Huyết Oa Oa | Con Búp Bê Đẫm Máu

Chương 52: Chương 52: Tranh Luận.




CHƯƠNG 52: TRANH LUẬN.

Ánh trăng mềm mại như làn nước trải khắp mọi nơi trong hoàng cung, khiến màn đêm trở nên thật an bình yên ả.

Tại Ngự Long cung, Vân Ngự ôn nhu ôm Vân Vũ Trạch từ ngự trì bước ra, nhẹ nhàng dùng khăn lau khô người bé, bé rất buồn ngủ, đôi mắt đã díp lại.

“Phụ hoàng, Vũ nhi thật là buồn ngủ nga”. Vân Vũ Trạch ngáp một cái, thanh âm đã hơi mệt mỏi nói.

“Ân, phụ hoàng biết, Vũ nhi hãy đi ngủ đi”. Vân Ngự sủng nịch xoa xoa khuôn mặt Vân Vũ Trạch, khẩu khí ôn hòa nói.

“Tại sao Vũ nhi hôm nay lại mệt như vậy nhỉ.” Vân Vũ Trạch lại ngáp tiếp lần nữa.

Vân Vũ Trạch chưa từng cảm thấy buồn ngủ như ngày hôm nay, bình thường vào thời điểm này nó rất là có tinh thần, thật không hiểu tại sao hôm nay nó lại buồn ngủ tới vậy, đến mắt cũng không mở ra nổi.

“Bởi vì hôm nay Vũ nhi rất là mệt”. Vân Ngự buồn cười nói.

“Bình thường Vũ nhi sáng đâu có dậy sớm như hôm nay, mà hôm nay Vũ nhi đâu chỉ có dậy sớm thôi đâu, Vũ nhi còn học cùng với mấy lão sư, đương nhiên là sẽ cảm thấy rất mệt mỏi vì chưa kịp thích ứng”. Vân Ngự vừa giải thích vừa bế Vân Vũ Trạch ra khỏi nhà tắm.

Quả thật trước giờ Vân Vũ Trạch chưa từng phải học tập, hôm nay là lần đầu tiên nó tiếp xúc với việc này, không những vậy, tay chân cơ thể lại còn phải hoạt động, đầu óc cũng phải làm việc, phải ghi nhớ rất nhiều, cho dù Vân Vũ Trạch rất thông minh, nhưng cũng chỉ là một đứa trẻ có cơ thể bảy tuổi và trí óc của đứa bé một tuổi mà thôi, một ngày phải nhớ nhiều thứ như vậy, đương nhiên là rất mệt mỏi.

“Ồ”. Vân Vũ Trạch mắt đã díp cả lại, cho dù nó rất muốn nói chuyện tiếp với phụ hoàng nhưng cũng không còn sức nói.

“Ngủ đi”. Vân Ngự lên tiếng dỗ dành Vân Vũ Trạch, khe khẽ ôm bé vào ngực, dịu dàng ngắm nhìn khuôn mặt tràn đầy sự thoải mái dễ chịu của Vân Vũ Trạch.

Vân Ngự đem Vân Vũ Trạch vào trong tẩm cũng, nhẹ nhàng đặt lên giường.

“Lui xuống đi”. Không xoay người lại, Vân Ngự phất tay áo ra hiệu cho tất cả cung nữ và thái giám lui ra.

Thái giám và cung nữ theo sự dẫn dắt của Tiểu Thuận Tử, cúi chào Vân Ngự rồi nhẹ nhàng lui ra không gây chút tiếng động, rồi đóng cửa tẩm cung lại.

“Đã ngủ?”Ngay khi Vân Ngự ngồi trên long sàng, dỗ cho bảo bối của hắn ngủ ngon, một thanh âm mang chút dị thường của một lão nhân vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng trong tẩm cung.

“Quốc sư?”

“Ân”. Đáp lại tiếng của Vân Ngự, Quốc sư hiện ra trước mắt Vân Ngự.

“Đêm khuya Quốc sư tới đây có chuyện gì?” Lo sợ quấy rầy giấc ngủ của bé, Vân Ngự hạ thanh âm thật nhỏ, gần như là không nghe thấy thanh âm của hắn.

“Cũng không có gì, chỉ là muốn mang đứa nhỏ kia đi thôi”. Quốc sư dường như không cảm thấy lúng túng xấu hổ khi quấy rầy giấc ngủ của người khác, ngược lại còn ung dung ngồi xuống ghế, trên mặt vẫn giữ nụ cười hiền hậu.

