Huynh Đệ Niên Hạ

Chương 41: Chương 41




Chương 59:

“Thế nhưng…” Anh vẫn bất an như cũ. “Xin lỗi em nhiều lắm, Tiểu Diễn, thật sự xin lỗi em. Mỗi lần nhìn đến em chịu oan uổng mà chẳng làm gì được, anh rất khó chịu trong lòng…”

Tôi lắc đầu. “Em biết anh bị kẹt ở giữa rất khổ sở. Không sao đâu, dì không thích em, đánh em mắng em cũng chẳng sao cả, cũng đâu có chết được? Em cũng sẽ cố gắng không vì thế mà xảy ra chuyện gì cả, tránh để anh khó xử, được không?”

“Tiểu Diễn, em thật tốt…”

Anh nhìn tôi, rõ là muốn cười, rõ là phải cảm thấy thật hạnh phúc, thế nhưng hốc mắt lại đỏ.

“Thật sự…để em chịu khổ rồi. Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi em. Anh sau này…tương lai sau này, nhất định sẽ bù đắp cho em. Tiểu Diễn, anh nhất định sẽ bù đắp cho em tất cả.”

“Không sao mà, không khổ.”

Nói xong tôi lại cúi người xuống hôn anh.

Tôi hiểu được, so với tôi anh càng khổ sở hơn. Vì không muốn để anh thương tâm hơn nữa, tôi sẽ càng cố nhẫn nhịn dì.

Người như dì lúc này, tôi sẽ không làm gì cả, rồi thì dì cũng sẽ chết.

Dì cùng lắm thì chống đỡ được năm năm đi? Cho dù mười năm tôi vẫn sẽ chờ. Chờ dì chết, anh là của tôi, tất cả là của tôi, lúc đó dì muốn đoạt cũng không đoạt nổi.

Tôi chờ được. Tôi nguyện ý vì anh mà chờ. Tôi nhất định sẽ sống hạnh phúc cạnh anh.

Tôi thật sự…đã từng cho rằng mình có thể chờ.

Ngày ngày cứ những chuyện gà bay chó sủa dần dần trôi qua, thi thoảng có lúc tôi nghĩ đến những ngày khi trước lúc bị dì đánh đã khóc, thậm chí đòi sống đòi chết. Hiện tại vẫn là thường bị dì mắng chửi, thế nhưng tôi đã không để ý, cũng hoàn toàn không nghĩ đến trong lòng.

Mỗi ngày đều rất vui vẻ. Dù sao người chiến thắng cuối cùng cũng sẽ là tôi.

Tôi lại một lần nữa tập trung vào học hành, vốn là đang kém cỏi, thành tích của tôi chẳng bao lâu đã dẫn đầu toàn trường. Các bạn học thì kinh ngạc, còn giáo viên cũng lấy làm vui mừng, cảm thấy rằng trước kia tôi bị Lôi Nam Vũ phá hư, bây giờ Lôi Nam Vũ đi rồi mới có thể trở lại như vậy.

Mà Lôi Nam Vũ nói sau khi đi sẽ viết thư gửi về cho tôi, vậy mà chờ mãi cũng không thấy, cứ thế rồi mất liên lạc.

Như vậy mỗi ngày cũng coi như bình thản mà trôi đi.

Chính là có một ngày, sự bình thản ấy không giữ được nữa. Đang trong giờ học, giáo viên chủ nhiệm chạy đến bảo: “Kỳ Diễn, em ra đây. Nhà em xảy ra chuyện rồi.”

Tôi hoảng sợ, theo bản năng liền lo lắng không biết có phải anh lại bị làm sao rồi không, chạy ra khỏi phòng học, lại đối mặt với một tình huống chưa từng ngờ đến.

“Ba em gặp tai nạn!”

Tôi kinh ngạc.

Hết thảy đều như một lời nguyền vậy. Từ ngày mẹ mất, trong nhà xảy ra bao nhiêu chuyện, nhân quả tuần hoàn, báo ứng dù chậm thì vẫn là sẽ đến.

