CHƯƠNG 53: XUẤT CUNG (THƯỢNG)
Ngày đến rồi ngày đi, mặt trời mọc rồi lặn, thời gian như nước chảy, chỉ thoáng chốc đã mười năm trôi qua , vui buồn như gió nhẹ thổi qua, vĩnh viễn không thể quay lại, khiến lòng người tự hỏi phải chăng đó chỉ là một giấc mộng đẹp? …
[ Lốc cốc..lốc cốc..]
Trên đường cái, một cỗ xe ngựa xa hoa đang thư thả lăn bánh, tiếng móng ngựa gõ xuống mặt đường vọng vào tai hai hành khách đang nhàn nhã ngồi trên xe.
“Hắc hắc, tính ra đây không phải lần đầu tiên chúng ta xuất môn, bất quá lần này khác lần trước, lần này chúng ta chính thức xuất môn”.
Trong xe vang lên một thanh âm tràn đầy hưng phấn của một thiếu niên, tựa hồ sự kiện xuất môn đối với hắn là sự kiện vô cùng trọng đại.
“Ân”. Tiếp đến, trong xe lại truyền đến một thanh âm lãnh đạm, không mang nhiều thái độ phập phồng chờ mong như thanh âm kia.
“Ai, ngươi đừng có ngồi đó nữa, mau lại xem phong cảnh rất là đẹp a”. Thiếu niên xem ra có vẻ rất mất bình tĩnh, hắn nghĩ bụng, thật không biết người này sao lại lãnh đạm vậy, chẳng phải vất vả lắm hai người bọn hắn mới chạy ra được tới đây sao, vậy mà giờ nhìn cái vẻ mặt nghiêm túc thế kia, thật là không thú vị nha.
Nói xong, một tiếng roạt vang lên, rèm cửa trên xe bị kéo ra, một cái đầu ló ra khỏi cửa sổ của xe, quét mắt nhìn phong cảnh xung quanh.
“Không có ai, không cần phải lo lắng”. Người thiếu niên nhìn về phía sau cỗ xe ngựa, quan sát một hồi không thấy điều gì lạ thường, liền an tâm thưởng thức phong cảnh.
“Như thế này liệu có được không?” Trong cỗ xe ngựa, hai người thiếu niên dung mạo tuyệt trần, độ tuổi tầm mười sáu mười bảy tuổi đang ngồi đối diện với nhau, một người dáng vẻ ung dung bình thản, người còn lại ngồi khoanh chân nhìn ra ngoài cửa sổ, tinh thần vô cùng phiêu đãng.
“Có gì không tốt chứ, cùng lắm là bị mắng một chút thôi”. Dù sao thì hắn cũng dám khẳng định, cho dù bọn hắn có bị phạt đi nữa, thì cũng sẽ không nặng, vậy có gì phải sợ? Nghĩ kĩ bọn họ tới giờ vẫn chưa có xuất môn, thật là không nhẫn nại nổi, mà thực ra không nhẫn nại nỗi chỉ có hắn thôi, còn đệ đệ của hắn chắc chắn là không có cảm giác như vậy.
“Có điều….” Nếu phụ hoàng sinh khi thì làm sao?
“Ai nha, tốt xấu gì thì cũng ra ngoài rồi, hắc hắc, Tiểu Vũ a, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ qua rằng các ca ca của chúng ta đã sớm được ra ngoài du ngoạn từ rất lâu rồi? còn hai người chúng ta suốt ngay bị nhốt trong cung, thật là bất công nha”. Chính là thật vật vả mới trốn được ra ngoài này, giờ muốn hắn trở về, thật là không có khả năng nha, lần này dù có thế nào hắn cũng quyết không trở về sớm như vậy, mà Tiểu Vũ có muốn một mình trở về thì hắn cũng không có đồng ý nha, ngẫm kĩ, Tiểu Vũ chẳng phải là giống kim bài miễn tử của hắn hay sao, nếu buông tay quả thật là lãng phí a, hắn phải sử dụng khả năng mồm mép của mình dụ dỗ mãi Tiểu Vũ mới ra tới đây cùng hắn a.