“…….” Vân Ngự đưa ánh mắt thâm thúy nhìn Quốc sư, tựa hồ như muốn đoán suy nghĩ của Quốc sư, đáng tiếc hắn không thể đoán ra.

“Có thể nói cho trẫm biết tại sao không?” Nói đoạn Vân Ngự rời giường, bước tới ngồi trên ghế, cầm lấy ấm trà rót trà cho Quốc sư.

“Ngươi quên rằng ta đã nhận Vân Vũ Trạch làm đồ nhi rồi sao?” Quốc sư thản nhiên mỉm cười, hoàn toàn không để ý tới biểu tình nghiêm túc trên mặt Vân Ngự, cũng không để ý tới đích thân Hoàng thượng rót trà cho mình, đưa chén trà lên nhấp một ngụm.

“Ngay cả như vậy Quốc sư cũng không cần thiết phải mang Vũ nhi đi”. Hắn đương nhiên là không quên, nhưng khi nghĩ đến Vũ nhi bị mang đi, Vân Ngự rất khó chịu trong lòng, Vân Ngự không muốn rời xa Vân Vũ Trạch, ngay khi đoạt lại Vũ nhi trên tay của Hắc y nhân, Vân Ngự đã quyết mãi để Vũ nhi bên người, nếu bái Quốc sư làm sư phụ, Vũ nhi phải xa hắn, vậy hắn tình nguyện không để bảo bối của hắn bái Quốc sư là sư phụ, mặc dù Quốc sư là thần tiên đi nữa.

“Ân?” Quốc sư ngây người một lúc không kịp phản ứng, lão nhìn Vân Ngự hồi lâu, sau đó ánh mặt toát lên ý cười.

“Hoàng thượng xem ra đã hiểu lầm lời nói của ta”. Quốc sư vuốt vuốt chòm râu bạc của mình, cười nói.

“Nga? Vậy là ý gì?” Vân Ngự bị ánh nhìn của Quốc sư làm hắn có chút không tự nhiên, nhưng Vân Ngự vẫn chăm chú nhìn Quốc sư. Quốc sư quả là cao thâm mặc triệt, quả là một vị thần tiên, nhưng thân là một Hoàng thượng uy nghiêm, hắn không thể tỏ ra cúi đầu yếu thế, cho dù người đứng trước mặt mình là thần tiên.

“Ta quả thật tới đây đưa đứa nhỏ này đi, nhưng không có nghĩa đưa nó rời xa Hoàng thượng ”. Quốc sư dừng một chút rồi mới nói tiếp: “ Vũ nhi là đồ nhi của ta, ta phải thực hiện trách nhiệm của một lão sư”.

“Ý của Quốc sư là?” Tuy rằng Vân Ngự tin tưởng Quốc sư, nhưng hắn vẫn có chút lo lắng nên hỏi.

“Chính là buổi tối ta sẽ đưa Vũ nhi ra ngoài, ban ngày lại trả về hoàng cung”. Quốc sư liền nói ra ý định của mình, ngay từ đầy Quốc sư đã không có ý định tách phụ tử bọn họ.

“Thì ra là thế”. Thở phào nhẹ nhõm, Vân Ngự cũng biết, nếu Quốc sư có ý định mang Vũ nhi đi, hắn cũng không có cách nào ngăn cản, cho dù võ công của hắn vô cùng lợi hại, nhưng so với Quốc sư, hắn cũng chỉ là một tiểu hài tử không có năng lực phản kháng mà thôi.

“Có điều….” Buổi tối? Như vậy Vũ nhi ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có.

“Yên tâm, đối với chúng ta mà nói, tu luyện chính là nghỉ ngơi”. Quốc sư dường như nhận thấy suy nghĩ của Vân Ngự, không đợi Vân Ngự nói dứt lời liền giải thích.

“Như vậy…” Vân Ngự khẽ cau mày , do dự.

Nhìn thấy bộ dáng trầm tư của Vân Ngự, Quốc sư cũng không quấy rầy, chỉ lẳng lặng ngồi, vẻ như đã biết trước đáp án, lão tin tưởng một người thông minh như Vân Ngự hẳn sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, nếu như Vân Ngự thật sự yêu thương đứa nhỏ này, mà cho dù Vân Ngự có không thực sự yêu thương Vân Vũ Trạch, thì hắn cũng sẽ đặt lợi ích quốc gia lên trên, lão chính là Quốc sư của Hưởng Hằng quốc, là người khiến nhân dân Hưởng Hằng quốc tôn kính, nếu một hoàng tử như Vân Vũ Trạch bái lão làm sư phụ, chắc chắn sau này vô cùng có lợi cho quốc gia.