Quãng thời gian này ba vì bệnh tình của dì mà cật lực kiếm tiền, vì thế mà nhận lái xe cả ban đêm. Tôi nghe bọn họ nói rằng bởi vì mệt mỏi quá, lại lái đêm nên không cẩn thận nên gặp tai nạn.

Vốn nghĩ rằng sau khi dì và cả anh xuất viện, tôi sẽ một thời gian không phải ngửi đến mùi đặc trưng của bệnh viện kia. Ấy thế mà chưa được bao lâu đã lại quay lại đây.

Ba tôi bị thương khá nặng, toàn thân đều cuốn băng trắng, còn phải dùng bình oxi để thở. Nhìn đến ba nằm bất động trên giường bệnh, tôi đã rơi nước mắt. Thật kì quái đúng không? Tôi rõ ràng là đã không còn tình cảm ba con với người này, thế nhưng vẫn cứ rơi nước mắt.

Anh cũng khóc, chỉ có dì đứng đó nhìn vài lần rồi đi ra.

“Dì không ở lại với ba tôi?”

“Ở lại? Làm gì? Chữa bệnh không cần tiền sao? Tao phải đi kiếm tiền! Còn phải vay! Nhà này rốt cuộc đã làm gì a! Nhiều chuyện xảy ra như vậy!”

Thanh âm của dì lộ rõ sự tức giận, giống như ai oán số mình. Tiếng giày cao gót nện đều đều xuống sàn, sau đó biến mất ngoài hành lang.

Nhìn bóng lưng người phụ nữ ấy đi mất, tôi không rõ mình cảm thấy thế nào. Nếu hiện tại người nằm đây là anh, tôi có khả năng sẽ không động đậy nổi, đừng nói còn nhiều sức như vậy. Tôi sẽ loạn, đầu óc sẽ không có khả năng thanh tỉnh như thế, cả người chắc sẽ hỏng mất, sẽ ở đây với anh, một giây cũng không rời bàn tay anh, không nói gì đến còn nhớ ra phải oán hận.

Đây là sự khác biệt giữa người trưởng thành và thiếu niên sao?

Hay là…dì căn bản không yêu thương gì ba tôi?

Tôi đã sớm cảm thấy ba nhất định là yêu dì rất nhiều. Mối tình đâu bao giờ cũng là thứ không thể quên được, nếu không ba đã không vì dì mà làm nhiều điều đáng hận như vậy với mẹ con tôi.

Thế mà người dì yêu, chỉ có bản thân mình và anh.

Dì mau chóng tìm đến ba tôi như vậy, cấp tốc sống chung như vậy, tuy rằng ba cũng chẳng phải giàu có, ít nhất vẫn có công việc đàng hoàng, lại có thể chăm sóc tốt cho hai mẹ con dì. Chỉ thế mà thôi.

Cho nên tôi mới bị coi là cái gai trong mắt dì. Không phải vì tình yêu với ba, chỉ là vì sự tồn tại của tôi khiến cho mẹ con dì chiếm không trọn.

Mà bây giờ ba nằm đó, nên không còn giá trị gì với dì nữa sao?

Ngược lại, anh lại có tình cảm thật với ba. Điều này cũng dễ hiểu, ít nhất là trước khi anh công khai nói thích tôi trước mặt ba, ba vẫn luôn coi anh như con ruột, còn tôi mới giống một đứa con dì ghẻ. Anh không có một người ba hoàn hảo, cũng sớm coi ba tôi là ba ruột của mình, cũng đã sớm gọi tiếng “ba” ấy rồi, tình cảm là có thật.

Không như tôi, tuyệt đối không có khả năng một ngày nào đó đứng trước mặt dì gọi một tiếng “mẹ”, chết cũng không!

“Bác sĩ, bác sĩ, ba cháu có thể hồi phục chứ?” Tôi chỉ biết đứng lặng một chỗ, người hỏi là anh.

“Điều này…vẫn còn phụ thuộc vào người bệnh.”

“Xác suất có nhiều không ạ? Ba cháu nhiều khả năng sẽ không việc gì phải không?”

