CHƯƠNG 54: XUẤT MÔN (HẠ)
[Hu….]
Người phu xe hô to một tiếng, cỗ xe ngựa xa hoa liền dừng lại trước cửa một khách *** có tên là Thanh Lan.
“Khách quan, mời vào, mời vào, xin hỏi ngài có muốn ở trọ không?”
Ngoài trời mưa vẫn xối xả rơi, tiểu nhị coi cửa khách *** vừa nhìn thấy cỗ xe ngựa xa hoa dừng ngay trước cửa khách *** của mình liền vội vã chạy nhanh ra, cung kính chào đón, nhanh mồm nhanh miệng thưa gửi, y biết đây hẳn là khách quý, người có thể đi trên chiếc xe ngựa lộng lẫy tới vậy chắc chắn không phải tầm thường.
“Ở trọ”. Một thanh âm thanh mảnh trong trẻo vang lên, trên xe ngựa, Vân Vũ Trạch và Vân Tại Vũ cùng nhau bước xuống, đưa đôi mắt tò mò đánh giá xung quanh.
“Đây là khách *** a”. Vân Tại Vũ cười ngây ngô, rồi lôi Vân Vũ Trạch bước vào khách ***.
“Thật là không phải, nhưng khách quan có muốn dùng bữa trước không?” Tiểu nhị nhìn thấy hai khách quan này là hai thiếu niên dung mạo tuyệt luân, bất ngờ tới choáng váng, sau đó nghe câu nói ngây ngô của Vân Tại Vũ, lại càng sửng sốt, bất quá với nhiều năm kinh nghiệm làm tiểu nhị trong khách *** này, y liền nhanh chóng khôi phục tinh thần, nhưng trong bụng vẫn thầm kêu hai vị khách quan này quả thật rất kì quái, chẳng lẽ hai người chưa từng thấy qua khách *** sao? Có điều quả thật là hắn làm tiểu nhị trong khách *** này bao nhiêu năm rồi, chưa từng thấy khách quan nào dung mạo tuyệt mĩ như hai thiếu niên này.
“Ân”. Trầm ngâm một hồi, Vân Tại Vũ nói: “ Vậy chúng ta ăn gì trước đã”. Ngồi trên xe ngựa lâu như vậy, Vân Tại Vũ quả thật đã đói bụng, thật không biết ở đây có thứ gì ngon hơn trong cung không?
“Tốt, tốt, vậy mời khách quan gọi món”. Tiểu nhị tủm tỉm cười, trong bụng thầm nghĩ hai khách quan này cách nói chuyện thật có khí thế, xem ra gia thế của hai vị khách quan này thật là không tầm thường.
“Ngạch?” Gọi món ăn? Vân Tại Vũ kinh ngạc nhìn tiểu nhị, rồi lại quay sang nhìn Vân Vũ Trạch.
Gọi món ăn? Là thế nào?
Lắc đầu, Vân Vũ Trạch xem ra cũng không hiểu ý tứ của tiểu nhị.
Thanh Lan khách *** là một khách *** tao nhã, được bài trí rất tinh tế, tuy khách *** không lớn nhưng chỉ lại rất có khí chất, lại rất biết phục vụ khách quan. Vì vậy Thanh Lan khách *** thu phí rất cao, rượu, thức ăn, phòng nghỉ, tất cả đều được thu phí cao gấp đôi các khách *** thông thường, vậy nên khách *** này khách nhân không nhiều, có điều, hôm nay mưa rất to, nên hôm nay khách *** đông người hơn mọi ngày, dù sao nếu không có việc gì gấp, không ai muốn mạo hiểm đi dưới trời mưa to như thế này.
Lúc này tất cả khách nhân đều há hốc mồm, ngây ngốc dán mắt và Vân Vũ Trạch và Vân Tại Vũ, quên cả ăn cơm.
Thật là một đôi tuyệt sắc mĩ nhân!
Tất thảy mọi người đều có cảm tưởng như vậy, tất thảy mọi người, kể cả nữ nhân đều ngẩn ngơ tưởng như mình đã lạc vào cõi mộng.