“Vậy được rồi, Vũ nhi sau này liền phiền Quốc sư .” Nghĩ một lúc, Vân Ngự nói.

Thân là người đứng đầu của quốc gia, Quốc sư thừa biết Vân Ngự chắc chắn sẽ đồng ý, điều Vân Ngự còn lo lắng là thân thể của Vân Vũ Trạch. Đối với hắn hiện giờ mà nói, Hưởng Hằng quốc là một quốc gia hùng mạnh, không sợ thế lực của các quốc gia khác uy hiếp, huống chi tiềm lực ngầm của hắn vô cùng lớn mạnh. Vậy nên việc Vân Vũ Trạch có học võ công hay không không có vấn đề gì, nhưng nếu vì tương lai của hai người bọn họ..

“Phụ hoàng, ta không muốn”.

Thanh âm mềm mại mang chút buồn bực từ phía long sàng vang lên.“Vũ nhi đã tỉnh?” Vân Ngự có chút kinh ngạc, hắn không ngờ Vân Vũ Trạch tự dưng lại tỉnh.

“Vì sao lại không muốn?” Quốc sư đã biết Vân Vũ Trạch thức dậy từ này, khẩu khí vô cùng bình thản hỏi.

“Ta phải ở bên phụ hoàng, không muốn theo ngươi”. Vân Vũ Trạch tựa hồ bất mãn vì Quốc sư đến làm nó tỉnh dậy, ngồi dậy trừng mắt nhìn Quốc sư.

Kì thực ngay khi Quốc sư xuất hiện ở tẩm cung, Vân Vũ Trạch đã biết, có điều lúc đó nó đã rất buồn ngủ, nên không còn tinh thần để ý tới, liền tiếp tục chìm vào giấc ngủ, nó thật không ngờ Quốc sư tới đây để đưa nó đi, tuy rằng chỉ có buổi tối phải ra ngoài với Quốc sư, nhưng nó không thích, ban ngày thời gian ở bên phụ hoàng đã rất ít rồi, buổi tối đương nhiên là nó phải ở bên phụ hoàng.

“Vũ nhi..”Vân Ngự vừa cảm thấy bất đắc dĩ lại vừa cảm thấy rất ngọt ngào, liền bước về long sàng ôm lấy Vân Vũ Trạch.

“Phải không? Còn nhớ lúc ngươi bái sư ngươi đã nói gì không? Nếu giờ không học ngươi sau này sẽ hối hận a.” Quốc sư thần bí mỉm cười, phong thái rất ung dung thoải mái, vẻ như không sợ đồ nhi của mình không theo.

“Ta…hừ!” Bất mãn hừ lạnh một tiếng, Vân Vũ Trạch cũng không biết nên thế nào, những lời Quốc sư nói với nó, nó đương nhiên nhớ rõ,chính là không ngờ phải học vào buổi tối, buổi tối sau bữa cơm mới có thể cùng ở bên phụ hoàng, ban ngày phải học với bốn lão sư nữa.

“Nói cái gì? ” Vân Ngự có chút hồ đồ.

“Hắn nói nếu Vũ nhi muốn mãi bên phụ hoàng thì phải bái ông ta là thầy, Vũ nhi đã từng kể cho phụ hoàng nghe rồi.”

“Nga, là việc này”. Vân Ngự ban đầu còn tưởng Quốc sư vì muốn Vũ nhi bái Quốc sư là thầy nên mới dùng những lời này dụ Vũ nhi, thật không ngờ Quốc sư quả thật có ý định nghiêm túc trong việc này.

“Phụ hoàng, tại sao Vũ nhi bái Quốc sư làm sư phụ mới có thể ở bên phụ hoàng?”

“Bởi vì phụ hoàng của ngươi võ công đã đạt tới cảnh giới nhập tiên, người bình thường chỉ có thể sống 100 năm nhưng phụ hoàng của ngươi có thể sống tới 300 năm, nếu ngươi ở bên phụ hoàng, mà lại không học võ công để đạt cảnh giới nhập tiên, vậy ngươi chỉ có thể ở bên phụ hoàng cùng lắm là 100 năm, vậy ngươi sao có thể cũng phụ hoàng vĩnh viễn mãi bên nhau?” Quốc sư vừa nói vừa cố ý nhấn mạnh hai từ ‘vĩnh viễn’.

