Huynh Trưởng Biến Thái

Chương 9: Chương 9




CHƯƠNG 8

Tựa vào chiếc ghế, Stephen day day thái dương, chuyện này, có phải đã kết thúc rồi đúng không? Chính mắt anh và mọi cảnh sát đều nhìn thấy, hai anh em họ đã chết…Có lẽ người tạo ra cái chết của hai người, chính là anh….

Nhưng mà tại sao vẻ mặt khi ấy của họ lại hoà ái như vậy…

Trên bàn bày biện một phần báo cáo, ở đó viết, Freyr bị người ta xé ngực bể bụng mà chết, tất cả nội tạng đều bị lấy ra. Francis ăn hết tất cả nội tạng của người em mình, ở trung tâm, phổi, thận đều bị ăn sạch, cuối cùng hắn vì ăn trúng một túi gan mật có độc mà chết.

Ở hiện trường trừ bỏ hung khí, còn tìm được ba tờ giấy. Tờ thứ nhất viết:

“Em yêu anh, Francis”

Tờ thứ hai viết:

“Chúng ta hãy ở lại Luân Đôn.”

Tờ thứ ba viết:

“Anh hai, em muốn ăn kẹo mạch nha.”

Không biết trình tự sắp xếp của ba tờ giấy này có đúng hay không, khi anh và nhóm người ở bên ngoài chờ đợi suốt hai tiếng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Stephen nhìn thấy tờ giấy sau đó lâm vào trầm tư.

Tại sao lại là kẹo mạch nha?

Nước Pháp lúc này gần như đã càn quét sạch các loại tội phạm, người dân Pari bắt đầu một cuộc sống hạnh phúc mới, người người trở về hát vang bài quốc ca nước Pháp, đem những chiếc mũ ném lên bầu trời, cả nam lẫn nữ đều hôn nhau tạo thành một mảnh phồn thịnh. Stephen xin phép quân đội Pháp được đưa hài cốt của hai anh em Francis và Freyr trở về Luân Đôn, chôn sau khu vườn ở ‘Ngôi nhà ngọt ngào’, sau khi quân đội nghiên cứu thảo luận một cách kĩ lưỡng rốt cuộc đã đồng ý, bởi vì bọn họ cảm thấy, mối ràng buộc giữa vị trinh sát và hai anh em này không phải đơn giản…

Stephen đang quét dọn mộ bia ở khu vườn sau ‘Ngôi nhà ngọt ngào’. Có rất nhiều phạm nhân ngồi trước bàn thưởng thức trà chiều, Stephen đưa ra ba tờ giấy rồi vẫn suy tư như cũ. Lần trước giữa sân nô lệ Lithuania, Freyr vì bảo vệ anh nên đã lập ước định với Francis, cậu nói cậu sẽ yêu Francis, nhưng để có thể đối mặt với một người đã đem mình thành ra như vậy mà nói, Freyr nhất định đã tốn rất nhiều tâm tư để biểu diễn trọn vẹn một chữ ‘Yêu’ này.

“Trinh sát Stephen, tại sao mặt mày ngài lại ủ rũ như vậy?”

Các phạm nhân quơ cánh tay kêu Stephen, Stephen nghĩ nghĩ, nếu như là bọn hắn, có lẽ sẽ đọc được tâm lý của Freyr và Francis?

“Vậy đi, các cậu nhìn tờ giấy này rồi giúp tôi phân tích một chút, lần nước hai người Pháp đến nhà, đây là chữ của người em tên là Freyr trước khi chết đã để lại nhưng tôi vẫn không hiểu đó là ý gì…”

“Oh, thì ra là anh em….”

Mấy phạm nhân khác cũng đi đến nhìn nhìn tờ giấy sau đó đều đưa ra một kết luận tương tự nhau:

“Freyr yêu anh trai cậu ta…”

Làm sao có thể? Cậu đã bị chặt thành cái dạng kia, đến cả vị hôn thê của mình cũng đã chết, bản thân còn sống như một ‘con chó’ nuôi thật lâu, thường xuyên bị Francis ngược đãi đánh đập…Cậu ta yêu, không phải vì ngăn Francis đuổi giết anh mà lập ra ước định sao?

