CHƯƠNG 4
“Tôi chỉ đi ngang qua thôi.”
Stephen đáp, nhưng anh căn bản không phải ngẫu nhiên mà xuất hiện ở nơi này mà chính là căn cứ vào tình báo để đến đây mai phục. Francis ngã người về phía trước, một tay chống cằm vẻ mặt cực kì vô lại.
“Nếu ngài trinh sát để ý đến chuyện nhà của tôi, vậy mời ngài đến nhà làm khách có được không?”
Lần này, hắn khiến anh cực kì kinh ngạc, người đàn ông phía trước ánh mắt tràn ngập sự khinh thường, nhẹ nhàng ngồi trên người Freyr, nói ra những lời như vậy, lẽ nào chính là bẫy sao?
“Được thôi, nếu ngài đã nói thế…”
Stephen cắn răng, dù là cái bẫy cũng được, cứ đi xem sao, dù sao mình cũng không phải là chưa từng đối mặt với họng súng, chỉ là có chút không nỡ bỏ rơi những con người đang sống trong ‘căn nhà’ ấy mà thôi…
Stephen đi theo hai người trở về, anh cũng đã từng thám thính nơi đây, vào phòng lập tức phát hiện bên trong vô cùng lớn và rất sạch sẽ, còn chưa kịp nói gì, Francis đột nhiên rút ra một sợi dây thừng thuần thục đem Stephen trói lại, vẻ mặt bình thản ấy bây giờ cũng hiện lên nét cười tà ác xấu xa. Người đàn ông này, quả nhiên đa nhân cách!
“Thật xin lỗi khi phải đột ngột đối xử ngài thế này, nhưng đây là nhà của tôi nên mọi chuyện phải nghe tôi sắp đặt…”
Cũng không cần trói lại chứ? Stephen bị hắn kéo tới phòng ngủ tựa như kéo một cái xác chết. Freyr lúc nào cũng nghe lời hiện tại khoé mắt đột nhiên trở nên rưng rưng làm nũng, chính tại lúc này Stephen đã có thể chính mắt chính tai đối diện mới bộ mặt khác của hai anh em này, một bộ mặt mà không hề cho ai biết.
“Freyr, Freyr của anh, là anh làm đau em, để anh bóp eo cho em nào…”
Francis như nâng khối thuỷ tinh dễ vỡ, cẩn thận đem Freyr lên chiếc giường, dùng hai đặt lên chiếc lưng trắng nõn đầy vết roi xoa nhẹ một lần. Freyr miệng không ngừng phát ra thứ ngôn ngữ khó hiểu, nhưng anh biết hiện tại cậu đang làm nũng với anh trai.
“Freyr, đừng khóc, anh sẽ rất đau lòng…để anh bôi thuốc cho em. Than ôi, Freyr đáng thương, em nghiêm trọng như vậy anh không nỡ…”
Ngươi mà cũng cảm thấy không nỡ sao, Stephen nghĩ. Anh muốn trốn nhưng lại bị Francis trói quá chặt. Hắn cẩn thận bôi thuốc cho Freyr, sau đó dùng ngón tay phệt một chút thuốc mỡ dần dần tuột xuống nơi bí mật phía sau, Freyr không hề kháng cự, cậu chỉ nói lầm bầm câu gì đó, đong đưa thân mình để nhận lấy xâm nhập của anh hai.
“Ngài trinh sát, theo tôi đoán, ngài rất thích em trai Freyr của tôi phải không? Vậy thì cả hai chúng ta giống nhau rồi, nếu ngài thích Freyr tôi cũng không lo lắng đâu.”
Đúng là tên tâm lý méo mó, rõ ràng thích em trai của mình như vậy còn dám lớn tiếng nói mình không ghen. Stephen hắng giọng một cái sau đó nói ra suy nghĩ của mình:
“Thiếu tá Francis, tôi đã điều tra xong rồi. Hơn nữa tôi nghiên cứu về tâm lý học, tôi cũng biết ngài rất yêu người em trai đó, thật sự rất yêu, yêu vô cùng, yêu đến nỗi chỉ muốn gửi cậu ấy làm của riêng!”
