Huyết Sắc (Mạt Hồi)

Chương 12: Chương 12




CHƯƠNG 12

Trải qua một quãng thời gian dài, những trang giấy đã hoen ố vàng, nét chữ màu đen mờ mờ, những cũng không thể che lấp đi được nội tâm người viết sầu bi đến thế nào.

Chưa từng nghĩ tới, chưa từng chú ý qua, lúc ấy hai lúm đồng tiền trưng ra như cơn gió nhưng lại cất dấu bao nhiêu thương tổn, cậu vẫn luôn nhìn hắn bằng ánh mắt thâm tình, vô tư chân thành tươi cười với hắn, cố gắng dùng mọi biện pháp lấy lòng hắn, đem hết sức lực chỉ luôn được ở bên cạnh hắn.

Nhưng mà hắn đâu có hay biết –

Hắn chỉ một mặt nghĩ cho tâm tình của chính mình, một mặt chỉ lo nghĩ đến tình cảnh của bản thân mình, sau đó, lại một mặt thương tổn cậu – cho đến khi hắn nguyện ý sẽ không bao giờ đối mặt với nhân sinh nữa, hắn tội ác tày trời……Hắn đem người mình yêu thương nhất tổn thương đến sâu đậm !

Cái gì mà tiên nhân ?! Cái gì mà ác ma ?! Trên đời này nếu có tồn tại thần ma, thì hắn mới chính là ma quỷ tà ác – đã không ngừng, không ngừng dùng một con dao nhỏ sắc bén khoét mạnh lên tâm tình của người mình yêu thương nhất, cuối cùng giống như không có chuyện gì xảy ra mà nghênh ngang ra đi. Khiến cho vết thương kia càng thêm sâu hơn đến khi chỉ có thể đem trái tim nhốt vào một góc, không dám đối mặt với nỗi thống khổ.

Hắn đã làm sai khiến hắn hối hận cả đời – chỉ có thể sửa chữa được sai lầm này, hắn sẽ được tha thứ hết –

Trời ơi, hắn chỉ mong có một cơ hội để sửa đổi –

Bên trong xe u ám, chợt lóe lên một tia sáng của đèn đường, hắn khóc không ra tiếng, nước mắt chảy xuống hai bên gò má tới trang nhật kí mở ra trên tay, rơi vào đó, nhanh chóng nhòe ra……

Hắn kinh sợ vội vàng đưa tay lau lau, những thế cũng vô ích –

Không nên như vậy!

Trong lòng hắn thổng khố rít gào, nước mắt rốt cuộc cũng không ngừng được.

Sợ hãi cầm cuốn nhật kí bị thấm ướt, hắn chỉ có thể đem nó ra khỏi trước mặt mình……

Đau lòng không thôi cúi đầu xuống hai đầu gối, hắn hiện tại chỉ muốn phát tiết, chỉ muốn khóc –

Âu Văn ngồi trong đại sảnh đèn đuốc sáng trưng xem văn kiện, kỳ thật anh có thể tới thư phòng xem, nhưng nguyên nhân anh ngồi tại đại sảnh là chờ Mục Nhiên về.

Nghe được ngoài cửa một trận âm thanh vụn vặt, Âu Văn ngẩng đầu nhìn, vừa lúc Mục Nhiên đi vào.

Âu Văn cười cười đi tới,“Mục này, cậu chạy đi đâu mà về muộn như vậy, cậu chẳng lẽ không muốn biết tôi có phát hiện ra gì sao ?”

Vẻ mặt Mục Nhiên nguyên bản bình tĩnh vừa nghe những lời này, có chút vội vàng, hắn hỏi:“Âu Văn, cậu phát hiện ra điều gì ? Là về bệnh tình của cậu ấy sao?”

“Đúng vậy.” Âu Văn gật đầu, càng cười sâu hơn,“Là một tin tốt lành!”

Mục Nhiên vừa nghe, vội vàng kéo anh đến bên ghế,“Là cái gì?!”

