Lưu Tích có thể cảm nhận Hương Huyết đang xâm nhập vào cơ thể, mắt hắn hoa lên và bắt đầu bắt gặp những ảo giác quẩn xung quanh. Cú đâm lúc nãy của lão già kia cực kì mạnh, có thể nói là như vậy, mạnh đến nỗi xuyên qua cả xương trên cơ thể Lưu Tích.
Với tốc độ hồi phục của mình, hắn đang từ từ bù lại những phần đã vỡ nát trong người. Chỉ vài phút sau, Lưu Tích đã có thể đứng được dậy, vẫn đang ôm bụng vì chưa hồi phục hoàn toàn.
“Ha, đánh với một kẻ cấp A, ngươi có cảm giác thế nào? CÓ THẤY SINH MỆNH HÈN KÉM CỦA NGƯƠI ĐANG LUNG LAY KHÔNG?” Như một bóng ma đang vờn mồi, lão già kia cất tiếng chế giễu Sa Thái.
Liên tục những đường cắt được chém lên cơ thể Sa Thái nhưng người lái tàu ấy không hề dừng lại. Một con tàu đã gắn bó với gia đình hắn suốt năm thế hệ, là của cha ông hắn từng bảo vệ, hắn nhất định sẽ không để một tên sát nhân như vậy phá hủy nó.
Dường như không còn biết đau đớn là gì, Sa Thái lăn xả đấu với lão già Hương Huyết, à không, đây không phải một trận đấu, đây là một trận tra tấn dã man lên cơ thể của Sa Thái.
“Thái, anh có thể giữ hắn lại được không?” Lưu Tích hỏi, trong đầu hắn đang có một ý tưởng điên rồ.
“Tôi sẽ cố, mong anh giúp đỡ!” Sa Thái đáp lại một cách gấp gáp.
Lưu Tích thậm chí còn chưa nhìn rõ được phía trước có những gì, ảo ảnh Hương Huyết đang đè lên mắt hắn. Thế rồi đột nhiên, cả cơ thể hắn liên tục thoát mồ hôi, mắt và tai cũng dần lấy lại được cảm giác.
Trong thoáng chốc, Lưu Tích hiểu vì sao mình có thể miễn nhiễm với ảo ảnh.
Xét cho cùng, Hương Huyết cũng giống như sử dụng mùi hương để xâm nhập vào hệ thần kinh, ảnh hưởng đến giác quan và từ đó sinh ra ảo ảnh. Thế nhưng Lưu Tích có thể loại trừ mùi hương ấy giống như độc thì sao?
Hắn có thể, hoàn toàn có thể làm như vậy, việc hắn đổ mồ hôi chính là đại diện cho việc đào thải chất độc thần kinh.
Sau đó, khi mà chuyện đã vỡ lở, lão già kia quyết định rút ảo ảnh lại, Minh Đa mới có thể nhìn thấy 5 con Hắc Miêu.
Lưu Tích nhìn về phía trước, tên sát nhân kia không hề có ý định giết chết Sa Thái mà chỉ vờn qua vờn lại như mèo vờn chuột, tận hưởng sự chênh lệch quá lớn trong sức mạnh hai bên. Dựa vào những quan sát ban đầu, Lưu Tích nhận ra ngay cả hắn và Sa Thái hợp sức cũng không thể hạ lão già Hương Huyết kia.
Hắn sẽ không sử dụng Hấp Huyết Quỷ, vì vậy, hắn phải tính toán sao cho khỏa lấp được khoảng cách giữa sức mạnh.
“Các vị, tôi có thể nhờ các vị một việc không?” Lưu Tích vẫn quay mặt nhìn trận chiến phía trước, hỏi nhỏ.
Hắn không cần thiết phải chiến đấu đơn độc, không ai cần phải như vậy cả. Đối diện với một kẻ thù chung, ngay cả những người từng có hiềm khích với nhau cũng có thể thay đổi và chung tay chống địch. Đó là đạo lý của dân tộc, giặc đến, không ai không là đồng chí.
Lưu Tích mong rằng những hành khách này sẽ đồng ý với hắn.
Vì hắn chỉ là một Thuần Huyết chịu sự khinh bỉ thôi, nên việc xin trợ giúp rất khó khăn.
“Nhờ cậu mà tôi đã nhìn thấy những mối nguy này, tôi nợ cậu một mạng, rất sẵn lòng tương trợ!” Một người trẻ tuổi, chắc cũng đang ở một học viên nào đó như Lưu Tích, nói. Hắn đập tay lên vai Lưu Tích nhẹ một cái như báo hiệu.
Liên tiếp những âm thanh ầm ừ đồng ý vang lên, họ nhỏ giọng, cố tỏ ra không có gì đáng ngờ. Lưu Tích cũng yên tâm phần nào về quyết định của mình.
Âm thanh khai màn cho vụ úp sọt đánh hội đồng cậu bé hai thế kỉ vang lên!!
