Hy Lạp Động Kinh Thần Thoại

Chương 77: Chương 77: Chuyển ngoặt




Ngày hôm sau trời vừa sáng, người Troy đã tập hợp lại, lần nữa ra khỏi thành tác chiến.

Hector nhảy lên chiến xa xung phong ra trận trước, vọt vào trận doanh Hy Lạp kinh hồn chưa định.

Người Hy Lạp thấy Hector hôm qua vốn bị trọng thương trong thời gian ngắn như vậy lại khôi phục như cũ, hơn nữa càng dũng mãnh hung hãn hơn, chiến đấu trong nổi khiếp sợ —— nếu không có thần linh tương trợ, làm sao có thể có kỳ tích phát sinh!

Sự thật chứng minh suy đoán của bọn hắn là đúng.

Thái Dương thần Apollo đang lao xuống từ đám mây, đứng giữa không trung, tay trái cầm kiếm vàng tay phải nắm lá chắn bạc, vì người Troy mở ra một con đường thắng lợi màu vàng.

Người Hy Lạp ngoài tử chiến đến cùng đã không có đường lui, trong bọn họ cũng có rất nhiều anh hùng thiện chiến có thể xuất chinh, dẫn theo binh lính xếp thành trận doanh, thề cùng người Troy đối kháng đến cùng!

Nhưng, người Troy vốn có thần linh che chở trước mặt, hành động của người Hy Lạp lần này không khác gì châu chấu đá xe.

Cuộc chiến tranh này cơ hồ là do Apollo chỉ huy chiến đấu!

Một mũi kiếm của Apollo, trên mặt đất liền xuất hiện kim quang chỉ có Hector mới nhìn thấy, hắn dẫn đầu quân đội chém giết dọc theo kim quang, đúng lúc đó chính là chỗ yếu nhất trong phòng thủ của trận doanh Hy Lạp, rất nhanh liền phá nát phòng tuyến của bọn họ!

Người Hy Lạp cũng không ngồi chờ chết, trong tiếng khẩu hiệu của tướng lãnh, lao cùng lúc phóng, vạn mủi tên tranh nhau bay, chi chít hướng về phía người Troy—— lúc này Apollo giơ bạc lá chắn phòng ngự lên, người Troy tựa hồ tâm linh tương thông với hắn, không hẹn mà cùng giơ tấm chắn co rút lại, làm những lợi khí kia đông đông đông bắn vào khôi giáp và tấm chắn.

Về cung tên của Troy đã lợi hại hơn rất nhiều, cơ hồ mỗi phát tên thì một gã người Hy Lạp liền té xuống, không bao lâu trên bờ cát tràn đầy thi thể.

Cùng thần tác chiến người Hy Lạp không có mấy phần thắng, không bao lâu liền phòng thủ không được nữa, dưới sự tấn công mạnh mẽ của Troy liên tiếp bại lui.

Người Hy Lạp dần dần thối lui đến phía sau tường rào, nơi này là bình chướng bảo vệ tánh mạng bọn họ .

Hector quyết định hôm nay nhất định phải nhất cổ tác khí diệt toàn quân Hy Lạp, hướng về phía bọn lính hô to: “Chúng ta có thần linh tương trợ , hôm nay chính là kỳ chết của người Hy Lạp! các huynh đệ Troy, đi tới! ! !”

Nói xong điều khiển chiến xa chạy về phía chiến hào, cứ như một con Liệp Ưng bổ vào đám thỏ chạy tán loạn, người Troy sĩ khí đại chấn, khí thế như cầu vồng mà đuổi theo!

Apollo đứng ở giữa chiến hào, giơ cây kiếm tràn đầy thần lực lên, bổ về phía nơi gần chiến hào, rãnh đất răng rắc một tiếng rồi sụp xuống, khe rãnh biến thành bằng phẳng.

Thái Dương thần vượt qua thông đạo trước, lại dùng lá chắn vàng đẩy ngã tường rào cao vút của người Hy Lạp, tường rào ầm một tiếng vỡ ra một lổ thủng lớn.