Vân Ngự không nói gì, quả thật hắn đã đạt tới cảnh giới võ công nhập tiên, hắn cũng biết việc đạt tới công lực như vậy có thể kéo dài tuổi thọ, nhưng hắn không ngờ rằng có thể sống lâu tới vậy.

“Thật vậy sao?” Mặc dù không biết ‘cảnh giới nhập tiên’ là cái gì, nhưng Vân Vũ Trạch cũng hiểu được trọng điểm cốt lõi, đó là nó sẽ sống ngắn hơn phụ hoàng rất nhiều, vậy sẽ không thể vĩnh viễn sống bên phụ hoàng.

“Ân”. Vân Ngự nhẹ nhàng gật đầu.

“Vậy Vũ nhi có thể học với phụ hoàng a”. Vân Vũ Trạch nghiêng nghiêng cái đầu ngẫm nghĩ, phụ hoàng của nó võ công đạt tới cảnh giới nhập tiên, vậy đương nhiên có thể dạy cho nó.

“Đứa nhỏ ngốc, ngươi tưởng võ công đạt tới cảnh giới nhập tiên dễ học lắm sao? Lấy ngay phụ hoàng mà nói, nếu không phải là nhờ chút kì ngộ thì sao có thể dễ dàng đạt cảnh giới nhập tiên?” Vân Ngự xoa xoa đầu Vân Vũ Trạch, hắn quả thật là nhờ một lần may mắn tình cờ trong lúc luyện công mới đạt tới cảnh giới nhập tiên, bằng không cho dù hắn thông minh như vậy và có khả năng thiên phú đi nữa thì có luyện tập cả đời cũng chưa chắc đạt tới cảnh giới bất phàm.

“Nga”. Nói như vậy xem ra nó phải học lão Quốc sư rồi? Vân Vũ Trạch tuy vẫn hơi không tình nguyện, nhưng nghĩ tới việc sau này có thể vĩnh viễn ở bên phụ hoàng, nó vẫn quyết định theo Quốc sư học tập.

“Đi thôi” . Vân Vũ Trạch trượt khỏi lòng Vân Ngự, đi tới chỗ Quốc sư, khiến cho Vân Ngự lăng ngốc một lúc.

Vân Vũ Trạch rất dứt khoát, vậy mà việc có thể mãi bên hắn lại khiến Vân Vũ Trạch thay đổi quyết định.

“Như thế rất tốt”. Quốc sư mỉm cười, kết quả này lão đã sớm đoán được.

“Như thế, vậy liền phiền toái Quốc sư ”. Vân Ngự lấy quần áo thay cho Vân Vũ Trạch.

“Không phiền toái, không phiền toái!” Quốc sư đứng dậy, nhẹ nhàng cầm tay Vân Vũ Trạch, cúi người hướng Vân Ngự hành lễ, rồi thân thể chợt dao động, trong chốc lát đã cùng Vân Vũ Trạch biến mất khỏi tẩm cung.

Vân Ngự ngồi xuống, cầm lấy ấm trà tự rót cho mình một chén, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về nơi Quốc sư và Vân Vũ Trạch vừa biến mất.

“Ai!” Không lâu sau trong tẩm cung truyền ra tiếng thở dài tràn đầy bất đắc dĩ.

Xem ra sẽ có một thời gian phải quen với việc không có Vũ nhi bên người đi…

“Ánh trăng thật là đẹp a, ánh trăng thật là dịu dàng a!”

Tại Tứ Hợp viện, một thanh niên đang ngồi trên cỏ, mê mải nghĩ điều gì rồi chợt thốt ra câu cảm thán.

“Ai! Đi lâu như vậy, sao còn chưa trở về? Một người ở đây thật là nhàm chán, tuy rằng lúc kẻ kia ở đây vẫn nhàm chán”. Người thanh niên thì thào lẩm bẩm. Tưởng tượng tới khuôn mặt lạnh lùng của người kia, y không khỏi rùng mình.

“Hừ!”

Có lẽ ông trời thấu rõ lòng người thanh niên, thế nên giữa không gian vang lên tiếng hừ lạnh rồi một thân ảnh màu trắng hiện ra trước mặt người thanh niên, khiến y xấu hổ.

“Ngươi sao lại trở về?” Y ngơ ngác hỏi Bạch y nhân mà quên biến rằng ban nãy y còn oán giận người ta mãi không trở về.

Bạch y nhân không quay về phía y, bước vào trong phòng.

Người thanh niên không nhận được câu trả lời của Bạch y nhân, ngượng ngùng theo Bạch y nhân vào trong phòng.

