Huynh Đệ Niên Hạ

Chương 40: Chương 40




Chương 57:

Lần phẫu thuật này bác sĩ còn ở nước ngoài, cho nên phải mất đến nửa tháng mới được tiến hành phẫu thuật. Mà trong thời gian đó, bệnh tình của anh chỉ tăng chứ không giảm. Bệnh đau dạ dày và tắc ruột khiến anh mỗi ngày đều đau bụng không ngừng, tuy rằng tôi mỗi ngày đều ở cạnh giúp anh chườm nóng, lại không thấy có dấu hiệu nào tốt đẹp.

Bị những cơn đau tra tấn như vậy, bác sĩ nhiều lần súc ruột cho anh, nhiều lần như thế, hiệu quả cũng không tăng lên chút nào, ngược lại còn khiến bụng anh bị sưng, tinh thần anh cũng lâm vào tuyệt vọng.

Anh bắt đầu nháo, nhất quyết không cho tôi đến chăm, nhưng trong nhà đã chẳng còn ai chăm sóc cho anh, tôi như thế nào có thể bỏ mặc?

Lúc súc ruột, tôi ở bên cạnh xoa xoa cho anh, muốn giúp anh trấn tĩnh lại, không ngừng phân tán sự chú ý để anh bớt đi một phần thống khổ. Anh khó chịu đến mức không ngừng nôn, tôi vẫn ở một bên giúp anh lau sạch.

Tuy rằng tôi biết anh không muốn bị tôi thấy bộ dạng đó. Nhưng đây là trách nhiệm của tôi. Tôi muốn chăm sóc anh thật tốt. Anh ở trong lòng tôi, sẽ không vì bị bệnh tật hành hạ mà thay đổi vị trí.

“Như vậy…rất xấu, rất ghê đúng không, thật sự không bằng chết đi.”

Sau một lần súc ruột khác, khuôn mặt anh hoảng hốt, đã muốn lộ ra vẻ mặt không còn níu giữ được gì.

“Anh, nghe em nói…”

“Anh không muốn nghe.” Anh lầm bầm. “Anh thật sự hối hận…ngày đó đã do dự mà không nhảy xuống. Haha…ít nhất như thế, trong mắt em, anh cũng không phải khó coi thế này.”

“Anh, không có gì là khó coi. Thật đấy.”

“…Em gạt người.”

“Thật sự, bất kể trong thời điểm nào, anh cũng không khó coi.”

“Gạt người.”

“Anh, thật sự, anh trong lòng em…”

“Em gạt người!”

Anh cười khổ, chốc lát cúi đầu xuống, đáy mắt tràn ngập tuyệt vọng, bi ai.



Làm cho tôi rất đau lòng….thật sự rất đau lòng.

Tôi ôm anh, đột nhiên cảm thấy đối với việc tôi an ủi, anh chỉ càng lộ ra nỗi khổ sổ.

Từ bao giờ? Trước kia lúc tôi an ủi, anh sẽ cười, anh sẽ vui trở lại mà nói “Tiểu Diễn, em thật tốt.” Thế mà hiện tại, trong lòng anh chỉ có đau đớn, khắp người đều là vết thương. Tôi cho dù an ủi, anh cũng đã không chịu tin nữa.

Là lỗi do tôi.

Tôi trước kia rõ ràng có thể đối xử với anh thật tốt, có thể dịu dàng với anh, lại hết lần này đến lần khác làm anh thương tổn. Anh vốn rất kiên cường, cuối cùng trở thành yếu đuối như vậy, dễ tổn thương đến vậy.

Nếu thật muốn trả thù, tôi hẳn đã thành công.

Người đang ở trước mặt tôi đây, ngoại trừ mê man thì chỉ còn tuyệt vọng cùng cực.

Thế nhưng…tôi chưa từng có ý muốn trả thù anh.

Anh đối với tôi mà nói, có vị trí quan trọng lắm! Nếu có thể đổi, tôi sẽ không do dự mà đổi thân thể không tổn hại gì của mình cho anh, nhận lấy thân thể chịu bao nhiêu thống khổ của anh.

Nước mắt bắt đầu rơi. Đau đớn từ tận đáy lòng lúc này không tài nào che giấu được nữa.

Người quan trọng nhất, người đáng trân quý nhất, tôi khẩn thiết ôm vào lòng.

Chính là khoảng cách như vậy mà xa quá, tôi nghĩ sẽ lại nói yêu anh, sẽ vì anh mà làm nhiều chuyện, nghĩ đến tương lai của cả hai, anh lại đã không còn trông mong gì.

“Tiểu…Tiểu Diễn…?”

Cả người anh cứng đờ, âm thanh run rẩy. “Tại sao…khóc?”