“Như vậy a, vậy….vậy ngươi hãy mang tất cả những món ăn ngon ở đây lên đi”. Suy nghĩ một hồi, Vân Tại Vũ không nhận được câu trả lời của Vân Vũ Trạch, liền mở miệng nói.
“Ngạch..toàn bộ?” Tiểu nhị ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Vân Tại Vũ, lúc này hắn đã quên hết mọi nghi lễ, quên rằng phải cúi thấp người và thấp đầu khi nói chuyện với khách nhân, nên không chỉ đầu mà cả người y đều dựng thẳng lên.
“Có cái gì không đúng sao?” Vân Tại Vũ khó hiểu khi nhìn phản ứng của tiểu nhị.
Hắn là muốn y mang hết đồ ăn ngon lên a, không lẽ tất cả món ăn ở đây đều là món ăn ngon sao? Mà cho dù đúng như vậy thì cũng không có vấn đề gì a.
Không chỉ mình Vân Tại Vũ nghĩ như vậy, Vân Vũ Trạch cũng có chung ý tưởng, mọi ngày ở trong cung, lại thường xuyên dùng bữa cùng Vân Ngự, sớm đã có thói quen thưởng thức hàng trăm món ngon trong một bữa ăn, bọn họ lại hoàn toàn không biết việc dùng bữa trong cung khác ở ngoài như thế nào, đương nhiên sẽ không biết kêu một lúc nhiều món ăn như vậy có gì không ổn.
“Không, không, khách quan, mời ngồi, tiểu nhị lập tức phân phó”.Tiểu nhị dẫn hai người lên lầu hai, bước vào Nhã phòng, sau đó lập tức chạy tới nhà bếp phân phó, tuy chỉ có hai người, nhưng gọi nhiều đồ ăn đến vậy, nếu không vào nhã phòng sao có thể bày biện hết.
Các khách nhân định thần sau khi nghe Vân Tại Vũ mở miệng nói, liền lập tức hiểu ra, hai vị thiếu niên khí độ bất phàm, dung mạo như tiên nhân giáng trần kia tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản, nếu không nói là có địa vị rất cao, những người như vậy đâu phải người để bọn họ có thể để ý, mỗi người trong khách *** đều thầm nén lại khát vọng, im lặng dùng bữa, ngay đến không ít kẻ tâm địa xấu xa, cũng chỉ biết nén lòng trơ mắt nhìn hai mĩ nhân tiến vào Nhã phòng.
“Nơi này trông có vẻ cũng không tệ”. Vân Tại Vũ nhìn một lượt Nhã phòng, cười cười nói.
“Ân, tốt lắm”. Tuy rằng nếu so với các phòng trong Ngự Long cung thì nơi này nhỏ hơn rất nhiều, nhưng so với việc ở bên ngoài thì vẫn tốt hơn rất nhiều, ít nhất cũng không bị người khác nhìn chằm chằm, không biết tại sao, Vân Vũ Trạch vô cùng ghét bị người khác nhìn chằm chằm, đặc biệt là những ánh mắt ấy, lại càng làm nó ghét hơn, thậm chí còn có cảm giác ghê tởm, nó cảm thấy được, lúc nãy ở ngoài kia có một số kẻ tâm địa xấu xa nhìn hai huynh đệ nó.
“Những người bên ngoài thật là đáng ghét”. Vân Vũ Trạch hơi nhíu đôi mày thanh tú nói.
“Di? Phải không? Tiểu Vũ xem ra ghét ở chỗ đông người a?” Vân Tại Vũ nghi hoặc hỏi, hắn không cảm thấy những người ngoài kia có cái gì không ổn a, đương nhiên, không kể đến việc bọn họ nhìn chằm chằm bọn hắn.
“Không”. Nó không hề ghét việc có nhiều người xung quanh, trước kia rất lâu, nó đã luôn cô độc một mình, vậy nên nó vô cùng thích nhiều người xung quanh, giống như khi ở trong Ngự Long cùng, cùng Vân Tại Vũ học tập với các vị lão sư, nó cảm thấy rất vui, đôi khi nhìn thấy Vân Tại Vũ cùng các cung nữ thái giám chơi đùa, ngoạn nháo, nó cũng cảm thấy rất vui vẻ, hạnh phúc, cho nên nó có thể khẳng định là nó không hề ghét việc có nhiều người xung quanh, nó chỉ là không thích bị người khác dùng ánh mắt soi mói nhìn nó, hơn nữa những người đó lại toàn là người nó chưa từng biết.
