CHƯƠNG 9 PN1: NHẬT KÍ TÀN TẬT ( 1 )
Tại Marseilles – Pháp, tại một gia đình bình thường…
Ngôi nhà đó rất nghèo, nhà này nuôi hai người con trai, đứa lớn khoẻ mạnh tài giỏi còn đứa nhỏ thì thể lực ốm yếu, cái gì cũng không làm được…Cho nên cha mẹ mới thích đứa lớn hơn mà bỏ quên đi đứa nhỏ, họ cảm thấy đứa nhỏ đó chính là kẻ mang đến tai hoạ cho gia đình.
Đứa trẻ yếu nhược lúc nào cũng bị bắt nạt không ai khác chính là Freyr, mỗi lần như vậy cậu đều khóc, cuối cùng thì bị anh hai phát hiện rồi cứu giúp…Thân thể nhỏ nhoi yếu ớt của Freyr đang ngồi bên ngoài căn phòng lột từng hạt đậu phộng, những đứa trẻ lân cận đưa mắt nhìn sau đó phá lên cười xông vào…
“Ha ha, lột hạt đậu phộng!”
Bọn chúng bốc lấy từng hạt rồi bắt đầu ăn, Freyr đưa tay chặn lại hô to lên: “Không được! Không được!” Nhưng bọn chúng vẫn tỏ vẻ du côn trừng mắt nhìn cậu.
“Ý kiến à? Có tin bọn tao đánh mày không?”
“Hu hu hu…”
Mấy hạt đậu phộng này chính là cơm chiều của nhà cậu, trong nhà đồ ăn dư thừa đã ít, những thứ này được người trong tiệm đậu phộng vét ra khô quắt cũng mấy không ít công phu. Freyr nhìn đậu phộng càng lúc càng vơi đi, bản thân chắc chắn sẽ lại bị cha mẹ mắng lần nữa cho nên trong lòng khó chịu cực kì, không khỏi khóc rống lên.
“Ồn muốn chết, đánh nó đi!”
Mấy đứa trẻ miệng nhai đậu phộng, giơ chân đá bắt đầu đá cậu. Freyr chỉ biết ôm đầu rồi nức nở từng cơn, đột nhiên có một trận đó tạt tới, một thằng con trai trong đó kêu thảm rồi văng ra ngoài…
“Francis? Nguy rồi!”
Chúng nó lui về sau từng bước, Francis đi qua chỗ của Freyr, trong tay giơ giơ cây gậy gỗ, hắn như một con trâu được thả ra từ Tây Ban Nha, hai mắt hiện tại đã đỏ rực. Đó đứa bị đánh trúng, bọn chúng gắng hết sức chạy trốn, một đứa trong nhóm ngã sấp xuống, Francis nhân lúc đó quơ lấy cây gỗ, phẫn nộ đánh liên tiếp
“Dám ăn hiếp em trai tao! Chúng mày đúng là hèn hạ!!”
Gậy gỗ vô tình đánh, đứa nhỏ nằm dưới đất khóc lóc cầu xin tha thức nhưng hắn vẫn không ngừng tay, mãi cho tới khi Rắc một tiếng, thằng nhỏ kia mới thét ra với giọng đầy thảm thiết……
Khi đó, cha mẹ hắn nhìn thấy đậu phộng đã không còn, lại thêm đứa nhỏ bị đánh cho đến gảy cả chân, Freyr thì khóc lóc một thân bụi bặm khóc đến thương tâm vô cùng…
“Freyr! Tao nói mày lột đậu phộng sao lại xảy ra chuyện này hả? Nói mau! Làm sao mà bồi thường đây! Chúng ta làm sao bồi thường cho nổi đây?”
Mẹ hắn nổi giận hét to khiến cho cậu khóc càng lúc càng lớn, Francis khinh thường nhìn đứa nhỏ cùng cái chân bị gảy của nó, nói:
“Là con đánh hắn, hắn đến ăn mất cơm chiều của chúng ta, quan trọng hơn hắn còn đánh Freyr!”
