Huynh Đệ Niên Hạ

Chương 39: Chương 39




Chương 55:

Mưa lớn như vậy, anh có thể đi đâu?

Chạy ra cửa, vốn muốn chạy xuống lầu, lại giống như có cái gì đó dẫn dắt, tôi hướng mắt lên thang lầu bên trên.

Đột nhiên có linh cảm anh đã lên trên đó.

Phía trên tòa nhà có thể lên được, trên ấy chủ yếu là nơi phơi phóng những ngày tạnh ráo. Xung quanh cũng có lan can, chỉ là rất thấp.

Nghĩ như vậy, cả người tôi khẩn trương hơn bao giờ hết, đầu tóc lông tơ đều dựng thẳng lên, tức tốc lao lên trên đó. Lúc đẩy cánh cửa ấy ra, mưa trắng xóa trước mặt khiến tôi không tài nào nhìn rõ.

“Anh, anh đang làm gì!”

Anh khi ấy đang đứng trên lan can. Tôi lúc ấy như muốn nổ tung, lao đến ôm chặt lấy người trước mặt, gắt gao ôm chặt lấy.

“Tiểu Diễn….đừng cản anh.”

Mưa to trút xuống đầu, âm thanh anh đã khản đặc, cố giãy giụa khỏi vòng tay tôi khiến đầu óc tôi trống rỗng một mảng.

Trái tim tôi hung hăng đập mạnh, sống chết ôm lấy anh. Tôi sợ, sợ đến điên cuồng. Nếu như đến chậm hơn thì sẽ thế nào? Sẽ không còn anh nữa!

Khóe miệng nếm thấy vị mặn, hóa ra tôi ôm anh, nước mắt đã muốn hòa vào mưa rơi xuống.

Tôi thực sự…sợ hãi…

Anh tại sao lại đứng ở đây? Anh tại sao muốn đứng ở đây?

Anh…không cần tôi nữa sao?

“Tiểu Diễn…buông tay. Anh muốn chết.”

Anh thực sự không cần tôi.

Tức giận, đau đớn, tôi gào lên: “Đang sống tốt tại sao lại muốn chết! Vì em ra ngoài với Lôi Nam Vũ anh liền muốn nháo thế này sao?!”

“Anh…nháo?”

“Hahahaha…” Anh ngẩn người, sau đó cười lớn. “Đối với em mà nói, anh lúc nào cũng cố tình gây chuyện phải không? Em sẽ sớm thấy rất phiền phải không? Vậy buông tay đi…buông ra sẽ không còn phiền phức nào hết! Vĩnh viễn sẽ không phiền nữa!”

“…” Tôi cũng không phải ý đó.

“Em buông tay, buông đi Tiểu Diễn, rồi em xem anh có dám chết thật hay không!”

Trái tim tôi giống như bị kim đâm đau đớn, càng khẩn cấp mà ôm lấy anh.

“Buông tay đi! Để anh chết! Anh phiền vậy em giữ anh làm gì!”

“Anh, anh nếu chết, ai lo cho dì đây?!” Anh gần như điên cuồng, tôi biết cái này là hữu hiệu nhất, hiện tại chỉ có điều đó mới giữ anh lại được.

“…”

Quả nhiên anh sửng sốt. Anh giống như đột nhiên mất đi sức lực, nháy mắt không còn giãy giụa nữa. An tĩnh trở lại.

“Đúng vậy, còn mẹ…”

Anh cúi đầu lẩm bẩm: “Chính là, ngoại trừ điều đó, sống còn có ý nghĩa gì đâu?”

“Mẹ bị bệnh như vậy, không thể…”

“Bất kể thế nào cũng không làm gì được…Đau quá, cứ sống như vậy, đến tột cùng để làm gì đây?!”

“Nếu mẹ đi rồi, trên thế giới này cũng không còn ai yêu anh nữa, rốt cuộc…không có.”

Đầu tôi như nổ bùm một tiếng.

“Thân thể anh như thế, chỉ làm người sống chung mệt mỏi mà thôi.”

Trước kia luôn cảm thấy, cả thế gian này chỉ có tôi dù sống hay chết cũng sợ chẳng ai thèm để ý.

Giờ mới phát hiện, anh cũng lo sợ như thế. Anh so với tôi có lẽ còn sợ hãi hơn.

“Tiểu Diễn, thực sự…lúc đó nếu mẹ chết rồi, anh sẽ càng liên lụy đến em. Bệnh tật của anh sẽ chỉ làm khổ em.” Anh nói, quay đầu lại nhìn tôi. “Cho nên Tiểu Diễn, van cầu em buông tay ra, liền làm như không nhìn thấy đi. Anh thà bây giờ chết, cũng không muốn sau này khiến em thấy phiền mà chán ghét mình.”