“……….” Tiểu Vũ nghe một hồi thấy có lí nên không nói thêm gì nữa, Tiểu Vũ cũng hướng về phía cửa sổ, nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài nhưng tâm tư không giống chút nào với cái người ngồi đối diện mình.
Hy vọng phụ hoàng không tức giận!
……………
Phía chân trời, mây tụ lại thành một mảng u ám màu xám, bầu trời đang trong xanh bỗng thoáng chốc nhuốm màu ảm đạm, gió cũng nổi lên vũ điệu của nó, lúc thì bi thương thổn thức, lúc thì cuồng dã như tiếng cười.
“Ngạch? Chẳng lẽ trời sắp mưa?” Không trung gió đã nổi to, trên trời từng hạt mưa to nặng như những hạt đậu tương thi nhau rơi xuống.
“Thật chán quá đi, vừa mới xuất môn mà ông trời đã hô phong hoán vũ, chẳng lẽ ông trời thấy chúng ta không thuận mắt?” Nhìn mưa một lúc, cảm thấy nhàm chán, người thiếu niên liền buông mành ngồi ngẩn người.
Tiểu Vũ khẽ liếc người thiếu niên tuấn tú ngồi đối diện, sau đó khẽ nhắm đôi mắt, nhập thần, chìm vào không gian thoáng đạt dễ chịu trong tâm tưởng của mình.
“Họo…họo…” Người đánh xe dường như cảm thấy sự uy hiếp của thiên nhiên, liện vung roi quất ngựa, giục ngựa phi nước đại, cỗ xe đã không còn lăn chầm chậm như trước mà đã tăng tốc độ.
Gió thổi mây vần, không khí ảm đạm u tối bao trùm khắp trời đất, bao trùm lên cả hoàng cung rộng lớn…
“Chủ thượng, chẳng lẽ ngài không lo lắng chút nào sao?”
Liễu Thanh nghi hoặc nhìn bộ dáng nhàn hạ của chủ nhân mình, cảm thấy vô cùng khó hiểu, hắn biết chủ nhân rất yêu thương hai vị thiếu chủ, đặc biệt là Vũ Trạch thiếu chủ, không thể nào chủ nhân khi biết hai vị thiếu chủ không mang theo hộ vệ dám chuồn ra khỏi cung mà vẫn có thể không chút lo lắng, bình thản ngồi đây phê duyệt tấu chương, hắn thật không rõ chủ thượng đang suy nghĩ gì.
“Ha hả”. Vân Ngự cười nhưng không trả lời, quả thật ban đầu khi hắn nghe hai tiểu tử kia trốn mình chuồn ra ngoài cung, đúng là hắn hơi sinh khi, nhưng phần nhiều là rất lo lắng, bởi vì hắn vô cùng muốn bảo hộ thật tốt hai tiểu tử đó, nhưng Vân Ngự cũng không phải kẻ không biết suy xét, nghĩ kĩ, xét võ công hiện tại của hai hoàng nhi, những kẻ bình thường trong võ lâm muốn đả thương hai hoàng nhi quả thật không dễ, nhất là Vũ nhi đã theo Quốc sư học tập, thì việc Vũ nhi bị đả thương thật là hoàn toàn không có khả năng, thế nhưng nói vậy không có nghĩa là hai người hoàn toàn không gặp nguy hiểm nào, dù sao hai hoàng nhi chưa từng ra khỏi cung, hơn nữa ngay cả ở trong hoàng cung hai người đó tiếp xúc với rất ít người, vậy nên hai tiểu tử này, cho dù là rất thông minh, võ công siêu hạng, thế nhưng lại là hai đứa trẻ khờ dại, thái độ đối nhân xử thế hoàn toàn không hiểu, làm sao có thể an bình sống ở bên ngoài? Bởi vậy, Vân Ngự không hề yên lòng, ngay khi biết hai người rời cung, Vân Ngự liền lệnh cho Vu Tắc đi theo, Vu Tắc có lẽ sẽ nhanh chóng đuổi kịp hai tiểu tử này thôi.
