Huyết Tình Hắc Đạo

Chương 36: Chương 36: Chương 35: Đừng Trách Tôi Nhé




Thình thịch...

Thình...Thịch...

Trống ngực Mạc Thuần Uy không hiểu sao bỗng nhiên đập mạnh đến khó chịu.

Những ngón tay của anh đan chặt lại vào nhau. Sắc mặt cũng có điểm trở nên thất sắc khó coi.

Là có chuyện gì đây?

Mạc Thuần Uy cố trấn tĩnh bản thân, không để lộ ra bất cứ một biểu hiện cảm xúc khác thường nào trước mặt những người ở đây. Anh đảo mắt qua một lượt sáu mươi tám gương mặt đang vô cùng căng thẳng nhưng lại tỏ ra bình tĩnh. Ánh mắt anh dừng lại trên một người.

Người đàn ông này dù đã ngoài bốn mươi nhưng nhìn vẫn rất có khí chất. Nhất là khuôn mặt của ông ta, rất giống, vô cùng giống. Tựa hồ như là anh em trai với nhau vậy.

Người mà anh đang muốn nói đến chính là Trịnh Liệt, một trong bốn thiếu gia của tứ đại gia tộc làm mưa làm gió khắp toàn thế giới. Còn người đang ngồi trước mắt Mạc Thuần Uy anh đây, không ai khác, chính là Lâm Trạch, cha ruột của Trịnh Liệt.

Nếu nói về vai vế, anh và Trịnh Liệt là bằng hữu còn tốt hơn cả anh em ruột thịt, vậy nên hẳn là anh phải tỏ ra tôn kính với cha ruột của huynh đệ tốt của mình. Nhưng là, càng nhìn khuôn mặt của ông ta, anh lại càng có thái độ bài xích nghiêm trọng.

Chỉ vì ông ta, mà Trịnh Liệt đã phải chịu biết bao nhiêu cực khổ, gia đình lâm vào cảnh túng quẫn. Chỉ vì người cha này, mà mẹ ruột của Trịnh Liệt đã phải tự tử, để lại vết thương lòng không thể phai trong lòng Trịnh Liệt. Chỉ vì ông ta, mà người cha nuôi yêu thương Trịnh Liệt như con ruột mang tên Trịnh Minh Ca đã phải hộc máu mà chết vì phá sản chỉ trong một đêm.

Khóe mắt Mạc Thuần Uy khẽ khép hờ. Ông ta cũng là một trùm của một tổ chức hắc bang nhỏ, các chi nhánh phân bố khá rộng rãi và có cả ở New York.

Đó là lý do mà Lâm Trạch có mặt trong buổi họp khẩn này.

Lâm Trạch thấy ánh mắt Mạc Thuần Uy nhìn chằm chằm vào mình thì cũng không tỏ thái độ gì khác thường, không những thế còn rất thản nhiên mỉm cười với anh.

Mạc Thuần Uy không để tâm, chỉ liếc qua một cái, sau đó ưỡn thẳng lưng, nói bằng giọng điệu trầm ổn nhất: “Tôi triệu tập cuộc họp khẩn ngày hôm nay là có hai nguyên do. Thứ nhất, là hắc đạo gần đây nổi lên một vài vụ bạo động ảnh hưởng xấu tới hắc đạo Mỹ. Thứ hai...” Nói đến đây, Mạc Thuần Uy ngừng một lát, ánh mắt sắc bén nhìn tại một nơi vô định, lãnh khí toát ra khiến cho cả căn phòng lập tức tràn ngập trong khí lạnh. Sau đó, anh nói tiếp: “Kẻ gây nên những vụ bạo động kia, đang ở đây.”

Lời nói vừa dứt, những người trong phòng liền đưa mắt nhìn nhau. Vẻ mặt của mỗi người đều xuất hiện một biểu hiện khác thường. Dường như là ngạc nhiên, cũng dường như là đã đoán trước được.

Chỉ là, bây giờ bọn họ đang căng não ra để vừa phòng bị lại vừa đề phòng và cả chuẩn bị tâm lý để công kích.

Vô hình chung, không khí đang dần trở nên nghiêm trọng hơn khi câu nói tiếp theo của Mạc Thuần Uy được phát ra: “Và tôi đã biết người đó là ai.”

Ngay lập tức,tiếng xì xầm bàn tán, lẫn tiếng thở mạnh đều không hề xuất hiện. Tất cả đều im lặng đến mức không thể bắt nổi lấy một tần số âm thanh, dù là nhỏ nhất.

Mọi người đều hướng mắt về Mạc Thuần Uy, dù không ai bảo ai, nhưng tâm trạng hiện tại của tất cả, đều có thể nói là giống nhau.

Không ai đủ bình tĩnh để lên tiếng hỏi Mạc Thuần Uy về người đó.

Chỉ đơn giản là chờ đợi. Chờ đợi cái tên được xuất ra từ miệng của Mạc Thuần Uy.