“Nga”. Gật gật cái đầu , Vân Tại Vũ hiểu rằng Vân Vũ Trạch không muốn bị những người kia nhìn chằm chằm, chính hắn cũng không thích những người đó nhìn hắn như vậy, có điều Vân Tại Vũ không có được sự mẫn cảm như Vân Vũ Trạch, không nhận thấy một số kẻ vừa nhìn hai người vừa có ý niệm xấu trong đầu, nếu không Vân Tại Vũ cũng sẽ vô cùng chán ghét những kẻ đó.
Vân Vũ Trạch và Vân Tại Vũ ngồi xuống ghế, chỉ chốc lát sau, tiểu nhị đã gõ cửa phòng.
“Khách quan thỉnh dùng trà”. Mang theo một ấm trà nóng tinh xảo, bên trong là lá trà xanh thơm ngon được ngâm đúng độ, tiểu nhị lấy hai cái chén, rót trà mời Vân Vũ Trạch và Vân Tại Vũ.
“Ân”. Bưng chén trà nóng hổi lên, hai người cùng nhấp một ngụm.
“Không tồi”. Vân Tại Vũ tán thưởng nói, trước giờ Vân Tại Vũ chỉ uống trà được tiến dâng trong cung, chưa từng uống qua loại trà nào khác, lúc này tiếp xúc với loại trà khác, tuy rằng không thể sánh với danh trà trong cung, nhưng mùi vị cũng không kém phần lạ lẫm, thú vị.
Rất nhanh sau đó, đồ ăn bắt đầu được dọn ra, từng món ăn nổi tiếng của khách *** Thanh Lan lần lượt được bày ra trước mắt Vân Vũ Trạch và Vân Tại Vũ, tuy không giống với các thức ăn trong cung nhưng cũng vô cùng thơm ngon hấp dẫn, kích thích vị giác của hai người, hai người bắt đầu từ từ nhâm nhi thưởng thức, Vân Tại Vũ còn thường xuyên thốt lên âm thanh tán thưởng, tiểu nhị đứng bên hào hứng giải thích nguồn gốc và những đặc sắc của từng món ăn cho hai vị khách quan hào phóng này.
“Ngô, no rồi”. Vỗ vỗ cái bụng tròn xoe của mình, Vân Tại Vũ thỏa mãn nói, tay cũng dừng gắp, Vân Vũ Trạch sớm đã no tới mức ăn không nổi, chỉ ngồi nhìn Vân Tại Vũ ngồi ăn.
“Khách quan, những thứ này….” Tiểu nhị nghe Vân Tại Vũ nói, muốn cười mà không dám cười, y cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, không ngờ một công tử thoạt nhìn rất là gầy yếu, nhưng có thể ăn nhiều tới vậy, so với vị công tử dung mạo như tiên ngồi đối diện kia, thì vị công tử này ăn nhiều vô cùng, quét mắt nhìn khắp mặt bàn thấy những món ăn tựa hồ giống như chưa từng được động qua, tiểu nhị dở khóc dở cười, thật là lãng phí a
“Dọn đi ”. Nghĩ tới bình thường ăn cơm xong, các cung nhân đều dọn bàn, nghĩ bây giờ ăn ở bên ngoài, chắc cũng giống thế, liền ra lệnh dọn bàn, dù sao hắn cũng đã ăn rất no.
“Dạ”. Tiểu nhị đáp lời, sau đó liền gọi người vào thu dọn, còn mình nhanh tay rót trà mời hai vị khách quan.
“Hai vị khách quan muốn ngồi trong này nghỉ ngơi hay muốn về phòng nghỉ ngơi? Tiểu nhân đã cho người chuẩn bị hai phòng hảo hạng cho hai vị, đã sẵn sàng để hai vị nghỉ ngơi” . Tiểu nhị cung kính thăm hỏi.
