Huyết Thê Của Ma Cà Rồng Vương

Chương 71: Chương 71: Pha Lê Máu - Nguồn Gốc Của Giống Loài Siêu Việt.




Trong các thần thoại của con người ma cà rồng được biết đến là giống loài bị Chúa ruồng bỏ, chúng sở hữu làn da trắng bệch, đôi mắt chạy từ dãy màu hồng đến đỏ, ban ngày chỉ nhìn được lờ mờ nhưng ban đêm lại nhìn thấy rõ, và đặc biệt rất sợ bạc và ánh sáng.

ngàn năm trước công nguyên, tại nước Anh xuất hiện những người có làn da trắng bạch, mái tóc bạc trắng và những người này rất dễ tổn thương nếu tiếp xúc với ánh sáng, về sau này được gọi là bệnh bạch tạng. Những con người này lúc đó bị xã hội khinh miệt, bị cho là bị Chúa ruồng bỏ, là quỷ dữ phải sống trong màn đêm. Và rồi dần dần họ bị đuổi ra khỏi xã hội loài người, tất nhiên đó là án phạt nhẹ nhất cho họ nếu không muốn đề cập đến hoả thiêu hay những loại hình xử tử khác.

Nhưng kể cả như vậy họ vẫn không yên thân được với con người. Ít lâu sau đó, lời đồn cơ thể người bệnh bạch tạng có thể chữa bách bệnh lan truyền khắp nơi, thế là để phục vụ cho các quý tộc lắm tiền, các thợ săn người đã đánh đến làng bạch tạng.

Lúc này hai người đã chạy đến một khu rừng, trời đã về đêm, bên trong tối mịt mù không thấy nổi một thân cây, sâu hun hút như lối vào địa ngục. Trên trời lúc này có mưa lớn, tầm tả xối xả giáng xuống từng đợt, giọt mưa theo gió quất vào da thịt cả hai đau rát. Hòa cùng tiếng mưa là âm thanh đuổi giết đến tận cùng của con người, là tiếng tử thần đòi mạng.

Vincent hơi dừng bước chân lại, dừng không phải vì độ âm u của khu rừng vì đối với những người mắc căn bệnh bạch tạng như họ thì bóng tối đâu có bao giờ làm phiền, hơn nữa hơn cả anh Zos mắc chứng rối loạn thị giác khá nặng nên khả năng nhìn vào ban đêm rất tốt. Nhưng có điều vào mấy tuần trước đâu đó trong khu rừng này đã bốc hỏa, lí do là vào đêm ấy có một thứ gì đó đã rơi xuống rừng, gây chấn động cả đất trời, theo như anh nghe được từ mấy người phụ nữ trong làng thì kể từ đó ai đến gần rừng đều mất tích không về nữa.

Phía sau ánh lửa từ ngọn đuốc của bọn săn người đã lấp ló, bập bùng trong ánh mắt của hai người. Đang khi Vincetn còn phân vân thì bất chợt bàn tay kia run run siết lấy bắp tay anh, đôi mắt tràn ngập hận thù của Zos vốn đã hồng giờ này đỏ rực một cách kiên quyết mà căm phẫn, những giọt nước mưa chảy lênh láng trên khuôn mặt trắng, đôi môi bị cắn nát vì nén đau hoặc căm phẫn ứa máu, máu đỏ thẫm men theo nước mưa nhạt màu dần ra rồi nhỏ xuống đất.

- Dù cho cơ hội có thấp đến đâu tôi vẫn muốn sống, tôi phải tiếp tục sống, tôi biết bệnh của anh không nặng, màu sắc của anh vẫn còn, chúng có lẽ sẽ không giết anh, nên anh có thể bỏ rơi tôi và đi với chúng. Nhưng nếu như anh nghĩ đến tình bạn giữa hai chúng ta, nếu anh thực sự muốn giúp tôi thì hãy cùng đi, tôi sẽ không cầu xin anh, vì tôi có tôn nghiêm của chính mình, dù bị bọn chúng khinh miệt thì tôi vẫn sẽ giữ tôn nghiêm của mình thế đấy.

Vincent ngoái lại nhìn ngọn lửa phía sau. Đúng vậy, tuy anh cũng bị mắc bệnh nhưng không nặng như Zos, ngoại trừ làn da quá trắng ra thì mắt anh vẫn còn màu xanh da trời, tóc anh vẫn còn màu nâu nhạt. Và theo cái quan niệm của lũ muốn lấy thân thể người bạch tạng làm thuốc kia thì anh không phải là loại thuốc quý.

Anh có thể bỏ Zos lại, phải, anh có thể làm thế, bỏ bạn anh lại và sống xót.

Nhưng nếu làm thế Vincent chắc chắn cả phần đời còn lại mình sẽ sống mãi trong cơn ám ảnh day dứt này mãi cho đến lúc chết, chính xác thì ngay giây phút anh để mặc cho Zos chết thì cũng là lúc anh tự giết chính tâm hồn mình. Nghĩ đến vậy, cậu thiếu niên tuổi 20 hít một hơi đầy phổi, không khí trong cơn mưa thoáng đãng khiến đầu óc anh tỉnh táo hơn bao giờ hết. Hai tay đỡ lấy bạn mình, Vincent cười, hơi thở hai người phả trong không khí thành một làn khói trắng hòa quyện cùng nhau:

- Đi thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.