Âu Văn cầm lên đống văn kiện anh vừa đặt trên bàn lấy ra một tấm chụp X quang, giơ lên trước mặt Mục Nhiên, chỉ vào trong đó nói:“Mục, cậu xem, đầu của cậu ấy rõ ràng là chịu va chạm quá kịch liệt, cho nên nơi này của cậu ấy có một khối sưng lên, nơi này là vì tụ máu nên mới tạo nên khối u – mà mà hôm nay tôi vừa đến so sánh cho cậu ta, cậu nhìn xem tôi so sánh được gì –”

Âu Văn nói xong lại rút ra một bản nữa, đưa tới trước mặt Mục Nhiên,“Cậu xem xem, có phát hiện.”

Giơ hai tấm chụp X quang lên so sánh một lúc, Mục Nhiên liền thấy được chỗ bất đồng“Khối u nhỏ đi sao?!”

“Đúng.” Hai tay đưa tới cằm, Âu Văn cười thắm thiết gật đầu,“Tình huống so với tôi lường trước tốt hơn nhiều lắm, chủ yếu là bởi vì tích tụ máu mới sinh ra như vậy, cho nên chúng ta chỉ cần nhằm vào điểm này, là có thể chữa khỏi bệnh cho cậu ấy. Mục, tỉ lệ bệnh của cậu ấy có thể chữa khỏi là 93%. Thật là trong cái rủi có cái may, nhưng nếu nguyên nhân sinh bệnh cho cậu ấy là vấn đề khác, có lẽ tỉ lệ sẽ thấp lắm.”

Nghe Âu Văn nói, tay Mục Nhiên bắt đầu run nhè nhẹ, Âu Văn nghĩ hắn là quá hưng phấn nên mới vậy.

Âu Văn tiếp tục nói:“Người Trung Quốc các cậu không phải có câu, ‘Tâm bệnh tựu nhu tâm dược y’(Đại ý là Tâm bệnh thì chỉ có tâm dược mới chữa trị được) sao. Nhưng dù là tìm được tâm dược trị liệu cho tâm bệnh rồi, cũng không chắc chắn sẽ chữa khỏi, bởi vì với y học mà nói, người bị bệnh tâm thần, thần kinh đã vì bị tổn thương nặng đến tâm lý thì không có khả năng nào chữa khỏi –”

“Đủ rồi, Âu Văn, không cần nói nữa!” Mục Nhiên đột nhiên lạnh giọng chặn lời Âu Văn lại, Âu Văn cảm thấy kinh ngạc.

“Làm sao vậy, Mục?” Âu Văn hoang mang nhìn sắc mặt xanh mét của Mục Nhiên.

Mục Nhiên không trả lời, dùng đôi mắt thâm sâu nhìn Âu Văn ngồi bên cạnh mình, thanh âm như bị thương tổn hỏi anh:“Âu Văn, cậu cũng biết, cậu ấy trở nên như vậy có nguyên nhân khác là vì nội tâm đã bị tổn thương – điều này có ảnh hưởng đến việc chữa khỏi bệnh cho cậu ấy hay không……”

“Vấn đề này không to tát.” Nghe Mục Nhiên nói vậy, Âu Văn hiểu rõ nguyên nhân hắn vừa rồi mới như vậy: Hắn là do sợ hãi “Thiên sứ trong mơ” kia tâm tư đã tổn thương nên sẽ không khỏi hẳn a!

Âu Văn nghĩ như thế, lại khôi phục bộ dạng tươi cười, anh biết lời nói kế tiếp của mình sẽ làm hắn anh tâm không ít, “Mục, cậu không cần quá lo lắng, tôi đã kiểm tra qua não bộ của cậu ấy, đặc biệt là tin mừng, không một chút thương tổn! Cho nên, chỉ cần có thể đem khối u của cậu ấy chữa khỏi cùng với dùng châm khử đi máu bị tụ lại ở não bộ, cậu ấy có khả năng khôi phục như một người bình thường. Về phần tâm lý bị thương tổn, cậu không phải đã nói muốn đem cậu ta tẩy trí nhớ trước kia sao? Chỉ cần không có thương tâm lại nữa, tại sao phải sợ cậu ấy không thể khỏi hẳn!”

