Huyết Oa Oa | Con Búp Bê Đẫm Máu

Chương 34: Chương 34: Kẻ Gian.




CHƯƠNG 34: KẺ GIAN.

“Phụ hoàng”.

Vân Vũ Trạch đang ngủ, chợt tỉnh dậy, giọng nói ngái ngủ vang lên, đôi mắt to mở ra nhìn xung quanh, biểu tình trông thật đáng yêu.

“Vũ nhi đã dậy?” Đương mặc y phục, Vân Ngự xoay người, ôn nhu nhìn về phía long sàng, thấy bé đang từ từ ngồi dậy, Vân Ngự liền nhanh chóng đi tới long sàng.

“Ưmmm.., phụ hoàng chuẩn bị thượng triều?” Đôi bàn tay nhỏ nhắn, mũm mĩm nắm lại thành một nắm tay tròn trắng, xinh xinh, đưa lên dụi dụi đôi mắt còn đương ngái ngủ, để có thể nhìn phụ hoàng rõ hơn.

“Ân ”. Nhìn hành động đáng yêu này của bé, Vân Ngự phì cười, nhẹ nhàng nắm đôi tay nhỏ của bé, kéo xuống dưới, không cho bé dụi mắt nữa.“Phụ hoàng?” Bất mãn kêu lên, Vân Vũ Trạch cảm thấy hai mắt của mình vẫn còn hơi nhòe nhòe, thất muốn đưa tay lên dụi tiếp, đáng tiếc hai tay lúc này lại bị phụ hoàng giữ lấy, nên chỉ có nghi hoặc nhìn phụ hoàng.

“Không được dụi, làm mắt đỏ lên rồi kìa, Vũ nhi ngủ tiếp đi”. Vân Ngự nắm lấy bả vai Vân Vũ Trạch, ấn xuống giường, đưa bé quay trở lại trong chăn ấm, động tác mạnh mẽ mà không mất đi sự ôn nhu.

“Ân”. Vân Ngự kéo chăn đắp cho Vân Vũ Trạch, Vân Vũ Trạch giương đôi mắt to tròn linh động nhìn Vân Ngự, vẻ như chịu ủy khuất, như là kháng nghị sự bá đạo của phụ hoàng.

“Được rồi, tiểu bảo bối ngoan, bây giờ hãy còn sớm, hãy ngủ thêm chút nữa đi, được không?”. Vân Ngự bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt ủy khuất của Vân Vũ Trạch, liền dịu giọng vỗ về.

“Hảo.” Nó đã tỉnh rồi, sẽ không ngủ lại nữa. Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Vân Vũ Trạch không muốn làm phụ hoàng mất hứng nên không nói ra.

“ Ngoan, phụ hoàng thượng triều trở về sẽ chơi cùng Vũ nhi”. Nói xong Vân Ngự cúi xuống hôn lên má Vân Vũ Trạch, rồi cùng Tiểu Thuận Tử ra khỏi tẩm cung.

Tuyết cùng Nguyệt sau khi Vân Ngự đi ra khỏi tẩm cung cũng liền đi chuẩn bị đồ ăn sáng cho Vân Vũ Trạch, khiến trong tẩm cung chỉ còn lại mình Vân Vũ Trạch nằm tại long sàng.

……

“Điện hạ… người xác định?”

“Bản điện hạ phi thường xác định”.

“Nhưng điện hạ, giờ trời còn chưa sáng hẳn, cũng không biết…”

“Hắc hắckhông cần phải lo, bản điện hạ đã căn đúng thời gian, tuyệt đối không sai”.

“Nhưng…”

“Không nhưng nhị gì hết, ngươi không tin bản điện hạ sao?”

“Không có, tuyệt đối không có. Nhưng mà điện hạ, việcnày không tốt lắm đâu, nếu như để Hoàng Thượng biết, không biết sẽ xử phạt điện hạ như thế nào đâu”.

“Yên tâm, tuyệt đối sẽ không sao”.

“Tại sao?”

“Ngu đần, việc này có cả Lục hoàng đệ tham dự, Hoàng thượng tuyệt đối sẽ không xử phạt Lục đệ đệ”.

“A? Lục điện hạ liệu có thể tham gia?”

“Hừ, nói chuyện với ngươi thật chán, động tác nhanh lên”.

