Huynh Trưởng Biến Thái

Chương 7: Chương 7




CHƯƠNG 6

Khi Freyr bị bắt nạt thì hắn đột nhiên xuất hiện và đánh những kẻ ăn hiếp cậu, nhưng không hiểu tại sao, Francis hôm nay thể lực không đủ rốt cuộc rơi xuống thế hạ phong, chiếc mũi còn bị đánh đến chảy máu, cậu đau lòng ôm thân thể anh hai trên tay cầm chiếc gậy dỗ đánh về phía đám trẻ con kia..

Ôm lấy thân hình bầm tím của hắn, cậu lại khóc nữa. Francis dường như muốn làm cho cậu yên lòng nên đã vươn tay vuốt tóc cậu, lấy ra hai gói kẹo đường…thứ này là do hắn liều mạng trộm về, giấy gói kẹo đều đã bị nhàu nát. Vì vậy nên mới không đủ sức để đánh nhau sao? Freyr nghẹn ngào, tay anh hai run rẩy cầm lấy kẹo đường nhét vào miệng của cậy, ngọt, ăn thật ngon. Freyr mở một viên kẹo còn lại sau đó cũng nhét vào miệng hắn, nhưng Francis chỉ lắc đầu nói:

“Hứa đi, anh sẽ cho em hai cái kẹo…”

Nhưng cậu vẫn thật sự đem đường nhét vào miệng của hắn, hai anh em nhìn nhau, quên hết đi cơ thể đang đau đớn mà cười đến vui vẻ vô cùng. Sau đó hai người dắt nhau về nhà…

Qua vài năm, cậu và hắn đã trưởng thành một chút, quốc gia có yêu cầu điều động nhập ngũ, cả hai đều chỉ mười ba mười bốn tuổi nên vẫn chưa thể đi được, nhưng có thể người xuất chinh quá ít và hắn có thể trạng tương đối mạnh đã bị kéo đi, trước khi đi, Francis ở trên xe lửa hướng về phía cậu hô thật to rằng:

“Freyr! nhớ rõ những gì đã nói! Anh nhất định sẽ sống sót trở về!”

Freyr vẫn như lúc nhỏ, cậu biết anh hai đi chuyến này nhất định sẽ không thể sống sót trở về được nữa, nhưng mà cậu vẫn vẫy tay hô lớn:

“Anh hai, em nhớ rồi! Em vĩnh viễn nhớ rõ! Mau trở về nha!!”

Xe lửa chậm rãi chuyển động, mang đi một đám binh lính của tương lai. Trên đài có rất nhiều người khóc, tiếng nức nở tràn ngập một sân ga…

Qua ba năm sau, chiến tranh thế giới thứ hai bùng nổ…Nước Đức đảng NaZi (1) vệ quân và binh sẽ đã chiếm cứ toàn bộ Paris, cả nước Pháp rơi vào u ám, cậu tính tình trầm mặc nên hầu hết thời gian đều ở nhà, vừa ra khỏi cửa lập tức sẽ có lính Đức kề súng. Trước khi trẻ con nhà bên cạnh lúc nào cũng bắt nạt cậu, đến bây giờ thì tới lượt lính Đức, nhưng mà hiện tại đã không còn anh hai đứng ra bảo vệ cậu nữa rồi. Không biết Francis còn sống hay không?

Freyr ở nước Pháp tuần hành thị uy thì đã gặp được một người con gái, Maryanne, cô cũng là người Marseilles, cả hai vừa gặp đã yêu nhau thắm thiết. Freyr tính tình hiền hoà, Maryanne cũng thẹn thùng hơn nữa còn có tinh thần nghĩa khí rất mạnh mẽ. Lúc chiến tranh còn trong biển lửa, hai người đã quyết định kết hôn, nhưng không hay biết Francis còn sống hay không cho nên cũng không dám hạ quyết tâm làm hôn sự…Mãi đến khi chiến tranh chấm dứt thì có một tin tức truyền đến, nói rằng Francis không những không chết hơn nữa hắn còn nhờ quan hệ mà leo lên tới chức thượng uý. Nghe được tin tức này cậu vui đến phát khóc, nhưng mừng rỡ đi qua, Maryanne lại bị một tên lính Đức cưỡng hiếp…

Cậu đau lòng ôm cơ thể trắng bệch của cô, Maryanne cầm lấy tay cậu lời nói vẫn rất rõ ràng:

“Freyr, em đã dơ bẩn, anh có lấy em không?”

Cậu lau nước trên khoé mắt của cô, lời nói vô cùng kiên định:

“Anh sẽ cưới em, Maryanne! Nhất định, anh sẽ cho em trở thành vợ của anh!”

