Nhiệt độ của trái tim – nơi vận chuyển máu đi toàn bộ cơ thể đang giảm xuống, đồng nghĩa với việc huyết áp, nhiệt độ máu, thân nhiệt, tất cả đều đang giảm. Có thể nói là khi đã giảm đến một mức độ nào đó, toàn bộ chức năng trong cơ thể sẽ bị ngừng lại.
Đó gọi là ngủ đông.
Còn nếu giảm sâu hơn nữa, đó là triệu chứng của mất nhiệt, có thể dẫn đến tử vong.
Sau khoảng năm phút liên tục ra đòn, lão già kia đã có biểu hiện như đang dừng phản kháng. Không, đó là những dấu hiệu đầu tiên của đông máu, khi cơ thể bắt đầu hạn chế những hoạt động mạnh vì máu bắt đầu lưu thông chậm lại.
Nó ngược lại với kĩ năng Huyết Vận – tăng huyết áp để đẩy mạnh thể lực và sức mạnh vật lý, trong trường hợp này là giảm huyết áp để giảm sức mạnh của đối phương.
Mười phút!
Mười phút liên tục, đấm đến mức cả vùng tim của lão già kia rách vải, áo tung ra, máu cũng hiện rõ. Đấm liên tục đến mức hồi phục cũng không theo kịp, đến mức ngay cả nắm tay của chính Lưu Tích cũng bật máu.
Nhưng lão già kia dừng lại rồi, hoàn toàn dừng lại rồi. Sa Thái thả hắn xuống, cả cơ thể mỏi nhừ vì phải giữ lão suốt khoảng thời gian vừa rồi. Nhưng tên gác tàu ấy không dám kêu than gì vì Lưu Tích bên cạnh hắn đã tung quyền liên tục suốt mười phút.
Có thể thấy rõ càng về sau, tốc độ và lực đấm của Lưu Tích càng giảm, hắn đã thấm mệt rồi.
Sa Thái tiếp tục cố gượng dậy, đi về phía toa 3. Hắn nhìn một ngăn tủ đang khóa kín, rút ra chìa khóa từ trong túi mình. Tiếng mở khóa vang lên, một vật như một cái còng lớn được lấy ra. Ngay lập tức, Sa Thái trĩu người xuống, thứ này quá nặng.
Một vài hành khách xúm lại đỡ giúp Sa Thái, cùng nhau vác đến toa 5. Ai cũng cảm thấy vật này nặng một cách bất ngờ, dù cho đã dùng Huyết Vận để tăng tốc độ điều chuyển máu và thể lực vẫn không tài nào nhấc nó dễ dàng được.
Nhân lúc tên sát nhân đã bị đánh ngất, Sa Thái đeo cái cùm lớn này qua cơ thể hắn, kẹp chặt hai tay vào thân. Rồi hắn lại tiếp tục đeo cái còng chân lên, coi như đã khóa thứ ma quỷ ăn thịt người này lại thành một tử tù.
“Bộ khóa khống chế hành khách phá rối, ha ha, lần đầu tiên trong sự nghiệp mình được dùng cái này!” Sa Thái cười lên.
Hắn vui chứ, một tên sát nhân biến con tàu này thành một phương tiện bị nguyền rủa, suốt bao năm qua tác oai tác quái, giết người ngay dưới mắt. Tự ẩn thân, nuôi Hắc Miêu làm dụng cụ hỗ trợ gây án, tạo ra biết bao tang thương trên chuyến tàu Thiết Điện Xa này.
Sa Thái có thể nói là đã hạnh phúc mà nhìn mặt tổ tông, ngày hôm nay có thể giải quyết gọn gàng vụ này. Chắc chắn cụ cố hắn cũng vui ở nơi xa.
Lưu Tích mệt đến mức thở không ra hơi, chỉ biết lết người lên ghế mà ngồi im, hai tay đau mỏi như bị giã. Hắn nghĩ trong một khoảng thời gian nữa, hai cánh tay này vẫn sẽ còn đau.
“Cái vòng này liệu có giữ được hắn không?” Lưu Tích hỏi, vẫn còn đôi chút lo lắng.
“Hợp kim đặc biệt này cực kì nặng, nhiều kẻ còn không thể đứng lên nổi khi mang cái này chứ đừng nói gì là chạy, hơn nữa, nó bền chắc cực kì, là loại đặc dụng khóa tù nhân.” Sa Thái nói ra.
Đó không phải nói điêu, lúc nãy vài ba người xúm vào bê cũng không bê lên nổi, phải có cả một đám đông mới đủ sức nhấc nó lên. Lão già này khá gầy, cơ bắp thì teo tóp, mạnh cũng chỉ bởi Huyết Vận tốt hơn người thường chứ thể lực thuần túy có khi không bằng Lưu Tích.
Sau khi đã khóa lão già lại được, Sa Thái vẫn vô cùng cảnh giác, cùng các hành khách có sức chiến đấu kéo tên sát nhân này lên toa 2, phòng khi hắn tỉnh lại. Tuy rằng không có ai trên toàn bộ chuyến tàu này đạt đến nổi cấp B nhưng nhiều cấp C khống chế một tên cấp A đã bị trói nặng cũng không phải không có khả năng.
