Huynh Đệ Niên Hạ

Chương 27: Chương 27




Chương 31:

Đi lang thang không chủ đích trên đường kì thật cũng không phải điều tôi muốn. Nhưng mà đã quyết định sa đọa thì đến trường học làm gì?

Nói là quân tử báo thù mười năm chưa muộn, nhưng tôi cũng không dai được đến thế, toi không tài nào làm đứa con ngoan chăn chỉ học tập để đổi lấy tương lai tốt đẹp sau đó trả thù người đó, như vậy quá mệt mỏi.

Tôi không nghĩ đến tương lao, kì thật là thế.

Tôi chỉ nghĩ hiện tại muốn làm bọn họ tức chết, thỏa sức mà sa đọa!

Tôi lang thang ngó nghiêng trong khu chợ, thế rồi có tiếng nói truyền đến. “Kỳ Diễn? Đây không phải Kỳ Diễn sao?”

Tôi quay lại nhìn, là người từng gặp, quen biết với lớp Hạ Lệ Ly, còn nổi tiếng là lưu manh. Cậu ta có dáng người khác cao, tên là Lôi Nam Vũ, mọi người vẫn hay gọi là ‘anh Nam’, cũng nghe nói người này hút thuốc, uống rượu, gì cũng thạo.

Tôi vốn tưởng cậu ta định hỏi tôi gì đó, nhưng cậu ta lại đến trước mặt tôi sau đó lấy ra ít tiền.Tôi cầm lấy.

“Nửa năm trước cậu cùng Trình Trí Viễn đánh nhau với Lưu Vũ một trận lớn? Cũng phải để cho ông Lưu bồi thường rất nhiều tiền, tên bại hoại kia bị quản chặt hẳn, nửa năm nay cũng không dám thò đầu ra ngoài. Rất giỏi!”

Tôi gật gật đầu. Lưu Vũ chính là tên khốn kiếp một thân đồ đen kia, tôi vẫn nhớ.

“Nghe nói gần đây bọn chúng lại bắt đầu kiêu ngạo, ngày hôm qua còn đánh em trai tôi. Đang muốn dạy cho bọn chúng một bài học, cậu có hứng thú không?”

“…Đương nhiên có.”

Dù sao tôi cũng chẳng có việc gì làm, ngẫm cũng lâu không trông thấy bộ dạng tên kia. Hắn đâm anh một dao, tôi còn chưa quên. Tiền chẳng giải quyết được gì hết, tiền vẫn không thể khiến anh thôi đau, lại nhắc ngày đó tôi bị giam trong căn phòng u tối, sau đó tính cách trở nên thế này. Tính đi tính lại, tôi vẫn còn thù chưa trả! Và tôi cũng không còn là thằng nhóc nhỏ gầy mà bọn chúng có thể bắt nạt như ngày trước nữa.

Thế là, học sinh ưu tú Kỳ Diễn của ngày trước gia nhập vào hội nhóm lưu manh, không những thế trên người còn có cả hình xăm, hướng đi này, đứng như tôi dự định.

Buổi tối về nhà lại là một trận mưa gió mà người phải hứng lấy dĩ nhiên là tôi. Ba đang ngồi nghiêm nghị ngoài phòng khách, bên cạnh là dì Mạnh cũng mượn thế oai hùm đứng nhìn tôi. Còn có cả anh, bộ dạng rõ ràng muốn nói xin lỗi.

“Tiểu Diễn. Dì con nói hôm nay lúc đi mua đồ ăn thì trông thấy con với một đám côn đồ hút thuốc trên đường! Đây là có chuyện gì?!”

“Chắc dì nhìn nhầm.” Tôi hừ lạnh.

“Không lầm! Tuyệt đối không lầm! Cả đám 7, 8 người đứng hút thuốc, tóc tai đủ kiểu, còn có xăm trổ! Tao không thể tin được lúc đến gần hơn mới xác định đúng là mày! Cũng hỏi anh mày, gọi điện cho cả giáo viên của mày! Mày hôm nay không đến trường!”

Hình xăm bị nhìn thấy chắc là của Lôi Nam Vũ, nhưng đó chỉ là dán lên mà thôi. Nhưng quả thật dì không nhận nhầm.