Bác sĩ lắc đầu. “Thật xin lỗi, gia đình sớm chuẩn bị tinh thần đi, khả năng rất thấp. Dù sao trước mắt tỉnh lại rồi mới tính được.”

Mấy ngày tiếp đó tôi đều ở viện chăm sóc ba, dì bảo đi kiếm tiền cũng mất tung mất tích, chỉ còn anh ở đây với tôi. Chính mình không rõ thế nào, mấy ngày này đều vô thức ngồi ngẩn người cả ngày, sức khỏe anh không tốt, vẫn phải để anh phải chăm sóc cả tôi.

Ba hôn mê năm ngày, đêm ngày thứ năm tỉnh.

“Thật tốt quá! Tỉnh rồi!”

Anh vội chạy đi tìm bác sĩ, tôi giật mình một cái như vừa từ cơn mê tỉnh lại. Tôi nhìn ba, ba từ từ mở mắt, thế nhưng thần sắc thật lạ, cứ như là chưa tỉnh.

“Ba!” Tôi kêu lên.

Ba đưa ánh mắt về phía tôi, đôi môi bỗng run rẩy, từ yết hầu khó khăn thoát ra vài câu chữ.

“Tiểu Diễn…mấy năm nay…là ba… Xin lỗi con, xin lỗi cả mẹ con…”

Tôi hơi sửng sốt, nhíu mày.

Lời sám hối đó, ba năm sau khi mẹ mất, lần đầu tiên tôi nghe.

Ba tỉnh dậy từ ác mộng nên như vậy sao? Ba cũng biết xin lỗi mẹ con tôi sao?

Lúc này tôi nên thế nào đây? Tôi không khỏi cảm thấy mơ hồ. Chẳng lẽ nói, “Ba, con hiểu, không sao đâu” sao?

Không. Không thể.

-Hết chương 59-

Chương 60:

Mẹ tôi luôn vì ba mà hi sinh tất thảy, có chỗ nào không bằng dì Mạnh? Vì một người phụ nữ như vậy mà khiến mẹ chết, ba rốt cuộc đã nghĩ những gì, tôi hoàn toàn không lí giải được.

Vậy nên chỉ có thể cười khổ: “Ba cũng…biết sao?”

Đúng vậy, đó chính là câu trả lời. Không phải là “không sao” hay “con có thể thay mẹ nhận lời xin lỗi của ba”. Bởi vì tôi không tha thứ, tôi cũng cảm thấy dù mẹ tôi có là người thiện lương đến đâu cũng không thể tha thứ.

Tuy rằng giờ phút này chính mình cảm thấy rất đau khổ.

Ba sẽ mất. Vài năm qua đi, bao nhiêu hiểu lầm, bao nhiêu oan uổng, đánh đập, chửi rủa, đã khiến cho quan hệ ba con tôi từ bất hòa đến thành giống như người xa lạ. Thế nhưng trong ký ức tôi vẫn còn hình ảnh, thật lâu trước kia, tôi từng có một người ba rất ôn nhu, rất tốt.

Có lẽ đúng bởi vì tôi luôn dựa vào ba như vậy, khiến cho sau này xảy ra chuyện mới có thể hận ba như thế. Vì một người phụ nữ khác, ba chưa từng bảo vệ mẹ, chưa từng bảo vệ tôi, chưa từng bảo vệ cái gia đình nhỏ ấy, khiến cho cuộc sống trở nên tuyệt vọng biết bao.

Tôi sở dĩ có thể sống đến hiện tại, sở dĩ có thể đối diện nhiều đau đớn như vậy, còn kiên trì như vậy, là vì bên cạnh tôi còn một người luôn cho tôi sức mạnh. Là anh.

Nếu không có anh, thì ở trong thế giới thiếu thốn ánh sáng ấm áp kia, tôi đã sớm chết. Người như dì sẽ bóp chết tôi, người như ba không bảo vệ tôi.

Cho nên người tôi yêu chỉ còn lại anh. Tôi đã sớm không thể bảo tồn tình cảm đẹp đẽ dành cho ba nữa rồi.