Ngoài ý muốn, Mục Nhiên không giống như Âu Văn tưởng tượng, ngược lại là vẻ mặt trầm mặc.

“Mục?” Âu Văn cảm giác như đêm nay Mục Nhiên có gì đó không bình thường liền hỏi.

Mục Nhiên nghe được, ánh mắt chuyển lên người anh, lẳng lặng nói với anh:“Âu Văn, tôi đổi ý rồi, tôi không muốn cậu ấy quên mọi chuyện trước đây, tôi muốn cậu ấy nhớ rõ ràng rành mạnh chuyện trước kia, nhớ hết thảy. Đó mới là cậu ấy, và cũng là điều tôi muốn..”

Âu Văn nhìn thẳng Mục Nhiên, nghĩ nhìn trong ánh mắt hắn có thể đoán ra được nguyên nhân, nhưng trông thấy chỉ có đôi mắt thâm sâu lóe lên tia kiên nghị.

“Mục, tôi có thể biết nguyên nhân không?” Nhìn không ra, Âu Văn trực tiếp hỏi, anh không muốn trong lòng có thắc mắc tồn tại, không biết liền hỏi.

Mục Nhiên hơi hơi quay đầu nhìn tấm chụp X quang giữa đống đồ án đen xám trắng lẫn lộn, nhìn kĩ hình chụp bộ não Phương Thành rồi mới trả lời: “Cậu ấy yêu tôi, tôi làm sao có thể bỏ đi điều này chứ.”

Sau khi nói xong, hắn mặc kệ Âu Văn nghe có hiểu không, buông cái gì đó trong tay ra hỏi: “Âu Văn, cậu ấy đâu?”

Âu Văn nói với hắn, trước vẫn còn ngơ ngác, sau mới hiểu được, “Tôi làm cho cậu ta uống một chút thuốc an thần không có tác dụng phụ, cậu ấy liền ngủ, giờ đang trong phòng cậu.”

Nghe xong, Mục Nhiên đứng lên, Âu Văn không cần nghĩ cũng biết hắn đến phòng chăm sóc cậu, thời gian của Mục Nhiên, cơ hồ đều dùng để chăm sóc vị “Thiên Sứ” kia.

Âu Văn hỏi trước khi hắn rời đi:“Mục, đây thật là quyết định cuối cùng của cậu sao? Ý tôi là, chuyện cậu ta không cần tẩy trí nhớ.”

Mục Nhiên quay đầu, thản nhiên cười nhìn anh, “Đúng, Âu Văn, đây là quyết định cuối cùng của tôi, tôi muốn cậu ấy chẳng những hoàn toàn chữa khỏi, còn muốn cậu ấy nhớ tới mọi chuyện từ mười năm trước. Về phần mười năm trước cậu ấy bị tổn thương, tôi sẽ dùng tình cảm chân thành khiến cậu ấy tha thứ. Tôi muốn cậu ấy vừa tỉnh lại một khắc, rồi nói: Tôi yêu cậu ấy!”

Nhìn Mục Nhiên mang nét tươi cười tự tin rời đi, Âu Văn ngồi tại chỗ không khỏi tự nói:”Nếu tôi cũng như vậy nói với “hắn”: Tôi thương hắn. ‘Hắn’ có thể cảm động đến bổ nhào vào lòng tôi hay không! Chậc chậc, thực làm lòng người ta khó nhịn a!”

Ngọn đèn mỏng manh chiếu lên khuôn mặt say ngủ của cậu, ngọn tay Mục Nhiên thon dài nhẹ nhẹ vuốt ve khuôn mặt cậu. Trong mắt Mục Nhiên hiến lên tia thống khổ, khi không ai nhìn thấy mới thể hiện ra.