“Đừng khóc…đừng khóc. Anh vừa rồi tâm tình không tốt, không phải cố ý…anh…”

“…”

“Tiểu Diễn, thật xin lỗi. Anh là tâm tình không tốt, em không cần…em đừng khóc…”

“Anh, anh còn thích em không?”

“…A?”

Tôi buông anh ra, lau lau qua loa, nhìn anh nghiêm túc.

Không thể tin, nghi hoặc,ngạc nhiên, lo sợ, chờ mong, ẩn ẩn một chút hoảng hốt. Tôi vẫn không rõ tại sao cho đến bây giờ khi nghe tôi hỏi câu đó anh vẫn còn những biểu tình như vậy.

Tôi là không nói thành lời, không nói rằng tôi yêu anh như anh luôn nói, nhưng trong nhiều ngày nay, tôi dùng hành động còn chưa đủ sao?

Đều bảo muốn chăm sóc anh cả đời, chẳng lẽ không nói “em yêu anh” liền không rõ ràng đến thế?

Thế nhưng anh vẫn mang một bộ dạng không tin. Thậm chí không trả lời, cứ như vậy nhìn lại tôi.

“Nếu như anh vẫn muốn ở một chỗ cùng em, lần này chịu đựng nốt, giải phẫu xong, hoàn hảo trở lại, em sẽ cùng anh một chỗ, được không?”

“Tiểu Diễn…em nói cái gì…Em nói, nghĩa là…?”

Anh hỏi như thế, trong mắt mê man như bị che lấp bởi một màn sương mù. Tôi nhận ra được, anh cố gắng để màn sương ấy không động, không thành những giọt nước mắt.

“Anh còn hỏi? Còn có thể nghĩa là gì? Làm xong phẫu thuật nếu anh vẫn còn muốn, em sẽ ở bên cạnh anh. Hay là anh không muốn ở cạnh em nữa?”

Nhưng anh lại vẫn như chưa hiểu. “Tiểu Diễn, đây là…sắp chết sao? Anh vào phẫu thuật, sẽ không ra nữa sao?”

“Anh lại nghĩ linh tinh! Không phải đã bảo phẫu thuật lần này không nguy hiểm sao!”

“Cho nên…ý em là…” Anh ngẩn ngơ, rồi lại vội vàng hỏi. “Tiểu Diễn, không phải đang gạt anh chứ? Nếu anh có thể bình phục trở lại, em sẽ không nuốt lời chứ? Sẽ không đổi ý chứ?”

“Đương nhiên không!”

Nếu không anh cho rằng cả quãng thời gian này tôi hành động như thế là vì gì? Nói vĩnh viễn chăm sóc anh, chẳng lẽ xuất phát từ đồng cảm? Anh nên biết người như tôi không dễ đồng cảm với cảnh ngộ người khác!

“Anh, em yêu anh.”

“Thật…sao…” Anh mở to hai mắt, đôi mắt đã ầng ậng nước, lại hiện lên một tia kinh ngạc.

“Giống như anh đối với em vậy, thật sự. Lâu như vậy, cứ nghĩ rằng trong lòng anh đã rõ. Không ngờ, anh thật ngu ngốc!”

“Gạt người, gạt người…” Anh nói thế, mày nhíu lại, nước mắt chực trào, quay đầu đi, khóe miệng lại không kiềm nổi một nụ cười.

“Tiểu Diễn, thật sao…”

Tôi bật cười. “Không phải anh cả ngày đều nói thích em sao? Hiện tại em thừa nhận, anh lại hỏi ngược lại như thế?”

“Cho nên, anh, nhất định phải kiên cường lên, ngàn vạn lần không để cho bệnh tật đánh gục. Em còn muốn tiếp tục ở bên anh, luôn muốn anh, vì em, mà kiên cường hơn nữa, chịu đựng tốt hơn một chút, được không?”

“Biến thành bộ dạng khó coi như này…em vẫn muốn anh sao? Cho dù nhìn anh chật vật như vậy, vẫn cứ không ghét bỏ anh sao?”

“Anh lại nói linh tinh cái gì. Không phải nói rồi sao? Anh ở trong mắt em, lúc nào cũng rất tốt.”

Tôi vươn tay lau đi giọt nước đã làm ướt khóe mắ anh, chính mình lại một lần nữa suýt khóc.

“Tiểu Diễn, đã nói rồi, không được đổi ý đâu…”

“Được, nhất định không đổi.”

-Hết chương 57-

Chương 58:

Cuối cùng cũng đến ngày anh làm phẫu thuật. Tôi ngồi ở băng ghế dài bên ngoài phòng phẫu thuật, vùi đầu vào hai bàn tay.

Mong sao sớm kết thúc, sự khổ cực này, hãy kết thúc.

