Huynh Đệ Niên Hạ

Chương 26: Chương 26




Chương 29:

“Anh, không phải giả vờ chứ? Đừng có giả bộ đau nhé!Bị em phát hiện rồi đừng hòng từ nay về sau em tin tưởng anh!”

“Không phải. Thật sự đau…giúp anh xoa.”

Anh cuộn mình trong ngực tôi, tôi sờ thử lên bụng anh, thật sự lạnh như băng. Tôi cũng không biết anh đau thật hay chỉ nói như thế, thở dài, vẫn là giúp anh chậm chậm xoa bụng.

“Tiểu Diễn, em thật tốt.”

Tiểu Diễn, thật ra…anh rất sợ…”

An tĩnh trong chốc lát, anh tựa đầu lên vai tôi, cả người cọ sát vào lofg tôi. Cho đến lúc ôm tôi chặt rồi, không bị tôi đẩy ra mới thở ra nhẹ nhàng.

“Anh rất sợ…Lúc đau, lúc phải súc ruột trong bụng rất trướng, rất khó chịu, như thể bụng sắp nứt ra vậy, hít thở cũng rất đau. Nhưng đó chưa phải điều đáng sợ nhất, đáng sự nhất là anh bất lực, không thể làm gì được. Uống thuốc vào rồi sẽ lại nôn hết ra, anh đều không biết phải làm thế nào.”

“Tiểu Diễn, anh không muốn trải qua những chuyện như thế. Thời điểm đó, anh thật sự đã nghĩ đến cái chết. Khi đó chẳng còn chút sức lực nào hết, đi từ giường đến cạnh cửa sổ cũng không nổi, thế nhưng anh rất muốn nhảy xuống. Mỗi lần phát bệnh, kì thật anh rất sợ hãi, rất sợ hãi sẽ mang cái bọ dạng đó, để em nhìn thấy bộ dạng đó…”

“Nếu em nhìn đến bộ dạng kia, không bằng anh chết đi, thật sự thà rằng chết đi.”

Ai…tôi không tự chủ được vòng tay ôm lấy anh.

Cứ cho rằng tôi vô dụng đi. Mặc dù không biết thật giả thế nào, chỉ là nhịn không được thấy rất thương anh, nhịn không được cảm giác muốn ôm anh đến chặt cứng, đem lại cho anh sự ấm áp của mình.

“Tiểu Diễn, em nói xem…tại sao?”

Anh ở trong lòng tôi, thì thảo hỏi, vẫn là câu hỏi này,

“..Tại sao lại là anh?”

“Tại sao anh sinh ra đã mang bệnh, lại đau đớn đến mức sống còn không bằng chết? Anh có lúc nghĩ, có phải ông trời cũng không thương xót mình? Người khác từ nhỏ đến lớn thật mạnh khỏe, cũng chỉ có anh, sống mà luôn phiền toái đến người khác…Như vậy..anh còn sống làm gì ây?”

“Anh…” Tôi không biết phải nói sao để an ủi.

Anh rõ ràng buồn đến vậy, lại cười một chút.

“Chỉ là..lúc không đau..anh vẫn sẽ cảm thấy thế giới này thật tốt đẹp.”

“Bình minh, hoàng hôn, gió nhẹ, mưa phùn, bầu trời xanh thẳm, và còn bao nhiêu thứ xinh đẹp khác…”

“Còn có…khiến anh nhớ đến nụ cười lần đầu gặp mặt, nụ cười của em khi đó còn đẹp hơn ánh nắng…”

…Nụ cười của tôi sao? Tôi đã không biết mình cười như thế.

“Anh, dù anh có nói thế, em cũng sẽ không cười cho anh xem một lần nào nữa.” Tôi có chút bực, lại có chút uất ức, vỗ vỗ anh. “Muộn rồi, nhanh nhanh ngủ đi.”

Sáng hôm sau tôi không phải bị tiếng chuông đồng hồ gọi dậy, mà là tiếng thét của dì Mạnh.

“Hai đứa! Hai đứa sao lại ngủ như vậy!”

Trong phòng ngủ của chúng tôi, người phụ nữ đó lại không mời mà tới. Tôi dụi dụi mắt, ngáp một cái, từ trong chăn trần như nhộng bò ra.

“Mày…mày không mặc gì…” Khuôn mặt dì phải nói rằng khi đó đổi màu liên tục. “Mày! Mày làm gì con trai tao?!”



