CHƯƠNG 5
Nói thật, Stephen vẫn cảm thấy Freyr rất ngu ngốc khi đem bản thân giao phó cho Francis như vậy. Nhưng nhìn dáng vẻ hạnh phúc của hai anh em họ, cho dù Freyr có lừa hắn nhưng chuyện này vẫn có thể coi như là một kết thúc tốt đẹp, ít nhất là so với việc Francis bị phán xử tội chết, có thể khiến cho Freyr cô đơn tàn tật một cái kết tốt hơn rất nhiều…
Cảm giác ánh mắt của cậu thay đổi không hề nghi hoặc e ngại…
Stephen ở Luân Đôn, cố lấy dũng khí viết một lá thư cho Francis. Anh nói về cách nhìn nhận của mình trong chuyện này, cũng thổ lộ toan tính đắc ý khi bản thân đã theo dõi, cuối cùng anh hi vọng hắn và Freyr có thể tới Luân Đôn một chuyến. Thư gửi cách đó một tuần, Francis thật sự đã đi đến Luân Đôn…
Stephen sợ hãi mở to mắt để nhìn, thật sự đây là một Francis đang xụ mặt ôm rất nhiều quần áo cầm trong tay chiếc ô để che cho Freyr, còn đang đứng dưới cơn mưa nhỏ chờ đợi anh. Stephen vội vàng mời hai người vào ngục giam nổi tiếng nhất nước Anh —— “Sweet home” Ngôi nhà ngọt ngào.
Ngục giam này không có khóa xích cũng không có nhà giam, tất cả mọi người đều có thể chơi đùa như ở nhà, toàn bộ nơi đây đều mặc đồ hằng ngày, vẻ mặt tươi cười của phạm nhân khi chơi đùa cùng nhau. Francis lần đầu tiên nhìn thấy loại ngục giam này cho nên cực kỳ kinh ngạc, Freyr đang ngồi trên một chiếc ghế sa lon mềm mại thân thể vẫn thật sự sợ hãi mà chui vòng lòng ngực của Francis…
“Freyr thật may mắn, có một người anh tốt như vậy.”
“Thật hâm mộ, tôi đến một người nhà cũng không có…”
Nhìn thấy cô nhi trong ‘ngôi nhà’ này khiến mũi cậu đỏ dần lên, cậu tủi thân lao vào trong ngực của hắn bộ dạng làm nũng như một chú thỏ con, thấy thiếu tá Francis thân thể một trận tê dại cậu càng ôm chặc lấy không buông tay.
“Nói chuyện, tất cả phạm nhân trong ngôi nhà ngọt ngào này đều có chướng ngại về tâm lý, cho nên tôi mới mời ngài tới, cũng muốn thử xem hai người bị nhốt vào rồi sẽ như thế nào? Tôi cũng thật biến thái a…”
Francis vẫn phụng phịu nói chuyện.
“Phòng giam cũng không nến nỗi, nếu ngài muốn ở nơi này cũng được, tôi sợ nếu là nước Pháp thì mọi tai vại sẽ ập vào ngài. Nơi này không thể gọi là ‘phòng giam’ được mà phải gọi là ‘nhà ở’. Thiếu tá Francis, ngài nhìn xem, tôi không hề có ý định can thiệp vào chuyện nhà của ngài, đây là quyền tự do của ngài. tôi biết và tôi đều có thể thấy, khi ngài ăn thịt bò nhưng chỉ cố ý ăn rau xanh còn đem thịt nhổ cho Freyr ăn, tuy rằng điều đó thật ghê tởm nhưng rõ ràng ngài muốn đem thức ăn ngon cho cậu ấy. Ngài ngồi trên người Freyr nhưng người lại nhoài về phía trước rồi đem sức nặng đặt ở trên chân, thật ra cũng vì muốn giảm bớt sức nặng cho cậu ấy thôi đúng không?”
Freyr bất thình lình ngẩng đầu nhìn Stephen sau đó lại nhìn qua hắn. Quân nhân này bộ dạng thua cuộc, sờ sờ tóc của Freyr:
“Không hổ là ngài trinh sát, tôi phục rồi…”
Stephen mỉm cười uống ly cà phê trước mặt.
