Huyết Oa Oa | Con Búp Bê Đẫm Máu

Chương 33: Chương 33: Vân Tại Vũ .




CHƯƠNG 33: VÂN TẠI VŨ .

“Các ngươi đang làm cái gì?”

“A!…”

Bên ngoài Ngự Long cung, dưới một tán đại thụ, hai bóng người đang dùng dằng bàn bạc.

Trong hai đứa nhỏ, có một đứa nhỏ mặc áo bào cao quý của hoàng tử, đầu hơi ngẩng lên, đôi mắt to đen lay động nhìn vào bức tường cung điện, tiểu điện hạ này đang có ý định treo tường Ngự Long cung, lẻn vào chiêm ngưỡng dung nhan tiểu mĩ nhân xinh đẹp kia.

Kẻ còn lại, khuôn mặt thanh tú nho nhỏ, tràn đầy lo sợ, trong mắt ánh lên sự cầu xin, tựa như thật muốn mau chóng rời khỏi nơi này.

Thế nhưng giờ phút này, khi nghe thanh âm lạnh lùng kia vang lên, cả tiểu hoàng tử lẫn tên thái giám hầu cận thần tình vô cùng hoảng sợ, tựa hồ như đã nhận ra chủ nhân thanh âm lạnh lẽo đó là ai.

Đây là…

Phụ hoàng?!

Hoàng thượng?!

Hai người nhanh chóng trao đổi ánh mắt, tâm tư có chút hỗn loạn.

Xong rồi!

“Phụ hoàng…Nhi thần khấu kiến phụ hoàng”. Đứa nhỏ vội vã cúi đầu lên tiếng, dáng vẻ dường như rất lo lắng hoang mang.

Không phải giờ này phụ hoàng thường ở Ngự Thư phòng sao? Sao tự nhiên lại xuất hiện ở đây?

“Nô tài khấu kiến Hoàng Thượng, nô tài khấu kiến Vương gia”. Thiếu niên mặc trang phục thái giám có vẻ trấn định hơn chủ tử của y, nên phát hiện đi theo Hoàng thượng lúc này còn có Vương gia .

“Hì hì, ta nói Ngũ hoàng chất nha, sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đây chơi thế này?” Vân Tinh ánh mắt tràn đầy hứng thú, mở miệng trêu chọc tiểu chất của mình. (chất:cháu).

“A?….Hoàng thúc?” Tiểu nam hài khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chút ửng hồng, đầu hơi cúi xuống vì ngượng ngùng, lúc nãy hắn không nhận thấy hoàng thúc cùng đi với phụ hoàng, haizzz, uổng danh hắn là một hoàng tử hào hoa phong nhã, vậy mà vừa thấy phụ hoàng, hồn vía đã bay sạch.

“Các ngươi đứng đây làm gì? ” Nhìn thấy Ngũ hoàng nhi Vân Tại Vũ, Vân Ngự sắc mặt vẫn không đổi, lạnh lùng hỏi.

Giờ này đáng lẽ phải ngồi ở trên lớp, vậy mà dám trốn học ,chạy tới đây. Không những thế còn định trèo tường lẻn vào Ngự Long cung, đứa nhỏ này lá gan thật lớn, xem ra cách giáo dục của hắn có vấn đề, nếu không sao các hoàng nhi đều muốn trốn học?

“Phụ hoàng…nhi thần…nhi thần là muốn tới thăm Lục hoàng đệ”. Vân Tại Vũ lấy can đảm nói ra nguyên nhân.

Quả thật là do bất đắc dĩ, hắn cũng đâu muốn trốn học, nhưng chỉ có tầm giờ này phụ hoàng mới không ở trong Ngự Long cung, cho nên hắn mới chọn thời điểm này tới đây, bình thường phụ hoàng đâu để cho ai gặp Lục hoàng đệ đâu.

Hắn cũng không phải là hôm nay mới có ý định tới xem Lục hoàng đệ, trong cung bàn tán rất nhiều chuyện của Lục hoàng đệ, hắn đã cố nhịn không đi xem, nhưng quả thật là bây giờ không thể nhịn được nữa, không thể đợi tới lễ chúc phúc của Lục hoàng đệ để gặp mặt, mới quyết định ngày hôm nay lẻn vào Ngự Long cung.

Hơn nữa, nghe nói Lục hoàng đệ sinh bệnh, hắn trước là muốn tới hỏi thăm một chút, sau là nhân tiện ngắm cho thỏa thuê, no mắt.

“Hắc hắc, thật là trùng hợp, bổn vương cũng đang định tới thăm Lục hoàng chất, Ngũ hoàng chất hay là cùng hoàng huynh và bổn vương tới thăm Lục hoàng chất đi, hoàng huynh, thấy thế có được không?” Vân Tinh nén cười nhìn tiểu quỷ Vân Tại Vũ, hắn còn không hiểu tính cách Ngũ hoàng chất của hắn sao, Vân Tại Vũ tuy còn nhỏ nhưng không biết học ai cái dạng phong lưu a. (ý là bé Tại nhi khá là háo sắc á ).