Freyr dừng lại tiếng khóc nức nở đưa mắt nhìn anh trai cao lớn kia, người mà thời thời khắc khắc lúc nào cũng bảo vệ cho cậu…
Kết quả là, đứa trẻ bị thương đó cũng phải gánh chịu một phần trách nhiệm, vì lợi ích của đồng tiền, cuối cùng cậu và Francis đã trở thành công nhân làm ruộng, phụ trách việc nhà nông. Thân thể của Freyr rất gầy yếu nên không làm được bao nhiêu, đại đa số đều do Francis làm, cậu bé Freyr nho nhỏ chỉ còn biết kéo kéo áo của hắn nói lời xin lỗi, Francis xoa đầu của cậu rồi cười rạng rỡ nói:
“Anh chỉ có một người em trai duy nhất này mà thôi!”
Nước mắt của cậu nơi xuống, bởi vì thân thể của cậu kém nên ba mẹ không thích chút nào, người trong nhà không thích cậu, chỉ có một mình anh ấy là tốt, chỉ có một mình Francis mà thôi…
Trong ruộng chui ra một con rắn, Freyr sợ hãi đến ngã ngồi trên mặt đất khóc bù lu bù loa. Francis vừa thấy có rắn lập tức nhào lên, dùng tay nhanh chóng tóm lấy đem con rắn kia băm thành từng khúc một. Xong việc hắn mới yên lòng vỗ về Freyr khóc đến thương tâm, đem đứa nhỏ bé bỏng ấy ôm vào lòng ngực, ôm thật chặt…
Freyr có thể cảm thấy, cứ mỗi khi anh hai ôm cậu đều rất mạnh, mạnh đến nỗi như muốn đem xương sườn của cậu xiết lấy. Nhưng mà không sao cả, chỉ cần anh hai vĩnh viễn bên cậu là tốt lắm rồi. Ngày hôm đó, bên ngoài đặt biệt náo nhiệt, thì ra là chị cả kết hôn, cô kéo người đàn ông anh tuấn kia với vẻ mặt vô cùng hạnh phúc…
“A, kết hôn là gì vậy?”
Freyr chỉ đơn thuân hỏi một câu với ông chủ quán rượu, cậu chỉ biết một chút, đúng hơn là không biết gì đến nó. Ông chủ cười cười xoa mái tóc của cậu:
“Kết hôn chính là gả cho người mà mình yêu nhất, trở thành một cô dâu, vĩnh viễn sẽ ở cùng với người ấy…”
Gả cho người mà mình yêu nhất? Người mà mình yêu nhất, không phải chính là anh hai sao? Trừ anh hai ra, không ai tốt với mình cả! Mình muốn vĩnh viễn bên cạnh anh ấy!
Freyr nghĩ như vậy, trong ngày hôm đó cậu làm việc rất chăm chỉ để giúp đỡ anh hai, kết quả là cả hai người đều một thân mồ hôi nhễ nhại
“Freyr, cùng ra cái sông nhỏ kia tắm đi, trên người bẩn rồi kìa….”
Cậu đồng ý rồi kéo kéo tay của hắn, hai người cùng nhau ra bờ sông nhỏ. Bọn họ chơi đùa rồi hắt nước nhau, cả hai phút chốc đã ướt sũng.
Chính vào hôm nay, Francis lần đầu tiên sờ soạng phần dưới của cậu, đột nhiên hắn cảm thấy có một luồng điện chạy qua, Freyr lập tức ngã vào lòng của hắn, hai đứa nhỏ ấy cùng ôm nhau trong dòng sông. Freyr rất thích anh hai, cậu muốn vĩnh viễn, vĩnh viễn, bên cạnh anh hai như vậy….dù có gả cho anh hai cũng tốt, cũng rất tốt a!
