(Hoàng Thượng cũng chính là hoàng huynh của bọn hắn tay đang cầm bức thư, giật giật khoé mắt. Không biết là hắn nên vui hay nên buồn đây. Đệ đệ hắn sợ một nữ tử. Chuyện này đáng để đi vào những chuyện kì lạ nhất trong lịch sử đấy. A...suýt quên. Hắn phải cho tập hợp binh lực để dẹp cái “đống rác” mà đệ đệ hắn bảo nữa. Nhưng mà tại sao ta? Đệ đệ hắn định làm gì để san bằng cái căn cứ đấy? Mà thôi kệ đi. Hắn tin tưởng vào đệ đệ hắn mà.)
-Ngươi mặc đồ của hắn vào và giả làm lính canh đi.- Kiều Tuyết nói. Lúc nãy nàng đã lột đồ của tên đó ra trước khi Thượng Quan Khương chuyển hắn đi rồi. (Akame: Lột đồ cơ à? ==||)
Thượng Quan Khương nhanh chóng mặc đồ vào ngay lập tức. Đúng lúc đó thì....
Cạch...
Cánh cửa mở ra, tên lúc nãy bước ra.
-Mĩ nhân...- Vừa bước ra, tên đó đã dở giọng dê già khiến Kiều Tuyết giật bắn người tim suýt nhảy ra khỏi lồng ngực. Thượng Quan Khương cắn chặt môi, tay nắm thành quyền.
-Nàng đi theo ta.- Tên đó luồn tay qua tóc Kiều Tuyết. Nàng đang hận không thể xé xác hắn ra. Nhưng kiểu gì xác hắn cũng bị xé ra thôi. Thôi thì nàng nhịn, nàng nhịn a. Nhịn một lần. Chỉ lần này thôi.
Kiều Tuyết im lặng, đi theo hắn, Thượng Quan Khương ở lại đó. Khi Kiều Tuyết cùng lão dê xồm biến thái kia đi mất, hắn nhìn xuống dưới chân thì thấy một cái ông nghe do Kiều Tuyết kể lại. Hắn bắt chước Huyết tử lắp vào tai thì nghe thấy tiếng Huyết Tử đang nói.
-Tuyết Tuyết! Sao cậu không trả lời. Cậu làm gì mà phải gọi Thượng Quan Khương đến vậy?- Huyết Tử sốt sắng nhưng câu trả lời chỉ là sự im lặng. Thượng Quan Khương thấy thế lên tiếng:
-Kiều Tuyết ổn. Nàng ta đang đi cùng bọn chúng nên không trả lời được. Nàng ta có đưa cho ta một cái tai.
-Ngươi mau giấu đi 90% số khí của mình đi.- Huyết Tử nói.
-Tại sao?
-Với lượng khí khổng lồ như ngươi chắc chắn sẽ bị nghi ngờ. À còn nữa, ngươi tuyệt đối không được gọi thánh thú của mình ra nhớ chưa? Với thánh thú của ngươi dù không bị phát hiện cũng làm sập cả chỗ này.- Huyết Tử bĩu môi.
-Được rồi. Giờ ta phải làm gì đây?- Thượng Quan Khương thở dài. Lần đầu tiên hắn phải nghe lời mấy vị cô nương vô dang tiểu tốt đấy. Có hơi nhục. Thôi mà kệ đi. Đây là trong tình huống nào rồi?
-Đứng đó và đợi Kiều Tuyết nói đi.- Huyết Tử trả lời làm hắn tức muốn thổ huyết mà chết quá đi. Thế mà cứ làm như mình đúng lắm ấy. Hơn nữa hắn không thể để Kiều Tuyết đi một mình với tên kia được. Hơi...hơi lo a.
~o0o~
Về phía Kiều Tuyết:
Hắn dẫn Kiều Tuyết đi len lỏi khắp hành lang. Vừa đi vừa sờ soạng khắp nơi trên người nàng.
(Akame: Hờ...hờ...xin lỗi bạn nào nghiêng về phía Kiều Tuyết a. Có lẽ Thượng Quan Khương không phải người đầu tiên rồi. ==!!)
Hắn dẫn nàng đi lòng vòng một hồi thì cuối cùng dừng lại ở một nơi tối tăm ẩm ướt. Kiều Tuyết nàng nhận ra đó là nhà giam. Nàng chả vờ run lẩy bẩy. Tên dê già thấy vậy liền nói.
-Xin lỗi nhé Mĩ Nhân. Nhưng đây là lệnh của Thiếu Gia.- Nói rồi hắn ra lệnh cho hai tên lính canh đứng hai bên mở buồng giam, tống Kiều Tuyết vào bên trong. Cú va chạm vừa rồi làm tai nghe của nàng bung ra, bị văng ra ngoài.
-Cái gì đây?- Tên đó nhìn xuống dưới, thấy chiếc tai nghe liền cầm lên, đưa sát mặt nhìn.
-Trang...trang sức của tiểu nữ.- Nàng nói. Lúc hắn cầm lên nàng giật bắn cả người. May mà thời đại này chưa có thứ như thế. Nàng có thể nói đây là trang sức được mà. Dù sao nó cũng giống trang sức, nữ trang.
-Hừ...-Hắn thả chiếc tai nghe xuống đất rồi dùng chân dẫm nát lên.
Kiều Tuyết nàng đang sôi hết cả máu lên đây. Hắn tưởng tạo ra một chiếc tai nghe là dễ hả? Mất bao nhiêu công sức cùng Huyền Khí của nàng đấy cái đồ phá hoại của công. Xong chuyện này rồi nàng sẽ phải băm vằm hắn ra mới được.
“Rè...rè....”- Tai nghe của Thượng Quan Khương cùng Huyết Tử vang lên những âm thanh do nhiễu sóng tần số. Có lẽ là do một trong số những tai trực thuộc tần số hỏng nên vậy.
-Thượng Quan Khương! Ngươi có nghe thấy gì không?- Huyết Tử hỏi như hét lên.
-Có. Ta nghe thấy cả tiếng rè rè nữa.- Thượng Quan Khương trả lời.
-Vậy thì Tuyết Tuyết...- Huyết Tử suy nghĩ.
-Nàng ta làm sao?- Thượng quan Khương mất bình tĩnh.
-Tuyết Tuyết đã mất tín hiệu kết nối với chúng ta rồi.- Huyết Tử nói, đổ mồ hôi.
-Tại sao?- Thượng Quan Khương sốt sắng.
-Có lẽ tai nghe của Tuyết Tuyết bị hỏng hoặc đã đi quá xa nên không bắt được sóng nữa rồi.- Huyết Tử trả lời.
Thượng Quan Khương có hơi thắc mắc. Sóng là gì? Tại sao ở xa lại không bắt được sóng? Tần số là sao? Tại sao có sóng thì mới có thể nghe Kiều Tuyết nói được. Tuy nhiên hắn biết bây giờ không phải là lúc để hỏi. Có thể Kiều Tuyết đang gặp nguy hiểm.
(Akame: Từ ngày mai đến hết thứ hai ta không thể đăng truyện vì đi chơi vứt máy tính ở nhà. Mong các bạn thông cảm)