Mà kỳ tích bất khả tư nghị này, trừ Hector biết là chuyện gì xảy ra, nhân mã hai bên đều trợn mắt há hốc mồm nhìn bức tường che chắn người Hy Lạp cực khổ xây dựng tan nát trong nháy mắt.

Điều này làm người Troy càng tin tưởng có thần linh tương trợ, càng phát ra ý chí chiến đấu sôi sục; mà người Hy Lạp lại càng kinh hãi đảm chiến!

Người Troy như giẫm trên đất bằng vọt vào, người Hy Lạp trốn cũng không thể trốn tránh cũng không thể tránh, đành giơ kiếm lên đọ sức với địch nhân đáng sợ, bên thì đánh nhau, bên thì rút lui tìm kế sách.

Phía sau đã là chiến thuyền, Agememnon chạy trốn tới khe hở giữa các chiến thuyền, thấy đại thế đã mất không khỏi dâng trào bi thương, giơ cao hai tay hướng trời cao cầu nguyện: “Các vị thần vĩ đại a! Chẳng lẽ các ngài thật muốn xem chúng ta tha hương chết ở dị quốc sao? Cầu xin các ngài phát lòng từ bi, cứu lấy chúng ta a!”

Lời khấn cầu của Gã tựa hồ có ứng nghiệm, không bao lâu, một gã thần sử phụng lệnh Zeus đi tới chiến trường.

“Thái Dương thần điện hạ, Thần vương Zeus phái ta tới xin ngài trở về.”

“Tại sao? !” Apollo đang chiến đấu đến nhiệt huyết sôi trào, sao chịu dễ dàng thối lui chứ.

“Kỳ thật là do Thiên Hậu giám sát bên cạnh, nàng nói nữ thần Trí Tuệ hôm qua cũng chỉ giúp đến đây, cho nên ngài cũng không thể đi tới nữa. Thần vương vì công bình, xin ngài trở về hơn nữa không nên nhúng tay vào chuyện này.”

“Lão gia hỏa kia! Rõ ràng là đang đùa Lão Tử, làm như ta gọi là tới đuổi là đi hả? !”

Thần sử nhíu mày: “Xin hỏi, ta lấy nguyên văn chuyển đạt cho Thần vương sao?”

Apollo cắn răng: “Trở về thì trở về! Ta chỉ là kính lão thôi đấy!”

Nói xong thu hồi bảo kiếm cùng lá chắn thần, trăm điều bất đắc dĩ rời đi chiến trường.

Bên kia, là doanh trại Argo cách chiến trường khá xa.

Dưới mệnh lệnh của quốc Vương Achilles, mọi người đã thu thập xong hành trang, bắt đầu đem đồ vật mang lên thuyền.

Bọn họ thỉnh thoảng cũng quay đầu ngắm chiến trường tiếng giết rung trời nơi xa kia một cái, nhưng không ai dừng lại nghỉ chân quan sát, chỉ đâu vào đấy mà chuẩn bị xuất phát.

Vứt bỏ huynh đệ đồng minh không để ý, len lén thoát khỏi chiến trường về nhà, đối với những anh hùng Argo mà nói là có chút đáng xấu hổ; nhưng khi nghe quốc vương hạ lệnh xuất phát, từ đáy lòng bọn họ lại tuôn ra vui sướng khó có thể ức chế…

Trong mâu thuẫn hai tầng thế này, tất cả mọi người không dám hoan hô nhảy nhót, cũng không người nào nói không về, chẳng qua là an tĩnh mà chuẩn bị rời đi mà thôi.

Achilles đứng ở đuôi thuyền, nhìn hướng Troy, chỉ là trong lòng vẫn tồn tại quyến luyến không nguôi, nhưng không phải vì tòa thành kia, mà chỉ vì người hắn yêu còn ở trong thành.

Sư phụ, ngài nhất định phải bảo trọng!

Xoay người, Achilles ra lệnh một tiếng: “Chuẩn bị xuất phát!”

Đúng lúc này, một gã quan quân vội vã báo lại: “Patroclus không thấy!”

“Cái gì?” Achilles lấy làm kinh hãi, “Chuyện khi nào? !”