“…… Thành……” Hắn nhẹ nhàng thở dài.

“Em yêu tôi, lần đầu tiên nhìn thấy tôi liền yêu tôi  Mà tôi, tôi yêu em, lần đầu tiên nhìn thấy em cũng liền yêu em, chúng ta đối với nhau là nhất kiến chung tình (Vừa gặp mặt đã yêu), nhưng lại không hiểu được tâm ý nhau – tôi bởi vậy mà vô số lần khiến em tổn thương. Lúc đó, tôi vì cái gì lại không thể cẩn thận nhìn kỹ em một chút, tình  yêu em trao tôi lúc nào cũng có, khi em cười với tôi, khi em tốt với tôi, mọi cử chỉ hành động của em với tôi –”

Lòng tràn đầy bi thương làm cho Mục Nhiên rốt cuộc nhịn không được đem cậu ôm vào ngực, một cái ôm chặt đến nỗi không có khoảng cách.

Mục Nhiên chôn mặt vào bả vai Phương Thành, từng giọt nước mắt rơi trên vai Phương Thành.

Một lần nữa lại than nhẹ, thanh âm hắn trở nên nghẹn ngào.

“Thành, tôi biết tôi tổn thương em rất nhiều lần, tôi cũng biết tôi đã khiến em tổn thương đến tột cùng – nhưng tôi cầu xin em, hãy tin tưởng tôi lần này, tôi tuyệt đối sẽ không khiến em phải đau khổ nữa  Lần này, tôi sẽ không rời xa em nữa  Lần này, tôi sẽ dùng sinh mệnh của mình yêu em –”

Nâng lên khuôn mặt đang nhắm mắt của cậu, hắn hôn lên đôi môi cậu, một nụ hôn ngưng trọng thệ ước.

“…… Thành, cầu xin em, hãy cho tôi một cơ hội, một lần cuối thôi, tôi sẽ chứng minh, tôi yêu em cỡ nào. Tuy rằng tôi yêu em từ rất sớm, nhưng nó sâu nặng đến nỗi có thể thiếu đốt cả vũ trụ. Nếu em không chịu tha thứ cho tôi, tôi sẽ tự thiêu cho đến chết.”

Mục Nhiên nhẹ nhàng xoa xoa hai má cậu, dùng ánh mắt ngập lệ thâm tình nhìn cậu.

“Thành, cho anh cơ hội bù lại lỗi lầm, dùng tình yêu của anh – anh thề, chỉ cần anh còn tồn tại trên đời này, anh sẽ yêu và ở bên cạnh em. Em, có thể không còn yêu anh, điều này cũng chẳng thể khiến anh từ bỏ tình yêu này đối với em, cho dù sẽ thống khổ, anh cũng sẽ thừa thật, đối với anh mà nói, đây là sự trừng phạt vì đã làm thương tổn em quá nhiều, anh cam tâm tình nguyện. Chỉ cần em có thể tỉnh lại, anh thà rằng tan xương nát thịt –” (Quyết định đổi cách xưng hô, coi đây là lời tỏ tình của Tiểu Mục nha : ‘D )

Khó kìm nổi lòng hôn cậu, đôi môi Mục Nhiên đã muốn rung động, bởi trong lòng đang vô cùng đau thương.

Nồng nhiệt hôn lên đôi môi như không còn độ ấm nữa, nước mắt Mục Nhiên lại từng giọt từng giọt rơi trên gò má hắn –

Tuy nhẹ nhàng nhưng tựa hồ khiến người say ngủ rung động, mi mắt cậu vẫn nhắm lại nhưng lại hơi run run – Mục Nhiên đang nhắm hai mắt lại không phát hiện ra.

Mục Nhiên buông đôi môi kia một khắc, Mục Nhiên liền cảm thấy áo hắn bị cái gì kéo lấy, gắt gao, khiến hắn có chút không thoải mái.