Tôi đã không dám nghĩ đến những lần anh thống khổ rên rỉ vì đau, tiếng kêu vụn vỡ, nghe vào tai chỉ toàn là đau đớn. Mà bởi vì đau cho nên anh khổ sở vặn vẹo, tay luôn ôm bụng, khuôn mặt đầy tuyệt vọng, với tôi thì không kém gì một loại tra tấn.

Đó là người tôi yêu…tôi lại chỉ có thể mở mắt đứng nhìn anh bị hành hạ.

Chờ anh tỉnh lại, tôi muốn đối với anh thật tốt…

Tôi nhất định sẽ đối tốt với anh. Đó là người quan trọng nhất, đã làm tổn thương anh nhiều như vậy, không còn khả năng có thể tiếp tục làm anh đau. Tôi nhất định phải đối tốt với anh, đối tốt gấp bội, nhất định…

Bác sĩ ra, phẫu thuật kết thúc. Một lát nữa tôi cũng có thể đến nhìn anh.

Tôi ngồi bên cạnh, chốc lát anh liền mơ màng mở mắt ra.

Đáng nhẽ còn chưa tỉnh, thời gian thuốc gây mê chưa hết tác dụng. Chính là anh lại tỉnh, đôi mắt mệt mỏi đến cực độ, gọi tôi bằng âm thanh rất nhỏ.

“Tiểu Diễn…”

“Anh, sao rồi?”

“Anh…đã làm phẫu thuật.” Anh run rẩy, tái nhợt. “Em đã nói…vẫn có thể chứ?”

“Đương nhiên.”

Anh nở nụ cười, như là trút đi gánh nặng, mơ màng khép mi mắt lại.

Tôi nắm lấy tay anh, trong lòng cảm thấy chua xót.

Tôi sẽ không đổi ý, không phụ anh. Tôi cả đời này…chỉ ước định với người trước mặt.

Vài ngày sau đó thời gian anh thanh tỉnh cũng không nhiều, nhưng tôi ngược lại không lo lắng. Lúc kịp nhận ra, cũng không biết bắt đầu từ khi nào mỗi ngày đều gọt táo hình con thỏ đặt lên bàn nhỏ cạnh giường anh.

Anh, tôi cũng muốn gọt táo con thỏ đáng yêu cho anh.

Đó là cảm giác rất mềm mại nhưng cũng thập phần chua xót. Cứ như vậy yên lặng chờ đợi, không biết đâu sẽ là lần tỉnh dậy tiếp theo của anh, nhưng không gấp, tôi nhất định chờ được.

Tôi nghĩ thật lâu thật lâu trước kia, ngồi ở cạnh giường bệnh của tôi, anh có lẽ cũng mang tâm tư như vậy.

“Tiểu Diễn…em thật sự sẽ ở cạnh anh sao?”

Đã qua một tuần, anh dường như vẫn còn chưa chắc chắn, sẽ rất hay hỏi tôi câu này.

“Không phải chứ?”

Anh chỉ cười, được một lúc lại hỏi: “Vậy…từ nay về sau, nếu anh muốn hôn em…có phải…chỉ cần anh muốn, lúc nào cũng có thể?”

Tôi mỉm cười, để anh dựa vào người, nhẹ nhàng hôn xuống.

Sau khi anh phẫu thuật được ít ngày thì đến lượt dì. Anh rất lo lắng, rõ ràng chính mình cũng ốm, vẫn muốn ở bên ngoài phòng phẫu thuật chờ. Tôi cũng không còn cách nào khác, bọc anh trong lớp áo bông thật dày, cầm theo ống truyền nước biển mà anh đang truyền, ngồi cạnh bên anh, yên lặng cầu nguyện anh không sinh bệnh.

Phẫu thuật rất thành công, sau khi cắt bỏ tử cung, dì rất nhanh lấy lại sức và trở về nhà.

Tôi thực khó chịu, nhưng cũng chẳng nói gì. Ông trời đâu có mắt.

Anh trở lại bộ dạng vui vẻ, thường hay cười. Thế rồi có một lần lúc ở trong viện, đột nhiên dựa vào vai tôi rồi thầm thì: “Kì thật…bệnh kia của mẹ là có biến chứng. Ba cũng biết, cắt bỏ tử cung rồi vẫn không trị tận gốc được, chỉ sống được vài năm. Bác sĩ nói trị liệu hóa chất cũng vô dụng, nên về nhà dùng thuốc Đông y chữa trị qua ngày. Hiện tại cái gọi là không có việc gì, chẳng qua là muốn gạt mẹ.”

“Sao?” Tôi ngạc nhiên, không nghĩ tới kết quả đó.

“Ba không cho anh nói cho em, bởi vì sợ em sẽ nói lung tung. Nhưng anh biết Tiểu Diễn sẽ không như vậy.” Anh nói. “Tiểu Diễn, anh rất sợ.”

