Huyết Sắc (Mạt Hồi)

Chương 13: Chương 13




CHƯƠNG 13

Không phải là mơ.

Mục Nhiên sau khi bình ổn, nhìn xuống người yêu vô lực dưới thân đang mệt mỏi.

Mồ hôi thấm đẫm mái tóc cậu, đôi môi sưng đỏ run nhè nhẹ, cùng những vết hôn dày đặc khắp cơ thể cậu, một lẫn nữa chứng minh cho cuộc mây mưa vừa rồi.

“Thực xin lỗi……” Mục Nhiên cúi đầu, đưa môi đến bên tai cậu, thì thầm nói,“Vừa rồi anh có hơi thô bạo .”

Mới vừa rồi cậu còn tươi cười nhìn hắn, nhất định là ảo giác rồi. Ảo giác trong mộng này, gợi lên cho hắn bao nhiêu hoài niệm, động tác trong lúc đó, phát tiết một chút, không kiêng kị gì cả, hoàn toàn yêu thương cậu.

Khi cậu thống khổ rên rỉ, độ ấm trên cơ thể cậu càng ngày càng tăng lên trong vòng tay hắn, hắn biết rằng, đây không phải là mơ.

“Thực xin lỗi.” Cho dù hắn biết rằng động tác của mình đang làm cậu thương tổn, nhưng bản thân khi tiếp cận dục vọng điên cuồng không thể nào dừng lại được.

“Thực xin lỗi.” Làm tổn thương cậu, khiến Mục Nhiên hối lỗi không thôi.

Rõ ràng đã từng thề rằng sẽ không bao giờ làm cậu tổn thương một lần nữa.

“Thực xin lỗi.” Một câu lại một câu, thanh âm Mục Nhiên càng trầm thấp.

Mục Nhiên đưa tay ra, đem cậu ôm vào ***g ngực.

VÌ sao hắn lại một lần, lại một lần làm cậu phải chịu đau, hắn thật sự không muốn như thế….

Lúc này, Mục Nhiên cảm thấy cậu dường như phản ứng lại cái ôm đó, tai hắn ngứa một trận, hơi thở nóng như lửa phả vào hắn –

“Không cần giải thích …… Mục Nhiên…… Tôi tình nguyện…… Vì, tôi yêu anh h h h……”

Ngay buổi sáng hôm đó, cả dinh thự ‘giật mình’ bởi tiếng Mục Nhiên điên cuồng gào to, làm hỏng cả buổi sáng yên tĩnh, cả dinh thự trở nên ồn ào –

“Mau — mau gọi bác dĩ Âu Văn đến –! Mauuuuuuuu –!”

Mục Nhiên vội vàng gọi to, mãi cho đến khi xong việc, mới làm cho Mục quản gia và người làm thở phào –

Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên họ nhìn thấy ông chủ kích động, vội vàng chạy khắp nơi như vậy, hưng phấn vô cùng đến nỗi hốc mắt cũng đỏ ra.

“Âu Văn, sao lại như thế này? Cậu ấy đã nhớ lại tôi, nhớ lại tất cả những chuyện chín năm trước tôi bị bắt cóc phải không ?”

“Này, đã nói gì đâu chứ?– Mục, cậu biết là do não chấn động mà đầu cậu ấy bị thương tạo nên chứng mất trí nhớ. Hơn nữa loại mất trí nhớ này còn có rất nhiều loại bệnh trạng, trong đó có một loại là – lựa chọn tính mất trí nhớ. Loại mất trí nhớ này là bệnh nhân đã chọn quên đi một số chuyện thống khổ. Đây giống như là đang tự bảo vệ bản thân khỏi thương tổn. Bởi vì những chuyển đau khổ quá nhiều, người ấy sẽ mất đi ý chí để sinh tồn.”

“…… Ý của cậu là, cậu ấy không chỉ bị thương đến trở nên mắc chứng tâm thần, mà còn mất một phần trí nhớ?”

“Đúng vậy — có lẽ năm đó cậu rời đi, làm cậu ấy thống khổ đến tuyệt vọng.”

