Hy Lạp Động Kinh Thần Thoại

Chương 76: Chương 76: Bí mật




Chuyện Hermes không muốn dự đoán vẫn xảy ra, vì Achilles xuất thủ, thay đổi thắng cục vốn đã định, làm rối loạn toàn bộ kế hoạch.

Đây không phải lần đầu tiên Achilles làm rối, mỗi lần chiến đấu đến thời khắc mấu chốt, hắn vẫn có thể giúp người Hy Lạp khởi tử hồi sinh. Chỉ cần có hắn tại, Troy không thể tiêu diệt toàn bộ người Hy Lạp…

Ai, tên đồ đệ này a, thật làm cho y vừa yêu vừa tức lại vừa bất đắc dĩ mà!

“Tại sao than thở ở chỗ này?”

Hermes quay đầu, Hades vừa xuất quỷ nhập thần hiện ra bên cạnh y, y đã quen loại cảm giác không chỗ nào không có này rồi, cũng không hề ngạc nhiên khi thanh âm đột nhiên vang lên nữa.

“Còn có thể vì cái gì…”

Hades vuốt vuốt hai đầu mi nhíu chặt của y: “Đừng vì chuyện này hao tổn tinh thần, dù sao đây cũng là chuyện của loài người.”

“Hades, ngươi có thể cho phạm quy một lần không?”

“Ta chờ những lời này của ngươi đã lâu rồi. Nói đi, muốn ta làm gì?”

Hermes “Xì” một tiếng bật cười: “Thì ra ngươi cũng không phải thiết diện như sơn a! Là như vậy, ta muốn ra khỏi thành, đi gặp Achilles.”

……….

Xử lý tốt chuyện thương binh, Achilles trở lại doanh trướng của mình.

Một ngày chiến đấu kéo dài, mãi cho đến đêm khuya, chung quanh vẫn tràn ngập luồng không khí đầy mùi huyết tinh.

Qua loa hất vài vốc nước lên mặt từ trong chậu, nước trong chậu lay động lăn tăn, không bao lâu lại trở nên bằng phẳng.

Achilles nhìn ảnh soi trong chậu: da tay ngăm đen, ánh mắt đỏ ngầu, chòm râu dài lỏm chỏm… Đây là một con thú sao?

Tại sao phải biến thành như vậy? Tại sao phải ở chỗ này?

Chỉ vì niềm tin chấp nhất trong lòng kia, chỉ vì bảo vệ lời hứa ban đầu, chỉ vì bóng dáng khắc sâu trong lòng không cách nào xóa nhòa kia…

Achilles hoài niệm đoạn năm tháng cùng nhau lưu lạc, lúc ấy hắn chỉ là một thiếu niên còn trẻ khí thịnh, đầy nhiệt huyết tràn ngập ước mơ, nhưng cuối cùng cũng bị y trị đến ngoan ngoãn…

Bóng người trong chậu dần biến thành gương mặt vừa quen thuộc vừa xa xôi nọ, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào, liền biến mất không thấy gì nữa.

Achilles phiền muộn đứng ở nơi đó, đột nhiên nghe thấy tiếng vang mành lều bị vén lên rất nhỏ, lập tức thu hồi cảm xúc, lớn tiếng hỏi: “Người nào? !”

Người tới mặc một bộ áo choàng màu đen có trùm đầu, khi y nghiêng đầu từ từ mở mũ trùm, Achilles ngây dại.

“Là ta, Achilles.”

Thẳng đến nghe thấy thanh âm ôn nhuận kia gọi tên mình, Achilles mới biết đây không phải là mộng, cảm xúc khó có thể ức chế nhất thời như nước thủy triều tràn ra, đi đến trước mạnh mẽ ôm lấy cổ y, nước mắt nóng hổi trong phút chốc tràn mi!

Mười năm rồi! Lúc trước chia li tại quán trọ nhỏ thẳng đến bây giờ, chớp mắt đã mười năm rồi!