“Ân, chúng ta ngồi đây nghỉ ngơi một lúc, ngươi hãy mang hành lí của chúng ta về phòng trước đi”.“Dạ”. Cung kính lui ra ngoài, tiểu nhị thuận tay đóng cửa Nhã phòng.
“Ngươi nói xem tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu chơi?” Thấy cửa phòng đã được đóng lại, Vân Tại Vũ ánh mắt tràn đầy hứng thú vội vã hỏi Vân Vũ Trạch.
Quả thật đây là lần đầu tiên bọn họ ra khỏi cung, nơi nào cũng chưa từng tới, đúng là chuyện khiến cho người ta thật là hưng phấn, cho dù ngay tới Vân Vũ Trạch, sau mười năm tu luyện, nó đã luyện được sự tĩnh lặng, không dao động trong lòng, cũng khó có thể ức chế được tâm tình hưng phấn.
“Ngươi quyết định đi”. Vân Vũ Trạch không hiểu chút gì về việc bên ngoài, sao có thể quyết định, đương nhiên là nó để Vân Tại Vũ quyết định.
“Vậy, chúng ta đi Nam Lam, nghe nói nơi đó phôn vinh chỉ kém thủ đô của chúng ta, khẳng định có rất nhiều chỗ vui chơi rất hay”. Vân Tại Vũ liện vội vã nói ra nơi mình muốn tới.
Vân Tại Vũ trong đầu luôn tâm niệm việc ra ngoài cung chơi, nên đã khổ công chịu khó tìm hiểu một số đô thị của quốc gia mình và của ba đế quốc, lại thường xuyên hỏi ba vị lão sư Liễu Thanh, Liễu Phàm và Đồng Nhan xem nơi nào đi chơi du ngoạn thì hay, ( Vân Tại Vũ không hỏi Vu Tắc, không phải vì hắn sợ Vu Tắc nên không dám hỏi, mà là hắn rất ghét Vu Tắc nên không muốn hỏi), vậy nên tuy rằng Vân Tại Vũ cũng chưa từng ra quá xa khỏi cung nhưng vẫn biết một số nơi có thể đi chơi du ngoạn.
“Vậy tới chỗ đó đi”. Vân Vũ Trạch và Vân Tại Vũ liền lập tức quyết định, đương nhiên hai người bọn họ sẽ không lập tức rời cái thành nhỏ này, đã tới đây rồi, nên nán lại thăm thú một chút, tuy rằng cái thành nhỏ này đến tên Vân Tại Vũ cũng không biết, thế nhưng lại có một khách *** hảo hạng thế này, ắt hẳn sẽ còn nhiều chỗ vui chơi hay ho.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết chính là phụ hoàng của hai người họ, hoàng đế tôn quý của Hưởng Hằng quốc đừng phái người tìm hai người bọn họ về mới tốt.
Nghĩ một lúc, Vân Tại Vũ liền thầm nghĩ tới Quốc sư mà hắn vô cùng tôn kính, thầm cầu khấn hi vọng không bị tóm trở về!
“Đường chủ”.
Trong một khách *** đối diện Thanh Lan, tại một gian phòng hảo hạng, một bóng đen lặng lẽ lướt quỳ trước một Hắc y nam tử vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.
“Ân, tình hình gần đây nhất thế nào?” Hắc y nam tử vẻ mặt lạnh lùng tỏ ra không hề bận tâm, tựa hồ không hệ lay động trước khinh công cao cường của bóng đen vừa lướt vào, ngón tay trắng nõn, thon dài cầm một chén trà tinh xảo, chậm rãi nhấp trà.
“ Không có gì bất thường”. Bóng đen báo cáo hết thảy sự việc, quả thực đúng là không có gì bất thường.
“Còn có, thị vệ năm xưa của Bắc Đường gia mang theo một Thanh y nam tử tới Nam Lam, cũng đang trọ ở trong khách *** này”. Chần chừ một chút, bóng đen liền mang chuyện này kể ra, thực ra việc này cũng không có gì quan trọng, không nói cũng không sao.
