Huynh Trưởng Biến Thái

Chương 3: Chương 3




CHƯƠNG 2

Stephen còn muốn hỏi nguyên nhân thì ông chủ ấy chỉ lắc đầu.

“Thật tội nghiệp! Rõ ràng là một chiến sĩ giết địch rất anh dũng lại có thể biến thành cái bộ dạng này…”

“Hắn là anh hùng?”

Ông chủ gật đầu khen ngợi, vẻ mặt cũng theo đó mà từ từ nhớ lại một quãng quá khứ tang thương…

“Francis là thiếu tá lục quân Pháp, hắn có rất nhiều mưu đồ chiến lược và kết giao với nhiều người, việc làm đều rất quyết đoán, bề ngoài cũng là một người đàn ông đẹp trai, được rất nhiều các cô gái theo đuổi. Nhưng mà hắn không để một ai vào mắt, trước đây hắn thích em trai của mình nhất, tôi cũng là người đã nhìn chúng lớn lên, ôi! Em trai của hắn thường bị bắt nạt, Francis lập tức sẽ giúp nó báo thù, lúc nào cũng che chở bảo bọc, ài, thật không biết tại sao lại thành như thế này, ngay cả Maryanne cũng rất đáng thương…”

Stephen nhìn Francis trong bộ quân phục sĩ quan trên người quả thật rất tuấn tú, không biết bao nhiêu nam nữ trong quán rượu đang trộm nhìn theo hắn đây. Căn cứ vào kinh nghiệm của bản thân, tội phạm ở Luân Đôn, có nhiều người được công nhận có vóc dáng hoàn mỹ, tương lai nhất định sẽ vẻ vang, nhưng mà ông trời cũng không công bằng, cái người “Hoàn mỹ” đó nếu không phải là tâm lý vô cùng biến thái, thì là chết sớm…Thượng đế là như vậy…

Nếu trước đây hắn rất thích em trai Freyr kia, vậy thì tại sao lại đem cậu ta biến thành một kẻ tàn tật như vậy? Stephen cầm lấy mũ, nói câu cảm ơn ông chủ rồi đi khỏi quán, cũng không lâu sau đó Stephen nhìn thấy Francis dắt theo Freyr tập tễnh bò dưới chân hắn rồi đi ra ngoài, hắn bước đến gần một cô gái quyến rũ trên đường. Cô gái kia đương nhiên rất vui mừng trò chuyện, còn thường xuyên chạm vào ***g ngực của hắn, cười cực kỳ rạng rỡ. Stenphen nấp sau một toà kiến trúc lặng lẽ quan sát.

Francis cười xấu xa vuốt ve chiếc eo nhỏ nhắn của cô gái, cô gái thẹn thùng nhẹ nhàng đẩy người hắn ra. Stephen phát hiện, hắn dường như đang trêu đùa cô gái nhưng thực tế lại một mực liếc về phía Freyr đang quỳ ở một bên, Freyr sắc mặt rất kém cỏi, khi thì ngẩng đầu nhìn Francis khi thì cúi đầu không nói lời nào…

“Xem ra “con chó” của tôi đã cảm thấy không thoải mái, tôi muốn về trước, hi vọng lần sau sẽ gặp lại cô, cô gái xinh đẹp…”

Francis nâng tay phải của cô gái lên, khẽ hôn vào mu bàn tay của cô một cái. Biểu cảm của cô gái lập tức ngạc nhiên rồi sau đó trở nên ngượng ngùng, Francis dùng ngón trỏ và ngón giữa khép lại phất nhẹ một cái tỏ vẻ cáo biệt, sau đó thô lỗi nắm lấy Freyr lôi đi…

Cô gái kia vẫn còn si mê dõi theo bóng lưng của hắn, Francis dùng sức kéo dây xích trong tay, cảm thấy Freyr đi quá chậm, Freyr cánh tay phải cùng chân trái của cậu đã cọ xuống đường đến xuất huyết, đi đến đâu đều để lại những vệt máu loang lổ…Stephen lén lút đi theo hắn, dọc đường Francis còn bắt chuyện với nhiều cô gái khác, toàn bộ bọn họ đều đỏ mặt khi Francis rời đi, còn đối với một “con chó” nằm một bên thì hoàn toàn không để ý đến.