Trong số đó có hai phe, một là thoát nạn, phe chờ đợi còn lại chính là, trả thù.

Mấy vụ bạo loạn gần đây trong hắc giới ảnh hưởng vô cùng to lớn đến những bang phái có liên quan. Gây ra nhiều tổn thất cả kinh tế lẫn lực lượng.

Lần này, nếu thật sự bắt được kẻ đằng sau lộ diện, thì chắc chắn hắn sẽ không thể yên thân với những kẻ có máu mặt tại đây.

Mạc Thuần Uy vẫn trầm mặc như thế, chỉ hơi cúi đầu một chút, khóe mắt hiện ra ý cười. Anh đứng dậy, tiếng giày da trơn nhẵn bước đi. Cộp Cộp Cộp...

Tiếng bước chân vang vọng, càng khiến cho không khí thêm căng cứng như dây cung đang được kéo. Bầu không khí tựa hồ như có thể nổ tung bất cứ lúc nào khiến cho việc hít thở của con người ta cũng cảm thấy vô cùng khó khăn.

Ưu Vệ nhìn Vô Dĩnh Kỳ, khẽ nhíu mày. Vô Dĩnh Kỳ không nói gì, chỉ nhướng mày, gật đầu một cái. Biểu thị cho câu nói: Đúng là Mạc lão đại đã tìm ra kẻ giật giây. Chính là hắn.

Tiếng giày dừng lại. Mạc Thuần Uy đứng sau lưng Lâm Trạch, hai tay anh chống lên thành ghế phía sau, bạc môi mỏng khẽ nhếch lên: “Bác trai, cho phép tôi gọi Lâm tổng một tiếng như vậy để bày tỏ sự kính trọng với tư cách là cha của Trịnh Liệt. Nhưng lần này thì bác đi hơi quá đà rồi.”

Nói xong, Mạc Thuần Uy liền đứng thẳng người, đi một mạch về phía cửa mà không cần quay đầu nhìn lại lấy một cái.

Lúc anh bước ra đến cửa, cũng là lúc Lâm Trạch giật mình nhận ra ý tứ trong câu nói của Mạc Thuần Uy là gì. Chỉ là ông không thể thanh mình, không thể nói thêm bất cứ điều gì, bởi vì bóng dáng của anh đã khuất hẳn.

Ngay sau đó, Lâm Trạch cảm nhận được một loạt luồng ánh mắt đang chĩa về phía mình. Ông hít sâu một hơi, sau đó thở ra. bình thản nhìn tất cả mọi người trong phòng, cười như không có chuyện gì xảy ra: “Chậc, Mạc lão đại dạo này đùa không vui gì hết, còn chưa nói gì đã đi mất rồi. Lam tổng, lão Trung, tôi nhớ ra hôm nay có việc phải làm, tôi xin phép...” Vừa nói, Lâm Trạch vừa rất tao nhã đứng lên sửa cổ áo vest, muốn xoay người ra hướng cửa mà đi tới.

NHưng lập tức nhận ra, phía sau ông đã có một tốp người to lớn, mặc vest đen toàn thân đang đứng đó. Chỉ cần nhìn qua cũng đã đủ biết tình hình hiện tại là như thế nào. Bọn họ là đang muốn chỉnh ông.

Lâm Trạch cười, khóe mắt đào hoa cũng theo đó mà cong lên, tuy đuôi mắt có hiện lên một vài nếp chân chim nhưng sự tuấn mỹ trên người ông vẫn không hề thua kém trước kia, thậm chí bây giờ còn thêm vào cả sự chính chắn của người đàn ông trưởng thành.

“Các cậu vào đây chỉ làm chật không gian thôi, đi ra ngoài với tôi đi.” Vừa nói, Lâm Trạch vừa bước đi.

Bỗng một giọng nói trầm thấp nhưng rất thanh thoát vang lên: “Lâm tổng, xin dừng bước.”

Lâm Trạch dừng lại, hơi quay đầu nhìn về phía giọng nói trầm ấm đàn ông kia. Đó là một chàng trai trẻ. Vô cùng điển trai và có khí chất thanh tao khác thường.

Người đó mặc một chiếc áo sơ mi trắng và chiếc quần jean màu bạc, hai tay bỏ túi quần. NHìn qua có vẻ là một chàng thiếu niên tầm mười chín, hai mươi tuổi. Nhưng kinh nghiệm của bản thân nói cho Lâm Trạch biết, xét về biểu hiện và khí chất trên người cậu ta, ít nhất cậu ta cũng đã hai mươi lăm đến hai mươi sáu tuổi.

Một chàng trai trẻ đầy nguy hiểm, là thân cận của Mạc Thuần Uy, muốn gì ở ông?

“Chàng trai, cậu gọi tôi sao?” Dù vô cùng thắc mắc nhưng trên khuôn mặt của Lâm Trạch vẫn nở nụ cười thân thiện.

