Huynh Trưởng Biến Thái

Chương 4: Chương 4




CHƯƠNG 3

Stephen cảm thấy từ khi Francis tới giống như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào sau lưng của mình, thân là trinh sát, vậy mà cũng có lúc bị người khác quan sát. Những ánh mắt ấy hầu như đều là từ những người lính, xem ra tên Francis này quan hệ quả thật không tầm thường! Vì lúc đó, muốn hiểu rõ nước đi của Francis, Stephen đến sở cảnh sát hỏi thăm.

“Trinh sát Stephen, tôi có thể giúp gì cho ngài?”

Stephen – bởi vì anh theo chủ nghĩa nhân đạo, chính vì vậy mà đã rất nổi danh trên khắp Âu Châu đại lục. Cảnh sát Hyde chùi chùi bàn tay dính đầy dầu mỡ, nghiêm túc nhìn người trước mặt – Trinh sát trong truyền thuyết Stephen.

“Về…chuyện tình của thiếu tá Francis…”

“A, cái này chúng tôi không mấy quan tâm…”

Viên cảnh sát nhất quyết từ chối, sau khi nghe đến cái tên đó, dường như toàn bộ cảnh sát trong cục đều phải nhíu mày, chuyện này đến chính họ còn không xen vào được huống gì là một người đến từ Anh quốc?

“Ngài trinh sát, ngài có biết rằng Francis có bao nhiêu khủng bố không? Người đó có thể đem cả nước Pháp này đảo lộn, hắn chỉ là nuôi dưỡng em trai của mình thôi, chúng tôi chỉ cảm thấy điều đó thật may mắn…”

“Nuôi em trai của mình?”

Lũ cảnh sát này đối xử với người dân thật hờ hững, chẳng trách Francis có thể to gan đến nổi dắt một ”con chó” chạy loạn trên đường đi!

“À…Ngài phải biết, có rất nhiều người đồn về chuyện vị hôn thê đã chết của Freyr ——- Tiểu thư Maryanne, đó là do Francis làm nhưng không ai có chứng cớ, những vết chân lúc trước đều đã bị xoá sạch! Chúng tôi cũng đành chịu huống chi là ngài, tôi nghĩ rằng ngài sẽ nhắm đến cách quân sĩ của nước Pháp!”

Hiện tại ta đã bị theo dõi! Stephen nghĩ thầm, đây không phải lần đầu tiên nghe về cái chết của Maryanne, Stephen tiếp tục nghĩ nghĩ sau đó lại hỏi:

“Nghe nói Maryanne chết vì bị moi bụng?”

“Đúng vậy, bụng bị xé ra, ngay cả tử cung cũng không tìm thấy…”

Không tìm thấy tử cung sao? Stephen nghĩ một lát sau đó hạ giọng tra hỏi:

“Có phải khi đó tiểu thư Maryanne đang mang thai không?”

Bọn cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, lắc đầu nói không biết, có người nói hình như là mang thai nhưng cái thai đó không lớn…Stephen nâng cằm lên, anh đã hiểu được động cơ giết người, Francis tên này quả thật đáng sợ, tâm lý quá méo mó…

“Này này! Có người đã cướp rượu vang trong cửa hàng của ngài sao? Đúng là đồ con lợn!”

Một chàng trai bị cảnh sát đẩy ra, ánh mắt hai bên nhìn nhau choé lửa, căng thẳng mãi cho đến khi Stephen cất tiếng gọi:

“Sao cậu lại ở trong này?”

Chàng trai đó chính là người hầu rượu trong quán rượu mấy ngày trước, cậu nhìn trinh sát rồi lộ ra bộ dáng tươi cười, thuận tiện hướng về phía viên cảnh sát làm mặt quỷ. Sau đó trực tiếp kéo trinh sát rời đi…

“Hừ, có người vào quán rượu ăn trộm, cảnh sát thấy đây chỉ là một trường hợp nhỏ nên không muốn nhúng tay! Tức chết mất thôi! Bọn họ mỗi ngày đều không làm gì, cuối tháng thì lĩnh lương! Hừm, đừng nói nữa, mà sao ngài trinh sát cũng tới đây?”

“Vẫn là chuyện tình của Francis thôi, bọn họ hoàn toàn xem thường đề nghị của ta…”

Chàng trai hầu rượu bộ dạng tức tối, vẻ mặt ”đúng là như vậy”

“Không, ngài không nên đào thông tin từ những tên vô dụng đó. Tôi sẽ cho ngài một thông tin hấp dẫn!”