“Lúc điểm nhân số vừa rồi! Tìm khắp tất cả các thuyền, nhưng không thấy tung ảnh của hắn!”

“Tiểu tử thúi!” Achilles oán hận mắng.

Nhưng còn có tin tức gay go hơn, người hầu bảo quản vũ khí của hắn cũng chạy tới: “Chủ nhân! khôi giáp cùng bảo kiếm của ngài cũng không thấy đâu!”

Achilles nhìn nơi giết chóc xa xa kia, bất đắc dĩ nói: “Cùng theo ta xuống thuyền…”

Bên này, chém giết tranh đoạt chiến thuyền càng ngày càng kịch liệt, hai bên ngươi giết ta chém bất phân thắng bại.

Hector đại chiến say sưa, không ý thức được Thái Dương thần đã rời khỏi chiến trường.

Hector cùng anh hùng Hy Lạp Kloss đang giành nhau một chiếc chiến thuyền, chiến hơn trăm hiệp, vẫn không phân thắng bại.

Lúc này, người hôm qua phóng ám tiễn bắn Hector núp trong chỗ tối, quyết định lập lại chiêu cũ.

khoảng cách Lần này gần hơn, mũi tên kia nhắm ngay ngực trái Hector, hung hăng bắn tới —— thời khắc mấu chốt Zeus nhịn không được xuất thủ, hắn thừa lúc Hera không chú ý, dùng thần lực chặn ám tiễn lại, đánh nó gãy thành hai nửa.

Hector thấy phi tiễn (mũi tên đang bay) vô cớ rơi xuống giữa không trung, lập tức hiểu có thần linh tương trợ, lòng tin lại càng tăng, quay đầu lại giết chết tên phóng ám tiễn kia, vừa tác chiến vừa chọc tức: “Các ngươi nhìn xem! Thần linh chặn một mũi tên! Bọn họ là đứng ở chúng ta bên này !”

Hera phục hồi tinh thần cáu giận nói: “Đây là chuyện gì xảy ra? !”

Zeus buông tay ra: “Thì mũi tên kia chất lượng không tốt thôi mà.”

Hector vô cùng dũng mãnh rốt cục giết chết anh hùng Kloss, đốt lửa thiêu hủy chiến thuyền Hy Lạp này.

Hắn nhảy xuống thuyền, mục tiêu nhắm ngay chiếc khác cách đó không xa….

Lúc này, trong trận doanh Hy Lạp truyền đến tiếng reo hò rung trời, mà người Troy lại có vẻ hơi nhốn nháo lên.

“Achilles! Achilles! !”

Người Hy Lạp đang hô hoán Chiến thần bọn họ lấy làm kiêu ngạo, bọn họ tin tưởng chỉ cần hắn xuất hiện là có thể thay đổi hết thảy.

Hector lấy làm kinh hãi, Hermes không phải nói hắn sẽ không ra chiến sao?

Nhìn vóc người khôi ngô loang loáng kim giáp, tựa hồ là Achilles, nhưng, hôm nay nón trụ của hắn đội rất thấp nên không nhìn thấy mặt, hơn nữa bước đi cũng không vững vàng giống như trước…

Quên đi, trên chiến trường không nên suy nghĩ nhiều, tên kia đang giơ đao giết người!

Hector lập tức nhào tới, đở một kiếm kia, cứu ra một gã binh lính Troy suýt nữa bị giết.

Hai anh hùng vĩ đại nhất trong trận doanh của mình bắt đầu giằng co, tướng sĩ chung quanh thậm chí tự động nhường ra một mảnh đất trống, để bọn họ tiến hành một cuộc quyết đấu sinh tử!

Hector bình thường luôn bị khí thế bén nhọn của Achilles áp đảo, sợ hãi từ đáy lòng không tự chủ được dâng trào, nhưng đột nhiên hôm nay lại không cảm giác được khí thế kia, hơn nữa biết có thần linh đang âm thầm tương trợ, làm hắn có lòng tin có thể đánh bại vị đương kim anh hùng uy danh nhất thịnh trên đời này…

Hai bên cứ lạnh lùng giằng co như vậy, thử thăm dò thực lực của đối phương.