Chuyện lúc trước hiện ra mồn một trước mắt, đã trải qua bao nhiêu tang thương đổi thay, Achilles vừa kích động vừa đau đớn, khóc òa như một đứa bé…

Hermes cũng ôm chặt lấy hắn, cảm nhận được trong lồng ngực hắn vẫn nhảy lên một trái tim hết sức chân thành, trách cứ trong lòng đối với hắn không dậy nổi, chỉ còn lại đau lòng mà thôi…

Ôm xong một hồi, Achilles mới lau khô nước mắt, quay đầu lại nhìn kĩ mặt Hermes.

“Sư phụ, ngài vẫn giống như trước, một chút cũng không thay đổi.” Achilles cười cười, cảm khái hàng vạn hàng nghìn, “Mà ta…”

“Ngươi từ một chàng thiếu niên nhiệt huyết biến thành nam tử hán chân chính!”

“Không, ta biến thành một tên sát nhân cuồng… Ta giết rất nhiều người Troy…”

Hermes vỗ vỗ vai Achilles: “Ngươi giết bọn họ là vì bảo vệ đồng bào bằng hữu của mình, ta không thể trách ngươi. Nhưng họ đang phạm một sai lầm đáng sợ, ngươi muốn theo chân họ cùng nhau làm sai hay sao? Achilles, ta từng nói với ngươi, cậy mạnh đấu độc cũng không phải là chuyện anh hùng nên nên, ngươi hẳn phải hiểu mình đang làm cái gì.”

“Ta biết, từng chữ ngài nói, ta cũng không quên! Từ trước đến giờ ta chưa từng vì tranh danh trục lợi, ta chỉ vì…” Achilles nghẹn ngào, nhẹ giọng và thâm tình, “Chỉ vì có thể nhìn thấy ngài.”

Hermes sửng sốt một chút, cúi đầu: “Thật xin lỗi, là lỗi của ta…”

Không phải không thừa nhận, qua nhiều năm như vậy, mình vẫn đang tránh né hắn, vốn tưởng như vậy có thể làm mờ nhạt nhiệt tình của hắn, ai ngờ thứ tưởng nhớ này, lại càng diễn càng liệt…

“Ngài nhớ ban đầu đã đáp ứng ta, muốn nhìn quốc gia dưới sự thống trị của ta một chút chứ?”

“Ta nhớ được, Achilles. Ta vẫn hi vọng ngươi có thể trở thành một vị quốc vương anh minh vũ dũng, để thần dân an cư lạc nghiệp, trở thành một vị anh hùng chân chính… Mà không phải lên chiến trường như bây giờ.”

“Ta biết rồi, ngày mai ta sẽ trở về.” Achilles đột nhiên nắm chặt tay Hermes, “Nhưng sư phụ, cùng đi với ta đi! Rời xa trận chiến tranh nhàm chán này, cùng ta đến một mảnh đất an tĩnh tốt lành đi!”

Loại cảnh tượng này giống như đã từng nhìn thấy, năm đó hắn chạy đến phòng mình tỏ tình, ánh mắt cũng rừng rực như lửa thế này, tay cũng giống như bây giờ, bởi vì khẩn trương mà khẽ run …

Nhưng mà, Hermes lấy động tác đồng dạng đáp lại hắn —— nhẹ nhàng mà rút tay ra.

“Achilles, ta sẽ đi, nhưng không phải là hiện tại. Ta không bỏ thànhTroyxuống được, ta muốn tận mắt nhìn thấy nó thắng lợi mới có thể rời đi.” Hermes cố gắng an ủi Achilles cô đơn, “Xin ngươi tin tưởng ta, ta nhất định sẽ đi !”

Achilles gật đầu, như nhau ban đầu tên kia trung thực học sinh, tuân theo mỗi một câu nói của sư phụ.

“Ta phải đi… Achilles, lên đường phải bảo trọng!”