Ông phải nhanh chóng rời khỏi đây, hắc đạo Mỹ có quy tắc không được gây ra nội chiến tại Sở Thanh Hội. Nếu ông còn chần chừ, kết quả sẽ khôn lường.

Vô Dĩnh Kỳ bước tới trước mặt Lâm Trạch, dừng lại. Anh dơ tay ra, nở nụ cười thanh thuần như một đứa trẻ: “Tôi là Vô Dĩnh Kỳ, chào chồng quá cố của vợ tôi.”

Bàn tay Lâm Trạch vừa đưa ra, nghe câu nói của Vô Dĩnh Kỳ liền co ngón tay rút về, siết thành nắm tay.

Chồng quá cố... của vợ tôi?

Còn chưa đợi để Lâm Trạch định hình được ý nghĩa trong câu nói đó, Vô Dĩnh Kỳ đã hạ tay xuống, bước ngang qua người Lâm Trạch. Lúc đi ngang qua, miệng anh có nói một câu mà ngay cả kẻ đã trải trong giới nhiều năm như Lâm Trạch cũng phải đứng bất động.

Câu nói đó chỉ vừa đủ cho hai người nghe: “Ông không qua khỏi hôm nay đâu, tôi đã sắp xếp hết rồi. Trả giá đi, tên khốn nạn.”

Rõ ràng... lúc tới đây Mạc gia chỉ là triệu tập gấp mà chưa thể xác định được ai. Phán đoán vừa rồi của Mạc Thuần Uy cũng chỉ là dựa vào sắc thái khuôn mặt và sự nắm bắt tâm lý tuyệt đối. Hẳn là vẫn chưa thể có bằng chứng xác thực. Vậy nên Lâm Trạch ông mới muốn mau chóng rời khỏi đây, bởi vì nếu chưa có chứng cứ rõ ràng, cũng sẽ không ai có thể quang minh chính đại mà hại ông.

Cùng lắm sau khi rời khỏi đây, ông sẽ mai danh ẩn tích.

Đó là dự tính nhanh nhất được đề ra ngay sau khi Mạc Thuần Uy bắt đầu bước về phía ông.

Vậy thì tại sao...

... tại sao người tên Vô Dĩnh Kỳ này lại có thể chuẩn bị mọi thứ nhanh như vậy, trong khi ông không hề thấy Vô Dĩnh Kỳ có hành động gì khác ngoài việc đứng sau lưng Mạc Thuần Uy?

Rốt cuộc...

Nắm tay ông siết chặt lại, viền mắt đỏ bừng...

...Tại sao lại muốn triệt đường sống của ông?

*********

Trên nền hành lang

Mạc Thuần Uy đang bước đi, âm thanh của bước chân có vẻ như đang rất vội vã

Dù Hiểu Thiên chưa có liên lạc, trong tài liệu mật mà anh kêu cô đi lấy về, hẳn sẽ có đầy đủ tất cả những gì để chứng minh lời nói của anh là đúng.

Nhưng là anh không thể chờ nổi cho tới lúc đó, trong khi mà cả trái tim lẫn trí óc đều đang cảm thấy khó chịu đến tột cùng như thế này. Mạc Thuần Uy anh trước giờ làm việc đều rất có quy củ, mọi thứ đều phải thật hoàn hảo thì anh mới đưa ra quyết định.

Nhưng là lần này lại không như thế. Có cái gì đó trong anh cứ thôi thúc, một cảm giác không tên cứ chen lấn, rồi bành trướng khắp toàn thân.

NHưng là cái gì mới được?

Điều đó thì đến anh cũng không rõ.

Nhưng anh biết. Điều anh cần làm bây giờ không phải là phí thời gian ở đây, mà là đi tìm người phụ nữ kia. Đây không phải là lý trí, cũng không phải là trái tim. Mà nó, chỉ là phản xạ vô điều kiện.

Trong đầu anh, thân thể anh, mỗi tế bào đều đang kêu gào hãy đi kiếm người phụ nữ có tên là Hiểu Thiên kia.

'ing' một tiếng, cửa thang máy mở ra, Mạc Thuần Uy liền bước vào, sau đó nhấn tầng năm.

***

Trong căn phòng tối

Ngân Kính nhìn cánh cửa thang máy bên màn hình bên trái vừa đóng, Con ngươi linh động của Ngân Kính lại chuyển sang màn hình bên phải, nơi mà Hiểu Thiên đang ngồi ôm đầu, dáng vẻ vô cùng khổ sở.

Hai chân đang bắt chéo nhau thả xuống, vươn tay vuốt nhẹ lên dáng người đang ngồi trên mặt đất trong màn hình, ánh mắt sắc bén hiện ra tia thâm trầm.

Diane Hiểu Thiên. Đừng trách tôi nhé!

Sau đó hắn đứng dậy, sửa lại cổ áo, dáng vẻ tao nhã bước ra khỏi phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.