Nghĩ một hồi, Vân Ngự liền hạ bút xuống, đóng tấu chương lại, lưng tựa thoải mái vào long ỷ.
“Võ công của hai người bọn họ có thể tự bảo vệ mình, hơn nữa Vu Tắc lúc này hẳn là đã đuổi kịp bọn chúng”. Liếc nhìn Liễu Thanh thần tình từ nãy tới giờ vẫn nghi hoặc khó hiểu, Vân Ngự liền trả lời.
Liễu Thanh thật là, thân đầy thi thư, sở học ít ai bì kịp, đáng tiếc là quá mức quân tử, dạy dỗ thủ hạ thì được, thế nhưng khi cần mưu kế thâm sâu thì không bằng Liễu Phàm đệ đệ của hắn, thậm chỉ kẻ lãnh tình như Vu Tắc so với Liễu Thanh còn linh hoạt hơn, đương nhiên lại càng không thể sánh với Đồng Nhan ngoài mặt dịu dàng nhu mì nhưng bên trong khôn khéo mưu kế, thật không ngờ ba người đó chọn LiễuThanh làm đầu lĩnh.
“Ngạch…Thuộc hạ quên mất hai vị thiếu chủ có tài năng thiên phú, hiện giờ võ công hai vị thiếu chủ có lẽ vào hàng cao thủ võ lâm”. Lúc này Liễu Thanh mới nhớ ra hai đệ tử của mình về phương diện võ công vượt mình rất xa, Liễu Thanh có chút ngượng ngùng, tuy Liễu Thanh là thiên tài thiên phú về thi văn, nhưng võ học lại không có được khả năng thiên phú, hiện giờ đệ tử của mình đều đã vượt xa mình, tuy Liễu Thanh cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ, những thật cũng không có biện pháp.
Nhìn chủ thượng của mình, Liễu Thanh cảm thấy vô cùng bội phục, chẳng những văn thơ, sở học không hề kém mình, mà võ học còn đạt tới thiên tiên chi cảnh, tuy Liễu Thanh không biết phía trên thiên tiên chi cảnh còn có cảnh giới nào cao hơn nữa không, nhưng cũng hiểu được thiên tiên chi cảnh là giấc mộng cả đời của các cao thủ võ lâm, chỉ tiếc cảnh giới này, trên thế gian người có thể đạt được chỉ có không quá mười người, mà trong mười người đó, không người nào đạt được thiên tiên chi cảnh khi tuổi đời còn trẻ như chủ thượng của hắn.
Theo chủ thượng đã được hơn hai mươi năm, dung mạo tuấn mĩ tuyệt phàm của chủ thượng hơn mười năm trước đã không thay đổi, thậm chí còn ngày một đẹp hơn, có lẽ dung mạo của chủ thượng đã có thể sánh ngang với dung mạo tuyệt luân của thiếu chủ Vân Vũ Trạch, cái thay đổi trên người chủ thượng trong mười năm này chỉ có khí chất mà thôi, nếu nói mười năm trước chủ thượng uy nghiêm , lãnh tình vô cùng, cả người tỏa ra khí thế bá vương trấn át mọi người, còn bây giờ chủ thượng ẩn đi cái khí thế bá vương của mình, trên người toát ra phong thái ôn hòa, nói thế cũng không có nghĩa là chủ thượng đã biến thành thánh nhân, đúng hơn chủ thượng vẫn giống như trước kia, có điều đã ôn hòa hơn, thân là vua một nước, những kẻ đáng chết chủ thượng quyết trừng phạt, những người có thể lợi dụng chủ thượng cũng tuyệt đối không bỏ qua, chủ thượng luôn mưu cầu hạnh phúc cho con dân, hoàn toàn không lơ là trách nhiệm của mình, chủ thượng của hắn không bao giờ vì lo lợi ích của mình mà bỏ rơi con dân của Hưởng Hằng quốc.