Francis từ chối lời đề nghị ở lại Luân Đôn, vẫn ở về Marseilles nước Pháp, Stephen cảm thấy chuyện này không bình thường, nhưng cũng coi như là một kết cục không tồi đi, nếu Freyr có thể hiểu ra một chút tình cảm của Francis thì tốt biết mấy. Vốn cảm thấy rằng câu chuyện đã chấm dứt, đột nhiên một tuần sau anh lại nhân được một báo cáo của người cung cấp thông tin.
Nước Pháp tiến hành đình công diễu hành, một số người thậm chí còn dám đem pháo viện đẩy ngã, bất đắc dĩ, tình hình nước pháp đang trong tiến hành cải cách, toàn bộ bọn tham ô sa đoạ đều được tầng lãnh đạo thay đổi, một số ít thanh niên có chí giơ cao lá cờ lớn của nước Pháp. chiếm được đại cục quyền lợi và khống chế được Pháp. Toà án và cục cảnh sát đều đảm nhận vị trí quan trọng nhưng đều bị khai trừ, tân lãnh đạo lật lại những án kiện trước đây thì lập tức chú ý đến sự kiện giết người của thiếu tá Francis…
Có rất nhiều oan giả sai án đã qua, đương sự thì chết cho nên đến bây giờ hung thủ vẫn sống sót được, cảnh sát mới này cũng nhất định sẽ không tha cho hắn. Stephen đi suốt đêm đến Marseilles, tại nơi ở khi trước của Francis, bọn cảnh sát đã cầm trong tay côn bổng vây bên ngoài đông chật như nêm cối, trong phòng còn truyền ra tiếng quất roi cùng tiếng kêu thảm thiết của Freyr…
Bọn cảnh sát không dám đi vào, trong đó nguyên cục cảnh sát khi nhìn thấy Stephen đi đến thì vô cùng vui vẻ:
“Đây không phải là ngài trinh sát Stephen sao? Ai, thật sự cảm ơn ngài, thật may mà có bản ghi chép làm chứng của ngài chứng minh Francis chính là hung thủ giết Maryanne, bằng không chúng ta muốn bắt cũng không có chứng cớ…”
Stephen ngây ngẩn cả người…
Đúng rồi, ban đầu khi mình bị bắt thì chính Francis đã tự khai rằng hắn là người giết vị hôn phu của Freyr sao? Vốn dĩ chuyện này anh không nghĩ sẽ tiếp tục xuất hiện, kết quả bây giờ thì…Vậy mà chính mình đã biến thành hung thủ hại hai anh em hắn!
Trong phòng phát ra tiếng quật roi tàn bạo còn kèm theo tiếng kêu khóc của Freyr. Cảnh sát ở bên ngoài hô to thả con tin thế nhưng vẫn không có tác dụng. Francis dường như đã nổi điên rống to:
“Cho chó thối tha! Mày rõ ràng không có yêu tao, mày vì cứu tên trinh sát nước Anh kia mà miễn cưỡng yêu tao! Mày rõ ràng không thương tao! Mày không thương tao! Stephen, mày là một tên lừa gạt, âm thầm bán đứng tao!! Mày còn hận tao đúng không?!”
Nghe được tiếng kêu la bên trong của Francis, anh lập tức hướng về phòng ốc kêu to:
“”Francis thiếu tá, ngài hiểu lầm rồi, đó là lúc ngài bắc cóc tôi nên tôi mới làm vậy, hiện tại tôi không hận các người! Này này! các người không cần tiếp tục vây quanh ở đây nữa đâu! Mau thả hai anh em họ ra đi! Van xin các người!”
Freyr giống như đã qua khỏi cái chết. Francis đột nhiên ngồi xổm xuống, tay trái nắm lấy Freyr.
“Freyr, nói cho anh, có thoải mái không?”
Freyr nghe không hiểu mà chỉ nhắm nửa con mắt, gật gật đầu nói thoải mái.
“Freyr, có thích anh không?”
Cậu vẫn thuận theo ý thức của mình, đơn thuần nói thích anh hai rồi còn muốn làm vợ, Freyr không hề biết rằng một câu nói ấy của cậu đã làm thay đổi cả một cuộc đời ấy:
“Em thích anh, thích anh nhất, sau này lớn, Freyr muốn gả làm vợ anh…”
Francis ánh mắt trở nên vô cùng nóng bỏng, hắn đột nhiên cúi xuống hôn lên cánh môi của Freyr, sau đó lại hôn xuống, biến thành hắn ngứa…
“Freyr, nói chuyện có thể coi là nói, không được đổi ý!”
“Uh”
————