Hắn đang vận động đột nhiên dừng lại, vẫn để nguyên thứ ấy bên trong thân thể Freyr.
“Nếu tôi nói không sai thì ngài có khuynh hướng rất nghiêm trọng về việc yêu em trai của mình, ngài cực kì yêu Freyr, ngài không hề hy vọng cậu ấy có thể thoát ra khỏi tầm tay. Sau khi điều tra Maryanne, tôi phát hiện ra tử cung của cô ấy đã bị cắt bỏ, đại khái là Maryanne đã có thai với Freyr cho nên ngài mới ra tay như vậy, nhưng ngài lại không muốn Freyr chạy thoát cho nên mới đả thương cậu ấy. Ngài ở trước mặt mọi người bày ra cảnh khống chế Freyr chỉ vì muốn cho mọi người tâm phục khẩu phục, nhưng ở nhà lại vô cùng nuông chiều cậu ấy, tôi đoán…..ngài muốn làm cho Freyr yêu mình phải không?”
Hắn trầm mặc rút ngón tay ra sau đó lấy khăn lau sạch sẽ, nghiêm túc nhìn Stephen, biểu cảm trên mặt cũng trở nên thoải mái.
“Đúng vậy, ta đã giết Maryanne, con ả đàn bà đó đáng chết! Ả quyến rũ em trai ta! Freyr đã từng nói, nó nói muốn cùng ta vĩnh viễn chung một chỗ, nó muốn gả làm vợ của ta. Cũng chính vì câu nói này mà ta ở chiến trường đã cố gắng sống sót, cố gắng để không cho mình bị thương. Chờ khi ta dẫn quân trở về, Freyr lại dám đứng trước mặt ta nói nó muốn kết hôn! Ta xé xác thứ đê tiện trong bụng ả, chỉ như vậy Freyr mới không thể nào có con được! Nó chỉ thuộc về một mình ta mà thôi!!”
Freyr nằm sấp một bên chìa tay phải cào cào vào áo hắn. Francis hưng phấn mình cậu, trong ánh mắt mơ hồ còn toát ra ngọn lửa.
“Ta nói có đúng không! Đúng không! Trước đây ngươi thật sự đáng yêu, khi đó ta đã thích ngươi rồi, chúng ta cùng ở bờ sông tắm rửa, còn sờ vào nơi đó của ngươi. Ngươi nói rất thích ta, thích ta vô cùng, nói với ta rằng ngươi muốn ở với ta mãi mãi, muốn gả làm vợ cho ta! Ta nhớ rất rõ! Một chữ cũng nhớ! Nhưng mà ngươi chỉ vì thứ đê tiện kia mà đi mắng ta, cho nên ta mới cắt lưỡi của ngươi, ta đoán ngày đó ngươi cũng biết có phải không? Ta cắt bỏ từng bộ phân cơ thể của ngươi để ăn, ăn tươi nuốt sống! Ta chỉ muốn hoà với ngươi làm một! Hoà làm một!!!”
Francis giống như nổi điên, hai tay mười ngón ngoằn ngoèo như gấp khúc, khuôn mặt anh tuấn càng trở nên dữ tợn. Freyr ở bên cạnh bắt đầu chảy nước mắt, cậu a a phát ra âm thanh còn hai tay nắm chặt lên tay áo của hắn, miệng như muốn nói lại không tài nào nói được..