“Đừng sợ, em vẫn luôn ở bên cạnh anh. Anh, em sẽ luôn ở đây.”

Tôi nghe nói không phải ai bị thế cũng sẽ chết, nhưng lại bị ám ảnh về chuyện đó mà chết. Điều này sau khi dì xuất viện cũng thấy được phần nào đó.

Cắt bỏ tử cung rồi, dì lại không biết căn bệnh kia vẫn xoay vòng vòng bên mình.

Dì cho rằng mình tốt lắm, cho rằng thuốc mà ba tôi mua về sắc cho dì uống là thuốc bổ sau khi phẫu thuật, lúc nào cũng phấn chấn tinh thần.

Thậm chí tính tình độc địa chẳng mấy đã khôi phục. Bởi vì tai qua nạn khỏi cho nên cả nhà đối dì tốt lắm, chắc dì cảm thấy mình càng có địa vị hơn cho nên không vừa mắt tôi liền một miệng độc ác.

“Nói bao nhiêu lần rồi, tránh xa con trai tao ra! Con tao không bị mày dụ dỗ đâu! Không cần suốt ngày luẩn quẩn cạnh nó!”

“Dì, tôi chỉ đang chăm sóc anh.”

“Đó là con tao! Không tới lượt mày chăm sóc! Mày đó, trước tiên tự lo cho mình đi!”

Tôi không để ý dì, tiếp tục đi lấy trà cho anh, dì mất hứng liền đánh tôi vài cái.

Nghĩ đến dù sao dì cũng chẳng sống được bao lâu nữa, tôi cũng mặc kệ dì.

Huống gì người phụ nữ này cũng chỉ có móng tay nhọn mà thôi, so với nắm đấm của kẻ lăn lộn bên ngoài như tôi, dù sao dì đánh tôi cũng chẳng chết được.

Nói thật, tôi thật thấy may mắn vì mấy năm gần đây mình trong giai đoạn phát triển cho nên cao lên không ít, không dễ gì bị đánh đá mà khóc, mà không làm gì được.

“Mẹ! Mẹ không cần cứ nhằm vào Tiểu Diễn! Em ấy chăm sóc con, cũng không có ác ý gì.”

Lúc dì còn muốn đánh, anh liền xông tới nói, dĩ nhiên nhận về sự phớt lờ của dì. Anh cũng là nghĩ mẹ mình chẳng còn sống được nhiều nữa, trước kia luôn vì tôi mà phản kháng mẹ mình, bây giờ thì không lớn tiếng tranh luận nữa.

Chính là buổi tối anh thường lén ra phòng khách chỗ tôi ngủ. Tôi nói ngoài này lạnh anh vẫn kiên trì không chịu về phòng. Tôi thực sự lo lắng cho sức khỏe của anh, vì thế sau đó mỗi khi chờ bọn họ ngủ say rồi, sẽ đến phòng ngủ, ở bên cạnh chờ anh ngủ, trước khi trời sáng sẽ lại quay lại sofa ngoài phòng khách.

Vì anh, phiền toái một chút, lén lút một chút…cũng đều là chuyện nhỏ.

“Tiểu Diễn, thật sự sẽ không vì mẹ anh mà hận anh chứ?”

Tôi lắc đầu.

Anh vẫn luôn bất an. Kéo tôi lại, tựa vào tôi.

“Thật xin lỗi.” Anh nhẹ giọng nói. “Đó dù sao cũng là mẹ anh. Anh biết mẹ làm nhiều điều sai, chính là hơn phân nửa lí do đều vì anh. Mà ngay cả…phá hủy gia đình em, khiến mẹ em ra đi, khiến em sống khổ như vậy, đều là vì muốn cho anh một gia đình mới, để anh có ba dưỡng dạy…”

“Anh…chính là chiếm hết của em. Chuyện không tốt đều khiến em nhận lấy. Cho nên dù đau lòng cho em, những gì mẹ làm cũng đã làm rồi, thế nhưng…không có quyền gì chỉ trích mẹ.”

“Mẹ đối với người khác đều không tốt, nhưng đối với anh luôn thật tâm…anh lại bất hiếu như thế, mẹ lại chẳng sống được bao lâu… Anh rất muốn như trước bảo vệ em, nhưng mà…không thể đối nghịch với mẹ mãi…”

“Em hiểu, không sao đâu anh.” Tôi mỉm cười, âu yếm anh. “Chuyện xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, đối với chuyện của mẹ em em cũng đã bình tĩnh hơn nhiều. Em hiện tại chỉ có anh, đã cảm thấy rất mĩ mãn rồi. Dù sao anh cũng là của em, mẹ anh có đánh em em cũng không sợ.”

-Hết chương 58-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.