Mục Nhiên cúi đầu nhìn lại, phát hiện cậu cư nhiên đang say ngủ, lúc này cư nhiên lại gắt gao túm lấy áo hắn – trong lòng Mục Nhiên run lên, nhanh chóng ngẩng đầu thì thấy, cậu đang chậm rãi mở đôi mắt ra, mí mắt cậu tựa như nặng đến ngàn cân, mỗi khi mở ra một chút, đều phải hao tổn hết khí lực toàn thân.

Không nghĩ tới cậu lúc này tỉnh lại, như là đáp lại lời nói của chính mình, khiến trong lòng hắn một trận sóng ngầm đang dội lên, cảm động không thôi.

Mục Nhiên cẩn thận đem cậu đặt lên giường, tay nhanh chóng lau đi nước mắt.

Sau đó, hắn chậm rãi cầm lấy bàn tay đang nắm lấy áo mình đưa ra, Mục Nhiên ngồi bên người cậu, nhẹ nhàng mà ôm cậu, thanh âm đè thấp ôn nhu đưa cậu vào giấc ngủ.

“Thành, ngoan nào, ngủ đi, anh không quấy em nữa. Anh cùng em ngủ với nhau, vĩnh viễn vĩnh viễn ở cạnh em…..Không bao giờ buông ra nữa –”

Nhưng, những tưởng cậu đã bị dược ảnh hưởng, sẽ nhanh chóng có thể đi vào giấc ngủ nhưng Mục Nhiên cảm thấy Phương Thành kháng cự, mỏng manh, nhưng Mục Nhiên dễ dàng có thể biết.

“Làm sao vậy, không ngủ được sao ?” Mục Nhiên như nhớ tới cái gì đó, nhanh chóng ngồi dậy,“Có phải không thoải mái hay không?”

Nghĩ như thế sau, Mục Nhiên vội vàng bật đèn trên đầu giường, để thuận tiện thấy được biểu hiện của cậu.

Đúng lúc này, Mục Nhiên định vươn người lên thì cảm thấy trên người bị kéo đau, hắn nhìn lại, thấy Phương Thành nằm trên giường dưới ngọn đèn yếu ớt đang vươn tay lên kéo lấy vạt áo hắn, không cho hắn rời đi.

“…… Mục…… Nhiên……” Cậu nằm trên giường như đem hết toàn lực kêu to, thanh âm lại phát ra như vô lực.

Bởi Âu Văn từng nhắc qua, nên Mục Nhiên biết cậu như vậy là vì thuộc ngủ không còn hiệu quả, mà điều Mục Nhiên lúc này lo lắng là, cậu như vậy sẽ liều mạng di chuyển.

Muốn ngăn tay cậu nắm chặt vạt áo của mình, nhưng lúc này thế nào lại không nới lỏng ra được, không muốn dùng sức khiến cậu đau, Mục Nhiên chỉ có thể trở lại bên người cậu, trong lòng hắn lo lắng, hắn dùng thanh âm ôn nhu đối với cậu nói:“Thành, ngoan nào, anh chỉ đi bật đèn thôi, không đi đâu cả, buông tay nào, ngoan – dùng sức như vậy, em sẽ khiến em bị thương đấy.”

Mục Nhiên vừa dỗ dành vừa tìm cách ngăn tay cậu túm vạt áo hắn, nhưng vẫn không được, Phương Thành, ngược lại còn túm chặt hơn nữa.

“Thành –” Nhìn thấy cậu như vậy, Mục Nhiên nóng vội lên, nghĩ rằng cậu chắc không thoải mái nên mới có thể như vậy, hắn cũng không nghĩ nhiều trực tiếp cởi bỏ áo ra, muốn cởi áo ra rồi gọi người kêu Âu Văn đến.