Stephen theo hắn đến tận nhà, nhà của anh em hắn rất lớn, có lẽ là do quân đội đã trợ cấp rất nhiều cho Frencis. Freyr mệt mỏi không ngừng thở dốc, Francis không dùng xích nữa mà đưa tay ôm lấy cậu đi thẳng vào cửa lớn…

Cánh cửa “cạch ——–” một tiếng rồi đóng lại.

Stephen còn nhớ lời của cậu hầu rượu nói rằng trong nhà hắn sẽ không ngược đãi Freyr, thế nhưng đó chỉ là tin đồn vô căn cứ mà thôi, Stephen quyết định đi đến một góc tường nghe lén, thiếu tá có súng hơn nữa từng giết người, lần này nhất định phải thật cẩn thận. Bằng không sẽ khó mà sống sót trở về Luân Đôn.

Stephen trèo tường tiến vào trong sân sau đó tìm một bụi cây núp vào, ở cửa sổ bên kia, anh mơ mơ hồ hồ nghe thấy cuộc đối thoại bằng tiếng Pháp. Anh đương nhiên là cẩn thận lắng nghe, bản thân cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Freyr, em trai yêu quý của anh, là anh làm đau em sao? Nằm xuống đi, anh sẽ bôi thuốc cho em…”

Thực…thực là một lời nói đáng tởm, Stephen lần đầu tiên cảm thấy tại sao ban ngày lại lạnh như thế? Bên trong phát ra tiếng đồ vật va chạm, Freyr kêu ” a a —-” như đang nói gì đó. Tiếng Pháp của Stephen không tốt lắm nhưng lại có thể hiểu được ý kia của Freyr, cậu giống như muốn nói rằng “Em đau quá…”

“Đừng lộn xộn, anh sẽ bôi thuốc cho em ngay giờ đây. Ôi ôi, da đều bị rách cả rồi, đừng cắn môi như vậy, hãy cắn vai của anh đi. Freyr, Freyr của anh, em thật đáng yêu, anh thích em nhất…”

Không nghe lầm chứ? Stephen biết đây mặc dù là câu nói thông thường, nhưng lại không hiểu ý tứ trong lời nói này. Francis quả thật nói ”thích” như vậy. Tại sao hắn lại làm vậy, chẳng lẽ là kẻ đa nhân cách?

“Freyr, đừng khóc, có anh ở đây, chậc chậc …Nơi này bôi một ít thuốc là tốt rồi, haha, em có thể làm nũng hoặc đánh ta cũng được mà..”

Bên trong truyền đến tiếng đánh bốp bốp vào quần áo, cuối cùng vang lên tiếng “Chát —-” thanh thúy, xem ra đã đánh trúng vào mặt…Stephen ngừng thở, không phải là Freyr gặp chuyện gì chứ?

“Không sao cả, đánh vào mặt anh cũng được, anh biết trong lòng em có rất nhiều bất mãn, đánh mạnh vào, đánh cho đến khi em không còn căm hận đi…”

Như vậy mà hắn không bị đánh chết? Stephen lắc đầu, tiếp tục nghe lén giọng nói bên trong. Freyr quả nhiên vừa lẩm bẩm vừa đánh Francis, tên sĩ quan ấy hoàn toàn không có một câu oán hận nào ngược lại còn cổ vũ đứa em trai tận tình đánh. Cuối cùng Freyr cũng khóc, âm thanh nức nở nghe đến thật rõ ràng, tên sĩ quan đó an ủi cậu, dùng giọng nói nhẹ nhàng đến nỗi da gà cũng có thể rơi xuống đất…

“Mở chân ra nào, Freyr đáng yêu của anh, mau mau mở ra, anh sẽ bôi thuốc vào chỗ đó…”

Nơi đó có thương tích sao? Stephen hồi tưởng đến những nơi mà Freyr bị thương, bên trong truyền ra những thanh âm kì quái, Freyr cứ a a còn Francis thì truyền đến tiếng thở có điểm nặng nhọc…Thật quái lạ, Stephen một nhìn lên cửa sổ một cái lập tức nhìn thấp bóng nhưng của Francis, hắn đang nằm trên người Freyr, cánh tay trái di động lên phía trước, cánh tay bị thân thể hắn che đi, nhưng lại thấy chân của Freyr hơi hơi phát run lên thì Stephen cũng đã rõ ràng, anh thẹn thùng theo bụi cây chuồn đi…