“Em thích anh, thích anh nhất, sau này lớn lên em muốn làm cô dâu của anh hai…”
Francis dùng ánh mắt cẩn thận tựa như một con chim ưng, trong ánh mắt tràn ngập ái dục như muốn đem Freyr nuốt vào, hắn nhẹ nhàng hôn cậu, hai người con trai miệng dán miệng, chỉ đơn thuần là hôn môi…
Đầu lưỡi đột nhiên không báo trước mà tiến vào!
Freyr đột nhiên mở to mắt, mí mắt đau đớn như bị xé rách, trước mặt là một quân nhân có ánh mắt tựa như con chim ưng đã chiếm giữ được con mồi. Francis phát hiện cậu đã tỉnh, thu lại đầu lưỡi rồi âu yếm liếm đôi môi của cậu.
Vừa rồi là nằm mơ…
Chính là câu nói này! Chính là nơi này! Freyr muốn gả làm cô dâu cho hắn, Francis trên chiến trường cố gắng sống sót, kéo thân thể đau đớn trở về để ‘cưới’ ta làm vợ, giết chết Maryanne, còn đem mình… Khảm thành tàn phế…
Vì cái gì! Mới trước đây chỉ tuỳ tiện nói ra một câu, thế mà Francis đã nhớ tới mười mấy năm liền!
Freyr nằm trên giường không nhúc nhích, trong lòng hối hận không thôi. Rõ ràng là không có lợi, nếu đã mất thì mất đi, Francis, anh nhất định sẽ ra toà án! !
“Freyr, có thể sẽ đau, nhưng này là vì muốn tốt cho bàng quang của em thôi….”
(bàng quang: bóng đái :”>)
Quân nhân cầm một câu kim khâu quần áo, dùng nó đốt vào ngọn nến sau đó chờ cho đầu kim đỏ lên, Francis cầm lấy xxx của cậu, lập tức đâm vào vảy kết một cách vô cùng chuẩn xác.
“A! ! !”
Đau! Đau quá! !Freyr giãy dụa thân thể, nhưng thân thủ của Francis phản ứng rất nhanh, lập tức đem kim rút ra còn mang theo một chút máu. Freyr mất cả tri giác mà run rẩy, một dòng nước tiểu từ từ tràn ra. ước cả sàng đan.
“Anh trở về sẽ đổi lại, bây giờ chúng ta ra ngoài, ở ngoài đó không được khóc nghe chưa?”
Đi ra ngoài? Ở bên ngoài sẽ có người cứu mình! Trong lòng cậu cảm thấy thật khẩn trương…
Francis đem cái vòng cho chó đeo vào trong cổ cậu còn tay hắn cầm xiềng xích, thân thể vô lựa của cậu từ từ chuyển động rồi trực tiếp xuống giường. Freyr vừa đứng lên lập tức đã bị dây xích kéo tới, cậu theo không kịp tốc độ của hắn nên chỉ có thể như con một con có bị ma xát trên mặt đất khiến cho miệng vết thương đau đến điên dại, đau đến tận xương tận cốt…
Sau khi ra cửa, Freyr dùng tay phải và chân trái để di chuyển. Suốt dọc đường đi khiến cho cậu hối hận tột cùng, trên đường có quân nhân binh lính đang báo cáo thứ gì đó cho Francis, bọn chúng đều chỉ dùng một loại ánh mắt cung kính mà không có chút hoài nghi nào, chỉ cúi đầu chào hỏi.
“Các chiến hữu thân ái của ta, ta mời các ngươi uống rượu, đến đây đi!”
Một đoàn lính Pháp vừa nghe câu này lập tức vui mừng theo sát bên Francis. Một đội quân nhân ở Marseilles đi lại trên đường cái, dẫn đầu là một tên đàn ông còn phía sau là một người tàn tật…
“Francis! Ngài có vẻ hơi quá đáng rồi!”