Anh lại thay tôi biện hộ: “Mẹ, Tiểu Diễn đúng là không đến trường, nhưng người mẹ nhìn thấy cũng không chắc là em ấy…”

“Sao mà không phải! Chắc chắn là nó!” Thế rồi dì kéo tôi lại gần. “Ha! Cả người toàn mùi thuốc thế này còn nói không phải. Cũng chẳng biết học ai, còn nhỏ như vậy đã quậy phá, hư đốn. Mà mày học thói xấu cũng kệ mày, miễn sao tránh xa con tao ra một chút! Đừng đem Tiểu Viễn cũng giống mày!”

“Mẹ, mẹ nói gì vậy!”

Ba cũng bước tới kiểm chứng. “Giỏi! Giỏi lắm Tiểu Diễn! Lớn ròi không biết đường học tập lại đi hút thuốc!”

“Haha.” Tôi duỗi thắt lưng. “Ba nhiều tuổi hơn, không phải cũng hút thuốc hay sao?”

“Ba đã là người lớn! Không giống!”

“Chẳng đến vài năm nữa con cũng lớn thôi.” Tôi cười. “Mà ba bảo ba là người lớn, thế nhưng cũng có biết đạo lí gì đâu. Khiến cho gia đình biến thành dạng này, khiến cho mẹ con con vĩnh viễn không gặp được nhau. Ba chính là người khiến con thành ra thế này. Nếu ba không thế, mẹ không chết, con sẽ không thế này!”

Ba tôi thẹn quá thành giận, một bạt tai giáng xuống. Lúc ấy tôi chẳng nghĩ gì hết, chỉ muốn gạt tay ba ra, tôi không ngờ, mà cũng chẳng ai ngờ rằng ông bị đẩy ngược lại, ngã ngồi lên sofa.

Trước kia tôi không như thế, nếu như không phải được một người mẹ hiền từ, ôn nhu nuôi dạy thành một đứa trẻ cũng hệt như thế, hẳn là tôi đã có thể bảo vệ mẹ! Đã có thể phản kháng! Đã có thể giữ lại gia đình của mình!

“Phản! Phản rồi! Mày đủ lông đủ cánh, còn dám đánh cả ba mày! Tiểu Viễn con tránh ra, tránh ra, hôm nay nó sẽ ăn đòn đến chết!”

“Không được! Không được!” Anh đứng chặn trước mặt tôi, dang tay ra không cho ba đến gần tôi. “Ba! Ba đã nói sẽ không đánh Tiểu Diễn! Ba! Không được đánh! Em ấy lại nghĩ đến chuyện đó một lần nữa thì sao?!”

“Nó muốn chết thì cho nó chết!Chết rồi đỡ tốn cơm! Lần trước bị tai nạn tốn nhiều tiền của tao như vậy còn không tính! Nuôi mày lớn để mày thành ra thế này! Lần đó mày mà chết thì đã êm chuyện!”

“Ba, sao ba có thể nói thế?! Tiểu Diễn dù sao cũng là con ruột của ba!”

“Con tránh ra!”

Anh bị ba đẩy qua một bên, sau đó lao tớ đạp tôi một đạp. Nhưng mà tôi đã không còn là đứa trẻ để yên cho người khác hành hạ mình, tôi thậm chí không trốn, tôi ôm lấy bắp đùi ba, đẩy ba ngược trở lại. Ba quả thực đã muốn phát điên, không chần chừ gì mà đá, mà đánh lên mặt, lên đầu tôi. Tôi vùng lên cắn xé, hoàn toàn đã không còn là hành động tự vệ nữa, là đánh nhau! Để truyền ra tin con trai đánh ba, không biết có bao nhiêu là bất hiếu. Thế nhưng ha ha ha ha ha, ha ha ha ha! Tôi không chịu nổi nữa, tôi được xả hận. Từ ngày mẹ mất đến nay, chưa có khi nào tôi vui vẻ đến vậy.

-Hết chương 31-

Chương 32:

Đó là ba tôi sao?