“Phụ hoàng?” Vân Tại Vũ vừa nghe hoàng thúc nói vậy, đầu vội ngẩng lên, đôi mắt to linh hoạt tràn đầy chờ mong nhìn phụ hoàng mà hắn vô cùng tôn kính và sợ hãi.

“Ân”. Vân Ngự có chút không muốn, nhưng sao hắn có thể mở miệng nói không thể? Huống hồ như vậy cũng không xấu, đối với nhưng hiểu biết của hắn về Ngũ hoàng nhi, hắn cũng rõ Ngũ hoàng nhi không có tính ghen ghét, cạnh tranh, kết bè kết đảng, để cho Ngũ hoàng nhi kết bạn với Vũ nhi không có gì không tốt, để Vũ nhi đỡ nhàm chán.

Nghĩ vậy, Vân Ngự liền đồng ý, đoạn đi đầu dẫn đoàn người tiến vào Ngự Long cung.

Hắc hắc

Vân Vũ Tại ngây ngô cười, đưa tay kéo thái giám của mình đi theo phụ hoàng,thật không ngờ có thể bước vào Ngự Long cung, nghĩ tới đây Vân Tại Vũ liền đưa ánh mắt vô cùng cảm kích nhìn về phía hoàng thúc khiến Vân Tinh không nhịn được cười.

Vân Tại Vũ chưa từng được bước vào Ngự Long cung, thế nhưng hôm nay lại hoàn toàn không mải ngắm Ngự Long cung hoa lệ và thanh lịch, tâm tư của hắn đổ dồn vào một suy nghĩ, đó là không biết Lục hoàng đệ của mình xinh đẹp tới cỡ nào, đáng yêu tới cỡ nào, khiến Vân Tại Vũ không khỏi nóng lòng muốn gặp, liền cảm thấy khó chịu khi Ngự Long cung quá to lớn xa hoa, khiến hắn đi mãi mà chưa tới được chỗ Lục đệ đệ.

Đi mãi, cuối cùng cũng tới được tẩm cung, Vân Tại Vũ không khỏi càng cảm thấy sốt ruột.

Lúc này, ngay khi cửa tẩm cung vừa mở ra, một cái bóng nho nhỏ chạy tới, hai tay đưa ra phía trước, miệng gọi“Phụ hoàng!”

“Vũ nhi.” Nhìn thấy Vân Vũ Trạch, Vân Ngự liền không đợi mấy người theo sau, vận khinh công một chút, bay thẳng tới phía trước mặt Vũ nhi, dịu dàng ôm lấy.

Hành động của Vân Ngự khiến Vân Tinh và Vân Tại Vũ ngạc nhiên mở to đôi mắt.

Có đúng là phụ hoàng của nó không đây? Nó quả thật có chút không tin, phụ hoàng thật không giống như bình thường.

Ngay đến Vân Tinh đã chứng kiến Vân Vũ Trạch cùng Vân Ngự lúc ở cùng với nhau, mà cũng không hỏi kinh ngạc, hoàng huynh của hắn hành động như vậy, không sợ những hoàng nhi khác sẽ ganh tị? Thật may người chứng kiến là Vân Tại Vũ, nếu không thì phiền toái lớn a.

“Phụ hoàng sao hôm nay lại về sớm vậy?” Vân Vũ Trạch thấy hôm nay phụ hoàng về sớm liền vô cùng vui vẻ, gặp phụ hoàng liền hỏi ngay, cũng không để ý tới có người lạ tới.

“Ân, hôm nay không có sự gì”. Vân Ngự bế Vân Vũ Trạch bước vào tẩm cung,đoạn ngồi xuống ghế, ôn nhu vuốt vuốt mái tóc mềm mượt của Vũ nhi, không để ý tới hai người phía sau.

“Trời, vài ngày không gặp, Tiểu Vũ Trạch sao lại gầy như vậy? ” Cùng Vân Tại Vũ bước vào tẩm cung, Vân Tinh nhìn Vũ nhi đang được Vân Ngự bế, cau mày hỏi.

Chậc chậc, khí sắc so với trước kia tuy có hơi kém, nhưng thần sắc lại có vẻ tốt lên nhiều.

“Hoàng thúc”. Nghe thấy Vân Tinh hỏi, Vân Vũ Trạch nhu thuận kêu lên, đôi mắt to đen nhìn Vân Tinh rồi chuyển sang nhìn Vân Tại Vũ.

“Đấy là Ngũ hoàng huynh của ngươi, Vân Tại Vũ ”. Nhìn theo ánh mắt của Vũ nhi, phát hiện ý hỏi trong ánh mắt Vân Vũ Trạch khi nhìn thấy Vân Tại Vũ, Vân Ngự liền đưa ra lời giải thích.

“Ồ”, nguyên lai cũng là hoàng nhi của phụ hoàng a.“Chào ngươi, Lục đệ đệ”. Nhanh chóng nhìn Vân Vũ Trạch đang nằm trong lòng của phụ hoàng, Vân Tại Vũ nước miếng mau chóng chảy ra, quả nhiên là, Văn danh bất như kiến diện a 1, đẹp quá, thật là đáng yêu, hắn chưa từng gặp người nào xinh đẹp như vậy, còn đẹp hơn mẫu phi rất nhiều, cả hoàng tỉ và hoàng muội cũng đều kém xa.

