Chương 47:
“Tiểu Viễn, còn nói đùa phải không?” Mẹ anh đột nhiên hỏi như là hi vọng gì đó, giọng điệu như không tin những gì anh mới nói.
Anh lắc đầu.
“Tiểu Viễn, con nói bậy đúng không? Con không thể nào…không có khả năng…Con nhất định hồ đồ rồi…”
“Mẹ, con không hồ đồ. Con thích Tiểu Diễn. Con thực sự thích em ấy, con không tự lừa dối mình được, cũng không lừa mẹ, không lừa bất cứ ai…”
Giọng anh cất lên, ngoài run run chính là khiến người khác vô cùng đau lòng.
Chỉ có hai mẹ con với nhau, tôi hiểu vị trí của dì trong lòng anh rất rất quan trọng, thế nhưng anh lại vì tôi , vì người mà mẹ anh ghét nhất, thừa nhận chuyện không bao giờ có thể thừa nhận.
Trái tim tôi đột nhiên co rút đau đớn.
Nếu tôi thích anh, nếu trước mặt chúng tôi là mẹ tôi, thì tôi có dám thừa nhận hay không?
Anh thích tôi bao nhiêu, thích đến bao nhiêu để chấp nhận làm tổn thương đến người thân của mình…
Dì hóa đá tại chỗ, mãi sau đó mới tiếp thu sự thực này, tầm mắt chuyển đến tôi, vô cùng hung tợn.
“Mày…mày đem con tao biến thành đồng tính luyến ái! Xem tao đánh chết mày!”
Anh đương nhiên bảo vệ cho tôi, chỉ là hiện tại dì không quan tâm đến con trai bảo bối của mình đang ở trước mặt, hung hăng gạt anh qua một bên, tiến tới muốn ăn thịt tôi.
Tôi dễ dàng túm được hai tay dì, chậm rãi áp sát khuôn mặt dì mà nói:
“Dì, dì nghe rõ đây. Dì có thấy con dì nói gì không? Là con dì thích tôi. Con dì thích tôi là thế nào dì hiểu không? Tôi không thích con dì! Là con dì đơn phương muốn ở cạnh tôi dì hiểu không?!”
Dì Mạnh vẻ mặt không tin. “Tiểu Viễn, nó nói lung tung, nói bậy, đúng không?!”
“…”
Anh ngây người, đầu cúi xuống, nước mắt dần dần lăn dài trên má, khẽ lắc đầu.
“Không phải, mẹ. Tiểu Diễn không nói lung tung. Là con…chỉ có con thích…”
“Tiểu Viễn con nói lung tung! Con sốt nên chỗ nào không thoải mái sao? A! Có phải nó bắt con nói thế không? Có phải nó bắt con nói thế không?!”
Anh chậm rãi lắc đầu.
“Tiểu Viễn con nói dối! Nhất định là nó ép con! Nói thật! Nói thật đi!”
“Mẹ, con nói thật!” Bởi bị ép hỏi đến cùng, anh cũng không nhịn được mà gào lên. “Con vẫn thanh tỉnh! Ba, mẹ, thật xin lỗi. Con không phải đứa con tốt, con chính là không như ba mẹ mong muốn…con thích Tiểu Diễn, con yêu Tiểu Diễn!”
Anh nói xong, giống như là mất hết khí lực, gập người lại, nhìn đôi vai rũ xuống vô cùng đơn bạc.
Trong nháy mắt đó, tôi quả thực thiếu chút nữa đã lao đến ôm anh vào lòng. Nhưng không được, không thể được.
Nếu thế sẽ thành ra thế nào? Nếu như vậy, chỉ là giúp dì khẳng định tội lỗi đều do tôi, đều do tôi dụ dỗ khiến cho đứa con thuần khiết của dì thành ra như vậy.
Tôi cũng không phải thần thánh gì, cả ngày chỉ biết chịu tiếng xấu thay người khác.
Mặc kệ như thế nào, dẫu sao anh cũng đã nói ra rồi, tôi cũng muốn nhìn dì còn có thể làm gì!
“Đã thấy chưa, ba, dì?” Tôi cười lạnh. “Là ai muốn sống chết với ai? Nói rõ cho mấy người biết, tôi chính là nhìn thấy anh ấy chỉ thêm phiền, tôi cũng không phải biến thái, đừng nên vu cho tôi dụ dỗ anh ấy. Tôi một chút hứng thú cũng không có đâu!”
Thân thể anh mãnh liệt run lên, tựa hồ từ trên xuống dưới, từ thể chất cho đến tinh thần đều đã chịu không nổi.