Vào tới phòng, Bạch y nhân lấy từ cái bọc nhỏ mà hắn mang theo một vật thể dường như được làm bằng đá, có màu đen.

“Đây là cái gì?” Người thanh niên tò mò hỏi.

“Không biết.” Bạch y nhân khô khốc đáp, thứ này là do hắn trên đường truy lùng kẻ thù đã tìm thấy được trong một mật thất nhỏ ở vùng ngoại ô, thứ này đưcợ lấy từ trên tay một thi thể ở trong mật thất.

“Không biết? Không biết thì sao ngươi lại cầm chứ? Thứ này chỉ là một tảng đá thôi mà?” Người thanh niên nghĩ không hiểu sao hắn lại hồ đồ, đem mang một tảng đá về.

“Nó không giống một tảng đá bình thường, nó có thể động đậy”. Bạch y nhân vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ nhưng đôi mắt có chút gợn sóng.

“Cái gì? Thứ này có thể động đậy? Thật không có khả năng!” Người thanh niên vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc cầm lấy tảng đá đang trên tay Bạch y nhân, ngó nghiêng xem xét một hồi, vẫn không thấy nó động đậy.

Bạch y nhân cũng không lên tiếng giải thích, kì thật hắn cũng không thể giải thích nổi, hắn cầm tảng đá từ tay người thanh niên đặt lên bàn.

“Đúng rồi, chút nữa thì quên, có phải ngươi quan tâm tới Lục hoàng tử?” Người thanh niên thất vọng nhìn tảng đá, rồi dường như nhớ ra điều gì liền nói.

“Ân, làm sao vậy?” Khi nhắc tới Lục hoàng tử, vẻ mặt Bạch y nhân tựa hồ có chút kích động.

“Cũng không có gì, mấy hôm trước ta nhìn thấy Lục hoàng tử và một tiểu hoàng tử nữa trên đường cái.” Nhớ tới hai tiểu oa nhi đòi ăn mứt quả mà không biết rằng muốn ăn thì phải trả tiền khiến hắn có chút buồn bực.

“Cái gì? Hắn ra cung? Bên người không có người theo bảo vệ sao?”Bạch y nhân kích động nắm tay người thanh niên.

“Không, bất quá không lâu sau liền bị đích thân Hoàng thượng đưa trở về, Hoàng thượng dường như rất sủng ái hắn”. Người thanh niên cảm thấy hơi mất tự nhiên khi Bạch y nhân tự nhiên cầm lấy tay y.

“Ồ?” Bạch y nhân có được câu trả lời, liền buông tay đang nắm tay người thanh niên, tâm trạng trở lại bình ổn.

Rất yêu thương hắn sao?Nói như vậy xem ra không có cơ hội đưa hắn ra khỏi cung nữa.

“Đúng rồi, ngươi không phải đi tìm manh mối của kẻ kia sao, có tìm được không? ” Người thanh niên thấy Bạch y nhân tâm trạng đã bình ổn trở lại liền hỏi, y bất quá chỉ là một người mình thường, hoàn toàn không có ý định đụng tới Lục hoàng tử, y còn chưa muốn chết, y ngày hôm đó cảm giác được rằng y đã bị Hoàng thượng phát giác.

“Không”. Bạch y nhân vô cùng uể oải, thật vất vả hắn mới tìm được chút manh mối, theo những người dân trogn thành ngày hôm đó nói lại, thì hình như sau khi sự việc xảy ra, Huyết Oa đi bộ trên đường, hướng về phía cổng thành, sau đó thì mất dạng, hắn lần theo dấu vết cuối cùng chỉ tìm thấy một mật thất nhỏ nằm ở ngoại ô.

“Không sao, về sau có thời gian chúng ta lại đi tìm, ngươi cũng mệt rồi, hãy đi nghỉ đi, ta về trước,…. ngạch?” Người thanh niên mở tròn con mắt, nhìn kĩ về phía viên đá đặt trên bàn, nhưng không phát hiện điều gì kì lạ.

Kì quái, rõ ràng y vừa thấy viên đá có chút động đậy, tựa hồ còn thấy giống như tim đập nảy lên một nhịp, sao lập tức lại không thấy gì?

Nghĩ một lúc, y kết luận là do y hoa mắt, y bước ra khỏi phòng của Bạch y nhân rồi thuận tay đóng cửa phòng lại.

Đêm cuối cùng cũng trở về cái vẻ tĩnh lặng của nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.