Hy Lạp Động Kinh Thần Thoại

Chương 64: Chương 64




Chỉ mới một năm không thấy, người trước mắt lại tiều tụy đi rất nhiều.

Hình dáng ngũ quan vì gầy yếu mà có vẻ càng thêm góc cạnh rõ ràng, sắc màu xanh thẳm của đôi mắt đã bị hãm sâu vào, chỉ còn chứa đầy tịch mịch cùng u buồn.

Trong lòng Hermes dâng lên một trận chua xót, hắn từng là người đường hoàng không cách nào kềm chế a… Nhưng cảm giác trong lúc này, lại như một vị lão bằng hữu đang đau lòng, gặp lại tình nhân mà trở nên kích động.

“Hermes, ngươi có khỏe không?” Apollo vươn tay vuốt ve mặt y, rốt cục đã không giống trong mộng vừa chạm vào liền biến mất không thấy, vui mừng trong lòng quả thực khó nên lời, “Ngươi gầy, gặp rất nhiều khốn khổ sao?”

“Ta còn tốt…” Hermes không dám đối mặt ánh mắt của hắn, cảm giác tội lỗi tự nhiên sinh ra.

“Thật có lỗi, ta dùng phương thức thô lỗ như vậy mang ngươi tới đây, nhưng Zeus đã hạn chế tự do của ta, trừ thần miếu của mình ra ta không thể đến nơi khác của nhân gian, không thể không để tế ti chuyển cáo cho quốc vương nơi này… Thực xin lỗi, ta thật sự rất nhớ ngươi !” Apollo nói xong liền gắt gao ôm lấy Hermes, rốt cục hiểu ra y mới là cái mình yêu thương nhất, trong đầu tràn đầy hối hận, “Trước kia đều là ta không tốt, đều là ta không tốt…”

Cái ôm vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, trong lòng Hermes, đối với hắn đã không có hận, chỉ là loại tra tấn đã làm y đau đớn kịch liệt các đây rất lâu , tựa hồ cũng bị người kia mang đi rồi…

Hermes vỗ nhẹ lưng hắn, thản nhiên nói: “Qúa khứ đã qua thì cứ cho nó qua, ta tha thứ cho ngươi .”

Apollo chuẩn bị rất nhiều lời giải thích, lại bị y hời hợt sơ lược, vừa hưng phấn một trận, bỗng nhiên lại cảm thấy có chút không ổn, trên người y tản ra một hơi thở lãnh liệt, cái này trước kia y chưa bao giờ có, trong lòng không khỏi lắp bắp kinh hãi.

“Hermes…” Quay đầu cẩn thận nhìn hai mắt y, đôi mắt từng đưa tình ẩn tình đối với mình lúc này trở nên gợn sóng không sợ hãi, Apollo biết, đây không phải là ánh mắt tương ứng giữa tình nhân, lập tức liền nóng nảy, “Có phải cuộc sống thế gian quá cực khổ hay không? Ngươi đừng sợ, ta ngày mai đi cầu Zeus, thỉnh hắn đổi ta đi cho ngươi trở về, dù sao đây là trừng phạt ta phải chịu, không nên bắt ngươi tới chịu khổ thay ta.”

“Không phải…” Hermes cắn chặt hàm răng, tâm lý mâu thuẫn chiến đấu kịch liệt, cuối cùng vẫn tàn nhẫn mà quyết tâm, ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt hắn, “Apollo, chúng ta chia tay đi.”

Apollo ôm bờ vai y ngơ ngẩn một hồi lâu, một câu ngắn gọn kia như là tình thiên phích lịch (sấm chớp trời quang), nháy mắt đã đánh nát hắn đi.

“Vì cái gì?” Phục hồi tinh thần lại lo lắng hỏi, “Ngươi còn vì sự kiện kia oán hận ta sao? Ta thừa nhận là ta sai lầm, ta không nên lừa gạt ngươi, không nên xem nhẹ cảm thụ của ngươi… Mấy ngày này ngươi không ở bên cạnh ta, ta mới biết ngươi là thứ trọng yếu nhất của ta! Hermes, cho ta một cơ hội được không? Để ta bù đắp lại chuyện ngu xuẩn đã làm trước kia, ta nhất định sẽ hảo hảo quý trọng ngươi mà…”

“Không phải vì thế…” Hermes không đành lòng lừa gạt hắn, hướng hắn nói ra chân tướng, “Ta đã yêu người khác.”

Lúc này đây, chính là đả kích còn trầm trọng hơn, cũng là chuyện Apollo không muốn nghe đến nhất… Hermes của hắn, lại đi yêu một người khác ư?

“Chính là hắn sao?” Apollo nắm chặt cánh tay Hermes, lực đạo lớn đến mức làm y phát đau, cao giọng chất vấn y, “Ta ngửi được hơi thở hắn lưu lại trên người ngươi, các ngươi không phải đã…”

“Đúng vậy… Thực xin lỗi.”