Hả? Không thể ngờ được ở đây lại có thể lấy được thông tin? Stephen nhìn chàng trai hầu rượu vẻ mặt kinh ngạc. Chàng trai nhìn xung quanh xác định không có một ai sau đó mới thấp giọng kề bên tai anh và nói:

“Ngày trước, thiếu tá Francis muốn dẫn Freyr đi Lithuania, đó là một nơi của bọn nô lệ dưới lòng đất, đánh sợ chính là những người không có liên quan thì không bao giờ vào được. Mặc dù là lính ngầm nhưng khi tới Lithuania lập tức biến mất, nếu tốt hơn ngài hãy…”

Stephen vỗ vỗ vai chàng trai vẻ cảm ơn, ở một nơi, đất nước Anh còn có chính phủ giúp đỡ, còn nếu không giúp được thì ít ra anh vẫn còn đàn người tài ba ở ”gia đình” kia hỗ trợ. Stephen lập tức rời khỏi cuộc điều tra ở nước Pháp, suốt đêm trở về Luân Đôn, có vẻ như mọi người mắc bệnh tâm lý trong ”gia đình” ấy hiện tại sống chung cũng dần trở nên hoà thuận, anh hỏi, quả nhiên trong đám người đó cũng có quan hệ với những kẻ bị bắt đến Lithuania. Stephen cảm ơn họ sau đó điên cuồng chạy về phía Đông Âu, xuyên suốt ba ngày Stephen rốt cuộc cũng lê lết tấm thân mệt mỏi đến được Lithuania – hầm nô lệ…

Nơi này chủ yếu là người Do Thái bị quân nhân Đức ở Ba Lan bắt giữ, bởi những người này khá xinh đẹp nên bị giữ lại. Nô lệ nam nữ đều có, từng đoàn nô lệ ăn mặc rất thưa thớt giống như một con chó bị kéo lê giữa đường, cảnh tượng này khiến cho Stephen cảm thấy trong lòng một trận đau đớn khôn nguôi. Anh đội mặt nạ, nhắm mắt lại giống như một người qua đường. Chung quanh có rất nhiều người, bọn hắn rõ ràng là đang đến xem kịch vui, không có gì kích thích hơn so với thứ này!

Chủ nhân cầm roi da ra sức quất nô lệ, tiếng kêu thảm thiết vang lên, bọn khán giản xung quanh lại càng trưng ra bộ mặt hưng phấn. Có những kẻ là chủ nhân và nô lệ đều phải làm những loại việc này để đem lại thích thú cho khán giả. Stephen tưởng chừng không nhìn được nữa, anh phải vô cùng nhẫn nhịn để không phát ra tiếng.

Thiếu tá Francis ngồi trên ghế sa lon uống rượu, mắt nhìn cảnh vui trước mắt, nghiêng chân, tay phải vuốt ve phần eo của Freyr, bày ra bộ dáng đại gia. Có người thấy Francis không có ý định tham gia biểu diễn nhưng cũng không dám lên tiếng, ai cũng hi vọng Francis có thể biễu diễn một chút trình độ…

“Được rồi, nếu muốn nhìn thì tôi sẽ thử, đây là lần đầu tiên tôi đứng trước mặt mọi người làm loại việc này. Freyr, con chó của ta, lại đây. Thời gian biễu diễn của mày đã tới rồi.”

Freyr bị Franicis ôm trên đùi sau đó từ từ đặt xuống đất. Freyr không có chân phải và tay trái, cậu chỉ giống như một con búp bê tuỳ ý cho đàn ông đùa nghịch. Francis cầm một cái roi da, đứng trước mặt cậu quơ quơ như ra oai.

“Dám không nghe lời, chờ ta đến đánh cho khóc mới chịu sao? Con chó của ta, mai đem ngực của mày nâng lên, dâng cho ta đi…”

Francis liếm liếm môi, nhìn ”con chó” của mình cố gắng dùng cánh tay phải cùng chân phải khập khễng chạy tới, nhưng có vẻ nhưng hai chi chống hoàn toàn không thể đỡ nổi thân thể của cậu, rốt cuộc Freyr phải đem tay cụt cùng chân gãy để đi, cố gắng nâng dậy thân mình.

“Chưa đủ cao, ta chưa có ý định phải cúi xuống đâu…”

Francis cố ý làm khó ‘con chó’ của mình, đồng thời chiếc roi da trong tay quật mạnh vào tấm lưng của cậu như thúc giục cậu phải nâng lên một chút. Freyr sắc mặt tái nhợt, cố gắng nâng lên thân thể của mình, chỉ được một lát thân thể đã bắt đầu run rẩy, nhưng Freyr vẫn làm lộ ra một dáng người mềm mại, thân thể mơ hồ còn hiện ra đường cong hoàn mỹ, ngực cậu run rẩy đưa đến gần trước mặt Francis.

