Chương 45:
Cho dù đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi, đã muốn cứ thế ngã gục xuống, thế nhưng vẫn có nơi để tựa vào, tránh đi giông bão trong cuộc đời là một điều tốt đẹp biết bao. Mà anh chính là một sự tồn tại như thế. Anh giúp tôi cảm thấy an tâm trước bão giông ùa tới, anh chính là chấp niệm không thể xoay chuyển trong lòng tôi…
Kể cả là mộng cũng tốt, chỉ là mộng thôi cũng sẽ khiến tôi phi thường thỏa mãn, bởi vì nó đã duy trì lâu như vậy, trong những khó khăn, đau đớn đã an ủi tôi thật nhiều.
Thật sự đẹp đẽ đến mức bản thân không tài nào buông xuôi. Anh lại là một người tốt như vậy.
Cái đó và yêu không liên quan gì đến nhau, tôi không yêu người cùng giới, nhưng mà không yêu con trai vẫn lại bị anh hấp dẫn…
Mỗi lần khi anh nhẹ nhàng ôm tôi, dùng ánh mắt ôn nhu, đau lòng cho tôi mà nhìn tôi, tôi thực sự cảm thấy không phải mình không có lí trí…mà là bị ánh mắt như thế nhìn, bị người như thế yêu, thế gian này không ai là không động tâm. Bởi vậy dù biết rõ không nên, biết rõ sẽ không đi đến đâu, biết rõ khoảng cách rất lớn, cũng không muốn quản nhiều như vậy.
Tôi so với những người bình thường thì càng bình thường hơn. Hiện anh được ôm ấm áp đến vậy, thật sự chỉ muốn đem anh hòa vào làm một với mình. Muốn âu yếm anh, phá hư anh, khiến anh lộ ra biểu tình thống khổ cùng vui thích, dể anh phát ra tiếng rên rỉ mê hoặc. Để cho tôi biết à thuộc về tôi, một người hoàn mỹ như vậy lại thần phục tôi… Cho dù chỉ là khoảnh khắc, cunsẽ cảm thấy thật ưu việt.
“A…” Tôi đưa tay chạm vào hạ thân anh, anh để yên cho tôi đụng chạm, chân đã muốn nhuyễn ra.
“Sao mới chạm nhẹ như vậy đã lớn lên rồi, anh?”
“Tiểu Diễn…”
Tôi xoay hẳn người lại, mỉm cười, nơi yếu ớt nhất của anh đang được tôi xoa, niết. Anh hô lên một tiếng kinh hãi, đứng đã không còn vững, tôi bế anh lên từ ban công bước vào rồi thả anh xuống ghế sofa trong phòng. Nằm lên bên trên anh, tôi đưa tay vào trong áo quần anh, cũng không cởi từng cúc mà cứ thế kéo ra, sau đó túm lấy tay anh, dùng áo buộc lại.
“A…Tiểu Diễn em…” Khuôn mặt anh đỏ bừng, hoảng sợ cực độ. “Em muốn làm gì?”
“Anh, hôm nay chúng ta chơi trò gì đó đi.”
Không phải tôi có ác ý gì hết, thế nhưng thấy cơ thể anh phát run, thấy anh sợ hãi mà bất lực, thật sự rất mê người, khiến cho dục vọng của tôi không tài nào kiềm lại được nữa.
Hơn nữa, yêu thương như vậy, điên cuồng như vậy, là bởi vì không biết khi nào là kết thúc, nói không chừng đó cũng sẽ là lần cuôicùng.
Cho nên thừa dịp còn có cơ hội, sao không làm đến cực hạn đi? Chính là ngoài điên cuồng chỉ có điên cuồng. Đêm đó anh cuối cùng chống đỡ không nổi mà ngất điNgày hôm sau cũng chưa tỉnh táo hoàn toàn.
“Thật xin lỗi…khó có khi không ở nhà, phải kiêng nể gì hết, cho nên…”
Nghe tôi giải thích như vậy, anh chỉ xấu hổ mà nhè nhẹ lắc đầu.
Sau khi tang sự của bà xong xuôi, tôi cũng không muốn ở lại đó lâu thêm. Họ hàng hẳn là không đồng ý với cách cư xử của ba tôi trong chuyện này, lại bởi vì ba không có ở đây cho nên cứ vậy mà ở trước mặt tôi nói bóng nói gió, tôi cũng không phản bác, nghe tai này xuyên luôn qua tai kia.