“—vậy, vậy phải làm thế nào cậu ấy mới có thể nhớ lại chuyện 10 năm trước?”

“Mục, nếu khổ đau khiến cậu ấy không chịu nổi, vì sao cậu còn muốn cho cậu ấy nhớ tới ? Cậu không sợ cậu ấy lại vì chuyện đó đến khi khôi phục lại một lần nữa phát bệnh sao ? Cậu phải biết rằng, bệnh tâm thần có một nguyên nhân chính đó là tâm lý bị đả kích quá nặng.”

“Tôi sẽ không làm việc này phát sinh, tôi thề. Về việc vì sao muốn cậu ấy nhớ lại, bởi vì, khi cậu ấy mất đi một phần trí nhớ, làm cho tôi cảm thấy không yên tâm. – tôi biết tôi muốn làm cậu ấy nhớ lại quả thực là chuyện quá tàn nhẫn, nhưng đây cũng là chuyện cũ, từ khi trở về Trung Quốc đã thấy mắt cậu ấy có phản ứng, tôi đã hạ quyết tâm sẽ mang lại cho cậu ấy hạnh phúc.”

“Được, thật làm người khác cảm động ! – Mục, yên tâm đi, tôi sẽ làm cậu ấy nhớ ra mọi chuyện, hơn nữa, cũng giúp cậu chữa khỏi cho cậu ấy.”

“Thật sự cảm ơn cậu, Âu Văn!”

“Được rồi, cậu đừng khách khí quá như vậy! Chúng ta là bằng hữu đồng cam cộng khổ, không phải sao?”

“……  Nhưng tôi vẫn muốn nói, cảm ơn cậu!”

Mục Nhiên vào phòng, Phương Thành đang ngồi trên ghế, mặt hướng về cửa sổ đến ngẩn người.

Mục Nhiên nhẹ nhàng bước vào, sau đó cúi người xuống nhẹ nhàng nói vào tai cậu:“Thành, em mệt sao ? Muốn đi ngủ không nào ?”

Giọng nói nhỏ nhẹ của hắn khiến Phương Thành kinh động một chút, dường như bị đả kích, Mục Nhiên lo lắng nhìn cậu lại thấy hốc mặt cậu như đỏ lên.

Lòng như xoắn lại, Mục Nhiên bước nhanh lên trước mặt Phương Thành ngồi xuống, hai tay giữ lấy vai cậu, lo lắng hỏi :“Em sao vậy, sao lại khóc, có phải không thoải mái không?”

Lệ tràn khóe mắt cậu khiến tim Mục Nhiên như bị đao cắt.

Không nói gì khiến Mục Nhiên lo lắng, nước mắt Phương Thành rơi trên mu bàn tay Mục Nhiên.

“Giấc mơ này thật là dài quá……”

Cậu nghẹn ngào nói, khiến Mục Nhiên chua xót ôm chặt lấy cậu.

“Đồ ngốc, sự tình đã đến thế này, em còn cho rằng đó là mơ sao?”

“Vậy phải làm sao tin được đây – em, như ngủ một giấc thật dài, thật dài, tỉnh lại rồi thấy anh như gần như xa, vậy sao anh lại ngủ cạnh em – còn nói yêu em…..Không phải mơ vậy là gì?”

Căn phòng rộng vang lên tiếng Phương Thành nói nhè nhẹ, nghe như cô đơn, làm Mục Nhiên càng thêm đau lòng.

“Thành……” Mục Nhiên thở dài hôn cậu, hôn lên những giọt lệ đang không ngừng chảy, rồi đưa môi lên tai cậu, ôn nhủ hỏi,“Còn nhớ rõ sao? Còn nhớ ngày anh bị bắt cóc, em đã cứu anh phải không?”

“…… Nhớ rõ chứ……”

“Ngày đó, anh đã nói gì?”

“…… Anh nói, chúng ta có thể mãi mãi là bằng hữu.”