“Phải như vậy chứ, nhìn qua thật ngon miệng tựa như một chiếc bánh Pudding…”

Francis đưa đầu lưỡi liếm lên tấm da thịt non mịn khiến cậu lập tức giật bắn run lên không ngừng, cậu phải kiềm chế rất lâu để khiến cho bản thân dừng lại.

“Nhạy cảm như vậy, thật là một thân thể đê tiện!”

Francis tiếp tục dùng đầu lưỡi tuyệt hảo chạm vào một bên nhục cầu làm cho miệng cậu phát ra tiếng ê ê a a không rõ. Tất cả đám người tham quan đều đồng loạt trừng to mắt! Hắn bắt đầu day nhẹ lên đầu nhũ rồi từ từ trở nên kịch liệt, cắn xé đến mức đáng thương, nhưng cậu cũng chỉ có thể phát ra tiếng ư ư a a, cả đại sảnh ngầm đều chảy nước không ngừng cũng khiến cho Freyr thẹn đến đỏ mặt…

Rốt cuộc cũng buông ra lúc cậu đang không ngừng thở dốc, hắn chà xát khoé miệng vừa lòng nhìn kiệt tác của mình —- hai đầu nhũ đã sưng tím, phía bên trên còn dính theo nước bọt trong suốt. Freyr vừa thở vừa run rẩy thân thể, cả làn da cũng đã hiện lên một màu hồng mê người…

“Không tệ, đồ ăn của ngươi rất đẹp, chủ nhân ta vô cùng hài lòng…”

Phía dưới người tham quan phát ra một trận hoan hô, Stephen co rút chân mày, nhìn vào cảnh tượng trước mắt rồi sau đó rời đi…Người đàn ông này quả thật rất thích ngược đãi, hơn nữa không chỉ là thân thể.

Mang tâm sự trầm trọng trở lại Luân Đôn, anh thảo luận với cảnh sát Luân Đôn một chút, bọn họ nói không nên xem vào chuyện của quốc gia khác, nhưng anh không nói gì mà chỉ lẳng lặng tiếp tục đi Marseilles nhìn xem Francis, tuy rằng chuyện của bọn họ anh có thể không quan tâm, nhưng một khi nghĩ tới thân thể tàn tật của Freyr….Bản thân anh không thể nào quên được.

Ngày hôm nay thiếu tá Francis vẫn kéo Freyr lang thang trên đường rồi bắt chuyện với các cô gái. Nhưng dù bắt chuyện thế nào hắn cũng sẽ tuyệt đối không để các cô gái chạm vào người hắn cũng sẽ không để cho họ quá phận. Thứ hắn muốn thấy chính là, cho Freyr biết mị lực của bản thân, sau đó lại kéo cậu rời đi…

Ngày hôm nay quán rượu vô cùng nhộn nhịp…

Nhưng đến khi hắn kéo Freyr vào quán rượu thì tất cả trở nên nặng nề, âm thanh huyên náo cũng dần nhỏ đi. Đám quân nhân uống rượu căm hận nói:

“Hôm nay đông người thật! Đến cái ghế cũng không đủ…Này này! Cái nhóm khốn kiếp kia, ai nói đưa cái ghế đó cho Francis? Liệu hồn không ta băm ngươi đấy!”

Tất cả mọi người đều cúi đầu, ai ai cũng không dám ngồi ghế, huống chi trong quán rượu này còn có một nhân vật lớn còn đang đứng! Nhưng Francis chỉ khoát tay, trên mặt cười rạng rỡ:

“Bỏ đi, ta có ghế. Freyr, lại đây, quỳ lên…”

Hắn kéo kéo xiềng xích trong tay rồi lệnh cho Freyr đi tới, cậu làm tư thế hệt như một con chó, bốn chi cúi xuống nằm xuống đất, đưa lưng về phía hắn để hắn có thể ngồi lên. Tấm lưng mềm mại hệt như một cái ghế sô pha lập tức trũng xuống, sắc mặt cậu bắt đầu kém đi, mồ hôi dần dần chảy xuống.

“Rất nhiều người, phải không ngài trinh sát?”

Hắn khôi hài nhìn Stephen ở một bên, đồng thời đưa chân đặt lên đầu gối của cậu khiến cho sức nặng trên người Freyr càng lúc càng gia tăng, sắc mặt của cậu tái nhợt rồi dần dần trở nên vặn vẹo thống khổ…Stephen trong lòng như thắt lại đau đớn, anh tức giận nhìn hắn cười đến vô cùng khoái trá…

————

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.