Lưu Tích vẫn ngồi yên trên ghế, mệt đến mức chẳng thể đứng lên. Minh Đa cũng bắt đầu hồi phục sau vết chém kia, lão già bất tỉnh, ảo ảnh cũng tự động biến mất. Hương Huyết vốn dựa vào trí tưởng tượng của kẻ sử dụng áp lên hệ thần kinh của kẻ khác, nếu hắn bất tỉnh, mọi ảo ảnh đều sẽ biến mất.
“Mày còn sống không, Đa?” Lưu Tích thở dài, nói.
“Còn, thằng điên ạ, tao không chết được đâu.” Minh Đa lết lên ghế ngồi, nói.
Đột nhiên, từ trong túi áo của Lưu Tích, cây gậy sắt nhỏ rung lên như muốn nói điều gì đó. Hắn đưa tay nhấc lên tai, lặng người lắng nghe những điều Vũ Ngân Nhu nói.
“Cậu muốn thu thập xác của lũ Hắc Miêu sao? Bọn chúng đặc biệt đến vậy sao?” Lưu Tích hỏi lại để xác nhận.
Cây gậy sắt rung lên, tỏ ra như là đồng ý.
Vậy là Lưu Tích lại cố đứng lên, vớ lấy bừa một cái túi nào đó, bắt đầu đi nhặt xác của mấy con Hắc Miêu. Tổng lại là có bảy con, theo lời Vũ Ngân Nhu nói, lũ quái này có một khả năng đặc biệt giúp bọn chúng làm được những điều không tưởng.
“Thái, toa 6 có cái gì vậy?” Lưu Tích hỏi.
“Phòng máy.” Sa Thái đáp.
“Cứ mở ra xem nào.” Lưu Tích nói.
Sa Thái cũng không nghi ngờ gì, mở phòng máy ra. Trong kiếp làm gác tàu, Thiết Điện Xa luôn chạy rất trơn tru, chưa một lần nào hắn nghĩ đến việc mở phòng máy ra. Nhưng lúc này, cuối cùng hắn cũng có lý do để làm điều đó.
Xoạc!!
Cánh cửa nặng được mở ra.
Lúc ấy, ngay lập tức Sa Thái nhận ra ở bên hốc cửa, có một khe cắt nhỏ. Nó giống như được cào ra bằng móng vuốt. Không sai, đó chính là do lũ Hắc Miêu tạo ra, bọn nó đục khe cắt ấy để có thể lẩn trốn ở toa 6.
Nhưng vì sao bọn nó có thể lách qua một khe hở nhỏ như vậy?
Đó chính là khả năng đặc biệt của Hắc Miêu, chỉ cần khe hở đủ rộng, không cần phải to bằng người nó, nó vẫn có thể lách qua.
Bên trong, đập vào mắt hai người bọn hắn là một cỗ máy to, nguồn năng lượng trong lõi của nó đang phát sáng. Trên sàn, cả một mặt sàn rộng lớn này ngập trong một lớp lông đen của lũ Hắc Miêu. Ngoài ra, các dụng cụ bảo dưỡng động cơ cũng được để gọn trên một cái giá, đó cũng bị bao phủ bởi lông mèo.
“Thái, nhặt hộ tôi lông mèo được không? Cho nó vào cái túi này.” Lưu Tích nói ra.
“Đ-Được.” Sa Thái đáp, còn ngỡ ngàng vì khung cảnh này quá dị dạng.
Sau một buổi, bọn hắn đã nhặt đầy được hai bao tải lông mèo, Lưu Tích buộc nó lại bằng một sợi dây rồi vắt qua vai, hắn có thể dễ dàng nhấc thư snayf đi như ba lô, không cần phải lo đến việc xách nó.
Đúng lúc này, từ bên ngoài truyền đến những tiếng hú, tiếng tru, những tiếng móng quái thú nện vào nền đất. Lưu Tích ngay lập tức nâng cảnh giác nhìn ra khung cảnh bên ngoài, liên tiếp có những con quái thú lao về phía đoàn tàu này, nhào lên và nhảy lên nóc tàu.
“Chuyện gì đây?”
“Chào mừng đến với Cấm Ma Lâm, khu vườn của quái thú.” Sa Thái thản nhiên nói.
Khu vườn của quái thú…
Sức mạnh của những con vật ngoài kia khiến Lưu Tích phải rùng mình. Hắn có thể nhìn thấy đại địa lún xuống theo từng bước chân chúng nện, thấy có những bóng quái cực nhanh như đang lướt qua. Chúng có vài con tấn công Thiết Điện Xa nhưng ngay cả một thay đổi nhỏ nhất cũng không xuất hiện bên trong con tàu này.
Đường ray được gia cố, tàu được gia cố, đi giữa vô số chấn động, Thiết Điện Xa vẫn nhẹ như không.
Đây mới là khả năng kinh khủng nhất của phương tiện sở hữu phòng thủ bậc nhất.