Phiền? Chán ghét? Anh nghĩ như thế sao?

Ngực tôi đau nhói, là bởi vì khi trước luôn không kiên quyết, cho nên tổn thương đến anh…

Thế nhưng hoàn toàn…không phải cố ý.

“Anh, nếu bây giờ anh nhảy xuống, dì sẽ không tha thứ cho anh. Em cả đời cũng không tha thứ cho anh.”

Anh yên lặng, lâu sau trấn tĩnh trở lại, nhẹ giọng khóc.

“Anh nên…làm thế nào đây…”

“Tiểu Diễn…xin em nói đi, phải làm thế nào đây?”

Tôi chỉ ôm anh, không nói được gì.

Anh cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn để tôi ôm trở về, anh vẫn nhẹ như cũ, tựa hồ xương cốt cũng chẳng có sức nặng gì.

Cả hai đều ướt đẫm, tôi trực tiếp đem anh vào phòng tắm sau đó xả nước ấm từ vòi sen xuống, lúc dòng nước ấm chảy xuống tôi mới nhận ra vừa rồi lạnh lẽo đến nhường nào.

Anh phát ra một tiếng kêu rất nhỏ, tay che bụng, run rẩy.

Sắc mặt anh kém đến không thể kém hơn, toàn bộ sức lực giãy giụa khi nãy đã không còn, lúc này đang xụi lơ một chỗ.

Nhìn đến anh đau đớn như vậy, tôi cuối cùng đau đến không kiềm nổi, ngồi xuống ôm anh vào lòng.

“Thật xin lỗi, em không nên để anh lại một mình. Thực xin lỗi, anh…”

Anh cười khổ.

“Tiểu Diễn, chăm sóc anh như vậy…hao tâm tổn sức như vậy…rất mệt đúng không?”

Anh nâng một tay lên che mặt, yên lặng rơi nước mắt.

“Anh không muốn…để người khác phiền toái như vậy. Mẹ, rồi Tiểu Diễn, anh đều hi vọng mọi người có thể…sống vui vẻ. Anh không nghĩ sẽ trở thành trói buộc với bất cứ ai…không nghĩ…”

“Kì thật anh chết rồi sẽ khác…Anh chết, cuộc sống của mọi người sẽ nhẹ nhõm hơn…”

“Anh, em không muốn anh chết!”

“…”

Thân thể anh bởi vì câu nói ấy mà sững lại.

“Hơn nữa chăm sóc anh không phiền, không mệt!”

“…Em gạt người.”

“Em không gạt ai cả!” Tôi kéo bàn tay đang che mắt của anh ra, hung dữ nhìn anh bảo. “Em không chán ghét anh! Em chăm sóc anh cả đời…đều có thể!”

Anh ngẩn người, đôi mắt phảng phất mơ hồ, lại ánh lên một chút mong đợi. Anh cười mà lại như đang khóc, hỏi tôi: “Tiểu Diễn, em biết cả đời dài bao lâu sao?”

Anh nói thế, tôi cũng chững lại.

Cả đời thật lâu, thật sự lâu.

Tôi đã từng cảm thấy cuộc đời thật dài, buồn khổ cứ tiếp nối mãi, mà lúc này đang ôm anh, lại cảm thấy dù khổ, dù mệt đến đâu, có thể chăm sóc anh, có thể để anh làm liên lụy cả đời cũng không nhiều. Kì thật cả đời như vậy, chỉ như giây lát lướt qua.

Cả đời ở bên anh, nếu như giúp anh giảm đi phần nào đó nỗi thống khổ, nếu như có thể đổi lấy nụ cười vui vẻ thực sự của anh, khốn khó đến đâu tôi cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.

Tôi quả nhiên…

Đã không còn có thể lừa gạt bất cứ ai. Tôi cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán anh, tiếp đó là mũi, và dừng lại ở đôi môi.

Nháy mắt đó tôi cảm giác được cả người anh chấn động, tim đập nhanh hơn, lại hôn càng sâu.

Anh chỉ thoáng giãy ra, sau đó bắt đầu đáp lại. Hôn thật sâu, tôi lại nếm thấy vị mặn đầu lưỡi, tôi ngẩn người, đồng thời cảm nhận được sự vui sướng ngọt ngào cùng rung động từ tận đáy lòng.

Tôi yêu anh, vốn đã không lừa được chính mình.

Vô cùng thanh tỉnh khi ý thức được tình cảm bế tắc trong ngực, tôi đã không cách nào trốn thoát.

Tôi đã muốn đắm chìm vào đó.

Tôi yêu anh, hi vọng anh có thể sống hạnh phúc.

Tôi thương anh.