Cho dù lúc này đây ba nhận ra mình đã sai, thì cũng đã quá muộn.

“Ba, lúc ba gặp được mẹ con rồi, nhờ ba nói với mẹ, không cần lo lắng, con nhất định sống tốt…”

Tầm mắt trở nên mơ hồ, thế nhưng tôi vẫn cố mỉm cười, ghé sát lại chỗ ba, cảm nhận hơi thở dần yếu đi của ba, nhẹ giọng nói.

“Có một chuyện, con tin nhất định mẹ ở trên trời đã thấy, có thể mẹ không mong…nhưng con của dì Mạnh, có thể mẹ biết con và anh ở bên nhau rất hạnh phúc. Con nghĩ mẹ thiện lương như vậy, yêu con nhiều như vậy, cuối cùng vẫn sẽ chúc phúc cho con.”

Nghe được như vậy, ngực ba kịch liệt phập phồng, mà điện tâm đồ bên cạnh đã trở nên hỗn loạn.

“Ba, không cần giật mình như vậy. Không chỉ có anh yêu con, con cũng yêu anh ấy. Đây không phải là chuyện đương nhiên sao? Anh tốt như vậy, lại đẹp trai, lại dịu dàng, rất tốt với con, luôn khăng khăng một mực ở cạnh con. Vậy nên chẳng có lí do gì để không thích một người như thế. Tuy rằng thân thể anh không tốt, nhưng con có thể chăm sóc người đó cả đời, bởi vì con thực sự yêu, thực sự thương người đó.”

Tôi nói, lại nở một nụ cười. Bỗng nhiên khi đó tôi cảm thấy vận mệnh thật kì lạ, nghiệt ngã với tôi như vậy, nhưng cũng cho tôi cơ hội tốt như vậy.

“Không phải rất tốt sao? Là ba và dì Mạnh đưa anh đến trước mặt con. Cảm ơn ba, cảm ơn hai người đã đưa anh đến.”

Cảm ơn đoạn nghiệt duyên của hai người, dẫu tạo nhiều thống khổ cho tôi, vẫn đưa anh đến cuộc sống của tôi.

Đôi mắt ba mở cực lớn, vừa lo sợ, vừa phẫn nộ mà nhìn tôi. Anh vừa quay trở lại, tiến vào còn có cả bác sĩ, tôi bị kéo ra phía sau.

Trong lúc bọn họ rối ren một đoàn , tôi đứng đó nhìn nhịp đập trên điện tâm đồ dần dần đi xuống, cuối cùng biến thành một đường thẳng tắp.

Tôi không khóc. Bảo tôi bất hiếu cũng được. Lúc mẹ đi tôi cũng không khóc, lúc ba đi cũng không rơi một giọt nước mắt nào.

Ngược lại anh từ phía sau ôm chặt tôi, nước mắt nóng hổi từng giọt, từng giọt rơi trên vai tôi.

Không sao…

Không sao…tôi không sợ.

Tôi…dẫu sao vẫn còn có anh. Trên thế giới này, anh, người duy nhất vô điều kiện yêu tôi.

Sau khi ba mất, tang sự là dì Mạnh lo liệu. Tới dự có họ hàng thân thích trong nhà, còn có đồng nghiệp của ba, một số người khác tôi không biết là ai, căn bản cũng không để ý đến họ, thế mà họ dùng ánh mắt thương cảm nhìn tôi.

Kì lạ chính là sau khi đám tang diễn ra, còn có cả luật sư đến. Dì Mạnh từ ngăn tủ lấy ra mớ giấy tờ, nói: “Đây là di chúc chồng tôi viết.”

Tôi lúc ấy đã cảm thấy rất kì quái.

Di chúc? Ba tôi là bị tai nạn ngoài ý muốn sau đó mới mất, lúc ở viện tôi vẫn luôn ở cạnh ba, sao đến bây giờ chưa từng nghe về cái di chúc gì đó?

“Sở hữu tất cả tài sản đều là tôi và con trai Tiểu Viễn, giấy trắng mực đen, chồng tôi đã kí tên và đóng dấu.”

