-Hừ...trình độ như ngươi mà đòi đấu với ta sao? Nếu ngoan ngoãn phục vụ ta, ta sẽ cho ngươi một con đường sống.- Tên đó cười khẩy.
Kiều Tuyết chả vờ run rẩy. Trong bụng nàng thì cười thầm. Tên ôn dịch này thật hống hách. Thật ra kẻ biết dấu đi huyền khí của mình mới là kẻ mạnh. Những kẻ yếu thì chỉ biết phô trương huyền khí của mình ra mà thôi.
-Tiểu nữ không phải là kẻ địch.- Kiều Tuyết nói bằng giọng ngọt sớt, có phần lo sợ. Đầu dây bên kia, Huyết Tử cùng bọn hắn rợn tóc gáy, nổi cả da gà.
-Vậy nàng là ai?- Tên đó bắt đầu thay đổi giọng điệu. Từ đe dọa thành cưng chiều.
-Tiểu nữ trượt chân ngã xuống một vách đá nhỏ, sau đó cứ đi mãi thì bị lạc vào đây.- Kiều Tuyết nói giọng run run như sắp khóc.
-Nàng đừng sợ. Đến đây rồi thì đi theo ta.- Hắn đến gần Kiều Tuyết, thô bỉ chạm tay vào lưng nàng, kéo nàng đi đâu đó.
Hắn dẫn nàng tới một cánh cửa lờn làm bằng gỗ.
Một tên lính canh nhìn thấy thì chặn hắn ta lại.
Hắn ta thì thầm gì đó với tên lính canh.
(Nguyên văn:
-Vào bẩm báo với thiếu gia là đã có hàng mới. Hàng chất lượng.- Hắn ta nói thầm vào tai tên lính canh.
-Thiếu gia cũng đang tìm ông đấy.- Tên thiếu gia trả lời.)
Hắn quay sang nàng, vuốt mái tóc đen dài mềm mượt của nàng. Hắn nói:
-Nàng đứng ở đây đợi ta.
-Vâng.- Kiều Tuyết giả thẹn thùng, quay mặt đi chỗ khác.
Tên đó nhếch mép cười. Sau đó nhanh chóng theo tên lính canh mở cửa vào trong căn phòng. Ngoài này còn mình nàng và một tên lính khác nữa.
Nàng chớp chớp mi, quay sang tên lính còn lại.
-Huynh có thể nghe ta nói chuyện này được không?- Nàng gẩy tay ý bảo hắn lại gần.
Tên đó nhìn nàng, sắc mặt dần dần chuyển sang đỏ.
Hắn ghé sát tai vào, nàng hỏi:
-Huynh có thể cho ta biết phòng giam giữ các tù nhân ở đâu không?- Nàng nói bằng giọng điệu nịnh nọt.
-Nàng chỉ cần đi hướng này, đến ngã ba thì rẽ phải...- Tên đó nói theo bản năng. Bỗng hắn nhận ra gì đó, giật mình:
-Ngươi là ai?- Hắn chĩa mũi giáo vào nàng.
Nàng cười lạnh. Ngu dốt! Rượu mời không uống đi uống rượu phạt à? Nàng vận Huyền Khí lên tay, tạo ra một khẩu súng, chĩa về phía hắn.
Trong tích tắc, nàng bóp cò.
Phịch
Tên đó ngã xuống, trên nền đất lạnh tanh.
Nàng cười quỷ dị. Nhưng bất giác khuôn mặt đó biến mất.
-Haizz....giờ phải xử lí cái xác này đã. Mà nàng đang ở trên địa bàn của quân địch. Biết dấu đâu bây giờ.
Chợt nàng nhớ đến lời sư phụ nói: “Trong các sư huynh đồng môn của con, có một người sử dụng Huyền Khí đặc biệt là ma thuật Dịch Chuyển Không Gian Tức Thời.”
-Tử Tử. Cậu hỏi xem trong bọn hắn có ai mang Huyền Khí ma thuật Dịch Chuyển Tức Thời không?- Nàng nói qua tai nghe.
-Để làm gì vậy?- Huyết Tử hỏi.
-Nhanh lên tớ cần gấp.
(Tại chỗ Huyết Tử ở bụi rậm:
-Thượng Quan các ngươi có ai mang Huyền Khí ma thuật Dịch Chuyển Tức Thời không?- Nàng quay sang bọn hắn hỏi..
-Ta- Thượng Quan Khương giơ tay.
-Ngươi mau đến chỗ Tuyết Tuyết đi. Nàng ta cần ngươi và cái Huyền Khí của ngươi giúp đấy.- Nàng nói.
-Ta cần một địa điểm chính xác. Không thì miêu tả quang cảnh thôi cũng được.- Hắn nói.
-Tuyết Tuyết! Quang cảnh xung quanh thế nào?- Huyết Tử hỏi)
-Etou...một cánh cửa gỗ lớn cao tầm 3 mét. Xung quang là tường bằng đá thô sơ. Sàn làm bằng gỗ lim- Nàng nói.