Nguyên tưởng rằng như vậy là có thể ra được Mục Nhiên không ngờ tới Phương Thành nhìn thấy hành động của hắn, liền bổ nhào tới, sống chết ôm chặt thắt lưng hắn, khuôn mặt chôn trước người hắn, không cho hắn nhúc nhích.

“Không, không được…… rời……đi……” Mặt chôn trước người Mục Nhiên phát ra thanh âm rầu rĩ.

Nghe thanh âm như thế, Mục Nhiên đau lòng không thôi nâng mặt cậu lên, quả nhiên thấy nước mắt mơ hồ rơi trên mặt cậu, Mục Nhiên trăm mối ngổn ngang đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cậu,“Đồ ngốc, anh thế nào lại có thể rời xa em, tôi còn muốn đem em nhốt lại bên anh cả đời ấy chứ ! Anh vừa muốn đi tìm bác sĩ, xem em có chỗ nào không thoải mái.”

Nhưng Phương Thành dường như không nghe hắn nói, như cũ ôm chặt Mục Nhiên, khuôn mặt bị Mục Nhiên nâng lên nhẹ nhàng lắc lắc đầu, càng không ngừng khóc:“Không được đi…… Không được đi……”

Nghe cậu khóc khiến trái tim như vỡ ra Mục Nhiên không nghĩ gì nữa, chỉ có thể gắt gao ôm cậu vào ngực, thân thiết ưng thuận:“Được, không đi đâu, anh không đi đâu hết, chỉ ở bên cạnh em, chăm sóc bên em, vĩnh viễn đều ở –”

Mục Nhiên nói, Phương Thành như không nghe thấy được, cậu tiếp tục lặp lại, vẫn lặp lại câu này:“Không được đi……”

Nhìn cậu như vậy, trong lòng Mục Nhiên đau xót, nước mắt cũng theo đó chảy ra, hắn dùng hết sức đem cậu ôm chặt vào lòng, giống như vậy, mới có thể khiến mấy con sâu chích vào lòng nhẹ đi một ít.

Hắn mỗi câu giải thích là Phương Thành lại khóc thêm ít nữa, cậu khóc một lần, hắn lại áy náy vạn phần giải thích. Vì chính mình đã khiến cậu trở nên như thế, hắn đã dùng cả cuộc đời này thề rằng sẽ bù lại lỗi lầm, hắn chỉ cầm xin cậu tha thứ.

Rốt cuộc ngủ bao lâu, Mục Nhiên cũng không biết nữa, người trong ngực hắn có chút cử động dường như đã tỉnh.

Từ thời khắc ôm cậu vào ***g ngực đó, hắn liền thành thói quen, chỉ cần được ôm cậu vào lòng thì dù có chuẩn bị đi vào giấc ngủ đi nữa, hắn vẫn tỉnh giấc.

Dường như lo lắng khiến hắn không thoải mái, cũng có thể là sợ hãi cậu đột nhiên biến mất ngay trong lòng mình.

Rất nhiều lúc, ngủ tới khi nhìn thấy cậu ngủ say trong lòng mình, cảm giác như đang mơ vậy, có chút gì đó không đúng – bởi vì hắn từng vô số lần mơ như thế này a.

Mỗi lần bừng tỉnh, hắn đều rất nhanh lại thiếp đi, cảm nhận được độ ấm cơ thể cậu, chỉ có như vậy, hắn mới biết, hắn không phải đang nằm mơ.

Mà lúc này đây, hắn bừng tỉnh mở mắt ra, hắn cho rằng hắn cũng đang nằm mơ, bởi vì được thấy ánh dương sáng sớm ôn nhu, Phương Thành như ánh dương mùa xuân cùng lúm đồng tiền khiến hắn ấm áp cả lên.

Thật là mộng a, chỉ có trong mộng hắn mới có thấy cậu cười với hắn như vậy, hơn nữa, gần trước mắt mình.