Ngược lại anh lại tỏ ra đau lòng. Anh là người ngoài, nghe những điều họ nói đều không thể làm gì, chỉ có thể quan tâm tôi nhiều hơn, cẩn thận nhiều hơn, khiến tôi vui vẻ nhiều hơn.
Tôi cũng không tỏ vẻ gì hết. Kì thật mỗi lần anh làm ra hành động gì đó đều khiến tôi cảm thấy uất ức.
Cho dù không phải lúc nào cũng thế, thế nhưng vẫn là, có anh ở đây, tôi…
Ít nhất quãng thời gian trước mắt đã thực may mắn, thực hạnh phúc.
Lúc ngồi xe lửa trở về nhà, anh vẫn như cũ dựa vào vai tôi mà ngủ.
Lúc xuống xe, ra nhà ga, một giây trước còn kéo tay tôi đi, một giây sau đã khụy xuống đất, lúc ấy tôi mới phát hiện ra anh không ổn.”Anh, anh không sao chứ?”
Anh lắc đầu. Thân thể nóng bừng, tôi lại tự trách, tay anh lúc nào cũng nắm lấy tay tôi mà nhiệt đọ lên cao thế tôi vẫn không hề hay biết.
Anh cũng không nói chỗ nào khó chịu, chỉ là có chút nôn nao trong người. Sau khi trở về nhà, liên tục vài ngày liền, tôi đều chăm sóc cho anh hết sức chu đáo, thế nhưng anh vẫn sốt cao.
Tôi đương nhiên là bị mắng, bởi vì anh theo tôi ra ngoài trở về mới bị bệnh, dì mắng tôi là điều không thể chối cãi.
Anh nằm giường ba ngày, tôi đều giúp anh ăn cơm, tắm rửa. Nhưng đến ngày thứ tư, tôi phải đến trường khai giảng, mà buổi chiều hôm đó dì vào giúp anh lau người, ngạc nhiên vô cùng trước những dấu vết chưa mờ đi trên người con trai mình.
“Tiểu Viễn, trên người con…”
Vỡ lở.
Khắp người là dấu hôn, vết máu bầm tím, đủ các loại dấu vết đều tồn tại trên da thịt người con trai mười lăm tuổi. Thế là trong lúc đang ở truonwgf, căn bản chưa hiểu chuyện gì xảy ra, tôi đã bị ba và dì mặt xanh mét lao vào lớp lôi tôi về nhà.
“Kỳ Diễn! Hôm nay thành thật trả lời! Con… anh con sao trên người nhiều vết thương như vậy, đến tột cùng là làm sao!”
“…” Tôi đứng trong phòng khách, cúi đầu, kiết nên trả lời ra sao.
Anh có lẽ vẫn đang nằm mê man trong kia. Lúc này tôi có thể chọn nói toàn bộ sự thât, thừa nhận những vết ấy là do tôi làm…Nhưng còn chưa biết anh thế nào, nếu tôi thừa nhận, nhất định sẽ bị hai người này hung hăng giết chết. Còn như nói không biết, chẳng khác nào bảo tôi là kẻ ăn xong rồi chùi mép, lại có thể ngẩng cao đầu nói dối. Thế nên lựa chọn im lặng.
“Đang hỏi mày đó, nói đi!” Dì kêu lên, mười ngón tay bấu chặt lấy tôi, tôi lùi lại phía sau, dì vẫn không buông tha, lại tiến đến, dồn tôi vào góc tường. “Nói đi!Nói đi! Đang nói chuyện với mày hiểu không!”
Vẫn tiếp tục yên lặng.
“Nói chuyện với mày đó! Tại sao Tiểu Viễn sốt lâu như vậy?! Tại sao trên người nhiều vết, trên người…? Có phải mày không! Là mày! Nhất định là mày! Mày…mày…mày…đồ độc ác, mày cường bạo con tao?!”
“Phốc!” Tôi nhịn không được, bật cười.
“Mày…mày còn cười?! Làm ra loại sự tình này mà mày còn cười?!”