“Ngươi… !” Apollo nâng nắm đấm phẫn nộ lên, muốn đấm vào mặt Hermes một cái, giơ lên một nửa rồi lại ngừng lại, run rẩy thủy chung đánh xuống không được, cuối cùng chỉ đành chậm rãi buông, “Ta làm như cái gì cũng chưa phát sinh, ngươi trở lại bên cạnh ta đi.”

Hermes lại lắc lắc đầu: “Trở về không được… Ta không thể lưu lại ở bên cạnh ngươi, trong lòng lại nghĩ đến người khác, như vậy đối với ngươi không công bình. Apollo, từ trước đến nay ta đối với ngươi đều thẳng thắn thành khẩn, không yêu chính là không yêu.”

“Ngươi nói thật là dễ dàng quá, một câu ‘không yêu’ liền phủ nhận hết tất cả! Ngươi đã quên lời thề lúc trước chúng ta lập nên sao? Ngươi đã quên ‘yêu’ trước khi đi đã cho ta sao? Chẳng lẽ tất cả những thứ này đều là giả? !”

“Không, là thật, ta không hối hận đã yêu ngươi… Cũng không hối hận đã yêu hắn.”

“Nhưng hắn có thể cho ngươi cái gì! Mấy ngày hôm trước hắn mới đi Olympia để đón Persephone rồi! Các ngươi không có khả năng cùng một chỗ đâu!”

“Ta biết… Nhưng ngươi không bóp giết được tình cảm đối với hắn…”

Nhìn vẻ mặt Hermes chấp nhất, Apollo đốt đỏ ánh mắt, phẫn nộ, ghen tị, bị người mình yêu sâu đậm phản bội mà thống khổ… Thiêu hủy tất cả lý trí của hắn, hung hăng nắm lấy cằm Hermes, bắt buộc y nhìn vào mình: “Rốt cuộc hắn dùng phương pháp gì mê hoặc ngươi, làm ngươi khăng khăng một mực như vậy?”

“Apollo, không cần truy vấn như vậy nữa … Thả ta đi đi.”

“Không, không… Thả ngươi đi ta liền không con cái gì nữa … Ngươi là của ta, chỉ có thể thuộc về ta!”

Apollo cúi đầu hung hăng chiếm lấy đôi môi của Hermes, bá đạo cướp đi hô hấp của y, đầu lưỡi xâm nhập miệng của y truy đòi.. Hết thảy những thứ này đều là của mình, ai cũng không thể cướp đi!

“Không… Ngô…”

Hermes lắc lắc cúi đầu tránh đi, lại bị hắn gắt gao bóp chặt hôn càng sâu hơn, trong ma sát đầu lưỡi bị cắt vỡ, hương vị tanh mặn lan tràn trong khoang miệng…

Nụ hôn kịch liệt làm dục hỏa của Apollo càng tăng lên, một cái đã đem y ấn ngã xuống tế đàn, hung hăng mà đè ép xuống, cuồng nhiệt mà cắn mút thân thể y…

“Dừng tay! Buông!” Hermes ra sức giãy dụa , “Không cần!”

“Không cần? Chẳng lẽ ngươi chỉ có thể với hắn hay sao? Ta thật muốn biết, hắn dùng phương pháp gì quyến rũ ngươi!”

Trong cơn lửa giận dữ cường bạo, Apollo đã đem quần áo của Hermes xé thành mảnh nhỏ, như đang hưởng dụng một con cừu con đang xích lỏa…

Hermes căn bản tránh hắn không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể từng bước từng bước đắm chìm…

Apollo tách hai chân y ra, trong khoảng khắc tiến vào, Hermes phẫn hận nhìn vào hắn một cái, rồi tuyệt vọng nhắm hai mắt lại…

Y đã vô lực vãn hồi trận cưỡng đoạt này rồi, y chẳng qua chỉ là một cống phẩm trên tế đàn mà thôi.

Cái côn thiết nóng bừng cứng rắn kia nặng nề mà va chạm vào, chẳng biết tại sao, đồng dạng đã từng được y tiếp nhận vào trong cơ thể, hiện tại lại không thể đem lại khoái hoạt cho y, mỗi một tế bào trên người đều bài xích vật kia, thầm nghĩ muốn đuổi nó ra khỏi người…

Thân thể không khoẻ sinh ra cảm giác đau đớn nóng rực, mỗi một lần thúc cũng giống như chịu tội, hai tay Hermes đẩy hắn ra, lại đổi lấy trừu sáp càng thêm mãnh liệt…

Apollo lại nhớ tới nơi quen thuộc này, thân thể y vẫn nhanh nóng ướt lên như vậy, trước kia bọn họ từng lưỡng tình tương duyệt mà hoan yêu nhiều lần, hiện tại y lại nhắm mắt không muốn nhìn mình một cái…

Tức giận, bi thương, không cam lòng… Trăm ngàn loại thống khổ tình tự quyện thành một đoàn, làm cho hắn hung hăng đè nặng thân thể dưới thân, giống như muốn vãn hồi, giống như muốn trừng phạt, cũng giống như là muốn tuyên tiết…