Dì liền tới muốn dìu anh, thuận tay muốn đem anh kéo đi, anh lại vươn tay cầm lấy tay tôi, dì kéo anh, anh càng kéo tôi thật chặt.
“Tiểu Diễn…”
Anh giờ phút này giống như đang cheo leo ở vách đá, còn tôi thì là thứ duy nhất anh có thể bám lấy.
“Tiểu Diễn, xin em…”
Anh nhìn tôi, lại khóc. Anh không có sức, nên chỉ cần tôi vung ra thì anh nhất định nắm không được.
Tay tôi vẫn để anh nắm, không hề động đậy.
Bỗng nhiên một cánh tay vỗ xuống, hung hăng lôi tay anh xa ra khỏi người tôi.
“Anh!” Dì nhìn ba. “Anh…anh là gì mà dám làm thế?!”
“Tiểu Mộng! Tiểu Viễn đã như thế, còn không nghiêm túc mà dạy dỗ hay sao?! Nói..nói như vậy, chẳng phải Tiểu Diễn là bị kéo vào chuyện này hay sao?”
Dì liên xông tới đẩy ba một cái. “Con tôi mới bình thường, con tôi mới không phải bị thần kinh! Đều là…đều là Tiểu Diễn dụ dỗ nó! Thằng con anh hồi đầu cả ngày liền không mặc quân áo, nó, nó…đúng rồi, trên người Tiểu Viễn, nó đã làm gì Tiểu Viễn, làm gì!”
“Tôi không…”
Tôi còn chưa nói hết lời, ba đã thể hiện đúng vai trò là trụ cột trong gia đình, gầm lên.
“Tiểu Mộng được rồi, không cần hơn nữa! Như thế nào cũng mặc kệ, nhưng nền nếp gia đình thành thế này là không được! Từ nay về sau đừng nghĩ sẽ lớn tiếng quát tháo gì trong nhà, cũng đừng để cho anh không chủ ý mà đánh nó!”
“Anh, sao anh lại như vậy? Anh nói như vậy, em đánh con anh là có chủ ý sao? Anh nói cho rõ ràng, nói cho rõ ràng!”
“Tiểu Mộng em đừng có làm loạn nữa!”
Dì từ trước tới giờ chưa từng bị ba tôi rống giận, sắc mặt hết xanh lại trắng.
Lúc này anh một bên phát ra tiếng nức nở, quỳ rạp dưới đất, ôm lấy bụng, mồ hôi lạnh lại từng giọt từng giọt chảy xuống khuôn mặt.
“Anh?”
“Kỳ Diễn con đừng động vào nó!” Ba tôi quát.
Bệnh viện.
Cái chỗ này một năm tôi không biết đã đến bao nhiêu lần, cũng đã thành thói quen.
Dì sau khi đăng kí lấy thuốc men thì chạy lên chạy xuống mãi, mà anh đau đến mê man, tôi ôm lấy anh để anh tựa cả vào mình.
Ba của tôi thấy thế nét mắt xem chừng không được tự nhiên, anh thì đang đau như thế, cho nên chỉ im lặng đứng một bên nhìn tôi.
Sau khi làm kiểm tra, anh bị giữ lại nằm viện, bác sĩ dặn dò một tràng, tóm lại bệnh tình của anh đã tương đối nghiêm trọng, mấy ngày nữa nên làm tiểu phẫu.
Dì vừa nghe xong đã khóc, trong lòng tôi cũng như bị một tảng đá đè nặng, cảm giác không thể bình thường nổi.
Tôi muốn mấy ngày nay buổi tối sẽ đến chăm sóc anh và ngủ lại luôn, thế nhưng lòng tốt trong mắt dì sẽ trở thành lòng lang dạ sói. Cả ba lẫn dì đều bắt tôi về nhà, tiếp tục đi học, không cho đến bệnh viện, không cho nhìn anh.
Thế là tôi chỉ còn cách đến trường như mọi ngày.
Dẫu vậy tâm tư tôi cũng không đặt vào bài vở cho nổi, sau khi lên trung học tôi cùng học lớp Lôi Nam Vũ, mỗi ngày đến trường chính là cùng bọn họ nói chuyện mà thôi, hoặc có lúc sẽ đi lang thang trên phố.
Cứ như vậy, ngày anh phải làm tiểu phẫu cũng đến.
“Kỳ Diễn, Kỳ Diễn, Kỳ Diễn, này này này!”
“A…Hả?”