-Hết chương 45-
Chương 46:
Tôi còn chưa kịp nói gì, ba tôi đã nhảy dựng lên: “Tiểu Mộng! Mọi chuyện còn chưa rõ ràng thì đừng nói linh tinh! Chuyện khác thì không nói, nhưng chuyện này…bọn chúng đều là con trai! Tiểu Diễn nó…nó…làm sao có khả năng. Loại chuyện này không thể đổ cho nó như thế được!”
Thật sự tôi cảm thấy càng buồn cười hơn.
Chuyện gì cũng có thể đổ thừa cho tôi, chuyện này sao lại không?
Hơn nữa họ có tư cách gì nói tôi? Trước, tôi không nói đến người phụ nữ kia toàn làm ra những loại hành vi khiến tôi sôi máu, mà chỉ nói ba. Ba khiến mẹ chết rồi, vì người phụ nữ khác mà đuổi con trai đi rồi, đem con trai nhốt lại một chỗ rồi, ngay cả mẹ mình ra đi cũng không đến đưa tiễn cũng đã làm được rồi.
Thế nhưng con mình là đồng tính luyến ái, ngủ cùng con người phụ nữ đó, không được?
Như vậy có dễ nhìn không?
“Vậy mày nói đi!” Dì lại thét chói tai. “Mày nói cho rõ ràng. Sao trên người Tiểu Viễn lại như vậy? Không phải mày, thì là ai? Lúc đến nhà cô mày đã xảy ra chuyện gì? Tại sao nó biến thành như vậy, còn mày thì không sao?”
Tôi nhìn gương mặt vặn vẹo đó, lại nhìn thoáng qua gương mặt thật khẩn trương của ba. Tất cả đều là bộ dạng sợ anh em chúng tôi làm ra chuyện sai trái kia.
Bỗng nhiên cũng rất muốn trêu đùa họ. Thế là tôi diễn kịch.
“Dì nói những lời này không đúng rồi.” Tôi chậm rãi nói, giọng có vẻ ám muội, cười cười. “Tuy rằng trên người anh nhiều vết này nọ, khụ khụ…tôi cũng không phải vết gì cũng không có. Trên người tôi còn đầy vết con dì cào này, nhìn như mèo cào luôn, anh cũng khỏe lắm đó, dì có muốn nhìn thử không?”
Mặt của dì càng vặn vẹo hơn trước, cao giọng thét: “Hai đứa rốt cuộc đã làm cái gì! Mày rốt cuộc làm gì Tiểu Viễn!”
“Chính là đập muỗi thôi.”
“Hả?” Dì hiển nhiên chưa kịp phản ứng.
“Mùa hè mà dì, muỗi rất nhiều, lúc nào cũng vo vo bên người. Hai người chỉ giúp nhau đuổi muỗi thôi, rồi mới vô tình để lại nhiều vết thế. Dì cảm thấy còn có thể là vì sao?”
Lí do này vô cùng dễ chấp nhận hơn lí do ghê tởm của dì nhiều, thành công khiến cho dì biến sắc, nhìn tôi điên cuồng quát. “Chết tiệt! Mày không phải là người, lúc này mà còn nói đùa với tao! Anh mày như thế mày còn có thể cười!”
Nói xong liền đưa tay lên muốn đánh tôi.
Tôi cảm thấy không nhất thiết phải nói gì nữa, tôi đã không còn là đứa nhóc trước kia dễ dàng để người khác đánh đập, hành hạ mình. Dù sao cũng đi theo bọn Lôi Nam Vũ một thời gian, hiện tại không những bảo vệ được mình mà còn có thể đánh được những kẻ lớn hơn cậy mạnh, hơn thế ngay cả ba tôi cũng từng động tay động chân, người phụ nữ này còn tự mình tìm đến?
“Này, tôi không muốn đánh phụ nữ, đừng bắt tôi phải động tay động chân.”
Đặc biệt dì lại là người mà tôi hận thấu xương, là người hại chết mẹ. Hiện tại có thể coi là mẹ mới, thậm chí là “mẹ vợ” gì đó…Dù sao nếu ra tay tôi cũng chẳng thấy có lỗi gì với dì, chỉ là hơi khó giáp mặt với anh.
Dì bị tôi bắt lấy tay, muốn thoát cũng không thoát được. Lại dùng chân đá đá tôi, tôi dĩ nhiên né được, chiêu này là Lôi Nam Vũ dạy cho tôi. Dì giãy giụa một hồi mà không làm gì được tôi, lại bắt đầu gào khóc.