Tại Ngự Long cung vốn giờ này im ắng, trong một góc nhỏ bỗng vang lên hai giọng nói giòn vang của trẻ con, một giọng nói ngữ khí rất là bất đắc dĩ, một giọng nói thì vô cùng bá đạo, ngang ngược, tuy hai giọng nói đã cố gắng hạ thấp âm lượng, nhưng tại nơi thanh tĩnh vắng vẻ này, tiếng nói dường như to hơn và vang xa hơn.

Trời đã dần sáng, ánh sáng nhè nhẹ chiếu vào khoảng hành lang rộng, có hai kẻ lén lút vừa đi vừa núp, rón rén bước, cái đầu ngó nghiêng quan sát chung quanh.

Cuối cùng, nhận thấy xung quanh không có người, hai người bọn họ vội vã chạy nhanh tới nơi dự định sẽ tới.

Bọn họ bước đi rất khẽ, trên cơ bản là hoàn toàn không tạo ra tiếng động, tốc độ của hai người cũng khá nhanh, cho thấy cả hai người bọn họ đều có luyện võ công, nhất là cái người nhỏ hơn đang chạy phía trước, nhìn thoáng cũng biết là đang sử dụng khinh công, vì vậy đã bỏ xa kẻ chạy theo phía sau.

“Điện hạ, người từ từ thôi, chờ nô tài với”. Bị bỏ lại phía sau, y liền bất đắc dĩ kêu lên, nhưng vì đang lén lút lẻn vào Ngự Long cung nên âm lượng cũng cố gắng hạ bớt.

Tuy nhiên, cái kẻ vừa được gọi là điện hạ kia vẫn không giảm tốc độ, vẫn tiếp tục chạy, hắn biết thời gian không có nhiều.

“Điện hạ”.

Cuối cùng kẻ chạy theo sau cũng đuổi kịp, đương nhiên không phải do đột nhiên hắn phát huy được nội lực mà tốc độ gia tăng, đơn giản bởi vì cái kẻ chạy trước đã dừng lại.

“Hư..” Quay đầu liếc mắt kẻ vừa chạy tới, đứa nhỏ lại tiếp tục quan sát phía trước .

“Hô…” Sauk hi quan sát một lúc, đứa nhỏ thở phào nhẹ nhõm, đoạn ung dung đứng dậy, thong thả bước đi.

“Ngươi ở đây canh chừng”.

“Khấu khấu” (tiếng mở cửa).

“Kịch”.

Đứa nhỏ tựa như một tiểu công tử phong nhã, thong dong bước vào trong điện, theo sau chính là tiểu thái giám hầu cận.“Ngũ hoàng huynh”.

Ngay khi đứa nhỏ vừa bước vào hẳn trong tẩm cung, một âm thanh bình thản vang lên khiến hắn giật mình, tim đập thình thịch.

Vân Vũ Trạch đang ngồi bó gối, trên người mặc một cái áo ngủ mềm mại, ngồi trên giường nhìn Vân Tại Vũ đẩy cửa bước vào, vẻ mặt không hiện lên bất cứ biểu tình gì.

“Lục hoàng đệ, ra ngươi đã dậy rồi, hoàng huynh cũng đang định tới gọi ngươi dậy”. Nhìn thấy người vừa nói là Lục đệ đệ đơn thuần đáng yêu của mình, Vân Tại Vũ thở phào nhẹ nhõm đưa bàn tay nhỏ xinh xoa xoa lên ngực mình, cười hì hì nói.

“Ân, tỉnh, ngủ không được”. Vân Vũ Trạch trả lời.

Nguyên lai, khi Vân Ngự đi rồi, Vân Vũ Trạch tuy nằm nhưng không ngủ được, nhưng nó rất nghe lời phụ hoàng, liền nằm lại trên giường nhắm mắt, cũng không định ngồi dậy, chỉ là vừa nãy, Vân Vũ Trạch cảm nhận được có hai hơi thở đang tới gần nơi này, trong đó có một hơi thở là của Ngũ hoàng huynh đã từng gặp qua một lần, bởi vậy nó liền xuống giường, quả nhiên, chỉ chốc lát sau, Vân Tại Vũ đẩy cửa bước vào.