“Chủ thượng, theo thuộc hạ thấy tình hình trong hoàng cung bây giờ thì đây không phải là lúc nên để hai vị thiếu chủ xuất cung, chẳng lẽ chủ thượng….” Chần chờ một lúc, cuối cùng Liễu Thanh cũng không dám nói ra ý nghĩ trong đầu, dù sao đấy chính là đại nghịch bất đạo.
“Ngươi cảm thấy Vũ nhi và Tại nhi để ý sao?” Vũ nhi không tính, ngoài phụ hoàng ra, Vũ nhi không đặc biệt để ý tới việc khác, thân là phụ hoàng của bọn họ, Vân Ngự thừa hiểu tính nết các hoàng nhi của mình, Tứ hoàng nhi quả thật có ham muốn quyền lực, vô cùng thâm hiểm, còn Vân Tại Vũ thì lại khác, tuy có ham chơi một chút, nhưng nếu quả thật Vân Tại Vũ để ý tới quyền lực, với sự thông minh của mình, Vân Tại Vũ sẽ không dụ dỗ Vũ nhi ra ngoài cung chơi, khiến mình bất lợi trong việc tranh giành quyền lực.
“……..” Liễu Thanh im lặng không nói, là người dạy hai thiếu chủ trong mười năm qua, Liễu Thanh rất hiểu tính nết của hai người họ, biết được hai thiếu chủ không thích hợp cái vị trí kia, tuy nhiên Liễu Thanh vẫn nghĩ chủ thượng sẽ chọn một trong hai người để truyền ngôi, thật không ngờ rằng mình đoán sai.
“Bọn họ quả thật không thích hợp với những chuyện thị phi lục đục chốn cung đình, Vũ nhi đơn thuần như giấy trắng, hoàn toàn không hiểu cách đối nhân xử thế, cách ứng xử với người khác ngây thơ thuần khiết không khác gì một đứa trẻ, Tại nhi thông minh lanh lợi, cũng rất linh hoạt, nếu bồi dưỡng tốt có thể đạo tạo ra một quân vương tuyệt vời, đáng tiếc Tại nhi không nặng tâm với quyền thế, có thể nói là không có, hơn nữa tâm tính của Tại nhi hơi yếu đuối”. Không để ý tới Liễu Thanh sửng sốt tới thay đổi sắc mặt, Vân Ngự lim dim mắt giải thích, từ lúc bọn họ còn nhỏ, hắn đã nhìn thấu bản tính của các hoàng nhi, tuy rằng vẻ ngoài Vân Ngự có vẻ không thân cận với các hoàng nhi của mình, nhưng thân là quân vương một nước, Vân Ngự luôn âm thầm quan sát các hoàng nhi.
“Nói vậy, xem ra thuộc hạ đã suy nghĩ quá nhiều rồi”. Liễu Thanh mỉm cười nho nhã, mặc kệ là hai vị thiếu chủ có ngồi trên vị trí kia hay không thì hai người ấy vẫn mãi là thiếu chủ của bọn hắn, chủ thượng đã nói hai người là thiếu chủ của bọn hắn, vậy hai người sẽ mãi là thiếu chủ của bọn hắn.
“Cũng không thể trách việc ngươi có ý tưởng này”. Vân Ngự nghĩ, không chỉ Liễu Thanh có ý tưởng thế này mà đám người Đồng Nhan, Liễu Phàm, Vu Tắc có lẽ cũng có cái ý tưởng này, dù sao cũng là hắn khiến bọn họ hiểu lầm, nếu hắn ở vị trí của bọn họ, hắn cũng sẽ hiểu lầm, vì hắn đã điều bọn họ, những thuộc hạ rất đắc lực của mình đi bồi dưỡng Vân Vũ Trạch và Vân Tại Vũ, không những vậy hắn còn rất yêu thương hai người bọn họ.