Đúng vậy, là ba. Chỉ sinh ra tôi, như vậy không xứng được gọi tiếng ba. Ngoài việc đó ra thì ba đã làm gì xứng đáng với tiếng gọi ấy chưa? Mỗi ngày ném cho tôi chút cơm thì có nghĩa lí gì sao? Cũng không phải là nuôi chó, ba là nuôi con trai mình! Tôi là người, không phải chỉ cần cho tôi chút cơm thì nghĩ rằng tôi sẽ quẫy đuôi mà quấn lấy bên cạnh!

Chớp mắt, tôi thấy dì Mạnh vào bếp lấy dao ra. Dì định làm cái gì chứ, tôi thấy buồn cười. Dì thật ngu xuẩn, tôi không đánh dì, cũng không đánh con dì, tôi đã không muốn liên quan mà dì còn tự xông vào?

Có dao thì tôi sợ sao? Đây còn không phải cho tôi cơ hội sao Dì giết tôi thì phải đền mạng, còn nếu là tôi thì sẽ chẳng sao.

“Mẹ! Mẹ! Mẹ làm gì!” Anh lại vọt tới muốn cướp con dao. Dì giơ cao lên, nói. “Tiểu Viễn con tránh ra!Tránh ra cho mẹ! Thằng ranh kia, phải băm chết nó!”

Đây đây, tôi còn đang bình tĩnh chờ dì tới băm tôi ra đây.“Mẹ! Mẹ nghĩ cái gì! Gia đình này có cần vậy không?! Các người hòa thuận một chút không tốt sao! Tiểu Diễn đã rất đáng thương, đừng làm em ấy thêm khổ nữa!”

Anh đoạt được con dao trong tay mẹ mình, sau đó đặt lên bàn trà. Tôi nhìn chằm chằm con dao đó, không rõ tại sao, trong mắt tôi, tai tôi lúc đó, không nhìn thấy, nghe thấy gì khác. Thế giới xung quanh khi đó chỉ tồn tại một con dao này.

Tôi vươn tay cầm lấy nó, oán hận thật lâu đã tích tụ thành vậy, tôi nhìn sang người phụ nữ kia. Cũng không nhớ lúc ấy tôi đã nghĩ gì, cứ thế đi đến chỗ dì ta, không rõ mình muốn làm gì, mà dường như đã quá rõ ràng.

Tôi nhìn, nhìn người phụ nữ mà tôi phải gọi là dì. Giết chết mẹ tôi, cướp đi hết thảy, người phụ nữ đó…

“Tiểu Diễn! Không được!”

Tôi không nhớ mình chỉ cầm dao đứng đó hay định làm gì dì, chỉ nhớ anh đã hét lên, đẩy tôi một cái. Thật sự không dừng nhiều lực, thế nhưng tôi lại ngã nhào xuống.Phía sau tôi là bàn trà bằng thủy tinh, lúc tôi ngã nó cũng bị con dao làm cho vỡ từng mảnh. Bàn trà nát, người tôi cũng bị găm vào bao nhiêu vụn thủy tinh. Chỉ một thoáng ấy cả người tôi đauđến run rẩy.

Tôi đăm đăm nhìn, thế rồi thấy máu chảy.

“…”

Tiểu Diễn? Tiểu Diễn…”

Tôi cúi đầu, trong tầm mắt chỉ còn đôi chân thon dài của anh. Đầu cảm thấy choáng váng, anh đã ngồi xuống bên cạnh như muốn vươn tay ôm tôi, thế nhưng anh không ôm, mà trước đó gạt con dao ra khỏi tầm với của tôi.

Ha..hóa ra trong lòng anh, ở gần tôi lại nguy hiểm như vậy?

Haha. Được rồi…đây mới chính là bộ mặt thật đi?

Gạt người không nổi nữa rồi đúng không?! Vô số lần thân thiết, nuông chiều, vô số lần cho tôi cảm giác mình rất quan trọng với anh, nhưng vừa thấy tôi có thể làm hại đến người phụ nữ kia liền đẩy tôi, không chút do dự.

“Tiểu Diễn, Tiểu Diễn, em không sao chứ?”

Tay tôi đè lên đống thủy tinh vỡ đã đau muốn chết. Tôi cũng chẳng thèm để ý nữa, nắm chặt tay.

Tôi cảm thấy nóng ran. Cảm thấy chết lặng.