“Vậy đó, ta chính miệng nói ra đã giết Maryanne, ngài trinh thám cũng đừng nghĩ có thể thoát ra ngoài…”
Từ trong áo hắn lấy ra một con dao ngắn, Freyr nhìn thấy sắc mặt lập tức tái nhợt. Francis đi tới, cắt đứt dây thừng trên người Stephen, cảm giác vừa buông lỏng còn định giãy dụa, Stephen lập tức bị hắn thô lỗ ấn xuống. Quân nhân khó khả năng mà người thường không thể nào chống lại được…
Bộp một tiếng, Freyr đang còn vùng vẫy từ trên giường rơi xuống đất, miệng đau đến rên rên rỉ rỉ, nhìn thấy đứa em trai của mình bị thương, hắn không để ý đến Stephen đã lập tức vội vàng đi tới nâng cậu dây, dùng vẻ mặt yêu thương hỏi:
“Freyr, có đau không? Em làm gì để rơi xuống như vậy hả?”
Freyr tàn tật ánh mắt đột nhiên thay đổi, cậu tức thì trở nên dũng cảm nhào đến, đem thân thể hắn đè xuống dưới, mặt hướng tới Stephen hét to một tiếng, tuy rằng anh không hiểu gì nhưng vẫn theo bản năng trở mình chạy. Thời điểm chạy ra, bên trong căn phòng truyền đến tiếng đánh đập của hắn, Stephen đạp cửa phòng một cái, bên trong truyền ra “Bốp —-” Một tiếng bạt tai thanh thuý…
Anh không trực tiếp chạy ra khỏi phòng mà trốn vào một cái bụi cỏ. Nếu hắn có chạy đến cũng không phát hiện được, nghĩ rằng anh đã thoát…Chỗ nguy hiểm nhất cũng chính là chỗ an toàn nhất. Stephen tựa vào tường lắng nghe động tĩnh bên trong, rất kỳ quái, Francis cũng không hề đuổi theo.
“Freyr, anh yêu em Freyr, anh không cố ý, anh không hề muốn đánh vào mặt của em. Đừng lơ anh như vậy có được không, Freyr, Freyr….Tại sao không nhìn anh? Tên trinh sát chết tiệt kia đã biết anh là hung thủ giết người, anh bây giờ có muốn sống cũng không được, Freyr. Chẳng lẽ em giận vì anh trêu đùa đám đàn bà kia sao? Anh chưa từng thích các ả, trên người bọn chúng mùi son rất đậm khiến anh chán ghét, anh chỉ thích một mình em thôi. Freyr, Freyr, đừng như vậy, cái tên trinh sát kia, anh để cho gã thoát là được chứ gì!”
Trong phòng truyền ra những thanh âm buồn nôn, không đầy một lát lại truyền ra tiếng đánh đập, sau lại thành một màng hơi thở dồn dập và tiếng va chạm mãnh liệt, cuối cùng còn có tiếng kêu phản khán của Freyr.
“Đúng vậy… Freyr……gã trinh sát kia…nói rất đúng….anh chỉ cần em yêu anh….nhưng thứ em muốn….vĩnh viễn là Maryanne….ả đàn bà kia, khi nào thì….em mới có thể nhận tình yêu của anh….anh yêu em Freyr….”
Thật là anh em bi thảm, Stephen cắn ngón tay, theo cửa sau trốn thoát.
Có chứng cứ chính xác Francis giết người, anh không lo sẽ không bắt được hắn. Stephen đến toà ánh ở nước Anh và Pháp tiến hành cử chứng minh, Francis chính là hung thủ đã giết Maryanne, toà án cùng cảnh sát rất là do dự, Francis mỗi ngày “lượn lờ” mọi người không phải không biết, chính là bởi vì trong bóng tối có rất nhiều người đến gây khó dễ. Toà ánh cũng biến thành nơi chướng khí mù mịt, đối với Francis, bắt không được mà không bắt cũng không xong. Hiện tại hắn đối xử với Freyr cực kì tàn ác, nhưng mà so với Hitler thì hắn thiện lương hơn rất nhiều.