“Vậy khi nghe anh nói vậy, trong lòng em nghĩ thế nào?” Mục Nhiên ngẩng đầu yên lặng nhìn cậu,“Anh nghĩ, anh không muốn làm bạn với em, tuyệt đối không muốn – nhưng, em lại không ngừng đòi làm bạn của anh…..Sợ rằng em sẽ tổn thương, anh cũng chỉ có thể nói, chúng ta làm bằng hữu đi. Nói những lời ấy anh rất thống khổ, em có biết không ? Bởi vì lúc đó anh đã biết rằng, anh yêu em!”

Nhìn thâm tình trong ánh mắt Mục Nhiên, Phương Thành khó tin mà không ngừng lắc đầu.

“Sao có thể thế được, sao có thể — Mục Nhiên, không phải anh rất chán ghét sao……..?”

“Anh có nói anh ghét em sao?” Mục Nhiên giữ lấy đầu cậu, có lẽ hắn đã quá lạnh lùng khiện cậu hiểu lầm mà tổn thương.

“Nhưng mà, nhưng mà……”

“Thành, anh biết em hiện tại khó có thể chấp nhận được sự tình trước mặt, nhưng anh có thể thề với em, đây không phải là mơ. Mà anh đối với em là tình yêu, lại càng không thể là mơ được, tất cả đều là sự thật – ngay lần đầu tiên thấy em xuất hiện, ngay lúc đó anh đã kiên cường mà không chịu thừa nhận, bởi vậy mà không ngừng khiến em phải tổn thương, cuối cùng còn –”

“Thành, anh sẽ dùng cả đời để bù lại tất cả những lỗi lầm mà anh đã gây ra, xin em hãy tha thứ cho anh.”

“Nhưng Mục Nhiên –” Phương Thành nghi hoặc nhìn hắn, ánh mắt nồng đậm tình cảm khiến cậu thiếu chút nữa bị mê hoặc,“Em không nhớ vì sao mình lại ở đây, đây là đâu, không phải em bị thương sao……Em chỉ nhớ lúc ấy mệt như chết đi, mệt đến nhắm mắt lại……Khi tình dậy thì anh còn ở bên cạnh, còn nói yêu em, chúng ta còn ….. Mục Nhiên, nếu đây không phải là em đang mơ, thì thật giống như vừa trải qua một chuỗi sự việc, chúng ta lại ở cùng nhau, em còn được thấy bộ dáng trưởng thành của anh……”

Nghe được lời cậu nói, Mục Nhiên ôn nhu mỉm cười,“Đúng vậy, Thành, em đã trải qua rất nhiều chuyện, thời gian cũng đã gần 10 năm rồi, em đều say ngủ, dường như không muốn tỉnh lại vậy……”

“Cái gì, cái gì?” Lời nói của Mục Nhiên khiến Phương Thành mở to mắt.

Phương Thành hoang mang, Mục Nhiên liền cười hôn lên mắt đang trợn tròn kia, lại nhẹ nhàng ôm cậu.

“Thành, em yên tâm, anh sẽ kể cho em tất cả mọi chuyện đã xảy ra, kể hết cả đời này. Anh sẽ nói cho em biết, nhưng âm dương chênh lệch, khiến chúng ta bỏ lỡ mất rồi thật lâu sau mới nhận ra tình cảm của đôi bên. Thật may, ông trời có lòng thương, chúng ta không sai lầm quá nhiều, nếu không đã sai cả đời rồi.”

Đúng vậy, hắn có cả đời này, hắn chậm rãi dùng tất cả tình yêu chân thành của mình để bù lại cho người hắn đã gây ra lỗi lầm.

Phương Thành, mười năm trước chúng ta xa rời nhau, mười năm sau, anh sẽ không bao giờ buông tay em nữa – sẽ không kiêng dè ánh mắt của kẻ khác, cho dù em có không còn yêu anh, anh cũng sẽ không để em rời xa, cho dù hơi thở của anh dập tắt, hồn phách anh cũng sẽ mãi mãi đi theo và che chở cho em.

Tớ đã trở lại 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.