống nhưng không có ngủ, có thể tới bây giờ mới ngủ tiếp.

Chính là….

Không hiểu sao Nguyệt cảm giác trong lòng không yên, rất nóng ruột.

“Tuyết, ta cảm thấy có chút bất an”. Nguyết đưa tay vỗ vỗ ngực mình nói.

“Bất an? Đang bình thường sao lại bất an? Bất an về cái gì?”

“Ha hả..” Sao biết được, chỉ biết là tổng thể không tốt lắm.

Ân, có thể do nàng tối qua mất ngủ nên hiện tại tinh thần không tốt lắm.

Nghĩ một lúc, Nguyệt tự nhủ có thể do tinh thần của mình không tốt nên mới vậy, liền không nghĩ ngợi nhiều nữa…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.