Stephen dở khóc dở cười đối với cái thái độ bất đắc dĩ của toàn án, nhưng mà nhìn sắc mặt của họ mệt mỏi lại thôi…Stephen muốn tiếp tục lưu lại Marseilles, nhưng mà những quân nhân kia thấy hắn liền hung hăng trừng mắt, vẻ mặt sát khí, xem chừng dù có chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Francis cũng không thể chạy thoát được nhiều quân nhân như thế này. Stephen tuy rằng cảm thấy được thực đáng tiếc, nhưng anh vẫn phải dứt khoát rời khỏi Pháp để trở về Luân Đôn…
Từ đó về sau, quân nhân cũng không còn đuổi giết hắn nữa…
Nhưng đại khái chỉ sau một tháng, tình báo viên nói sự việc bên ngoài cho Stephen, Francis lại muốn đi đến ngầm nô lệ Lithuania, thông tin này làm cho anh sực tỉnh, anh hiện tại thật muốn nhìn người anh trai bạo lực và đứa em tàn tật giờ như thế nào. Sau khi tạm biệt mọi người, anh nhờ đến quan hệ thân thiết tiếp nhập vào ngầm nô lệ…
Lần này chủ tớ ít hơn nhiều, kể từ khi Phát Xít Đức bị đánh bại, người Do Thái được phóng sinh, cho nên ở đây chỉ còn có hơn mười nô lệ…Francis và Freyr vẫn ngồi trên sô pha như cũ, khác trước chính là, Freyr chủ động cưỡi lên người hắn, dùng cái mông vô cùng mềm mại vận động phía dưới, thân hình cũng cong lên, đem hai nhục cầu phấn hồng dâng đến trước mặt hắn, hắn chậm rãi ngắm nhìn rồi dần vươn đầu lưỡi. Cậu chủ động đưa hai nhục cầu ấn lên, phía dưới vẫn vận động như cũ, nhục cầu trong chiếc lưỡi chủ động ma sát.
Anh mở mắt gắt gao nhìn chăm chú vào biểu cảm của Freyr. Cậu nét mặt thong thả ung dung còn có thể nhìn ra nét hưởng thụ trong đó, khuôn mặt dễ nhìn cũng nổi lên một tầng hồng phấn. Freyr tại sao lại biến thành như vậy, Stephen lâm vào trầm tư…
Biểu diễn đã xong, Stephen trộm xem hai anh em họ, Freyr viết cái gì đó lên tay hắn, sau đó thì hắn dắt cậu đi đến bãi đất trống phía sau, khi đang đi chợt có người gọi hắn, hắn cùng Freyr giao một thứ gì đó sau đó đi theo người kia bắt đầu nói chuyện. Tìm được cơ hội Stephen vội vàng đi qua, vỗ vỗ bả vai Freyr….
Freyr hiển nhiên không nhận ra, chờ cho đến khi anh tháo chiếc mặt nạ nửa mặt rồi nhỏ giọng nói: “Là tôi đây”. Freyr cực kì kinh ngạc, cầm tay phải của anh viết một dòng chữ:
“Anh tôi muốn tìm người giết ngài, tôi và anh ấy đã làm giao dịch, nếu tôi đáp ứng yêu cầu thì anh ấy sẽ bỏ qua cho ngài…”
Stephen vẻ mặt lộ ra nét thương xót.
“Cậu không cần làm như vậy…”
Freyr lắc đầu, tiếp tục viết lên tay anh:
“Anh ấy thật sự đáng thương nhưng cũng rất kiên cường, trước đây tôi đã lỡ lời. Tôi thích anh ấy nhưng không phải loại tình cảm này…”
Cậu đột nhiên dừng lại sau đó dùng sức đẩy chân Stephen, ý nói cho anh phải mau chóng rời khỏi nơi này lẫn vào đám người kia. Vừa quay đầu lại, Francis đã đi tới rồi quỳ trên mặt đất ôm lấy cậu, tình cảnh này nhìn qua quả thật cả hai rất hạnh phúc…
Quên đi, như vậy cũng tốt, một người nguyện chịu đựng thế này đúng là không tồi a! Stephen trinh thám xoa bóp huyệt Thái Dương, xoay người rời khỏi ngầm nô lệ….
————