Ngân Kính nâng ly rượu trên tay lên, nhấp một ngụm.
Hai mắt hắn vẫn chăm chú nhìn lên hai màn hình trước mặt.
Toàn thân hắn toả ra khí chất yêu mị lãnh băng, cuốn người ta vào trong mị khí của hắn.
Môi mỏng như có như không hơi cong lên. Đáy mắt cũng nổi lên một tia hứng thú cùng tà ác.
Màn hình bên phải, người mặc đồng phục bảo vệ đang đưa tay ra, trong tay có một vật nhỏ gì đó, nhét vào ổ khoá.
Mày mò một lúc, cánh cửa liền được mở ra. Người kia cẩn thận quan sát xung quanh, sau đó lại cẩn thận đóng cửa lại.
Màn hình lập tức chuyển sang camera bên trong phòng. Không gian tối đen được bật sáng. Bộ đồng phục bảo vệ quen thuộc lại lọt vào màn hình.
Sau khi kiểm tra tia hồng ngoại cùng các thứ bẫy khác một lượt xong, người kia đi tới gần chiếc bàn lớn phía trong góc phòng.
Trên mặt bàn có đặt một chiếc laptop và có rất nhiều ngăn kéo.
Nhưng điều đáng nói ở đây, là người mặc bộ quần áo bảo vệ vừa đứng trước chiếc bàn kia, cả người liền sững lại.
Aiz da... chưa ai nói cho em biết sao Hiểu Thiên? Em mặc quần áo của đàn ông vào, lại càng làm cho thân hình em trông càng quyến rũ hơn thôi. Sao em có thể nghĩ, bộ quần áo kém cỏi kia có thể giấu nổi những đường cong đằng sau nó chứ?
Chỉ cần nhìn một cái, biết ngay là phụ nữ đấy.
Ngân Kính mỉm cười, ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn vào thân hình đang đứng sững trong màn hình. Dường như là đang rất ngạc nhiên cũng dường như là đang kinh sợ.
Khóe mắt Ngân Kính lộ ra nét cười. Bàn tay cầm ly rượu nâng lên, đưa tới trước màn hình, như thể đang mời rượu người trong đó. Tiếng ly thủy tinh chạm vào màn hình khẽ vang lên một tiếng 'keng'.
Sau đó, Ngân Kính đưa ly rượu tới trước mặt mình, uống cạn một hơi. Uống xong, hắn nhìn vào Hiểu Thiên trong màn hình vẫn đang đứng đó, hơi nhướng mày một cái, rồi đặt ly rượu xuống bàn.
******
Hiểu Thiên đứng trước chiếc bàn ở cuối góc
Hai mắt cô mở lớn, hàng lông mày thanh tú nhíu chặt lại với nhau nhìn trên mặt bàn. Trên đó đặt một cuốn sổ nhỏ có mã khóa.
Cuốn sổ này...
Rất quen mắt.
Nó giống hệt với cuốn sổ của Mạc Thuần Uy ở trong phòng tắm lần trước.
Nhưng nếu là cuốn sổ của Mạc Thuần Uy, thì tại sao nó lại ở đây? Và hơn hết..
Phía trên cuốn sổ này còn có một dòng chữ. Một dòng chữ cũng rất quen mắt.
“Hi, Diane!”
Hiểu Thiên đắn đo một lúc, sau liền vươn tay, chạm tới cuốn sổ kia. Đây là cái gì?
Tại sao nó lại ở đây? Rốt cuộc thì người đặt cuốn sổ này có thể là ai được? Là ai mà biết được cô sẽ tới chỗ này? là ai mà mới có thể lấy được đồ vật của Mạc Thuần Uy một cách dễ dàng như vậy?
Chắc chắn không phải Mạc Thuần Uy. Bởi nếu là anh , thì sẽ không cần phiền phức như thế này.
Hi, Diane? Là ai được? Ai mà có thể biết được cô đang làm việc dưới trướng của Mạc Thuần Uy? Chẳng lẽ là người của FBI? Hay là người của tổ chức?
Cho dù là như vậy, thì cô cũng dường như là không hề lộ mặt ra ngoài, vậy nên ngoài những người của Mạc gia ra, thì số người biết được mặt cô chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay của một bàn tay.
Nếu vậy... chẳng lẽ là lãnh đạo cấp cao?
Và... là lãnh đạo của FBI hay tổ chức?
Đến cùng... là có mục đích gì?
...
Có vô vàn câu hỏi đang xoay quanh trong đầu Hiểu Thiên. Nhưng điều duy nhất hiện tại đang tồn tại vô cùng to lớn và mãnh liệt trong đầu cô, chỉ có duy nhất một thứ.
Đó là tấm ảnh trong cuốn sổ.
Tấm ảnh này... cô bé này... khuôn mặt này... chẳng phải chính là cô sao?
Chính là cô lúc nhỏ? Chính là cô của mười ba năm về trước, lúc mới được đưa tới tổ chức.
Nhưng tại sao?
Tại sao cô lại có mặt trong những tấm ảnh lạ lẫm này? Không những thế... Trong này còn có một người đàn ông, một người phụ nữ, và còn cả... một cậu bé.