“Làm sao đấy?” Lôi Nam Vũ đập tôi một cái, một bàn tay không ngừng múa loạn trước mặt tôi. “Nhìn em đang thấp thỏm lo lắng, có chuyện gì sao?”
“Không.” Tôi lắc đầu. “Anh của em…hôm nay làm tiểu phẫu.”
“Thảo nào.” Lôi Nam Vũ kêu to. “Vậy em còn ở đây lông bông cái gì? Không đến bệnh viện xem Trình Trí Viễn thế nào?”
“Anh nghĩ em không muốn đi sao? Dì không cho đến, trước đến vài lần đều không được gặp.”
“Tại sao?” Lôi Nam Vũ hỏi. “Biết là không thích em, nhưng chỉ đến thăm mà cũng không cho vào?”
-Hết chương 47-
Chương 48:
“Thảo nào thảo nào thảo nào!”
Sau khi nghe tôi nói hết mọi chuyện đã xảy ra, Lôi Nam Vũ vẻ mặt kinh ngạc. “Không phải nói quá…nhưng mà hai người cũng gan quá đi? Dám ngả bài với ba mẹ sao?”
“Là tự anh ấy…” Tôi thở dài. “Không liên quan em.”
“Khụ khụ, Kỳ Diễn, em nói thật đi, em thích anh trai em không?”
Lôi Nam Vũ cười cười vừa kì quái vừa xấu xa mà hỏi. Tôi có chút ngạc nhiên, lại có chút phiền toái, tức giận nói: “Em không biết!”
Lôi Nam Vũ sửng sốt, sau đó cười rộ lên. “Này này, đối phương là con trai đó, trả lời không biết giống như là trong lòng đã có kết quả rồi…em hiểu không?”
“Hiểu cái gì! Em không thích anh ấy!”
“Được rồi. Nhưng mà ít nhất vẫn thấy lo lắng đúng không? Muốn đi gặp đúng không?”
“…Đúng.”
“Vậy đi! Đi, chúng ta cùng đi.”
Lôi Nam Vũ dứt khoát lôi tôi đi hướng bệnh viện.
“Nhưng mà…”
Lôi Nam Vũ đi ở phía trước, vừa đi vừa xua tay. “Nhưng mà cái đầu em! Bọn họ không cho em gặp em liền ngoan ngoãn không gặp sao? Đây là Kỳ Diễn sao?”
…Nhưng mà.
Thông thường, lời dì chửi chỉ như gió thoảng bên tai tôi mà thôi. Nhưng không đến bệnh viện là vì không muốn dì sinh sự nữa.
“Nha, ở trường không học hành mà đàn đúm một lũ sao?”
Che lỗ tai. Nghe thấy giọng nói chua ngoa bên tai mình, tôi lại nhớ ra thêm một lí do vì sao mình không đến bệnh viện.
Dì luôn có mọi cớ để có cơ hội chỉ trích tôi.
Lôi Nam Vũ kì thật là lần đầu gặp dì, nhưng nghe tôi kể cũng không phải lần một lần hai. Việc này ngày qua ngày cũng có hiệu quả, khiến cho trong nhận thức của Lôi Nam Vũ, người phụ nữ này chính là vô cùng độc ác, dì ghẻ Bạch Tuyết cũng theo không kịp.
Nhưng mà phản ứng của Lôi Nam Vũ lúc này thật khiến tôi không lí giải nổi. Đứng trước mặt dì, nhíu mày lại nhìn một lúc, sau đó giơ tay chỉ thẳng vào mặt dì, bảo: “Đồ độc ác!”
Mặt dì liền biến sắc.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, hai người đó đã đứng ở hành lang bệnh viện mà to tiếng cãi nhau.
Tôi biết dì có thể mắng cũng có thể đánh, mà hôm nay mới biết Lôi Nam Vũ ngoài đánh nhau cũng còn biết mắng. Hai người nói qua nói lại không ngừng, tuyệt không dùng đến những lời thô tục, nhưng sẽ làm đối phương tức chết. Chính vì những lời họ mắng nhau quá cao siêu, cho nên tôi ngốc lăng đứng một bên nghe xong cũng không nhớ.
Cãi vã rất mau khiến cho người trong bệnh viện tụ lại. Cuối cùng phải đến khi có bác sĩ đến khuyên can: “Có chuyện gì vậy? Bệnh viện là nơi không được phép to tiếng ồn ào. Cậu là học sinh? Trường học không đến đến đây cãi vã gì? Mau về trường học.”