Những người kia thật sự quả quyết, Freyr rõ ràng là yêu anh trai của mình! Quên đi, dù sao cũng không lay chuyển được bọn hắn…

Hoà bình ở Châu Âu vừa lập lại, Stephen nhanh chóng đi đến Marseille nơi mà ngôi mộ của Maryanne đã phủ đầy tro bụi, có vẻ trước đây đã không hề được quét tước. Anh dùng một chiếc khăn lau sạch tấm mộ bia.

“Ôi chao, đây không phải là ngài trinh sát đấy sao?”

Stephen vừa quay đầu lại, ông lão ở quán rượu ngày đó đã đứng trước mặt, nhìn thật tan thương.

“Ông chủ…Tôi chỉ là ngẫu nhiên tới…”

Ông nhìn tấm bia của Maryanne, trong ánh mắt lộ vẻ tiếc nuối.

“Đứa nhỏ thật đánh thương, bị cắt đi tử cung…”

“Này ông chủ, tôi đã đem mộ của Francis và Freyr chuyển đến ‘ngôi nhà hạnh phúc’ nếu lúc trước bọn họ chịu ở lại, có lẽ đã không còn kết cục như hôm nay…”

“Không, Francis đứa bé đó thật sự rất ngang bướng, nó nhất định sẽ không chịu quỳ gối dưới chân người. Chỉ trừ đứa em trai mà nó yêu thích đến cực điểm, trước đây Francis cũng là một thằng nhóc quật cường. Khi đó nó ăn trộm hai viên kẹo mạch nha, chẳng những không chạy mà còn đứng đó chờ người tới đánh…Ai ai…”

Stephen vừa nghe đến kẹo mạch nha, lập tức bừng tỉnh.

“Kẹo mạch nha? Chuyện là sao vậy?”

“Haizzz, bởi vậy tôi mới nói Francis là một thằng bé quật cường, nó không ăn được đường nhưng cứ trộm đường, lập tức bị ông chủ đánh cho bầm dập. Ngày đó tôi nhìn thấy, nó nắm chặt hai viên kẹo đường, đứng chờ bị ông chủ đánh, đánh đến nổi mũi và miệng đều chảy máy nhưng nhất quyết không buông tay, mãi cho đến khi ói ra một cái răng ông ta mới chịu trừng mắt bỏ qua. Tôi đi cùng với ông chủ và nói nó không có tiền, nó muốn dùng cách đánh đập này để trả giá cho hai viên kẹo đường ấy. Ừ, quả nhiên đã không nhìn lầm, nó không phải đã trở thành một thiếu tá rồi sao…”

Nếu Freyr viết “Anh hai, em muốn ăn kẹo mạch nha.” Trong lời nói, nghĩa là kẹo mạch nha lúc đó là món vô cùng thịnh hành và xa xỉ và chỉ cho một mình cậu ăn, thật sự là làm hết trách nhiệm của một người anh, thứ kẹo mạch nha này, bây giờ mọi người đã mơ hồ đều quên nó cả rồi…

Freyr còn nhớ rõ trước đây? Nếu không phải do lượng đường trong máu cậu thấp, nhất định cậu sẽ mỗi ngày làm nũng với anh hai…Trước khi chết cũng không quên làm nũng…Có phải cậu ta thật sự đã yêu Francis không?

Stephen chỉnh chỉnh mũ, có vẻ như không tồi đâu, tuy rằng hai người đã chết nhưng lại chết trong vòng tay của người mình yêu, cùng nhau hạnh phúc đi đến Thiên Đường, so với sự vắng vẻ ở đời đã là quá tốt rồi…

Ai, các người đầu thai chuyển thế, Francis ngươi cũng không nên tiếp tục tổn thương Freyr nữa…

Stephen mang theo tâm trạng thoải mái đi đến nhà gia, anh còn đang muốn đến Paris một chuyến nữa. Chợt quay đầu lại nhìn bia mộ của Maryanne sau đó thì rời đi thật sự.

Bầu trời Marseilles vốn mây đen dày đặc đột nhiên lộ ra một khe hở, ánh mặt trời rọi xuống chiếu sáng cả một cùng trời nước Pháp. Chờ cho bão táp đi qua, mọi người được hạnh phúc, dù sinh tử đều đã nắm trong tay, bọn họ đã có thể tìm đến thứ thuộc về mình, vượt qua tất cả hi vọng sẽ có được một cuộc sống tốt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.