“Sư phụ… Ngài nhất định phải tới tiễn!”

Hermes trịnh trọng gật đầu, mà sau đó xoay người vạch trần trướng mành, biến mất trong đêm tối mịt mờ.

Hermes vừa đi không lâu, ngoài lều liền truyền đến một thanh âm khác.

“Achilles, ca đã ngủ chưa?”

Achilles nhận ra là Patroclus anh em bà con của hắn, đúng lúc muốn đem chuyện ngày mai xuất phát nói cho nó biết, bảo nó tiến vào.

Patroclus đi vào doanh trướng, tâm sự nặng nề.

Khuya hôm nay, Agememnon mang theo các vị anh hùng Hy Lạp tự mình đến tìm nó, thỉnh cầu nó khuyên Achilles trở lại chiến trường.

Agememnon quỳ trên mặt đất, sám hối ngạo mạn và vô tri của mình, không nên ở thời điểm mấu chốt này gây ra xung đột, chỉ cần Achilles có thể trở về, gã nguyện ý nhường lại vị trí thủ lĩnh, để Achilles thống lĩnh quân đội Hy Lạp.

Patroclus kinh nghiệm sống chưa nhiều nghe được sám hối cùng hứa hẹn của Agememnon, trong lòng suy nghĩ lúc Achilles lên làm Thống soái sẽ tôn quý uy vũ ra sao, không chút nghĩ ngợi mà đáp ứng đi khuyên Achilles.

Nhưng ngay lúc nãy, khi nó tới gần lều Achilles, đã nhìn thấy một Hắc y nhân thần bí đi vào trước nó một bước.

Patroclus cảm thấy tò mò, muốn tới gần, lại bị một bức tường vô hình ngăn cách, làm nó nửa bước cũng khó nhúc nhích.

Không lâu sau, người thần bí kia rời khỏi doanh trướng, có thể là đi quá vội vàng, chưa kịp trùm mũ lại.

Patroclus thấy được gò má của y, không phải rất rõ, nhưng một loại trực giác kỳ quái làm nó hết sức khẳng định —— chính là người đó!

Người sau khi Achilles nhìn thoáng qua trên cổng thành Troy lúc trước, thì biến thành đào binh đáng sỉ nhục!

Người để Achilles làm ra đủ mọi hành động kỳ quái, thậm chí không tiếc đốt trụi cả miếu Thái Dương thần!

Người “Sư phụ” làm hắn nhớ thương, đau khổ truy tìm suốt mười năm!

Tellas đau lòng như cắt, Achilles nó sùng bái, lại sùng bái một người khác…

Đứng bên ngoài thật lâu, cho đến khi tất cả sức mạnh thần kỳ trói buộc y rời đi, Tellas mới nhớ tới lời dặn dò của Agememnon.

“Đã trễ thế này, tìm ta có việc sao?”

“Achilles, trở lại chiến trường đi! Ca nhìn biểu hiện hôm nay của mình dũng mãnh biết chừng nào, chiến sĩ trong quân doanh sùng kính ca biết bao! Chiến trường mới là nơi ca đạt được vinh dự, chỉ cần dẹp xong Troy, chúng ta chính là truyền kỳ!”

Achilles lấy một ánh mắt lạnh như băng nhìn vào đôi mắt tràn đầy tình cảm mãnh liệt của Patroclus: “Agememnon bảo đệ tới?”

” Đúng, hắn đã tới tìm đệ, sám hối thật nhiều trước mặt đệ. Hơn nữa ưng thuận hứa hẹn, chỉ cần ca có thể trở lại, tất cả quân đội Hy Lạp đề do ca chỉ huy!”

“Đó là một con rắn độc, ngươi cách hắn xa một chút đi!”

“Không sai, hắn là người ngạo mạn, nhưng thất bại làm hắn nếm hết đau khổ, giờ hắn rốt cục ý thức được tầm quan trọng của chúng ta, hiện tại đúng là thời điểm chúng ta đại triển thân thủ!”