“Mẹ, sáng sớm đã ồn ào gì a…” Anh cũng tỉnh, nghe giọng rất bất đắc dĩ.

Mà tôi lại nằm lại chỗ cũ, cảm thấy nực cười, tôi thì có thể làm gì con trai dì? Cũng chỉ là cùng nhau ngủ mà thôi, tôi có thể ăn anh chắc?

Tôi ngáp mấy cái liền, cất giọng mỉa mai: “Dì, có gì phải ngạc nhiên? Con của dì chui vào chăn tôi không phải lần một lần hai, chẳng qua đây là lần đầu dì gặp. Nhưng mà dì yên tâm, dù sao con của dì cũng chẳng phải con gái, tôi có thể làm gì?”

“Mày…mày…thế nhưng mày không mặc đồ! Mày..mày cũng không còn nhỏ, trần như nhộng thế này còn ra thể thống gì!”

“Không phải dì nói tôi là thằng nhóc thì cần gì riêng tư sao? Tại sao hiện tại lại để ý như vậy?” Tôi rung đùi đắc ý, tiếp tục nhìn dì mà cừi. “Tôi với gì nam nữ khác nhau mà dì còn nhìn được, tôi với con dì giống nhau thì có làm sao?”

“Đều là nam cũng không được! Đều là nam nhưng trước mặt cũng không thể là bộ dáng đó!”

Càng ngày dì càng cao giọng, vừa run rẩy, vừa phẫn nộ. Thế rồi dì nói một câu mà tôi chẳng thể hiểu lô gic đó ở đâu ra. “Mày không phải ở trần như thế mà lừa anh mày! Mày xem mày còn nhỏ tuổi đã phô ra bộ dáng dụ dỗ người khác, rốt cuộc mày nghĩ câu dẫn ai?”

“Mẹ! Mẹ nói gì đó!”

Anh gào lên giận giữ, tôi ngây ra vài giây, hoàn toàn không biết phản ứng gì.

Dụ..dỗ…

Câu..dẫn…?

Trước giờ tôi chỉ thấy mấy từ đó trong đống tiểu thuyết, mà lại nói về phụ nữ, thật không tưởng tượng nổi nó lại được gán cho tôi, thế rồi lại nhìn lên người phụ nữ đang tức giận tột cùng.

Dì là nói tôi? Xác định là nói…tôi?

Muốn câu dẫn…

Cái khỉ gì chứ?! Tôi cuối cùng cũng phản ứng được, bảo tôi câu dẫn con trai dì sao?!



Đây là dì nhãn rỗi nên kiếm cớ gây sự phải không?!Lí do như vậy…lí do như vậy cũng có thể nghĩ ra?! Thật sự tôi muốn vài dì vài vái, điều như vậy mà cũng nghĩ đến được!

“Này, dì! Dì chửi tôi còn chưa nói, nhưng dì nói câu này cũng thật tức cười đi. Đừng chính mình không biết xấu hổ liền nghĩ người khác cũng không biết xấu hổ được không!”

Tôi bạo phát, nhưng thực tình cũng không hẳn phẫn nộ, tôi vẫn òn lí trí, cho nên chỉ cười to, cảm thấy không cười thật phí.

“Phiền dì nhìn lại, con dì là con trai, không phải con gái. Dì nói thế tôi nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội mất. Dì nhìn đi, là con dì chui vào chăn tôi nhé. Hơn nữa đầu óc dì có bị sao không vậy? Mùa đông lạnh thế này, nằm chung chăn liền bảo là câu dẫn? Con dì tốt đẹp đến mức người khác phải đi câu dẫn sao?! Như vậy…đừng nói là nam, có là con gái , đưa tôi tôi cũng không thèm nhé.”

-Hết chương 29-

Chương 30:

“Mày nói ai đầu óc có vấn đề? Mày nói ai hả! Chính là mày dụ dỗ, câu dẫn con trai tao! Từ ngày đầu tiên nó đến đây mày cũng chỉ biết cởi quần áo mê hoặc nó, khiến đầu óc nó mụ mị, khiến nó hầu hạ mày như tổ tông! Cả ngày chỉ Tiểu Diễn Tiểu Diễn, tao rốt cuộc biết lí do! Qủa nhiên a! Mẹ là hồ ly sinh ra con cũng là hồ ly nốt!”

“Ai là hồ ly?! Mẹ tôi chính là được ba cưới hỏi đàng hoàng, a mới là kẻ thứ ba chen chân vào gia đình người khác?!”