Chẳng qua, đứa nhỏ này có vẻ không vui khi gặp hắn, sao lại thế?

“Xin chào”. Vân Vũ Trạch đưa mắt đánh giá Vân Tại Vũ, quả thật Ngũ hoàng huynh không có giống với Tứ hoàng huynh, không khiến nó cảm thấy chán ghét, ngược lại còn cảm thấy thân thiết.

“Đông…đông…đông…”

Tiếng kêu phát ra thu hút sự chú ý của Vân Tại Vũ cùng Vân Vũ Trạch, Vân Vũ Trạch nhìn tới nơi phát ra tiếng động, nguyên lai từ chỗ Vân Tinh truyền tới.

“Tiểu Vũ Trạch, hoàng thúc lần này hồi cung hơi vội, không tìm được cái quà gì thật tốt, thứ này trên đường ta hồi cung, tiện tay mua, tặng cho ngươi, có thích không? ” Vân Tinh lắc lắc cái trống được làm rất tinh xảo trước mặt Vân Vũ Trạch, hỏi.

“Thích”. Vân Vũ Trạch vui vẻ nhận lấy chiếc trống nhỏ trên tay Vân Tinh, phấn khích lắc lắc, để tạo ra những âm thanh vui tai : “thùng …thùng….”

“Hoàng thúc, còn của ta đâu?” Thích thú nhìn chiếc trống trên tay Vân Vũ Trạch, Vân Tại Vũ chỉ chỉ ngón tay vào mũi mình hỏi.

“Ngươi a, không có”. Vân Tinh điệu bộ trêu chọc, nhìn Vân Tại Vũ, nói:

“Như thế nào? Trước đây bổn vương đã tặng cho ngươi rất nhiều quà rồi, đây là lần đầu tiên bổn vương tặng quà cho Tiểu Vũ Trạch”.

“Ồ, ra là như vậy a”, Vân Tại Vũ nghe vậy liền không thắc mắc nữa, rồi đột nhiên như nhớ ra cái gì liền vỗ “Pách” một cái vào trán mình, nói:

“Lục hoàng đệ, thật là xấu hổ a, Ngũ hoàng huynh quên mất, lần sau nhất định sẽ mang quà tới tặng Lục hoàng đệ, đảm bảo Lục hoàng đệ sẽ thích”.

“Hảo”. Nhìn Ngũ hoàng huynh cũng không to lớn hơn mình bao nhiêu, mà khẩu khí như đại nhân nói với một đứa nhỏ, Vân Vũ Trạch cũng gật đầu đáp ứng, trong lòng cũng cảm thấy thích thú, hơn nữa, người này cũng là hoàng nhi của phụ hoàng.

“Tốt lắm, gặp cũng đã gặp rồi, Ngũ hoàng nhi hãy đi lo việc của mình đi.” Ngữ khí có chút hờn giận, Vân Ngự hạ lệnh đuổi khách, Vân Ngự không thích có người lôi kéo sự chú ý của Vân Vũ Trạch , tuy rằng nhìn ngắm bộ dạng hứng thú của Vũ nhi là một dạng hưởng thụ, nhưng hắn không muốn cùng chia sẻ sự chú ý của Vũ nhi với nhiều người.

“A….”

“Vâng, phụ hoàng”. Nghe phụ hoàng nói thế, Vân Tại Vũ buột miệng a một tiếng, sau đó định thần lại, liền ngoan ngoan nghe lời.

“Ân ”. Vừa lòng với câu trả lời của Vân Tại Vũ, Vân Ngự lại tiếp tục dời chú ý về bảo bối đang ngồi trong lòng mình, vừa vặn thấy bé đang giương đôi mắt nghi hoặc nhìn mình, ý hỏi có phải là hắn đang tức giận?

Bé thật mẫn cảm quá! Nhưng hắn thật thích khi bé quan tâm mình như vậy

“Vậy, hoàng đệ, ta lần sau lại đến chơi với ngươi nha.” Lưu luyến không nỡ rời tuyệt sắc mĩ nhân nhất thiên hạ này, Vân Tại Vũ nói, chỉ hy vọng mĩ nhân đáp lại “Hảo”, vậy hắn có thể thường xuyên tới đây chơi với mĩ nhân đáng yêu này rồi, dù sao so với các hoàng huynh, thì hắn thích hoàng đệ đơn thuần, đáng yêu và vô cùng xinh đẹp này hơn.

“Ân”. Cảm thấy phụ hoàng có chút không vui, Vân Vũ Trạch chỉ ân một tiếng, không nói hỏi, làm Vân Tại Vũ hơi thất vọng.

“Vậy, phụ hoàng, hoàng thúc, Tại Vũ xin cáo lui”. Thật là, lại phải đi nghe lão nhân kia giảng mấy thứ thi thư buồn tẻ, chán ngán, thật là không công bằng, giá có thể như phụ hoàng, cả ngày được ôm tiểu mĩ nhân xinh đẹp này thì thật hạnh phúc a

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.