Đổi lại lúc trước, Achilles nhất định sẽ nắm chắc cơ hội tốt ngàn năm một thuở này, nhưng hiện tại…

“Patroclus, chúng ta về nhà đi.”

“Cái gì…”

“Chúng ta trở về Argo đi! Ta hoài niệm hương bùn đất cố hương, còn ngọn núi nhỏ chúng ta cùng nhau chơi đùa…”

“Câm mồm !” Patroclus hét lớn, “Ca vẫn là Achilles đệ biết hay không! Achilles đệ biết là một nam nhân chí khí cao xa dã tâm bừng bừng, một lòng nghĩ làm anh hùng thiên hạ đệ nhất! Ca xem hình dáng hiện tại của mình ra sao… Ánh mắt chán chường tầm thường vô vi! Đã trở thành một nam nhân bình thường!”

“Patroclus, đệ nói cho ta biết, cái gì mới thật sự là anh hùng? Xông vào nhà người khác đốt giết đánh cướp, đạp lên một đống hài cốt, những thứ chiến lợi phẩm lóng lánh ánh vàng huyền diệu kia, đứng trên tường thành cao cao tuyên bố mình chinh phục Troy… Cái đó coi là anh hùng sao? ! vinh dự chó má như vậy, ta không cần!”

Sau một trận cải vả to tiếng, trong doanh phòng khôi phục yên lặng chốc lát.

“Ca biến thành như vậy… Là vì y sao?” Patroclus vô lực hỏi, “Ta cũng nhìn thấy, y tới tìm ca.”

“Đúng.” Achilles thản nhiên thừa nhận, ” trước lúc gặp được y, ta chỉ là một võ sĩ chỉ biết cậy mạnh. Là y cho ta biết sống yên tĩnh bình thản, cũng có thể là anh hùng… Là y thay đổi ta.”

“… Đệ thì sao?”

Đối mặt ánh mắt mong đợi của Patroclus, Achilles vỗ vỗ vai nó: “Đệ vĩnh viễn là hảo huynh đệ của ta, bạn tốt!”

“Huynh đệ… Bằng hữu…”

“Đi đi, bảo mọi người thu thập hành trang, ngày mai chúng ta cùng nhau về nhà!”

….

Bên này, Apollo nhận lệnh Zeus, đang ở trong thành Troy chữa thương cho Hector.

Apollo hóa thân thành đại phu, đắp thần dược lên bả vai bị thương của Hector, không bao lâu, đau đớn biến mất, vết thương khép lại, ngay cả vết sẹo cũng không thấy, cứ như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.

Hector giật mình cảm thấy người trước mắt không phải người thường, vội vàng đứng dậy từ trên giường, quỳ gối trước mặt Apollo.

” Thần linh nhân từ, ngài nhất định là tới giúp Troy bọn ta! Cầu xin ngài chỉ cho chúng ta con đường sáng, như thế nào mới có thể đi về phía thắng lợi?”

Apollon cũng không che giấu, hình hình trước mặt Hector: “Ta là Thái Dương thần Apollo, Zeus phái ta tới, ngài hi vọng các ngươi có thể có được thắng lợi! Ngày mai ngươi cỡi chiến mã mang theo quân đội, ta sẽ dùng bảo kiếm trong tay mở đường cho các ngươi, chỉ cần các ngươi theo kim quang đi tới, thắng lợi sẽ là của các ngươi!”

“Nhưng bọn hắn có Achilles không người nào có thể địch lại…”

“Điều này ngươi không cần lo lắng, ngày mai lúc hai quân giao chiến, hắn đã lên đường trở về Argo rồi.” Lúc này, phía sau Hector truyền đến thanh âm của Hermes, càng tăng thêm sự tin tưởng của hắn, “Ngươi chỉ cần toàn lực ứng phó là được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.