Trong mộng hết thảy đều không thật, nhưng vì nó không thật, mới có thể khiến hắn hài lòng. Cho nên, Mục Nhiên cũng cười, thâm tình đón nhận lấy cậu, trong vô số giấc mộng, hắn đều làm như vậy. (Thằng ngộ  ||)

Sau đó, đôi mối hắn chạm lên khuôn mặt cậu, dần dần hôn xuống nhẹ nhàng mà ôn nhu, giống như cảnh trong mơ vậy.

“Thành……” Trong căm phòng, hắn thâm tình thì thầm.

Sau đó, hắn nhiệt tình hạ xuống đôi môi mềm mại kia, tỉ mỉ trêu đùa liếm liếm, cho đến khi bị hắn mút sưng đỏ ướt át, hắn cảm thấy thật mỹ mãn, nhanh chóng ôm người ấy vào trong lòng, vậy cũng khiến toàn thân hắn nóng rực lên mà thở dài –

“…… Thành.” Xâm nhập khoang miệng mềm trơn, hắn lại yêu thương gọi tên cậu, khác với lúc dịu dàng lúc nãy, lưỡi hắn như con quái thú tham lam, nhanh chóng, mãnh liệt quét nang quét dọc khoang miệng cậu. Nước miếng giao hòa cùng một chỗ tựa như quỳnh lộ (quỳnh là ngọc, lộ là sương/nước có thể hiểu là ngọc làm bằng nước đi ==’) ngọt lành, khiến hắn khao khát vội vàng yêu thương nuốt xuống một giọt.

Mục Nhiên trào dâng nhiệt huyết hôn nồng nhiệt, làm người bị hắn ôm chặt trong lòng chỉ có thể bị động tiếp nhận, theo đầu lưỡi nhanh nhẹn nóng rực của Mục Nhiên trêu chọc mà rung động.

Mục Nhiên hôn đến thỏa mãn thôi mới dừng lại, khi đầu lưỡi trơn bóng từ trong miệng người kia toàn thân đã muốn vô lực mút ra, hắn mới thấy đôi mắt cậu nguyên bản trong trẻo giờ đây đã trở nên mông lung hơi nước.

Vì vậy mộng lại quá sức chân thật, Mục Nhiên say mê than thở, phát hiện ra, tham âm hắn đã phá lệ trầm thấm – nguyên lai, hắn đã bị dục hỏa thiêu đốt a.

Mục Nhiên lại nâng người nhanh chóng thiếp đi trong lòng mình, sau đó, không ngừng hôn lên mặt cậu, lên môi cậu. Dần dần, đôi môi hắn lại chuyển qua vành tai, ngậm vào vành tai mềm mại, tỉ mỉ dùng răng cắn cắn trêu đùa. Hắn biết đây là bộ phận mẫn cảm nhất của cậu, nhưng lại không biết, trong mộng, hắn cũng bởi vậy mà khó kìm nổi lòng rên rỉ lên –

“Ân……” Mục Nhiên còn đang suy nghĩ , người trong lòng hắn cũng phát ra thanh âm tinh tế.

Thanh âm có chút mỏng manh, nhưng lại không giảm hiệu quả, khiến Mục Nhiên nghe thấy liền cảm thấy một cỗ nhiệt lưu trong nháy mắt chạy khắp toàn thân, thiếu chút nữa phun ra dục vọng khiến đầu óc mê mẩn.

Mục Nhiên cầm chặt lấy tay hắn phía sau lưng, hy vọng, như vậy hắn không phát tiết dục vọng cũng có thể giảm bớt.

Cậu bất quá là kêu nhẹ một tiếng mà thôi, hắn cũng sắp không kìm nổi được……

Mục Nhiên trong lòng bất đắc dĩ thở dài.

Mục Nhiên buông ra vành tai bị hắn đùa cho đỏ bừng, hắn liền ướt át nói nhỏ bên tai cậu:“Thành, em dễ dàng khiến anh chìm đắm, cam nguyện, trở thành tù binh tình yêu của em –” (Mịa cấy thằng, càng ngày càng sến >.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.