“Là Bạch Lăng?” Thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên, thể hiện chủ nhân giọng nói không chút dao động, Bạch Lăng tuy rằng là một cao thủ trong giang hồ, nhưng cũng không phải đối thủ của hắn, còn Thanh y nam tử kia, có lẽ chính là người coi cửa mà năm xưa Huyết Oa đã tha chết, tuy rằng bọn họ có tiếp nhận một ít thế lực của Bắc Đường gia, nhưng không phải là kẻ địch của bọn hắn, không cần lo lắng về hai người này.
“Đúng vậy”. Bóng đen lên tiếng trả lời, y cũng biết việc này không phải là việc đại sự, dù sao mười năm qua Bạch Lăng thường xuyên đi lại giữa Tử Vận và Nam Lam, cũng thu nhận một số thế lực, tính ra cũng thu được một thế lực không nhỏ.
“Không cần phải can thiệp vào việc của hắn, chỉ cần phải người quan sát thôi”. Hắc y nam tử phân phó, hắn biết rằng, người thông minh như Bạch Lăng chắc chắn sẽ không xung đột với bọn hắn, dù sao Vân Vũ Trạch, hoàng nhi mà chủ thượng hắn vô cùng sủng ái chính là người thuộc Bắc Đường gia, đừng nói là người thông minh, cho dù Bạch Lăng có là kẻ ngu ngốc đi chăng nữa cũng không tính chuyện xung đột với triều đình.
“Dạ”. Bóng đen cung kính trả lời.
“Lui ra đi” Hắc y nam tử khoát tay áo ra hiệu.
Bóng đen đứng lên không chút dây dưa, nhẹ nhàng biến mất.
Đưa tay day day hai huyệt thái dương, Hắc y nam tử lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
Bất đắc dĩ, hắn quả thật đúng là bất đắc dĩ, tuy rằng hắn rất hiểu tính cách của tiểu tử kia, tuyệt đối hiểu rằng tiểu tử ấy đâu thể nào chịu ngoan ngoãn ở trong cung, nhưng tuyệt đối hắn không ngờ được là tiểu tử này dám mang theo bảo bối của chủ thượng trốn ra ngoài cung, thật là không biết nghĩ, hiện tại trong cung các hoàng tử đang tranh đấu không ngớt, chỉ để ngồi lên vị trí thái tử, tiểu tử này lại có thể không thèm để ý, cứ thế ra ngoài cung chơi, tuy hắn biết tiểu tử này không hứng thú với quyền thế, nhưng lại không suy nghĩ cho đệ đệ của mình gì cả, người nào không mang, lại mang đệ đệ của mình ra ngoài cung, cho dù tiểu tử đó không hứng thú với quyền lực thì chắc gì người ta cũng thế.
“Ngu ngốc”.
Thấp giọng khẽ mắng một tiếng, Hắc y nam tử nhớ lại bộ mặt lúc nào gặp hắn cũng lộ vẻ cố tình gây sự của tiểu tử ấy, bộ mặt ấy trông thật là đáng yêu,không khỏi bật cười, hắn không thể nào ghét được gương mặt ấy.
Ai, tiểu tử ngu ngốc này cũng không biết ngẫm lại rằng mình không có chút hiểu biết nào với cái thế giới bên ngoài hoàng cung, lại còn dám mang Vũ thiếu chủ ra ngoài, quả thực là to gan lớn mật, khiến hắn phải chạy đuổi theo hai người đến phát mệt, thật là làm hắn tức đến không nói nên lời.
Ai!..
Xem ra hắn phải theo sát hai người, bằng không huynh đệ hai người họ không biết sẽ gây ra sự tình gì, huynh đệ hai người bọn họ, một người thì quá mức đơn thuần, giống như giấy trắng, một người lại vô cùng nghịch ngợm ham chơi, không để ý tới việc gì, cũng không chú ý lời nói, thật không biết hai người này sẽ gây ra tai họa gì đây.
Huynh đệ hai ngươi, khi nào thì mới lớn được đây? Khi nào mới có thể khiến người ta bớt lo?
Bất quá, hắn cũng không để ý, tính cách của tiểu tử kia hắn rất yêu thích, có điều tới bao giờ thì tiểu tử ấy mới hiểu được đây?