Đó là một người sở hữu Quang Huyết. Cấp bậc khoảng C. Hắn điều khiển cục Quang Huyết của mình lao nhanh trong không gian rồi ngay lập tức phát ra ánh sáng cực mạnh ngay trước mặt lão già kia.
Nó như một quả flash cực mạnh, sáng đến mức choáng cả não lão già kia. Ngay sau đó, Lưu Tích có thể nhìn thấy hai luồng hỏa tiễn của một người sử dụng Hỏa Huyết nào đó lao vào, đâm thẳng vào cánh tay.
Thế rồi, một tia máu nhỏ màu xanh xuất hiện, bay vút qua không gian, ghim sâu vào vai lão già kia. Đó là một loại Dị Huyết hoàn toàn khác – Mộc Huyết – thứ mà Lưu Tích cũng từng nắm giữ một lần khi được tiêm 20 loại huyết mạch vào cơ thể.
Nhanh chóng, hạt giống vừa được gieo nảy mầm, bén chồi, cắm rễ sâu vào cơ thể, khóa cứng các cơ quan bên trong.
Sau đó, liên tiếp có những người ra tay, lão già kia sớm mất đi lợi thế. Nhưng ngay sau đó, khi cơn choáng từ vụ nổ Quang Huyết qua đi, lão bắt đầu chống cự.
Những vị trí bị khóa lại từ từ được di chuyển trước sức mạnh kinh khủng của tên sát nhân kia, nói gì thì nói, hắn cũng đường đường là một cấp A. Tuy rằng không phải loại có kinh nghiệm chiến đấu dày dặn nhưng cũng không phải thứ có thể coi thường.
“Khóa nó lại, nhanh lên, để chừa phần tim ra!” Lưu Tích hét.
Ngay lập tức, Sa Thái lao đến, chỗ Sa Huyết của hắn cũng ập vào cơ thể lão già kia. Như một túi cát, nó bao lấy người tên kia, riêng phần ngực trái, chỗ có trái tim là được chừa ra.
“Muốn làm gì thì làm, nhưng nhanh lên!” Sa Thái hét, hắn có thể cảm thấy mình cũng không có khả năng giữ quá lâu.
Phập!
Phập!
Tiếp tục là hai hạt giống từ một ai đó dùng Mộc Huyết, nó ghim sâu vào cánh tay của lão già kia và khóa chuyển động của lão thêm một chút. Tạm thời, tên sát nhân ấy sẽ không thể di chuyển.
Ngay lập tức, Lưu Tích lao tới, đấm liên tiếp vào phần tim của lão già này. Hắn không cố để đánh nát cơ thể lão vì dù cố cũng không làm được, không cố làm lão bị thương vì với bậc A của lão, thương thế sẽ hồi phục với một tốc độ chóng mặt.
Thứ Lưu Tích muốn làm liên quan đến chính điều mà hắn đã làm được với Hoàng Thao, chính xác hơn là khuôn mặt của tên khốn ấy. Sau khi bị đấm và ăn nhiều đợt sóng năng lượng, máu của hắn có dấu hiệu đông lại khiến khuôn mặt bị tụ máu, không thể hồi phục và vẫn bất tỉnh cho đến giờ.
Huyết Thần từng nói: “Máu còn chảy, Huyết Tộc còn tồn tại.”
Vậy chỉ cần làm điều ngược lại, đúng chứ?
“Gra!!!!” Lưu Tích bắt đầu tung ra một chuỗi những nắm đấm mạnh và liên tục về phía ngực trái của lão già kia. Hăn liên tục làm như vậy, tay nhanh đến mức như đan vào nhau, trong không gian ngập âm thanh va đập như đánh trống.
Sóng năng lượng kèm theo mỗi đấm đánh ra, mỗi lần lại đẩy đi một chút nhiệt lượng của trái tim lão già kia, giảm nhiệt độ của chính hạch tâm của Huyết Tộc.
Quyền vũ đánh tới tấp, nhanh và mạnh đến mức những người đứng đằng xa phải cảm thấy rùng mình. Tuy đã gặp không ít người nhưng có thể nói một kẻ sở hữu thể lực thuần túy mạnh như Lưu Tích, không phải muốn tìm là được.
Không như các Dị Huyết chỉ cố luyện tập nâng cao năng lực của mình, Lưu Tích luyện thể lực rất nhiều, cực kì nhiều khiến sức bền, sức mạnh và cả tốc độ của hắn cao hơn các kẻ sử dụng Dị Huyết khác.
Đây là thành quả của mồ hôi và nỗ lực, không phải thứ tầm thường! Một nỗ lực vô hình vì không ai biết hắn đã bỏ ra bao nhiêu giờ luyện tập nhưng ngay lúc này, ngay tại đây, những thứ ấy đều đang góp sức tạo nên một khung cảnh kinh người.
Hắn đã chiếm được sự nể phục từ những người không thể làm điều đó, từ những Dị Huyết trên đoàn tàu này.