“Ha hả” Quả thật là như thế chăng? Trong mười năm qua, trong lòng bốn người bọn họ chỉ có hai vị thiếu chủ, bọn họ hoàn toàn không có tình cảm với các hoàng tử khác, nếu giờ phải phục tùng một người khác không phải hai vị thiếu chủ, e rằng bọn họ không làm được.
“Đây là chủ thượng cố ý?” Nếu chủ thượng không có ý định để hai vị thiếu chủ nghiệp, sao lại lệnh bốn người bọn hắn tạm gác nhiệm vụ, để dạy hai vị thiếu chủ?Phải biết rằng trong cung cao nhân vô số, nếu chỉ là để dạy hai người thì không cần tới bốn người bọn hắn.
“Vũ nhi trẫm sẽ luôn mang theo bên mình, Tại nhi trẫm hy vọng các ngươi chiếu cố bảo hộ hắn”. Vân Ngự đã nói ra mục đích để bốn người nhóm Liễu Thanh dạy Vân Vũ Trạch và Vân Tại Vũ, mười năm trước Vân Ngự đã an bài tất cả, quả thật là có mục đích, có điều không ai biết được mục đích thật sự của Vân Ngự.
“Quả nhiên”. Liễu Thanh hiểu ra.
“Có điều tại sao chủ thượng không mang Tại Vũ thiếu chủ theo?” Chủ thượng sống lâu hơn người bình thường, hơn nữa chủ thượng là người không xem nặng quyền thế, chủ thượng nhất định sẽ tìm một cơ hội, đem trọng trách giao cho một vị hoàng tử, chủ thượng mang Vũ thiếu chủ, vậy cũng có thể mang thêm Tại Vũ thiếu chủ.
“Không được, hắn không thể theo chúng ta”. Hắn và Vũ nhi đều sống rất lâu, còn Tại nhi thì không, mà với công lực của hắn hiện giờ, chưa thể giúp Tại nhi đạt tới thiên tiên chi cảnh, chỉ có Quốc sư là có thể, nhưng hắn rất rõ tính cách của Quốc sư, không thể cưỡng cầu Quốc sư được.
“Như vậy, thuộc hạ sẽ chăm sóc thật tốt cho Tại Vũ thiếu chủ”. Liễu Thanh không hỏi thêm, nhưng kì thực hắn cũng đã hiểu được ít nhiều.
, đọc tới đây( Oa, đọc đoạn này thấy anh Ngự thương em Tại ghê hén, những việc anh Ngự đã gây ra trước đây khiến bé Tại khổ tớ tha thứ hết lun, lại yêu anh Ngự như trước)
“Ân”. Mười năm ở chung đã bồi đắp thêm tình cảm của bọn họ, Vân Ngự cũng không lo Tại nhi sẽ không có ai chiếu cố bảo vệ, ít nhất Vũ Tắc sẽ không bỏ Tại nhi lại, hơn nữa mẫu phi của Tại nhi là Điệp phi, không khiến nhiều người trong cung coi trọng, nhưng thực ra thế lực của Điệp gia rất lớn, cho nên hắn rất yên tâm, việc hắn lo lắng hiện giờ chỉ còn có Vũ nhi, chỉ hy vọng hắn và Vũ nhi vẫn mãi bên nhau, mãi mãi….
………………
“Ta nói ngươi, đã mười năm rồi, chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới chuyện từ bỏ sao?”
Trong một Tứ hợp viện cách thủ đô của Hưởng Hằng quốc không xa, một người mặc áo xanh, khuôn mặt bình thường đang nhìn một người dung mạo tuấn mĩ mặc áo trắng đang gói ghém quần áo.