Maryanne nở nụ cười sau đó nặng nề chìm vào giấc ngủ. Cậu yêu quý ôm lấy thân thể của cô, đem mặt vùi vào chiếc cổ ấy…Khi vừa nói đến trở thành vợ tại sao lại cảm thấy quen tai như vậy? Cậu đột nhiên nhớ tới lời hứa mười mấy năm trước khi bản thân đã tiện miệng nói ra, nói rằng muốn gả cho anh hai làm vợ…

Ha ha, mình là đàn ông, tại sao lại nói rằng muốn gả cho anh hai như vậy? Ngày đó, anh hai còn hôn cậu…Nghĩ đến đây cậu lập tức đỏ mặt. Anh hai đáng giận, trước đây cậu còn chưa hiểu cái gì. Nhưng vừa nghĩ tới vết thương đầy trên khuôn mặt của hắn, còn đem hai khối đường cùng đôi mắt ôn nhu trao cho mình…

Quên đi, cậu không thể nào gả cho hắn, vĩnh viễn không thể, nếu anh hai biết cậu muốn kết hôn với Maryanne, anh có thể chúc phúc cho cậu được hay không?

Qua ba tháng, quân Mỹ thành công cuộc chiến Normandy (2), nước Pháp rất nhanh đã được giải phóng, đem toàn bộ Châu Âu đi theo gót sắt (3) của quân đội Đức phóng thích ra. Freyr vô cùng vui mừng, cậu và Maryanne ở nhà ga chờ đợi, chờ Francis trở về. Xe lửa thong thả chạy nhanh đến nhà ga Marseilles, còn có rất nhiều người đi đến tìm kiếm thân nhân của mình, sau đó còn một hồi ôm đầu khóc rống, có người bị chặt đứt tay có người bị chặt đứt chân, còn có người không thể trở về nữa…

Francis mặc một thân quân phục anh tuấn xuất hiện ở đài ngắm trăng (4), cậu chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra hắn, quơ cánh tay lớn tiếng hô:

“Francis! Anh còn sống! Thật tốt quá!”

Francis cũng rất kích động, hắn chạy tới thật nhanh rồi gắt gao ôm lấy cậu, nhưng chuyện đầu tiên cậu làm chính là giới thiệu Maryanne cho Francis, cậu hy vọng anh hai sẽ chúc phúc.

“Anh, đây là Maryanne. Chúng em sắp kết hôn…”

Ánh mắt của hắn lập tức lạnh xuống như băng, bàn tay được đeo găng tay trắng xiết chặc lại, môi cũng lập tức trở nên không có huyết sắc. Maryanne vẻ mặt thuần khiết nhìn thấy hắn, không có mảy may phát hiện ra điều không thích hợp…Freyr đã không thể nhận được lời chúc phúc, ngược lại biểu cảm cũng khác đi.

“Freyr, anh có việc muốn nói với em, chúng ta về trước đi…”

Không biết tại sao, cậu cứ như vậy bị kéo về nhà, còn Maryanne lại bị bỏ quên ở nhà ga. Dọc đường đi cậu không ngừng bị lôi kéo, khoảnh khắc cánh cửa của ngôi nhà đóng lại, vẻ mặt của Francis lập tức thay đổi.

“Tại sao em kết hôn?”

A? Tại sao phải kết hôn? Chúng ta đều là đàn ông thì đương nhiên phải kết hôn! Freyr kì quái nhìn hắn, đôi mắt đột nhiên trở nên trục lợi, lời nói trầm trọng vang lên:

“Từ đầu em đã nói rất thích anh, muốn gả cho anh làm vợ…”

“Anh hai! Khi đó chúng ta còn chưa rõ! Em là nam thì sao có thể gả cho anh?”

Francis ném chiếc rương xuống, thở ồ ồ

“Ngươi nói láo, Freyr, lúc trước ngươi nói thích ta, rất thích ta, cũng chính vì những lời này ta mới dốc sức bảo vệ tính mạng nơi chiến trường., nhìn đi! trên người của ta có bao nhiên vết đạn, ta phải chụi đựng đau đớn, tôi luyện ý chí của mình, ở trong mưa bom lửa đạn, ở trên bàn mổ, ta luôn luôn phải trốn khỏi tay tử thần! Cũng chỉ vì những lời khi đó của ngươi!”

Francis cởi bỏ quân trang, xé nút thắt của chiếc áo sơ mi, miệng vết thương che kín trên lớp da thịt cường tráng của hắn. Cậu kinh ngạc nhìn những thương tích trên người hắn, cắn môi dưới rồi đưa mắt sang một bên.

“Thật xin lỗi anh hai, em và Maryanne đã chuẩn bị cho kết hôn. Xem như em và anh cùng một chỗ, người chung quanh cũng sẽ không nhận ra chúng ta. Em rất thích anh nhưng không phải loại thích này…anh không nên hiểu lầm…”

Cổ áo bị kéo đi, hắn lôi cậu thẳng đến phòng ngủ, Freyr muốn đẩy hắn ra nhưng quân nhân có khí lực rất lớn, cuối cùng dù cho cậu có giãy dụi cũng bị hắn đẩy xuống mặt đất, bị chiếc giày tựa như côn bổng đánh thẳng vào thân thể.