-Hết chương 55-

Chương 56:

“A…em đang làm gì…Tiểu Diễn…buồn…”

Đè anh trên giường, tôi từ phía sau lưng cứ thế cọ cọ tóc mình vào da anh. Tóc khiến cho gáy anh ngứa ngáy, hơi cuộn người lại, tôi thích anh phản ứng như thế, càng không ngừng cọ cọ trêu đùa.

“Haha…ha…Tiểu Diễn, đừng…”

“Anh~” Tôi như làm nũng mà cọ cọ. Cọ chán chê lại ôm anh thật chặt.

Anh nằm trong ngực tôi, tôi vòng tay ôm ra trước ngực anh, ngón tay đặt trên môi anh khẽ xoa.

“Như bây giờ…thật hạnh phúc.” Anh nhẹ giọng nói, giọng điệu vui mừng, lại tựa hồ có gì đó bất an.

Tôi ôm anh, nhẹ nhàng bảo: “Anh nếu muốn, mỗi ngày sau này đều như vậy.”

“Thật sao?”

“Thật! Em sẽ ở bên cạnh anh!”

Anh gắt gao nắm tay tôi, cười vui vẻ.

Sau cả một ngày dài xảy ra bao nhiêu chuyện, lúc này có thể dùng từ “vô cùng hạnh phúc” để diễn tả.

Trong nhà chẳng có ai khác, chỉ có tôi và anh, tôi có thể nhìn anh thỏa thích, chăm sóc anh, nấu đồ ăn cho anh ăn, mà anh cũng chỉ yêu tôi, cũng chỉ nhìn tôi.

Trừ những lúc ra ngoài mua thức ăn, chúng tôi chỉ ở trong nhà. Ngày trước lúc nào cũng lang thang trên đường, còn bây giờ lúc nào cũng ở nguyên trong nhà với anh, thế nhưng không có lúc nào cảm thấy buồn bực, ngược lại càng thấy thỏa mãn.

Giống như là tôi đang cất giữ một kho báu vậy, hay là chăm dưỡng một thứ rất quý giá, khiến tôi mê mẩn, dồn toàn bộ tâm trí của mình vào đó.

Có đôi lúc sẽ nghĩ đến Lôi Nam Vũ, nghĩ đến trận đánh đêm mưa kia. Kì thật bảo tôi không dám thừa nhận là hoàn toàn đúng.

Có thể nói thật lòng mình, không tiếp tục làm anh tổn thương, cứ đơn giản là sống và chăm sóc cho anh, có thể trêu chọc khiến anh cười thật vui vẻ, như vậy thật tốt…

Trong khi tôi hoàn toàn hạnh phúc, anh lại không được như vậy. Bởi vì sau khi khám kĩ càng, dì Mạnh đúng là phải chuẩn bị phẫu thuật cắt bỏ tử cung.

Chuyện này đối với anh mà nói có lẽ là đả kích lớn. Nhiều lúc muốn đùa cho anh cười, nhưng vẫn phát hiện anh sẽ có khi ngẩn người, ngẫu nhiên còn lộ ra một loại sợ hãi như thể sắp bị vứt bỏ.

“Anh, đừng lo lắng, tất cả sẽ tốt thôi.”

Tôi chỉ có thể an ủi nhường ấy.

“Tiểu Diễn…anh biết em không thích mẹ anh. Nhưng mẹ anh cũng đáng thương lắm.” Anh nhẹ giọng nói. “Nếu không phải anh bệnh tật ốm yếu liên lụy, ba anh cũng sẽ không đối xử tệ bạc với mẹ, cũng không say rượu sẽ đánh anh, nếu không phải vì bảo vệ anh, mẹ cũng sẽ không ly hôn…”

“Mẹ trước kia…không phải người như thế này. Chẳng qua vì cảnh anh bị đánh đập mà thành như vậy. Bây giờ còn…anh còn khiến mẹ mệt mỏi mà sinh bệnh…anh..quả nhiên, chỉ có thể làm liên lụy người khác.”

Anh nói, trong cổ họng nghẹn ngào. Hốc mắt phiếm hồng, dĩ nhiên là muốn khóc mà khóc không được, nhìn thương tâm muốn chết.

Đúng vậy…người đáng giận đến đâu thì cũng có chỗ đáng thương. Tôi căm ghét dì như vậy, xét ở khía cạnh riêng cũng không phải tự nhiên muốn thế.

Nhưng mà trong lòng không dừng lại được nỗi hận đó. Dì đáng thương, dì vì anh mà hi sinh nhiều…nhưng đáng thương ấy thì liên quan gì tôi?

Dì cho dù đáng thương, nhưng cũng là người đến phá hoại gia đình tôi, khiến mẹ tôi chết.

Tôi không muốn tiếp tục chủ đề này, lại an ủi anh. “Anh, không thể chuyện gì cũng nhận hết về mình như thế. Như thế này cũng không phải do mệt mỏi mà thành. Dì bị bệnh không phải tại anh.”