Nhưng mà tại sao lại phải chạy trốn? Quên đi, anh biết bản thân đang làm cái gì. Nhưng mà tại sao lại như vậy, Francis một phút đồng hồ trước còn trêu chọc thiếu nữ mà bây giờ lại làm em trai của hắn…Không đúng, lúc hắn ngoài đường và khi ở nhà hoàn toàn là hai người khác nhau! Trừ bỏ khả năng bị đa nhân cách này có thể còn có hai biểu hiện khác biệt và hắn đang cố ý…

Nếu hắn thích phụ nữ và căm hận em trai mình, thích trước mặt mọi người thể hiện sự cường hãn vậy tại sao ở nhà, khi chỉ có Freyr , lại có thể hiện ra sự nhẹ nhàng như vậy, trừ Freyr ai có thể biết hắn rất nhẹ nhàng đây? Nếu hắn thích em trai của mình vậy tại sao lại khiến cậu ta trở nên tàn phế? Yêu một người thì phải đem người đó biến thành tàn tật sao? Freyr đã phạm phải sai lầm gì? Lẽ nào chỉ là nhục mạ Francis?

Stephen nghĩ tới một từ —— Ngược luyến.

Anh đã gặp qua những tội phạm như vậy, không đem những người mình thích đánh đến bầm đập thì nhất định không buông tay. Cho nên khi mất đi người bầu bạn, cũng không có ai nguyện ý chịu ngược đãi, cũng không có ai sẳn sàng đem người mình yêu đánh thành tàn phế…

Chẳng lẽ phải dùng roi đánh đập mới là biện pháp sao? Stephen nâng cằm trầm mặc…

Ngày hôm sau anh tiếp tục theo dõi hai người anh em hắn, Francis vẫn lôi kéo ”con chó” của mình rồi trêu chọc các cô gái như thường lệ, uống rượu, nói chuyện phiếm, buổi trưa Francis đi nhà hàng dùng cơm cùng với một nữ diễn viên nổi tiếng, khi nữ diễn viên ấy nhìn thấy Freyr thì có chút kinh ngạc sợ hãi, nhưng cuối cùng cô cũng chìm đắm vào khuôn mặt điển trai và cử chỉ nho nhã của Francis, có lẽ Francis không thích ăn thịt bò mà lại thích rau cải, vì thế miếng thịt bò hắn tùy tiện nhai rồi phun xuống đất, để cho Freyr đang quỳ rạp tựa như một con có phải ăn thứ đồ ăn mà chủ nhân đã nhổ đi, nữ diễn viên chẳng những không kinh ngạc sắc mặt cũng không thay đổi, ngược lại còn thổi phồng lên rằng Francis thật biết cách thưởng thức, Freyr mải miết ăn miếng thịt nọ khiến cho người xung quanh như là Stephen cảm thấy có chút buồn nôn.

Buổi chiều ở quán bar, thượng tá Francis lại cùng mấy quân nhân uống rượu cùng nhau, Francis đem Freyr để phía sau bàn trà nhỏ, khi uống rượu thì thuận tiện sẽ đem cả bia và ly cà phê đặt trên tấm lưng của cậu, Freyr vẫn yên lặng dùng lưng mình nâng mấy thứ kia, lúc sau Francis thượng tá châm một điếu thuốc rồi nhàm chán dùng đầu thuốc đâm vào lưng cậu khiến cho nước trong chén đều bị đổ ra làm phỏng lưng của mình, Francis tức giận, trước mặt tất cả mọi người hắn lập tức quơ lấy chiếc roi da rồi quất thẳng vào cơ thể Freyr, hắn vừa đánh vừa chửi “Mày chỉ là một con chó thối tha, làm cái gì cũng không biết! Có nhờ cầm cái chén cũng không xong! Mẹ nó chứ! Mày mau xuống địa ngục cùng với con vợ mày đi!” Freyr sắc mặt rất kém cỏi, chỉ biết lui về một góc tường rồi cuộn tròn người lại, lớn tiếng hô một thứ gì đó nhưng không thể nghe rõ, liên tiếp bị roi quật, tận đến khi bản thân đau đớn đến bất tỉnh…