“Achilles” thiếu kiên nhẫn phát khởi công kích trước, mũi kiếm dồn thẳng vào cổ họng Hector, Hector không hổ là chiến sĩ đầy kinh nghiệm sa trường, lập tức dùng lá chắn ngăn trở một kiếm trí mạng này, nhanh nhẹn xoay người, tấn công vào mặt bên địch nhân—— “Keng”, một tiếng, mặc dù đánh trúng, cũng chỉ đánh tới kim giáp thần kỳ của hắn, hào phát vô thương (lông tóc không thương).

“Achilles” phục hồi tinh thần, lại phản kích, kiếm pháp tinh tế thân thủ nhanh nhẹn, nhưng tựa hồ bị đối phương xem thấu tâm tư, mọi lần đều bị Hector hóa giải.

Những chiêu thức này giống lúc hắn tác chiến ngày thường, nhưng Hector cảm thấy, thiếu một chút cái gì đó, cuối cùng mới hiểu được—— là sát khí!

Hector không biết Achilles hôm nay tại sao lại trở nên kỳ quái như thế, nhưng đây là một cơ hội tốt để diệt trừ kình địch, cho nên hắn không ngắm nhìn dò xét nữa, hóa phòng thủ thành tiến công!

Người từng chiến đấu rất khác biệt, kiếm thuật của họ có thể không hoa lệ nhất, nhưng ra chiêu thực dụng vung kiếm mạnh mẽ, vừa ra tay sẽ đưa người ta vào chỗ chết!

“Achilles” bận Chống đỡ, người trước mắt giống như một con cọp hung mãnh phát ra tiếng gầm thét đinh tai nhức óc vào hắn, mỗi lần đở kiếm của y, lòng bàn tay đều bị sức mạnh hùng tráng kia chấn động đến phát đau.

Hector càng đánh càng hăng, từng bước làm tan rả ý chí của đối thủ, từng bước ép đến tuyệt lộ…

Ngoài mặt hắn tiến công làm người ta hoa cả mắt, trên thực tế mục tiêu của hắn chỉ có một, nhắm vào mạch máu trên cổ của đối thủ…

“Achilles” mệt mỏi chống đỡ liên tiếp lui về phía sau, hắn phát hiện Hector toàn lực tiến công giảm bớt phòng thủ, lộ ra lồng ngực, nên một kiếm đâm tới ——

Ai ngờ đó là mưu kế của đối thủ, lúc “Achilles” một kiếm đâm tới, thân thể cũng nghiêng về phía trước mấy phân, lộ ra cái cổ…

trong lúc Điện quang hỏa thạch, Hector tránh được công kích của đối thủ, xẹt qua “Achilles”, một kiếm đâm cổ, hoàn toàn giết chết!

Máu tươi như suối trào ra, “Achilles” theo đó mà ngã xuống, mũ giáp cũng rơi xuống.

Mọi người định thần nhìn lại, lại không phải là Achilles!

“Patroclus ? Là Patroclus !”

“Biểu đệ của Achilles!”

Quả nhiên không phải là hắn…

Hector trong lòng dâng lên một nỗi thất vọng.

Có thể chính tay đâm anh hùng đệ nhất thiên hạ, là một loại vinh quang.

Nhưng nếu đệ nhất thiên hạ dễ dàng bị giết chết như vậy, cũng không gọi là đệ nhất thiên hạ rồi.

Nơi xa, Achilles chân chính đang bước tới.

Hắn không mảnh giáp, nhưng không người nào có thể ngăn, điên cuồng giống như một con sư tử khát máu.

Hector biết hắn là vì thi thể huynh đệ mà đến, cũng biết có hắn ở chỗ này, cuộc chiến hôm nay đánh không thắng nỗi.

“Rút lui.” Hector xuống một quyết định làm người ta bất khả tư nghị.

Nhưng, hắn vẫn dứt khoát mà thẳng bước rời đi.

Hắn và Achilles, đều cần yên tĩnh một chút.

Sau đó, đợi thời khắc cuối cùng đánh một trận!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.