“Phải không…”

Tôi thở dài, ôm anh. Cảm thấy cuộc đời này thật đáng buồn, thời thơ ấu của anh cũng bất hạnh không thiếu.

Bị ba vứt bỏ, bị đánh nhiều lần…Tôi bị đánh ít nhất vẫn là vì làm cho bọn họ không thể không đánh, còn anh bị đánh dẫu anh chẳng làm gì, chỉ bởi vì thân thể không tốt…

Cho nên…bây giờ mới thế này đi.

Tuy rằng trông rất kiên cường, ủy khuất thống khổ gì cũng nén chặt vào trong, thế nhưng vẫn thật nhạy cảm, có chút chuyện vui thì vui vẻ không thôi, cũng chỉ có chút chuyện nhỏ cũng sẽ khiến anh khóc, anh thương tâm không ngừng. Anh luôn có một chút gì đó thiếu thốn về tình cảm, sợ bị vứt bỏ, người khác đối tốt với mình một chút liền ghi nhớ trong lòng, mà mỗi khi xác định tình cảm là gì thì có chết cũng không thay đổi…Cũng bởi vì như vậy mới cố chấp trong chuyện tình cảm này.

Cũng tốt…

Khăng khăng nhất mực với tôi, yêu thương tôi hơn rất nhiều người khác.

Ít nhất không phải là người chỉ biết nói, không biết làm, hay người trong lòng một kiểu, ngoài mặt một kiểu. Bởi vì anh yêu thương tôi, cho nên tôi có thể dùng cả đời này ở bên cạnh, chăm sóc cho anh.

Anh ở bên cạnh tôi, tôi sẽ chăm sóc hết thảy, đem tất cả những kí ức bị người khác tổn thương xóa sạch.

Tôi tuyệt đối sẽ không…phụ anh.

Tuyệt đối sẽ không như ba anh, ghét bỏ anh. Cho dù để tôi cả đời phải như thế, cả đời phải lo lắng, phục vụ anh, tôi cũng can tâm tình nguyện.

Bị chuyện bệnh tình của dì đả kích, tinh thần anh sa sút, lại một lần nữa ăn uống không vào, cơ thể cũng một lần nữa có dấu hiệu không ổn.

Ngày đó tôi ra ngoài mua thức ăn, lúc trở về, anh đau đến mức ngất xỉu.

Lúc đưa đến viện, bác sĩ nói phải làm phẫu thuật. Tôi nghe thấy câu đó, không khỏi mê man. Lần phẫu thuật trước cách đây bao lâu? Bây giờ lại làm tiếp? Anh vốn yếu như vậy, tại sao ông trời còn chưa buông tha cho anh?

Sau lúc anh tỉnh dậy vẫn không quá quan tâm đến chuyện này. Tôi ngồi bên cạnh giường anh, tay anh từ trong chăn vươn ra, nắm tay tôi.

“Anh sợ không?”

Anh nhìn tôi, lắc đầu. Rõ là lắc đầu, nhưng giọng điệu lại có chút run.

“Sẽ không sao.” Tôi an ủi. “Bác sĩ nói chỉ là một tiểu phẫu thôi, không nguy hiểm.”

“Rất đau. Kì thật, anh rât sợ đau, Tiểu Diễn, tuy rằng anh hay bị đau như vậy, theo lí mà nói hẳn là đã quen, nhưng mà…vẫn thấy sợ, vẫn sợ đau.”

“Hơn nữa, mỗi lần như vậy, cũng chỉ được một thời gian ngắn. Hiện tại bụng anh đã đầy sẹo mổ, như vậy…mười năm, hai mươi năm, đến khi đó trên bụng chỉ có sẹo, chẳng còn chỗ nào lành lặn để phẫu thuật tiếp…phải làm sao?”

“Anh…”

“Nếu anh biến thành bộ dạng đó…haha…hiện tại cũng đã thành bộ dạng bị phá hư rồi, giống như một món đồ sắp hỏng…”

“Tiểu Diễn, nếu như không có em bên cạnh…anh thực sự đã không còn dũng khí…”

Anh nói, ánh mắt hướng đến ngoài khung cửa sổ. “Thống khổ như vậy, mười năm, hai mươi năm, thật gian nan…thật sự rất gian nan.”

Tôi ôm anh, trong lòng rất khó chịu.

Tôi là dũng khí để anh tiếp tục sinh tồn, tôi có thể đem đến cho anh hạnh phúc, lại vĩnh viễn không thể chịu giúp anh một phần đau đớn trên cơ thể.

Nếu anh bình phục…tôi thực sự…nguyện ý trao đi tất cả.

-Hết chương 56-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.