Sao có thể như vậy?

Tôi lập tức muốn đoạt lấy để xem, dì lại đưa ra xa, nhướn mày cười lạnh: “Đừng có đụng, cái này cần phải để luật sư xem.”

Tôi nhìn nét mặt dì, thật sự không bình thường.

“Không thể nào. Đó là làm giả!”

Đó là còn chưa nói đến sau khi gặp tai nạn, ba hôn mê suốt như vậy, tỉnh dậy đâu có khả năng viết? Ba vốn kiêng kị rất nhiều, nếu không bệnh tật gì cũng sẽ không viết di chúc. Huống chi theo cái di chúc này, một đồng tiền cũng không để lại cho tôi, dù sao tôi cũng là con ruột, dù sao ba cũng nghĩ đến việc tôi là người nối dõi tông đường.

“Mày bảo giả thì là giả sao?” Dì hừ lạnh một tiếng. “Tao chỉ là có sao nói vậy.”

Nếu là có sao nói vậy, dì đã không cướp toàn bộ như thế. Dù sao tôi vẫn là trẻ vị thành niên, dù rằng không có nhắc đến đi nữa, thì vẫn phải có một phần nhỏ cho tôi. Thế mà ngay cả một đồng cũng không có.

Gia đình bên ngoại của mẹ tôi đã mất liên lạc từ lâu, bên ba thì từ lần bà mất, mọi người trong nhà đã sớm chẳng thèm quan tâm đến chuyện nhà tôi. Cứ như vậy, quyền giám hộ tôi rơi vào tay người phụ nữ này, tiền dành cho tôi toàn bộ cũng bị lấy đi, nhìn cũng không nhìn đến.

“Tao trước tiên nói cho mày một chút. Ba mày nằm viện đã dùng hết số tiền dành cho mày rồi. Nếu thật sự không có ai nhận nuôi mày, tao bất đắc dĩ sẽ để mày ở lại. Nhưng nói cho mày biết, tao cùng lắm chỉ cho mày ở đến năm mười tám tuổi, sau đó muốn đi đâu thì đi. Lúc ở đây thì tránh xa con tao ra! Tao mà thấy mày lại gần nó, đừng trách tao không khách khí!”

“Có phải sau khi ba mất, bên bảo hiểm cũng sẽ bồi thường không?”

Mặt dì biến sắc. “Đó…cũng là dành cho tao! Phần của tao! Tóm lại mày không có gì cả! Mười tám tuổi liền cút!”

“Mẹ, Tiểu Diễn còn đi học đại học?” Anh nói. “Ba dù gì nuôi con như vậy, Tiểu Diễn dù gì cũng là con ruột của ba, con nghĩ…”

“Nó a, nó mà đi học đại học? Nó đỗ được đại học sao?” Dì trừng mắt, cướp lời anh. “Cho dù có đỗ, cũng không ai bỏ tiền cho nó học đâu! Tiền của nó tiêu hết rồi, cũng không thể lấy tiền dành dụm của con ra cho nó!”

“Mẹ! Nếu Tiểu Diễn không được đi học con cũng không đi!”

“Tiểu Viễn con nói bậy cái gì!”

…bọn họ tranh luận, hết lần này đến lần khác, những gì nghe vào tai tôi lại rất ít.

Tôi không phải hận dì cầm tiền của tôi. Tôi cũng không thèm để ý chuyện có học lên đại học hay không.

Tôi chỉ là chưa từng nghĩ đến cảnh mình bị chèn ép, trở thành kẻ tứ khố vô thân thế này.

Tôi chưa phải người trưởng thành, không có quen biết thân thuộc gì, càng không có khả năng tự nuôi sống mình. Tôi mới mười bốn tuổi, cùng người mình oán hận sống chung dưới một mái nhà. Trừ bỏ cách này cũng không còn cách nào khác.

Anh cũng không giúp được.

Đó là mẹ anh. Ba cũng mất rồi. Vốn nghĩ có thể bỏ qua, nhưng giờ thì sao?

-Hết chương 60-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.