Tôi luôn chán ghét người khác khóc. Thế nhưng ở người phụ nữ này thì không sao. Dì khóc, tôi ngược lại vui sướng.
“Ô ô ô, Tiểu Viễn, con thế nhưng lại bị thằng tạp chủng này cường bạo, Tiểu Viễn đáng thương của mẹ, ô ô ô…”
Dì khóc loạn lên, nói cũng loạn lên khiến tôi không nhịn được cười, càng muốn giễu cợt dì.
“Cường bạo, cường bạo cái gì chứ?” Tôi cúi lại gần, nói bên tai dì. “Dì có nghĩ tới hay không, tôi cùng con trai dì là lưỡng tình tương duyệt*?”
“Mày…đồ tạp chủng! Mày là chó! Tao muốn chém chết mày, chém chết đồ vô liêm sỉ như mày!”
Tôi thoải mái mà cười: “Dì à, nếu tôi là chó, con của dì chính là làm chuyện đó cùng chó. Dì hiểu không?”
“Mày…tao giết mày! Tao giết mày!”
“Tiểu Mộng, Tiểu Mộng, bình tĩnh!” Ba đi lên giữ chặt dì lại, lại quay sang nói tôi: “Kỳ Diễn mày là đồ vô liêm sỉ! Đã là lúc nào mà còn nói giỡn như thế! Còn không giải thích rõ ràng cho dì rồi nhận lỗi đi!”
Nhận lỗi ư? Vì sao phải nhận lỗi? Tôi nhíu mày suy tư, chẳng lẽ nói “Thực xin lỗi dì Mạnh, tôi đã ngủ với con dì, cho nên thực xin lỗi”?
“Nói mày đó!” Thấy tôi vẫn không nói gì, ba trợn mắt, nóng nảy. “Trên người anh mày vì sao như thế? Nó gặp phải chuyện gì? Mau nói sự thật ra để dì không đoán mò linh tinh!”
Tôi vừa mở miệng đang định nói gì đó làm bọn họ tức chết, cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra.
Anh mặc đồ ngủ, đứng đó, mặt trắng bệch, một tay đang ôm bụng.
“Anh, anh không sao chứ?” Tôi chạy ngay đến, bỏ mặc đang bị chất vấn. “Có phải lại đau ở đâu không?”
“…” Anh thế nhưng không để ý đến tôi, nhìn chăm chăm ba với dì, môi hơi run run.
“Anh?”
“Ba, mẹ, thật xin lỗi, con thích Tiểu Diễn.”
Hả….?
Tôi chấn động, còn chưa kịp phản ứng đã bị anh kéo ra phía sau mình. Anh đứng phía trước tôi, dùng chính mình che chở cho tôi, mà lúc này tôi mới hình dung anh vừa nói cái gì, trên mặt liền nóng lên, tim cũng đập loạn.
“Mẹ…con xin lỗi. Con thích Tiểu Diễn.”
Anh lại lặp lại một lần nữa.
…
Tôi không nghĩ tới anh lại thừa nhận như vậy.
Tôi khâm phục dũng khí của anh, đồng thời cũng có chút tiếc nuối. Bởi vì quan hệ không thể cho ai biết này, theo lời nói của anh, có lẽ cũng sắp chấm dứt.
Tôi nghĩ nó sẽ chấm dứt, chấm dứt hoàn toàn khi anh nói ra. Tôi thực sự quyến luyến hơi ấm này, nhưng bản thân lại không đứng ra thừa nhận, không nói rằng mình thích anh, muốn cùng anh một chỗ.
Điều này căn bản không có khả năng.
Cho dù tôi yêu anh, chúng tôi như vậy, tuyệt đối sẽ bị chia rẽ. Huống chi tôi vẫn chưa xác định được tình cảm mình dành cho anh, cũng chưa đáp ứng anh.
Tôi ngược lại thà rằng cái gì cũng không nghĩ, chỉ cứ vậy ở bên anh mà thôi.
Đứng sau lưng anh, tôi yên lặng thở dài.
Thật là…tại sao anh lại muốn nói ra?
Là thứ gì áp bức trong tim anh, khiến một người như anh, lại quyết định nói ra tất cả?
Dì nghe xong, vẻ mặt vặn vẹo đến tột cùng, còn ba là khiếp sợ.
-Hết chương 46-