Người anh ôn nhu năm đó, tại sao lại biến thành như thế này? Cậu ôm đầu, cả người đau đớn từng đợt. Hắn ở một bên, miệng mắng:

“Ta nói ngươi tìm đàn bà! nói ngươi đi tìm đàn bà! Ngươi dám kết hôn! Ngươi mà cũng đám kết hôn! Ngươi là một tên lừa gạt! Ngươi đã lừa gạt tình cảm của ta! Ta nói ngươi đấy! Có bản lĩnh thì đi đi!”

Francis càng lúc càng tàn nhẫn, cuối cùng đem cậu đang hấp hối kéo lên giường xé mở quần áo, điên cuồng dã man, cậu cảm thấy như hắn đã xé toạt một tầng da của mình. Trước người, Francis thô lỗ tách bắp đùi của cậu, móc ra một vật mà cậu đã từng thấy qua năm đó, không hề được bôi trơn đưa thẳng vào huyệt động. Freyr thiếu chút nữa đau ngất đi. Cậu hắn môi, Francis đẩy lên, thân thể không thể khống chế theo quy luật dã man mà đong đưa trước sau…

“Freyr! Freyr của anh! Em và anh chính là một! Không ai có quyền nhìn thấy! Anh không nên xuất chinh! Nếu như không đi anh đã hoàn toàn có được em rồi! Thân thể này và cả trái tim! Anh thích em! Freyr! Freyr!!”

Ánh mắt của hắn hồng hệt như một con trâu đực nổi điên, hắn dốc toàn lực vào mà yêu nhưng thân thể đau đớn của cậu hoàn toàn không có khả năng tiếp thụ. Sau một lúc Francis rốt cuộc cũng phóng ra, cậu dứt khoát đẩy cơ thể của hắn, vội vàng mặc quần áo rồi nửa chạy nửa ngã lao về phía cửa lớn…

Cha mẹ bị nước Đức người giết, thân nhân duy nhất chỉ có Francis, vì sao? Vì sao lại trở thành như vậy? Anh hai! Làm thể nào mới có khiến anh buông tha cho em đây? Cậu chống lên nền nhà, tiếp tục lao về phía cửa lớn chỉ cách một vài bước, lập tức xa xa một giọng nói truyền đến:

“Freyr của anh, em muốn đi đâu?”

Anh vẫn chưa buông tha, cậu xoay người lại lập tức thấy hắn cầm một khẩu xúng hướng về phía mình. Có vẻ như hắn đã không có ý định giải quyết vấn đề một cách hợp lý.

“Francis, có bản lĩnh thì mau nổi súng đi! Em chết đi cũng được! Nói cho anh biết, Maryanne đã mang thai đứa con của em, nếu anh không muốn cuộc đời đứa trẻ không có cha thì mau nổ súng đi! Anh sẽ phải ra toà quân sự! Em muốn đi tìm Maryanne! Em vĩnh viễn sẽ không trở về! Vĩnh viễn!”

Hiện tại đã không còn cách khác, anh hai hoàn toàn điên rồi! Cách tốt nhất là nên tránh càng xa càng tốt! Cậu cố gắng bò đến cửa lớn nhưng phía sau đau đớn từng đợt khiến cậu khó chịu đến cực điểm. Đột nhiên một cách tay đưa qua chặn ngang ôm lấy cậu. Freyr tựa như một con rốt bị người đàn ông kia ôm vào lòng ngực, dễ dàng mang vào phòng bếp…

“Em muốn chạy trốn? Em còn muốn chạy trốn sao? Có phải em muốn tìm ả đàn bà kia không? Ả đàn bà kia mang thai con của em? Mẹ nó! Thứ ghê tởm! Freyr, Freyr em chỉ thuộc về anh! Anh sẽ không để cho em đi! Em phải vĩnh viễn bên cạnh một mình anh! Sẽ không ai tìm được em ngoại trừ anh! Em không có con cũng không có vợ! Em và anh chính là một loại người!”

Francis vẻ mặt bệnh hoạn, hung tợn nhìn đứa em trai trước mắt, tay phải lấy ra một con dao găm. Bầu trời ngoài cửa sổ đột nhiên đen lại, một hồi bão táp sắp buông xuống cả Marseilles…

————

Chú thích:

Nazi: đảng Phát Xít do Hít-le cầm đầu

Trận Normandie: Cuộc đổ bộ của quân đội khối Đồng minh vào các bãi biển vùng Normandie ngày 6 tháng 6 1944, còn gọi là Trận chiến vì nước Pháp, là một trong những mốc lịch sử quan trọng của thế chiến thứ hai. (chi tiết tại:http://vi.wikipedia.org/wiki/Tr%E1%BA%ADnNormandie)

Gót sắt quân đội Đức: Là cảnh giò bó làm theo mọi luật lệ do Đức đưa ra

Đài ngắm trăng: Đuôi tàu (Hình như vậy :v)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.