“Đúng vậy!”
Một người chỉ vào mũi hắn rồi nói những lời như vậy khiến cho không ít những người khác cũng phụ hoạ theo, đám lính vừa mới cùng Francis báo cáo lập tức bị hắn dùng ánh mắt hình viên đạn trừng nhìn, khiến cho cả nhóm không ai dám nói tiếp nữa. Francis tâm trạng đang rất tốt nên đã dắt Freyr đi vào quán rượu.
“Thượng uý Francis, sao ngài có thể…”
Ông chủ quá rượu hiện tại chòm râu đã hoa tâm nhưng vẫn khoẻ vô cùng, cánh tay lực lưỡng. Lão ngày xưa biết hai anh em hắn rất thân thiết, nhưng hiện tại lại giống như chủ nhân và nô lệ, một nằm một đứng.
“Ông chủ, đã lâu không gặp, ta đã trở về. Chuẩn bị cho ta một bàn bia!”
Mệnh lệnh của hắn không mang theo một chút độ ấm nào, đằng sau từng người lính đã vào quán vào chỗ, đều hô to cần bia. Lão cũng đành chịu đành phải kêu người hầu rượu chuẩn bị những loại bia tốt nhất. Francis ngồi ở trên ghế, còn cậu chỉ có thể nằm sấp dưới mặt đất tựa như một con chó đã bị lãng quên. Chân của hắn, cực kì tuỳ ý như muốn giẫm nát mái đầu của cậu, như đem Freyr trở thành một khối đá kê chân vô tri vô giác.
Từ quán rượu đi ra, thân thể của cậu đã muốn tên cứng, tứ chi như bị kim đâm hoàn toàn không có chút khí lực. Francis vẫn thô lỗ kéo cậu như cũ:
“Nhanh lên, con chó vô dụng!”
Freyr chỉ biết nhịn đau đớn mà theo sát Francis, đi qua đám người vẻ mặt của cậu thật chật vật như vừa bị đánh, bọn hắn dùng một loại vẻ mặt nhìn vào Freyr. Dù sao người nọ cũng là thượng uý cũng từng có một danh tiếng khốc liệt. Bây giờ có can thiệt chỉ có thể khiến cho cậu tổn thương càng nặng thêm…
“Đã có chuyện gì xảy ra sao?”
Francis thoải mái thưởng thức chén trà sau giờ ngọ, hài hước mình cảnh sát, bọn họ cũng không dám thờ ơ mà dung kính nói:
“À, thượng uý Francis, chuyện là như thế này, chúng tôi tìm thấy thi thể của cô Maryanne, bụng bị xé ra, chết vô cùng thê thảm…”
Cái gì? Maryanne? Đúng rồi! Ngày hôm qua chính Francis đã cầm tử cung của cô ấy…Anh là đồ giết người! Chính là hung thủ! Là hung thủ!
“A…ê a….a a …a (Anh ta chính là hung thủ giết người! Khốn nạn!)”
Freyr bị cắt đi đầu lưỡi nên phát ra thứ âm thanh mơ hồ không rõ. Francis đột nhiên dùng chân đá mạnh vào người cậu một cái, chân phải của hắn giẫm lên cổ họng cậu. Freyr ánh mắt trắng dã, thanh âm lập tức ngưng trệ…
Bị bắt đến một nơi nào đó, Freyr nghe được giọng nói ngọt nị của Francis:
“Vị phu nhân này, có thể cho tôi dùng ngựa của cô một chút không?”
Freyr hơi mở mắt phải, nhìn thấy người đánh xe là một bác gái lại còn mập, cũng chính là một trong đám trẻ con năm xưa đã bắt nạt cậu. vậy mà bây giờ đã biến thành một người đàn bà vừa xấu lại béo, còn đang mê mang nhìn Francis lịch lãm, kêu cô là phu nhân xinh đẹp…
“Đương nhiên rồi, thượng uý, đó là vinh hạnh của tôi…”
Người đàn bà mập nhanh chóng dẫn ra một con ngựa rồi móc vào xe, đứng ven đường. Francis đem dây xích của Freyr cột vào phía sau xe ngựa, còn hắn thì phóng một cách vô cùng đẹp mắt lên xe.