Cậu bé này... Khuôn mặt lạnh nhạt và cả khí chất uy người này... chẳng phải là của Mạc Thuần Uy sao?
Mạc Thuần Uy.
Mạc Thuần Uy...
Mạc Thuần Uy...?!
Anh từng là người sống trong quá khứ của cô. Trong quá khứ cô cần tìm... có anh sao?
“Thông tin về người phụ nữ mà Mạc Thuần Uy đang tìm kiếm, chúng tôi cũng không có nhiều. Chỉ biết được một thông tin duy nhất, đó là trên đùi phải của cô ta có một vết sẹo hình con bướm.”
“Thêm một thông tin nữa, cô gái đó có đôi mắt màu xanh. Bởi vậy nên màu sắc yêu thích của Mạc lão đại chính là màu xanh lam.”
Mắt màu xanh lam?
Vết sẹo con bướm trên đùi phải? Vậy hôm đó lúc Mạc Thuần Uy vào phòng cô, nói muốn cô cởi khăn tắm ra để xác nhận một việc, đó là vết sẹo kia?
Nhưng là cô chưa từng có ký ức về vết sẹo nào ở trên người mình. Nhất lại là trên đùi phải.
Chẳng lẽ....
Đầu óc Hiểu Thiên quay về một khắc mông lung....
Lúc cô mở mắt ra, tỉnh dậy ở một nơi tối tăm trên chiếc giường lớn êm ái. Cả người cô tràn đầy vết thương đang được chữa trị. Người làm ở nơi đó nói, là cô vừa được đưa về từ một đống đổ nát. Cô là người duy nhất còn sống sót.
Trên người cô đầy rẫy những vết băng bó, trong đó có cả hai chân và cả đùi bên phải.
Chẳng lẽ là kỹ thuật xóa sẹo để triệt tiêu mọi dấu vết của quá khứ?
Ngón tay Hiểu Thiên càng run rẩy mãnh liệt.
“Tôi nói là sẽ từ bỏ. Phải. Nhưng là nếu anh ấy tìm được Lý Hiểu Thiên, chứ không phải là Diane Hiểu Thiên.”
Trong đầu của cô lại văng vẳng câu nói độc thoại của Ưu Vệ hôm trước.
Hiểu Thiên... Lý Hiểu Thiên...
Chẳng lẽ lại có thể trùng hợp đến như vậy sao?
Trên thế giới hơn bảy tỷ người này, để có được sự trùng hợp đó... Xác suất là vô cùng nhỏ. Nó còn nhỏ hơn cả việc rằng, mai là ngày tận thế.
Bởi nếu muốn, con người có thể hủy hoại Trái Đất đến vô tận, đừng nói đến ngày mai, mà ngay hôm nay, chỉ với một tác động của một thế lực lớn tựa hồ như Mạc gia cũng có thể làm điều đó.
Nhưng còn về việc cô và Lý Hiểu Thiên. Còn cả những tấm ảnh này nữa. Điều này... Dĩ nhiên không thể là trùng hợp.
Vậy thì... tại sao cô lại không hề nhớ một chút gì mặc dù đã có bằng chứng và cả vật chứng rõ ràng tường tận đến như thế này?
Hiểu Thiên ngồi thụp xuống, một tay ôm lấy đầu, một tay đưa lên ngực trái.
Đau đầu quá, cũng tức ngực quá...
Làm sao đây? Khó chịu quá.
*****
Căn phòng rộng nhưng sự hạn chế về thanh âm là vô cùng rõ rệt
Điều đó được kiểm chứng qua việc cơn gió nhè nhẹ thổi vào từ khe cửa, lan tỏa và lang thang khắp mọi ngõ ngách, cuốn ngang một tờ giấy mỏng trên tập tài liệu trên bàn. Tờ giấy khẽ lay động trong gió, sau đó trôi mình theo gió, rơi xuống, âm thanh tờ giấy chạm đất được thu vào màng nhĩ rõ mồn một.
Mạc Thuần Uy vẫn đang ngồi rất bình thản ở trên ghế. Nhưng ngón tay gõ trên bàn bỗng nhiên thu lại đột ngột.
Điều này khiến cho cả Ưu Vệ lẫn Vô Dĩnh Kỳ đều rất ngạc nhiên.
Hành động này của lão đại luôn là biểu thị cho kết quả,là lúc mà Mạc Thuần Uy anh đã nắm rõ mọi chuyện.
Nhưng là chưa có sự liên lạc của Hiểu Thiên, và nãy giờ ngồi trong này cũng chỉ mới có chưa đầy hai phút. Không thể có chuyện là lão đại đã có thể phân tích được mọi chuyện trong khi mà chưa một ai nói gì hay bày tỏ biểu tình gì như thế này.
Có điều, cả hai người phía sau đều không biết rằng, vừa rồi anh đột nhiên xuất hiện một cảm giác bất an khác thường. Việc thu hồi lại ngón tay đang gõ nhịp trên mặt bàn kia đơn giản chỉ là một phản xạ không điều kiện mà thôi.
Mạc Thuần Uy ngồi thẳng người lại, hai tay đan vào nhau, đặt lên bàn.
Đôi lông mày anh khí nhíu lại vô thức.
Lạ quá, tại sao lồng ngực anh lại đập mạnh thế này? Rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra?