Huynh Trưởng Biến Thái

Chương 11: Chương 11: Nhật Kí Tàn Tật ( 2 )




CHƯƠNG 10 PN1: NHẬT KÍ TÀN TẬT ( 2 )

Francis được thăng làm thượng tá, ở Marseilles cũng có một ngôi nhà lớn cực kì…

Huy hiệu quân hàm trên vai cũng có thêm những vài cái, Freyr chỉ yên lặng không nói gì, tại sao một người như vậy lại có thể thăng quan?

Freyr khuôn mặt mờ mịt, quần áo có cũng như không, thân thể trần truồng chi chít những vết roi vô cùng rõ ràng. Francis đem đến một cái rương lớn, tay trái cầm dây xích thúc giục cậu như một con ngựa kéo thẳng lên xe, mọi thứ trong nhà đều được chuyển đi tất. Chỉ đáng thương cho Freyr, cậu tàn tật nên chỉ có thể sử dụng hai chi cố sức di chuyển, còn phải kéo một cái thùng xe thật nặng. Dọc đường không ít những người xì xào bàn tán nhưng không ai dám giúp cậu, Francis vung roi lên “Chát—” đánh thẳng vào người Freyr, khiến cho tấm lưng trần xuất hiện một vết đỏ tươi bắt mắt.

“Nhanh lên! Đồ con chó thối tha!”

Freyr cắn môi dùng sức kéo tới, phía trước hắn phong cảnh thật náo nhiệt, lính gác cùng các thiếu nữ đến chào hỏi hắn, một chút dư thừa cũng không buồn nhìn về Freyr tội nghiệp…Đường này tuy rằng không quá xóc nảy hơn nữa một lúc đã đến vườn hoa nhỏ sau đó băng qua cái đường dốc, Freyr nhìn thấy trên con dốc này đột nhiên tâm trạng lại lo âu tới cực điểm.

“Con chó ngu ngốc! Mẹ nó, cái gì cũng không biết, rốt cuộc phải để tao nghĩ biện pháp!”

Hắn giựt mạnh dây xích trong tay kéo Freyr đi qua con đường dốc, cậu nhanh chóng bị cái vòng trên cổ xiết đến nổi không thể thở được, còn phần eo kéo theo chiếc xe cơ hồ như muốn đứt ra

Người đàn ông buông tay ra, một roi lại lần nữa quất thẳng vào người cậu.

“Đi nhanh lên, phía trước chính là nhà…”

Lệ tràn khoé mắt nhưng cậu không dám để cho nó rơi xuống, mắt trái thế nhưng lại không đè nén được mà rơi xuống một giọtlàm máu, từng giọt nhỏ trên đường, vương đầy đất….Cuối cùng cũng đến ngôi nhà mới ở đó, Freyr mệt mỏi đến nỗi ngã thẳng xuống bãi cỏ phía trước sau đó bất tỉnh nhân sự. Cửa nhà ở đây rất đẹp, bên ngoài còn có một vườn hoa nhỏ và một ít bụi cây. Freyr không muốn đi nữa, nếu như Francis có đánh cậu cũng đã kiệt quệ sức lực…

Nhưng hắn không ra tay mà ngược lại còn ôm lấy cậu rồi đi vào căn nhà, nhẹ nhàng đến bên một chiếc giường mới, dùng chiếc khăn lau khô huyết lệ trên đôi mắt kia, hắn lấy ra một ít thuốc mỡ thoa lên người Freyr…

“Y y…a… y y? (Còn một ít đồ bị rơi bên ngoài?)

Freyr nhỏ giọng hỏi, cậu biết, vừa vào nhà Francis đã lập tức trở thành một người ôn nhu.

“Mất rồi thì thôi, chỉ cần em còn đang…”

Francis kích động hôn thẳng vào bờ vai của cậu, thế nhưng Freyr hoàn toàn không thấy chút cảm động —– bản thân đã tân tân khổ khổ kéo thật nhiều đồ vật đi như vậy mệt mỏi muốn chết, anh nói mất thì cứ mất được sao. Hung thủ đã giết chết Maryanne, em sẽ không tha thứ cho anh! Freyr đem mặt vùi vào gối không muốn nhìn thấy hắn nữa, bôi thuốc xong Francis đắp cho cậu một tấm chăn rồi lặng lẽ rời đi…

Nhà mới được bố trí xong, so với cảnh tượng ban đầu khác nhau hoàn toàn, phòng này rất đẹp, được ánh nắng mặt trời ấm áp xuyên qua chiếu sáng cả sàn nhà bằng gỗ. Nhìn ánh nắng chiếu vào cánh tay bị cụt của mình, phía trước da thịt co lại như đoá cúc biến dạng khiến cho Freyr không thể vui nổi.

Fancis đi giày quân đội gõ cộc cộc tiến vào phòng ngủ, nhìn thấy một Freyr đang đờ ra thì tiến tới vuốt ve mái tóc của cậu, sau đó lại cười thật tươi, so với ánh dương quang cũng giống nhau vô cùng:

“Ăn một chút gì đi…”

Một cái sandwich được đưa qua, dán lên cánh môi của cậu, đang đói bụng, Freyr ngay lập tức há mồm ngoạm ngay một ngụm lớn, thiếu điều cắn luôn đầu ngón tay của Francis, hắn nhìn Freyr ăn như lang hổ đột nhiên tâm trạng cũng theo đó mà tốt lên! Hắn chấm một ít bơ lạc, thừa cơ khi Freyr không chú ý liền đưa vào miệng cậu, một ngón tay không hề báo trước duỗi vào.

“Freyr, Freyr đáng yêu của anh, cô dâu của anh…động phòng với anh đi, anh sẽ yêu thương em…”

Mặt cậu một mảnh đỏ hồng, chuyện động phòng này không phải mới một hai lần nhưng ở nhà mới thì chính là lần đầu tiên. Thật ra cậu không thích làm vậy mới anh hai nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Mỗi lần làm có thể cậu sẽ thoải mái mà bắn trước, thế nhưng nếu bắn cùng nhau vết thương phía trước sẽ đau vô cùng. Bởi vậy cậu mới không muốn phải làm thường xuyên.

Francis không quan tâm những chuyện đó, hắn chỉ biết phải cải tiến chiến thuật. Đầu ngón tay thuần thục đâm vào sau đó thì rút ra, cứ như vậy sau một phút đồng hồ hắn mới đưa thêm ngón giữa vào, hai ngón tay vận động ở phía dưới khiến cho tiếng thở của hắn trở nên ồ ồ, hắn chăm chú nhìn thân dưới của Freyr mà hài lòng nâng khoé miệng.

“Đưa rộng chân ra, cô dâu của anh, Freyr của anh, em thật giỏi, phía dưới thật chặt…”

Freyr cố sống cố chết cầm lấy áo hắn, ánh mắt nheo lại còn hắn thì bò đến phía sau của Freyr, hậu huyệt một trận tê liệt, cái thứ côn thịt to lớn có chất bôi trơn từ bơ lạc đâm vào, cánh hoa nho nhỏ kịch liệt chống đỡ cũng trở nên trắng bệch. Freyr nhìn anh hai một chút, Francis và Freyr là hai anh em sinh đôi, thế nhưng hắn lại có một loại khí chất vô cùng ngang ngược, sau khi mặc bộ quân phục vào lại càng toát lên khí tức của một bậc vương giả, đẹp trai còn có thể đem đi so với Apolo không khác mấy, trên đời này không có người con gái nào có thể chống cự được vẻ đẹp của người đàn ông này, thế nhưng tâm ý của hắn sẽ không bao giờ đặt nơi bọn họ.

“Freyr, anh phải nói cho em….Maryanne là do anh giết, em nhìn thấy cái đó…”

Freyr giật mình ngẩn đầu, cậu hoàn toàn không ngờ tới hắn sẽ nói câu này.

“Em phải biết rằng, em là cô dâu của anh….Anh không cho phép, không cho phép bất kì một ả đàn bà nào dám động vào…Anh sẽ không đưa em cho bất luận một ai, em là của anh…của anh…”

Francis say sưa vận động, trong miệng nói ra những lời yêu ích kỷ, Freyr chỉ biết che miệng, cậu không đành lòng để Maryanne phải chết, nhưng đối với tình yêu này của anh hai thì thật sự vô phương mất rồi…Francis làm một cách thô lỗ, liên tục đâm xuống. Thể trọng của cậu vốn đã rất nhẹ, hiện tại còn mất đi một ít vị trí của cơ thể, Francis chỉ cần trực tiếp cầm lấy chân cậu là có thể hoàn toàn đem chỗ bí mật của cậu ra ngoài sáng nhìn thật rõ…Người đàn ông đem toàn bộ yêu thương đổ vào cơ thể của cậu, biểu tình gợi cảm kia mơ hồ như giết chết mọi thứ.

Lại qua một tháng, Francis mang theo Freyr đến một quán rượu thì gặp được gã trinh sát kia, xem ra gã muốn xen vào chuyện này, kết quả lại bị Francis đưa súng hỏi thăm. Vừa lúc đầu, Freyr hoàn toàn không để ý, cậu luôn cảm thấy đó chỉ là một người qua đường mà thôi, tự mình chịu ngược đãi thì mãi chịu ngược đãi, sẽ không có ai thay đổi được điều đó.

Kết quả Freyr bị Francis đá bay, sau đó thì bạo lực lôi trở lại, vùi xuống bàn, kẻ hèn mọn này co rúc vào một chỗ, trên vai nhận lấy sức nặng từ đôi chân kia. Cô gái trẻ đưa rượu đến bàn này, Freyr ngẩng đầu nhìn một chút, bởi vì cô gái ấy có nét tương tự như Maryanne, nếu như cô ấy còn sống, hiện tại cũng như thế này phải không?

Tay của hắn đột nhiên bóp lấy thắt lưng cô gái, người con gái nhìn thấy sĩ quan tức giận dùng vẻ mặt ôn nhu mỉm cười nhìn mình, lập tức kiểm soát không được mà mặt thoáng ửng đỏ. Một ít sĩ quan bên cạnh cũng thừa cơ đưa tay nhéo mông của cô một hai cái, khiến cho cô gái kia sợ hãi chạy đi, Freyr phía dưới chiếc bàn, nhìn thấy những ánh mắt của các cô gái chăm chăm nhìn vào Francis…

Ngực cảm giác như bị đè nén…thật khó chịu, đây là loại cảm giác gì?

Francis vẫn còn cười với cô gái kia, sau đó đột nhiên thay vào một ánh mắt lạnh lẽo như băng, ho khan một tiếng sau đó quay xuống bàn khạc ra một bãi đàm, chân đặt trên bờ vai của cậu cũng hạ xuống.

“Con chó của ta, mau liếm sạch bả đàm đó đi…”

Freyr hoàn toàn không thể từ chối, cậu chỉ có thể cúi đầu, liếm lấy bả đàm. Sau khi liếm xong, ngực lại bị đè ném đột nhiên được giảm bới….Đây là bởi vì sao?

Sau khi rời khỏi bàn rượu, Freyr bị Francis lôi ra khỏi quán, hai người đi dạo trên dường một cách lộn xộn, Francis thấy cô gái xinh đẹp sẽ đến gần, không có ai có thể chống cự được người đàn ông trước mắt, người người đều nhung nhớ, tay của hắn có mò vào phần eo của họ cũng sẽ không đẩy ra. Thế nhưng loại cảm giác bị đè nén đến khó chịu lại đến nữa. Freyr ép ngực xuống, cúi đầu, sắc mặt cũng trở nên tệ hại.

Hắn tạm biệt người con gái đó sau thì mang cậu trở về. Trong nhà, sẽ khó chịu đè nén toàn bộ được phát tiết, Freyr hung hăng đánh vào vai của hắn, thậm chí còn đánh vào mặt hắn. Thế nhưng Francis sẽ không bao giờ mất hứng, hắn chỉ lau đi vệt nước trên khoé mắt cậu, lau đi huyết lệ tuôn rơi.

“Freyr, bảo bối của anh, người yêu của anh, hoa hồng của anh, cô dâu của anh…anh yêu em nhất, yêu em nhất, cứ đánh anh thoả thích đi, đánh anh đi! Mệt rồi sao? Đừng khóc nữa, có anh ở đây, tiểu tâm can ạ. Đến đây, mở chân ra, Freyr dễ thương, anh sẽ bôi thuốc cho em…”

Bôi thuốc mở, hai ngón tay như hẹn mà đâm vào, dị vật trong thân thể không hề khiến cho cậu thống khổ, mà trước lại vô cùng thoải mái. Freyr nheo mắt lại, cả người vô lực khe khẽ rên rỉ, cảm giác khó chịu cũng theo đó nhạt đi, cậu chỉ còn hưởng thụ, hưởng thụ vui sướng mà Francis mang đến cho mình. Anh hai thật đẹp trai, anh ấy là của mình chứ không phải của đám đàn bà đó…

Cảm giác đè nén đột nhiên biến mất trong nháy mắt, Freyr cảm giác được điều đó, cậu dùng ngón tay viết vào lòng bàn tay của hắn một câu nói:

“Francis thích những cô gái đúng không? Tại sao không tìm họ?”

Francis ánh mắt có điểm tức giận, hắn nhìn chằm chằm Freyr, vô cùng nghiêm túc mà nói:

“Anh không thích đám khách quý chó má đó, anh chỉ thích cô dâu của anh…”

Một dòng nhiệt chảy vào trong tim, Freyr cắn môi dưới ép bản thân nghĩ tới ngày đó, Francis cầm về trên tay một nắm thịt, vẻ mặt tựa như một con quỷ vương vậy. Nếu như mình không nhớ đến điều đó, tức là bản thân đã tiếp nhận con người mang tội sát nhân này…

Ngày thứ hai, Francis vẫn lãnh huyết không ngừng, hắn dùng xe máy kéo cậu lê lết trên đường…Freyr không thể chịu nổi cảnh địa ngục sinh hoạt như thế này được, nhưng cho đến khi về nhà lại được hắn cưng chiều tới trời, vô pháp chấp nhận cũng vô pháp cực tuyệt.

Vậy thì bản thân mình bao giờ mới chết được đây? Đầu lưỡi bị cắt mất, đao kiếm đều bị Francis thu đi…Nếu như mình chết thì Francis sẽ như thế nào? Freyr nhìn vẻ mặt nôn nóng của hắn nên đè xuống mấy lời lẩm bẩm, Freyr gãi gãi tay của hắn, Francis lập tức tươi cười thật hiền lành, vuốt ve tóc cậu như một con búp bê mới mua…

“Không sao đâu, Freyr, tên trinh sát mất ngày trước đang nghe trộm chuyện nhà chúng ta…”

Francis cúi đầu ghé vào lỗi tai cậu nói với giọng rất nhỏ, Freyr vừa biết có người nghe trộm thì khuôn mặt đỏ như bị thiêu cháy. Francis đối với phản ứng này không được thoải mái lắm, hắn móc từ trong túi ra một cuốn ghi chép nhỏ, cuốn ghi chép này từ trước đến nay Freyr chưa từng nhìn thấy, nhưng mà cậu biết, đó chính là nhật kí biến thái của Francis!

“Freyr, ngày 19 chúng ta sẽ đến Lithuania…”

Lithuania? Cậu không biết đã xảy ra chuyện gì…

Sau khi bị đưa đến đó cậu mới biết được, thì ra đây là hầm nô lệ, còn có vô số các “chủ nhân” tụ tập từ Đông Âu đến đây, họ hầu như đều mang theo một “nô lệ” để tiến hành biểu diễn, dùng tiền để tiến vào bên trong “người tham quan” đều đeo mặt nạ ngồi thành một vòng xem “trò vui”, đám người hoan hô, còn có người trực tiếp móc vật kia ra bắt đầu bắn.

(Đoạn này có thể hơi khó hiểu, mình xin nói lại: Khách tham quan đến ngồi thành một vòng lớn, như đấu trường í, sau đó nô lệ ra biểu diễn giống như kích dục, khách sẽ móc JJ ra sau đó QT ) :v

Freyr thật sự rất sợ, cậu chưa từng trước mặt người lạ mà quan hệ với Francis. Cậu không muốn dùng cơ thể mình để biểu diễn, cũng không muốn cho người khác nhìn thấy thân thể của Francis….Bên kia có một đám quân Đức thân thể cường trái đang điên cuồng cưỡi lên người của thiếu niên Do Thái, bọn hắn ung dung đưa đẩy thân thể khoẻ mạnh, dùng thứ dữ tợn kia mà đâm vào hậu huyệt yếu ớt, còn có một tên người Mỹ, hắn mang theo hai nô lệ một nam một nữ, nhìn qua đã biết chính là người châu Á. Người nọ một trái một phải đang hôn điên cuồng lên “Hoả tiễn” nổi gân xanh tím sắc đưa lên trời…

Francis chỉ ôm hông của cậu mà không hề làm gì…nhưng mà, thật sự sẽ không làm sao? Freyr nhìn ánh mắt của hắn, trong ánh mắt đó Francis như sắp phát hoả đến nơi. Tên người Mỹ nhìn Francis như pha trò, rõ ràng là đang muốn khinh thường hắn.

“Thế nào, không có năng lực sao? Ngài biểu diễn đi chứ….”

Khách tham quan hô to khiến cho Freyr sự hãi, hắn thật sự muốn cho những người này xem cái đó sao? Francis đúng là đã làm, nhưng chỉ cho cậu liếm hai viên cầu thịt mà thôi, thế nhưng lại khiến cho Freyr thật thoải mái, vô cùng thoải mái, phía dưới cũng có chút phản ứng…

Từ Lithuania trở lại Pháp, Francis lập tức mắc vào một vụ kiện, tên trinh sát kia mang lịch sử ghi chép nói hắn bắt cóc, còn đứng trước mặt hắn tố cáo tội trạng. Freyr xấu hổ vô cùng, nhưng hơn bao giờ hết chính là nỗi sợ hãi, cậu không biết Francis sẽ xử lý gã trinh sát đó ra sao.

Francis vươn tay, kéo Freyr vào, một bên còn đang nghi hoặc, lẽ nào tên trinh sát đó thích Freyr? Lúc gã nói về cách nhìn của bản thân —– gã đã nhìn ra hắn yêu Freyr một cách vô cùng sâu đậm và mong muốn…những lời này có thể chạm đến trái tim của Francis, đồng thời có thể kích thích Freyr…nhất là câu nói cuối cùng “Có phải ngài muốn cho Freyr thích mình đúng không?”

Tôi? Tại sao lại là tôi? Lẽ nào anh hai không phải đã có được tôi rồi hay sao? Thì ra anh hai thật sự yêu tôi, anh ấy vẫn như lúc nhỏ mà thích tôi……Lẽ nào bởi chính vì thích tôi nên mới giết chết Maryanne? Nhưng tại sao chứ? Trinh sát nói Francis yêu tôi, rất rất yêu, cực kì yêu, yêu đến nỗi muốn chiếm giữ cả một đời…Anh hai, anh thật sự là người như vậy sao?

Francis thừa nhận hắn là hung thủ giết chết Maryanne, hơn nữa, tựa như ma xui quỷ khiến mà điên cuồng đem hết chuyện trước kia nói ra. Trong đầu cậu hiện lên những hình ảnh Francis đã ăn tươi nuốt sống thân thể của mình, vẻ mặt tựa như một con ác thú không được thoả mãn mà khiến cho khuôn ngực không ngừng run lên….Freyr khóc, cậu không hy vọng sẽ có một kết cục như thế này, cậu chỉ hy vọng có thể cùng anh hai, cùng Maryanne vui vẻ sống với nhau. Nhưng thì ra, thứ anh hai yêu, chính là một tình yêu vô cùng cực đoan như vậy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.