“Đi thì đi.”
Lôi Nam Vũ không muốn tiếp tục lớn chuyện, kéo tôi, hướng ra phía ngoài.
Cứ như vậy ngày đó tôi vẫn không gặp được anh.
Tan học trở về nhà, nghe ba bảo tiểu phẫu rất thành công, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau cuộc tiểu phẫu tôi thật sự càng muốn đến xem xem hiện tại anh thế nào
Lôi Nam Vũ như không có chuyện gì xảy ra, hỏi tôi: “Kỳ Diễn, còn muốn đến thăm Trình Trí Viễn không? Anh nghĩ ra ý này. Bà kia hẳn là vẫn nhớ mặt anh, hay là anh đến kiếm chuyện lôi bà ta đi chỗ khác, em tranh thủ lúc đó vào xem Trí Viễn thế nào?”
“Có được không?” Tôi hơi do dự. “Dì ấy…đánh người thực không hề bận tâm, em sợ anh chịu thiệt thôi.”
“Có cái gì! Anh em với nhau không tiếc gì mạng nha!” Lôi Nam Vũ cười nói. “Huống gì có đánh cũng làm sao đánh lại được anh? Yên tâm!”
Tôi nghĩ thấy cũng phải.
“Anh Nam…”
“Cái gì?”
“Anh thật tốt.”
Lôi Nam Vũ lắc lắc đầu: “Hiện tại mới biết?”
Trên đường đến bệnh viện, lúc đi ngang qua một cửa hàng, tôi bước chậm lại.
“Sao đấy?”
“Đi thăm bệnh, cũng phải mua quà chứ nhỉ?”
Nhìn đến những món đồ đằng sau cửa kính của cửa tiệm đó, tôi chợt nhớ đến chiếc khăn của anh, nó đã sớm mất từ hơn một năm trước rồi. Bên trong cửa tiệm xem chừng có rất nhiều loại khăn khác nhau, chắc chắn cũng sẽ có một món thích hợp với anh.
“Cái gì mà đi xem bệnh mua quà chứ?” Lôi Nam Vũ nói. “Chẳng qua em muốn tặng quà cho người ta thôi!”
Gói kĩ một chiếc khăn màu xám phi thường mềm mại, lúc đến trước bệnh viện tôi lại mua thêm hoa quả, Lôi Nam Vũ đi phía sau tôi cứ thế mà mang theo khuôn mặt như đang xem trò cười.
“Mục tiêu kia rồi! Ở hành lang bên kia. Anh qua trước, sau đó tự mình chạy vào xem Trình Trí Viễn nha!”
Trước lúc đi Lôi Nam Vũ còn quay lại giơ ngón tay cái đại ý thắng lợi, tôi cũng gật đầu một cái, nói: “Được, trông cả vào anh.”
Tựa vào vách tường lạnh băng, tôi đợi một lát, nghĩ cũng được rồi liền đi, mà chưa được vài bước đã đụng mặt dì.
Tôi nhìn xung quanh, Lôi Nam Vũ đâu rồi? Không phải nói đánh lạc hướng dì sao?
Thế nhưng nhìn xung quanh không hề thấy Lôi Nam Vũ. Ngược lại dì nhìn thấy tôi, hai mắt trợn lên.
“Đến đây làm gì?!”
“Tôi…tôi chỉ muốn nhìn anh.”
Dù gì cũng bị bắt, thà ăn ngay nói thẳng luôn từ đầu.
“Mau cút!” Không ngoài dự liệu, dì ngay lập tức giơ tay đuổi tôi. “Đồ hồ ly, đem con tao lùa thành như vậy còn chưa đủ? Lại còn muốn đến đây? Mau cút! Con tao không cần mày thăm!”
Tôi lười cãi. “Tôi đi, tôi đi. Nhưng dì có thể đem mấy thứ này đến cho anh ấy được không?”
“Hừ, Tiểu Viễn nhà tao không cần đồ của mày! Tóm lại dính đến mày chẳng bao giờ có chuyện tốt! Đồ của mày hẳn cũng chẳng may mắn gì!”
“Dì Mạnh.” Tôi thở dài. “Tôi không có ác ý, thực sự là lo lắng anh ấy mà thôi.”
Tôi thật sự là…có chút nhớ.
Hơn nửa tháng không gặp. Trước lúc tiểu phẫu tôi cũng đã không thể đến chăm sóc.
Nếu không phải bởi vì muốn gặp anh, hiện tại tôi sao phải đứng đây ăn nói khép nép?
-Hết chương 48-