“Phu nhân, mau lên, chúng tôi có việc gấp phải về…”
Người đàn bà mập mặc kệ phía sau còn buộc thêm một người, rõ ràng là đang si ngốc nhìn thượng uý. Trên đường về nhà, từ phía sau xe ngựa truyền đến tiếng kêu gào thê thảm đến tê tâm liệt phế…
Anh hai…anh hai đã không còn như xưa nữa rồi, Maryanne bị giết, chém em bị thương nhưng đối với ả đàn bà xấu xí đó lại ân cần như vậy, còn ở nơi công cộng đánh đập em, dùng xe ngựa kéo em về nhà…anh hai…anh không thích em, anh rõ ràng không thích em! Anh hận em như vậy, hức hức…
Cảm giác phía sau giống như đang bốc cháy, nước mắt tràn ra khiến cho vết thương nơi mắt trái càng đau đớn kinh khủng. Thân thể của cậu run rẩy, bất chợt một cái ôm đầy quen thuộc phủ lên, sau đó thân thể như đang được nhấc bổng mang đi. Mãi đến khi chiếc cửa đã nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần vang lên một tiếng..
“Freyr, mắt trái em chảy máu rồi…”
Giọng nói quen thuộc văng vẳng bên tai, Freyr hơi hơi ngước mắt lên, hắn dùng khăn tay của mình lau lên mắt trái cả cậu, trên mặt là một màu đỏ bắt mắt, má cũng bị lau bởi vì nơi đó có nước mắt.
“Freyr, đau lắm sao? Để cho anh bôi thuốc…Đừng khóc nữa. Anh không có hứng thú với mụ già kia đâu, chuyện lúc trước ả bắt nạt em cũng không tính toán! Freyr, anh yêu em, anh thật sự rất yêu em Freyr…”
Trời ạ! Đây chính là anh hai vừa lãnh khốc vô tình khi nãy sao? Francis đột nhiên ôn nhu như cũ, cưng chiều Freyr đến nỗi buồn nôn, miệng hắn không ngừng nói những câu an ủi, đem cậu đặt trên ghế, sau đó hắn đi dọn dẹp nước tiểu trên ga giường rồi mới cẩn thận bồng cậu nằm lên, lấy thuốc mỡ từ từ bôi lên vết thương sau lưng cậu. Từng lời nói của hắn ôn nhu, ánh mắt cũng ôn nhu không khỏi làm cho ngừoi ta cảm thấy mình đang được yêu thương chiều chuộng. Gạt người, rõ ràng là gạt người!
Freyr gào to đẩy ngã Francis, nhưng hắn chỉ ôm chầm lấy cậu, mặc cho cậu đánh vẫn lặng im, cũng không có mắng cậu, so với lúc bên ngoài thì hoàn toàn khác nhau…Thật giống như một Francis khi trước, giống như một người anh từng bảo vệ cậu trước những kẻ bắt nạt.
“Freyr, đừng khóc, sẽ chảy máu mất, anh hai rất đau lòng…”
Hắn dùng tay gạt đi nước mắt cậu, ôm chặt một Freyr không cam chịu vùng vẫy, thôi quên đi, nếu hiện tại anh hai vẫn ôn nhu như thế, trước hết cứ hưởng thụ phần ôn tồn này đi, không chừng tới một lúc nào đó anh sẽ trở lại thành kẻ tàn nhẫn thô bạo thì nhất định sẽ không thể phản kháng. Nghĩ như vậy, Freyr yên lặng cúi đầu dựa vào cổ của hắn…