(Sau khi Huyết Tử nói lại cho Thượng Quan Khương nghe về cái nơi nàng đang đứng, Thượng Quan Khương bắt đầu vận khí của mình. Hắn dùng Huyền Khí đặc trưng. Nếu dùng Viên thì có thể tìm ra vị trí nàng đứng. Tuy nhiên như vậy sẽ bị địch phát hiện. Nhất là những tên mạnh sẽ nhận ra người dùng Viên. Hơn nữa Viên của hắn có bán kính là 10 mét. Liệu có đủ to để tìm được nàng?
-Không Ảnh Thần Chư- Hắn nhắm mắt lại, vận khí lên mắt, lẩm nhẩm.
Tầm 1 phút sau, hắn mở mắt ra.
-Thế nào rồi?- Kiều Tuyết hỏi dồn dập.
-Có tổng cộng bốn nơi như thế trong vòng bán kính 1 km này. Cần có một cái gì đó đặc biệt hơn.- Hắn nói.
-Tuyết Tuyết! Còn gì nữa không?- Huyết Tử hỏi.)
Kiều Tuyết nhìn xung quanh. Chẳng còn gì nữa cả. Nàng quay đầu về phía cánh cửa, nơi mà tên lính đó đã chết.
-Cậu hỏi xem hắn có nhận dạng được con người không?- Nàng nói qua tai nghe.
(-Ngươi có nhận dạng được con người không?- Huyết Tử hỏi hắn.
-Nếu có thể ta đã tìm nàng ta mà không cần hỏi địa điểm rồi. Ta không nhận dạng được bất cứ vật thể sống nào.- Thượng Qua Khương càu nhàu.
-Tuyết Tuyết! Hắn không nhận diện được vật thể sống.- Huyết Tử nói qua tai nghe. Giọng bắt đầu lo lắng hơn. Nãy giờ đã mất kha khá thời gian rồi)
Kiều Tuyết nàng khẽ nhếch mép.
-Tên đó đâu phải là vật thể sống. Hắn đã chết rồi.- Nàng nói.
(-Kiều Tuyết nói hắn đã chết rồi- Huyết Tử lại tường thuật lại.
-Nhận diện được rồi. Ta đến đó ngay.- Thượng Quan Khương nói. Tức thì một luồng sáng bao quanh hắn, hắn biến mất.)
-Ngươi đến rồi. Xử lí cái xác này đi. Dịch chuyển đi đâu cũng được tùy ngươi.- Nàng chỉ tay vào cái xác lúc Thượng Quan Khương xuất hiện ở chỗ nàng.
-Được thôi.- Hắn trả lời rồi tiến đến gần cái tử thi, chạm tay vào nó. Hắn nhắm mắt lại, niệm chú.
Cái xác tức thì biến mất. Lúc cái xác biến mất, không hiểu sao trên mặt hắn nở một nụ cười quái gở khắc rõ chứ GIAN.
(Tại Tẩm Cung Của Hoàng Thượng:
Hoàng Thượng đang ngồi xem chiếu thì bỗng dưng...
RẦM....
Một cái xác người từ trên trời rơi xuống. Tệ hơn là lại rơi ngay tại cái bàn để sớ, chiếu của hắn. Mọi thứ trên bàn từ mực đến giấy, bút đều lênh láng cả.
Nghe thấy động, bọn thuộc hạ của hắn chạy vào thì ngay lập tức bị hắn một cước đá văng cả bọn ra ngoài.
Hắn nhìn cái xác. Cáci xác được chết rất kì dị. Vết thương rất nhỏ nhưng lại đâm rất sâu, xuyên qua da thịt mà đến tim. Và điều đáng chú ý hơn là mảnh giấy được bay xuống cùng cái xác.
Hắn cầm tờ giấy lên và đọc.
“Hoàng huynh!
Theo ý nguyện của sư phụ, bọn đệ đã dẫn các muội muội đồng môn lên Thánh Rừng để thu phục thánh thú.
Điều bất ngờ là các muội ấy không ai khác chính là Tam đệ muội- Tam Vương Phi và các bằng hữu tốt của nàng ấy.
Huynh nên xem lại cái tường ở hoàng cung đi. Tường gì mà để cho ba nữ nhi chân yếu tay mềm không biết khinh công lẻn được ra ngoài mà học võ thế?
Hiện tại đệ muội đang bị bọn “thổ phỉ” hay “cướp” gì gì đó mà huynh nói bắt đi.
Tuy nhiên nhờ đo mà đệ đã nhận ra một điều mà bao lâu nay đệ kông nhận ra. Đó là hoàng huynh thật ngu ngốc.
Bọn đệ thông minh đây đã sớm phát hiện ra rằng đó chỉ là ngụy trang. Bọn chúng chính là bọn phản quốc. Căn cứ của bọn chúng rất lớn, số quân nhân cũng rất đông.
Hiện tại đệ và Lãnh Kiều Tuyết đang ở trong lòng địch nên cái xác này đành nhờ huynh giữ hộ.
À suýt quên. Nàng ta muốn pha tan cái căn cứ này ra bằng chính tay nàng ấy vì bọn chúng dám dùng cái tay hôi thối bẩn thỉu đó động vào nàng . Vậy nên đệ thông báo trước để huynh phái người đi dọn dẹp đống hoang tàn tro bụi còn sót lại vào sáng mai. Huynh không được động thủ không nàng ta sẽ giận đệ . Lúc đó đệ sẽ tính sổ với huynh đấy.
Kí Tên
Thượng Quan Khương”