Bạn bè của Francis tới và đem cho hắn một xe máy kiểu Nhật có hai chỗ ngồi. Đột nhiên Francis muốn thử nghiệm một chút, hắn đem sợi dây xích buộc Freyr móc vào bên xe sau đó mới lái đi. Nhiều người Pháp đều nhìn thấy một chiếc xe quân đội mày xanh trên đường lớn, phía sau còn có sợi dây xích buộc vào cổ của một người con trai trẻ, xe máy kéo chàng trai ấy đi thật nhanh trên đường, dọc đường còn lưu lại không ít những vệt máu loang lổ…

Stephen đến nhà của hắn lần nữa, Francis vẫn như cũ thể hiện ra như một người anh trai lớn, hắn mà vừa đau lòng khóc vừa bôi thuốc cho cậu, trong miệng nói ra không biết bao nhiêu là lời ngon tiếng ngọt, khuyên nhủ Freyr trong lòng phải kiên định, khiến cho Stephen bên ngoài cửa sổ không rét mà run. Cuối cùng Francis thượng tá vẫn giống như thường ngày, dùng ngón tay vừa quệt thuốc mỡ vừa chậm rãi ra vào phía sau của Freyr, hắn từ đằng sau cầm lấy hung khí to lớn của mình, tình cảm mảnh liệt mà va chạm trong thân thể của cậu…Tấm lưng của Freyr bị bỏng, Francis chỉ để cậu nằm trên giường, trong khi đó hắn vừa di chuyển vừa dùng đầu lưỡi liếm lấy cơ thể kia…

Stephen không muốn tính toán cho ngày thứ ba mình phải làm những gì nữa, anh đi đến gặp thượng tá Francis, vẻ mặt lúc bấy giờ của hắn nghiêm túc và hung hãn, trong ánh mắt là sự phẫn nộ dường như có thể phun ra lửa…

“Không phiền chứ, thượng tá Francis?”

Stephen cố hết sức kiềm chế cảm xúc của bản thân, mới hai ngày chẳng lẽ đã bị lộ rồi?

“Làm phiền sao, thật không dám, trinh sát đến từ nước Anh, có lẽ tôi cũng cảm thấy những việc ngài làm hiện tại thật không đường hoàng, tỷ như ở một xó nào đó nghe lén việc tư nhà người khác…”

Quả nhiên là bại lộ, Stephen cũng không che dấu, ngồi ở trên ghế lắc lắc cây bút máy trong tay.

“Làm sao ngài biết?”

“Các chiến hữu của tôi, bọn hắn đều ở vùng Marseilles hẻo lánh này, đã có hai người nói với tôi rằng tôi đang bị ngài theo dõi, hơn nữa còn đột nhập vào nhà, không thể không nói ngài thật là biến thái! Tôi đã từng nói hy vọng ngài sẽ không can dự vào cuộc sống của tôi, ngài cũng đừng cố gắng làm những việc vớ vẩn, cho dù ngài là người nước Anh nhưng tôi cũng có thể khiến cho ngài hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này…”

Cách nói đấy cũng không khiến anh hoàn toàn để ý, anh nhìn người đàn ông đang không thể kìm chế được cơn giận dữ, thở ra một hơi tựa lưng vào bức tường bên cạnh, trong đầu đang suy nghĩ tính toán làm cách nào để dọn dẹp cuộc chiến này đây.

“Nói thật, công việc này không ai bắt tôi làm, những việc này do tôi tự nguyện, khi còn ở Luân Đôn tôi cũng gặp qua không ít người giống như ngài. Ngài phải tin tưởng tôi, tôi chỉ muốn giúp, lẽ nào ngài cảm thấy ngài có thể giữ ‘con chó’ của ngài ở Marseilles này cả đời được hay sao?”

Francis im lặng, hắn chỉ dùng ánh mắt địch ý nhìn tên trinh sát người nước anh, miệng nói một giọng địa phương nước Pháp rồi lập tức quay đầu đi không hề nhìn lại…

————

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.