“Mẹ mày mới là kẻ thứ ba!” Dì cuồng loạn. “Nếu không phải tại mẹ mày, tao và ba mày đã sớm kết hôn! Nếu không tại sao tao phải lấy tên quỷ dữ kia, mười mấy năm qua đều không có một ngày nào hạnh phúc?!”

“Kinh tởm, chẳng phải hai người chia tay rất lâu rồi ba mới quen mẹ tôi sao? Đều đã chia tay rồi còn không tìm yêu người khác được sao? Muốn ba tôi cứ ở vậy mong nhớ dì sao?! Mẹ của tôi cho đến sau này đều không biết đến sự tồn tại của dì, còn có thể là người thứ ba?! Đầu óc dì thật có vấn đề!”

“Mày…!”

“Mẹ! Đừng nói nữa!” Anh kêu lên. “Tiểu Diễn, chúng ta chuẩn bị tới trường thôi.”

“Tiểu Viễn! Con xem, mẹ con lại bị nó mắng đến như thế, con còn không giúp mẹ! Còn che chở cho nó?! Mẹ nuôi không con nhiều năm như vậy!”

“Là dì bức không phải sao?! Tạp chủng chỉ tạo ra tạp chủng!”

Lúc nói xong câu đó tôi mới ngỡ ngàng nhận ra, tôi mắng con dì là tạp chủng, nghĩ là mắng anh. Anh thì không để ý, còn dì thì đã muốn xắn áo đến cho tôi một trận.

“Mẹ!” Anh điên tiết lên, tiến tới ôm tôi, che cho tôi.

“Được! Con giỏi lắm! Con ôm nó thì mẹ không đánh sao?! Con xem mẹ đánh, xem mẹ đánh!”

“Sáng sớm đã náo loạn cái gì a!” Lúc này ba cuối cùng cũng hùng hổ xuất hiện. “Đừng ồn nữa, Tiểu Mộng, để cho chúng nó đi học đi!”

“Anh tới đúng lúc lắm! Anh xe, anh xem! Hai anh em với nhau mà ôm ôm ấp ấp, nhìn ra bộ dạng gì?! Tiểu Viễn! Như vậy không được!Từ nay ngủ với mẹ! Tiểu Diễn ngủ với ba nó!”

“Này này này, Tiểu Mộng, em suy nghĩ cái gì thế?” Ba tôi cũng không yên được. “Hai đứa nhỏ quan hệ tốt, ôm ấp không phải chuyện bình thường sao, chúng còn nhỏ thế em tưởng tượng linh tinh gì vậy! Hơn nữa đều là con trai, em tự xem xem!”

Dì bị ba nói một hồi như thế, cuối cùng chỉ còn cách hậm hực qay về phòng, cách cửa mà vẫn còn nghe thấy tiếng dì oán giận nói với ba tôi.

“Toàn chuyện không đâu…”

Tôi thở dài ngao ngán, quay lại nhìn anh, biểu tình có chút phức tạp.

Làm sao vậy? Vì tôi cãi nhau với mẹ anh sao? Nhưng rõ ràng là dì khơi mào, anh sẽ không phải là người hẹp hòi thế đi…

Trên đường đến trường, anh im lặng một cách lạ lùng, đi bên cạnh tôi nhưng không kiếm chuyện nói này nọ. Lúc gần đến trường laiji đột nhiên kéo tay tôi.

“Tiểu Diễn, em nói…em nói với mẹ anh một câu…”

“Cái gì?”

Tôi nghĩ anh bởi vì câu “tạp chủng” kia mà bận lòng. Anh ngẩn người, cúi đầu, dường như có chút bất an. “Em nói anh cho dù là nữ…cho em em cũng không muốn…Tiểu Diễn, anh..anh trong lòng em kém cỏi đến thế sao? Cho dù là con gái, tặng em em cũng không cần sao?”



Anh sao lại tra hỏi điều kì quái như vậy? Tôi quả thật nghĩ không ra.

Chẳng lẽ anh là con gái mà tôi lại trần truồng như vậy ở cùng phòng với anh sao?

“Anh, đừng trách em nói thẳng, cái đó không có liên quan gì đến nhau.” Tôi vỗ vai anh. “Nếu anh là nữ, bất kể là đẹp đến đâu, em cũng không nghĩ…làm thế với anh. Như vậy không phải loạn luân hay sao?Thích đến mấy cũng sẽ không làm vậy, em cũng không bị điên.”