Ngẩng đầu, dĩ nhiên là nhìn thấy anh đang lo lắng, nháy mắt đó tôi thật sự muốn đem toàn bộ thủy tinh vỡ trong tay mình tạt lên mặt anh.

Cũng không sao cả đúng không? Anh là con trai người phụ nữ kia, bọn họ cướp đi tất cả, thế nhưng còn hành hạ tôi, nghĩ muốn khóc mà cũng muốn cười người phụ nữ độc ác kia, lại càng hận anh vì vừa mới gạt tôi ra, bây giờ lại làm vẻ mặt lo lắng cho tôi như vậy. Chính là…tôi vẫn chẳng làm gì được, Vẫn chẳng đành lòng khiến anh bị thương tổn gì.

Tôi hận mình, hận người. Hận đến bóp chặt tay, chảy ra thật nhiều máu. Đúng là tôi đáng chết. Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt buồn cho tôi, đau cho tôi, còn thấy anh vô tội? Còn thấy không đành lòng? Kì thật tôi như thế này quả là đáng buồn…

Ai sẽ thương tôi, sẽ thật lòng vì tôi chứ?

“Tiểu Diễn, Tiểu Diễn!”

Chậm rãi ngẩng lên, tôi hình như đã khóc, tôi nâng lên bàn tay đầm đìa máu đến trước mặt anh.

“A… A…” Anh cầm lấy tay tôi, như là đột nhiên không biết đến cách nói năng nữa. Anh cầm tay tôi như thể đang nâng niu một thứ bảo vật gì vậy, vừa bàng hoàng, vừa bất lực, mắt đã lại đỏ hoe.

“Thực xin lỗi… Thực xin lỗi Tiểu Diễn, anh không phải… Anh không phải cố ý… Trời ạ… Anh… Anh…”

Tôi phút chốc rút tay lại, đứng lên.

Qủa nhiên toàn thân đều đau. Nhưng vì sao lại đau đến vậy, tôi đã lười muốn nghĩ.

Cảm giác đau đến chết lặng ấy tôi cũng đã không đếm nổi mình phải trải qua bao nhiêu lần rồi.

“Tiểu Diễn, xin lỗi! Anh, anh thật sự không có ý!”

Thế rồi…tôi dùng chính bàn tay bị thương ấy tát anh, khiến cho máu đỏ nhiễm cả lên khuôn mặt đã tái nhợt.

Anh nhìn vệt máu, sau đó hóa đá, hai mắt thất thần nhìn tôi.

Dù sao đã đau đến cùng cực, đã đau đến mất đi cảm giác rồi, tôi lau nước mắt, bước qua mặt bọn họ, đi ra khỏi căn nhà này.

Tôi hận…

Tôi hận anh, hận cả gia đình này.

Tại sao lại muốn lừa dối tôi? Chỗ này vốn không có chỗ cho tôi thuộc về nữa, tôi không thuộc về nơi này, cũng không có nơi nào để thuộc về hết. Cả thế gian này đã không còn ai cho tôi cảm giác muốn ở gần!

Đáng lẽ tôi phải đi rồi. Đáng lẽ bước đi thì không nên ngoảnh lại nhìn nữa! Vĩnh viễn không quay về nữa!

Đêm đó tôi đến khu đất trống trong khu nhà, chui vào một ống bê tông rỗng ruột, cuộn mình lại. Tôi nghe thấy âm thanh của anh, anh gọi tôi, tiếng gọi từ xa ấy còn mang theo nức nở, cứ từng chút, dừng chút dội lại, khiến tôi hoảng loạn, mệt mỏi.

Nước mắt làm hai bên má bỏng rát, thế nhưng khi rơi xuống bàn tay lại chỉ thấy lạnh ngắt. Đến nửa đêm không còn biết đi đâu, tôi đã đến ngôi nhà cũ của bà.

Bà đã đến sống với cô lâu rồi, ngôi nhà cũ này thì vẫn để không. Sinh hoạt một thời gian ở đây,tôi cũng đã biết rõ nó như lòng bàn tay.

Băng bó sơ qua vết thương, tôi nằm gục xuống ngủ qua một đêm.

-Hết chương 32-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.