Mười năm qua, trừ bỏ năm ấy có được chút manh mối, cho tới giờ bọn họ vẫn không tìm được manh mối nào khác, nếu là người khác có lẽ đã sớm từ bỏ rồi, hắn thật không hiểu nam nhân cố chấp này còn muốn tiếp tục tìm kiếm tới bao giờ.
“Nếu người không muốn theo thì đừng theo, đừng đứng đây nói chuyện vô nghĩa”. Bạch y nam tử lãnh khốc nói, bình thản chuẩn bị hành trang của mình.
“Ngươi sao lại cố chấp tới vậy, nếu quả thực có thể tìm được manh mối, thì trong mười năm qua chúng ta đã tìm được rồi, sao còn phải đợi tới bây giờ, kẻ thù mười năm trời không xuất hiện, ngươi có thể tìm được hắn sao? Còn người kia có lẽ đúng như mười năm trước thiên hạ đã đồn, đã chết rồi”. Thanh y nam tử vẫn cố khuyên bảo, đối với cái kẻ năm đó đã xuống tay tàn sát, y thật sự tin tưởng là kẻ đó đã chết rồi, bằng không cái kẻ đáng sợ xinh đẹp đó không biết sẽ mang tới thế gian này những gì.
“Thứ ta muốn tìm không phải là hắn”. Nếu tìm được, hắn sẽ đem toàn lực để giết kẻ đó, nhưng kẻ đó không phải là mục tiêu cuối cùng.
“Ngạch? Vì sao?” Thanh y nam tử há hốc mồm hỏi, nếu không phải để tìm kẻ đó vậy mười năm qua bọn y bán mạng để làm gì? Thật không lý giải nổi.
“Mười năm trước kẻ đó chỉ là một đứa trẻ tầm sáu, bảy tuổi, sao có thể có thù hận gì với tứ đại gia tộc? Sau khi thu thập manh mối, có thể đoán ra đứa trẻ đó chẳng qua là bị lợi dụng, kẻ thù của chúng ta chính là kẻ đã giật dây đứa nhỏ”. Một đứa trẻ lợi hại như vậy sao lại chủ động đối đầu với tứ đại gia tộc? Chẳng qua đứa nhỏ chỉ là một con cờ mà thôi, huống chi ngay khi hắn tiến hành điều tra những người còn sống sót trong tứ đại gia tộc, thì liền truyền ra tin tức rằng Huyết Oa đã chết, Chẳng phải kẻ giật dây muốn tránh hậu họa sau này, không dám lưu lại một người lợi hại như thế nên đã tự mình hạ thủ, nếu không một người lợi hại như Huyết Oa sao có thể dễ dàng chết đi?
Nghe Bạch y nam tử giải thích, Thanh y nam tử sắc mặt tái nhợt, không còn giọt máu.
Ngẫm lại, năm đó Huyết Oa quả chỉ là một đứa trẻ sáu, bảy tuổi thôi, mà đã lợi hại như vậy, vậy kẻ đứng sau nó chẳng phải còn đáng sợ hơn ư? Tận mắt chứng kiến lúc Huyết Oa xuống tay tàn sát, bây giờ nhớ lại vẫn còn kinh hoàng.
“Ai, hy vọng…..”
Hy vọng cái gì? Hy vọng kẻ đứng sau không quá mức lợi hại, bằng không dựa vào hai người bọn y sao có thể đấu lại? Cho dù mười năm qua bọn họ đã phát triển thế lực, nhưng vẫn không đủ.
Bạch y nam tử rơi vào trầm mặc, không trả lời, chỉ cầm theo hành lí của mình và hòn đá mà năm xưa hắn đã lấy ra từ mật thất, đi ra ngoài, Thanh y nam tử cũng không có cách nào khác, chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo, y không nỡ để hắn một mình đối mặt với cừu hận.
“Để cho ta a, ngươi muốn đi đâu?”