Anh lại ngây ngẩn cả người, nhìn như thể không hiểu những gì tôi nói.

“Anh.” Tôi thở dài. “Hai ta, thù nước không có, nhưng hận nhà thì vẫn là có. Thật sự mà nói, anh đối với em rất tốt, tốt lắm, em cũng không nghĩ anh kém cỏi, nhưng ngàn vạn lần đừng như thể chúng ta có gì đó lén lút, em rửa oan không hết đâu! Mẹ anh bức mẹ em đến phải nhảy lầu, em vẫn nhớ rất kỹ! Tuy rằng không trực tiếp liên quan đến anh, nhưng dù sao đó cũng là mẹ anh, cho nên…”

Anh đột nhiên đứng lại, hoảng sợ nhìn tôi, mặt tái mét.

…Lại làm sao vậy?

Chẳng lẽ…anh không biết chuyện đó?

“Này, đừng nói với em là anh không biết nhé? Đừng bảo em anh không biết mẹ anh không phải tốt đẹp, cứ như thế hiên ngang bước vào nhà em?”

“Gạt…gạt anh?” Anh nhíu mày, nét mặt khó coi đến cực điểm.

“Em lừa anh thì bị xe đụng chết rồi! Không thì anh cho là vì sao mẹ anh lại đến với ba em như thế?”

“Mẹ anh nói, nói ba mẹ em đã không còn tình cảm gì với nhau, sau khi ly hôn, mẹ em mới ngoài ý muốn qua đời…cho nên..anh cho rằng…”

“Không ly hôn, đến lúc mẹ đi vẫn chưa hề ly hôn! Hơn nữa cũng không phải ngoài ý muốn! Mẹ em là bởi ba cùng mẹ anh ở bên ngoài như thế, cho nên quẫn quá mà nhảy lầu! Anh, đây là sự thật!”

“Anh…anh không biết…” Biểu tình trên mặt anh quả thật không thể nào vặn vẹo hơn. “Tiểu Diễn, là giả…giả phải không?”

Trách không nổi, nhìn khuôn mặt kia, tôi yên lặng lắc đầu.

Trách không được? Cái gì trách không được trách không được?! Tôi lại nghĩ cái gì đây!

Trách không được anh vẫn luôn đối tốt với tôi sao? Tốt đến như thể không hề áy náy! Hóa ra mẹ anh làm ra sự tình gì anh đều không hề biết!

Thật sự là kẻ phá hoại. Tôi đã nghĩ thế.

Thật sự không biết nói gì hơn.

Tôi bước đi hai bước, cảm giác anh không bước theo, nhìn lại, thấy anh vẫn đứng đó cúi đầu, bờ vai run lên, nắm chặt tay áo.

“Anh khóc cái gì hả!” Tôi lập tức cáu lên. “Người chết rồi là mẹ em cũng chẳng phải mẹ anh!Em còn chưa khóc thì thôi! Anh khóc cái gì, anh có tư cách gì mà khóc?”

“Tiểu Diễn…thực xin lỗi..”

“Anh nói vậy còn có nghĩa lí gì sao? Đã muộn lâu rồi! Cho dù anh quỳ trước mặt em nói xin lỗi e, cũng không nhận! Cho dù anh có dập đầu cầu xin thì mẹ em cũng không sống lại được! Được rồi, đừng có khóc, em như thế nào thì kệ đi, dù sao đã sớm quen.”

“Tiểu Diễn…”

“Rồi! Rồi! Không nói nữa, vào lớp thôi!”

“Tiểu Diễn, thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi…”

“Anh phiền quá!” Tôi bị một đống “thực xin lỗi” làm cho bực mình. “Hôm nay sớm đã chẳng có tâm trạng, anh còn làm thêm chán ghét!”

“Tiểu Diễn, hôm nay có bài kiểm tra..”

“Kệ! Anh cứ làm tốt phận học sinh ưu tú đi! Mặc kệ em!”

“Nhưng Tiểu Diễn…”

“Đi vào a! Nhìn đến anh liền chán ghét! Mau vào trường học!”

Vẻ mặt của anh lúc ấy vừa ngạc nhiên vừa đau buồn, tôi cũng không thèm quan tâm, liền hung hăng bỏ đi, ném túi sách vào giỏ xe anh sau đó tinh thần thoải mái mà trốn học.

-Hết chương 30-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.