“Nếu đã tỉnh, vậy…” Vân Tại Vũ đôi mắt mở to linh động dòm khắp xung quanh, đoạn chạy nhanh tới chỗ Vân Vũ Trạch, ghé sát tai bé thì thầm:

“Hoàng đệ, chúng tar a ngoài kia chơi được không?”“Đi ra ngoài chơi?” Vân Vũ Trạch giọng nói vang lên rõ ràng, không giống với Vân Tại Vũ thanh âm lén lút phấp phỏng.

“Nhưng Tiểu Tĩnh và Lục Nhu không có ở đây”. Vân Vũ Trạch nghe thấy đi ra ngoài chơi, trong lòng cũng rất cao hứng, nhưng nhớ ra rằng Tiểu Tĩnh và Lục Nhu đều không có ở đây đành phải trả lời như vậy.

“Không quan hệ a, có ta là được rồi”. Chính là mấy nàng đó không ở đây mới tốt, nếu các nàng có mặt ở đây, sao hắn có thể mang hoàng đệ đáng yêu của hắn ra ngoài chơi được? Mặc kệ, hôm nay nhất định phải mang tiểu mĩ nhân này ra ngoài đi dạo một vòng.

“A? Phụ hoàng nói rằng đi đâu đều phải có các nàng đi theo”. Vân Vũ Trạch nhớ rõ lần trước trong mảnh rừng nhỏ kia, phụ hoàng đã dặn nó.

“Aicó các nàng đi theo, đi chơi sẽ không vui đâu, không sao đâu, đã có ta rồi, lại còn có cả Tiểu Thạch Đầu đi theo nữa”. Không phải đi chơi sẽ không vui mà là sẽ không được đi chơi, hắc hắc…

“Có thể chứ?” Vân Vũ Trạch nghi ngờ hỏi lại, nếu phụ hoàng sinh khí thì sao? (sinh khí tức là tức giận đó).

“Ta khẳng định là có thể, đi thôi”. Nhìn thấy Vân Vũ Trạch có vẻ do dự, Vân Tại Vũ liền cam đoan.

Nực cười, hắn bất chấp nguy cơ bị phát hiện, còn bỏ cả tôn nghiêm của một điện hạ, chui qua lối đi của chó, lẻn vào Ngự Long cung (sặc!, pó tay em ý ), tất cả vì muốn đưa hoàng đệ được phụ hoàng cất giấu trong vỏ ốc, “giam lỏng” trong Ngự Long cung này ra ngoài chơi, sao có thể chấp nhận kế hoạch thất bạ được chứ.

Đương nhiên, cái quan trọng chính là Vân Tại Vũ muốn cho các hoàng huynh của hắn thấy, hắn đi với tiểu mĩ nhân nhất nhì thiên hạ này,khiến cho bọn họ hâm mộ hắn.

“Kia…được rồi”. Nghĩ một lúc, Vân Vũ Trạch gật gật đầu đồng ý.

Nó đơn thuần nghĩ rằng, ý phụ hoàng là muốn nó ra ngoài phải đi cùng với người khác, Ngũ hoàng huynh cũng là người, đi cùng với hắn, phụ hoàng sẽ không tức giận, hơn nữa, nó cũng không ngủ được, nó muốn ra ngoài chơi.

Vân Tại Vũ hưng phấn, cầm quần áo của Vân Vũ Trạch mang tới, nghĩ muốn giúp Vân Vũ Trạch mau thay đồ, tuy nhiên…

“ Không đúng…… như vậy, cũng không đúng. ân, như vậy…… vẫn là không đúng”.

Loay hoay một lúc vẫn không xong, Vân Tại Vũ nhìn Vân Vũ Trạch vẫn đang bình thản đứng đó, hỏi:

“Ta hỏi Lục hoàng đệ nha, ….ngươi có biết tự mặc đồ không?” Vân Tại Vũ cẩn thận hỏi lại, hắn cho tới bây giờ cũng đâu có tự mình mặc quần áo bao giờ, nên đâu có biết mặc như thế nào.

“Không biết”. Vân Vũ Trạch rành mạch trả lời, mặt hoàn toàn không có chút gì biểu lộ của sự xấu hổ.

“Tiểu Thạch, vào đây”. Đang không biết giải quyết thế nào, Vân Tại Vũ đột nhiên nhớ ra Tiểu Thạch đang đứng ở bên ngoài, liền gọi y vào, thời gian cũng không còn nhiều, căn cứ như hắn ước chừng, có lẽ thị nữ hầu hạ Vân Vũ Trạch cũng sắp tới đây, phải nhanh hơn mới được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.