Vui thích ban đầu đã biến thành một trận chà đạp dày vò tàn khốc, đau đớn kịch liệt theo mỗi một lần va chạm truyền khắp thần kinh toàn thân, nơi đó như là gấm tơ yếu ớt, như là lại một chút bị vỡ ra…

“Không cần… Đau…”

Thanh âm Hermes trở nên mơ hồ, ý thức cũng dần dần tan rả, móng tay cắm thật sâu vào da thịt hắn, dần dần cũng trở nên vô lực, khi buông ra để lại vết trảo đỏ tươi…

Trận tra tấn trước mắt làm hắn càng nhớ lại sự ôn nhu của người kia, như là không khí và làn nước bao lấy mình, đáng tiếc tất cả đều đã mất…

Không sao cả, cái gì cũng không sao cả…

Sau một trận điên cuồng động đậy, Apollo rốt cục phát tiết ra, cảm xúc phiền nhiễu kịch liệt này của hắn chỉ một thoáng liền biến thành trống rỗng…

Nhưng rất nhanh, chỗ trống liền biến thành hư không, tịch mịch khôn cùng giống như thủy triều tràn vào.

Apollo gắt gao ôm lấy Hermes, nước mắt ngăn không được từng giọt từng giọt rơi xuống.

Từ lúc hắn chào đời đến nay, đây là lần đầu tiên cảm thấy thất bại thảm hại như vậy… Loại cảm giác này còn mãnh liệt hơn mất đi bất kì cái gì!

Người nằm trong lòng này, tác động đến tất cả hỉ nộ ái ố của mình.

Y là người đầu tiên dám cự tuyệt mình theo đuổi, y là người đầu tiên làm cho mình cảm nhận được sự sung sướng của tình yêu, y cũng là người đầu tiên… Chủ động hướng chính mình đưa ra lời chia tay!

Hắn kéo mình xuống thần đàn, trở nên giống y một phàm nhân đang khốn khổ vì tình… nhưng ngay cả như vậy, mình cũng không cách nào bỏ xuống được!

Hắn không thể trơ mắt nhìn Hermes biến thành của người khác, không thể…

Cúi đầu hôn nhẹ gương mặt thanh tú, ý đồ tìm về sự ôn tồn của ngày xưa:

“Hermes…”

Người trong ngực cũng không đáp lại, vẫn nhắm mắt im lặng.

“Hermes?”

Apollo lúc này mới phát hiện không thích hợp, nhìn kỹ, ở nơi bọn họ giao hợp, chảy ra một mảnh đỏ thắm…

“Hermes!!!!!!!”

……………………….

Yêu lệ xá, Niết bàn vô ưu.

Chủ nhân nơi này, khi Olympia đấu tranh để tranh giành quyền lực kích liệt nhất, đã lựa chọn theo lốc xoáy này rời khỏi, đi đến này nơi trong mắt chư thần là hoang vu, khai sáng một mảnh ranh giới thuộc về mình.

Nơi này không có phân tranh, không có ưu sầu, không có sinh tử… Thế gian vạn vật tự do tự tại sinh hoạt.

Nhưng gần đây, chủ nhân yêu lệ xá lại cảm thấy không sung sướng.

Loại tâm tình mất mác này trước kia chưa bao giờ có, cũng không biết là từ đâu mà tới, nhưng vẫn cảm thấy thiếu một thứ gì đó…

Minh hậu Persephone, im lặng bồi bên cạnh minh vương, thỉnh thoảng ngẩng đầu trộm liếc hắn một cái.

Thẳng đến hiện tại, nàng vẫn duy trì e lệ khi tân hôn, không thể tin nam nhân cường đại mà ôn nhu như thế, lại trở thành vị trượng phu của mình.

Dáng người hắn cao lớn vĩ ngạn làm cho người ta cảm thấy an toàn, hắn giơ tay nhấc chân đều lộ ra uy nghiêm vương giả, mà ngay cả khi hắn trầm mặc lạnh lùng, cũng làm cho người mê muội như thế… Rồi lại không dám tới gần.

Ở trong mắt nàng, trượng phu của mình là hoàn mỹ nhất, hắn thỏa mãn tất cả giấc mộng của mình đối một vị nam nhân thành thục… Nhưng mà, lần này quay về Olympia, buổi nói chuyện với mẫu thân lại làm cho nàng lâm vào hoang mang.

Thuần khiết như nàng, trước khi đi vào yêu lệ xá, căn bản không biết cái gì là chuyện tình nam nữ… khi mẫu thân hỏi đến chuyện đó, nàng lại toàn bộ chưa trải qua, điều này làm cho mẫu thân kinh ngạc không thôi.

Không thể phủ nhận, minh vương vẫn thực sủng ái mình, bất luận mình muốn cái gì, hắn đều nhất nhất đáp ứng.

Nhưng bọn họ vẫn phân phòng mà ở, bình thường cũng tương kính như tân… Tựa như hiện tại, mình hẹn hắn vào trong rừng tản bộ, hắn đúng giờ mà tới, nói chuyện với nhau vài câu sau đó lại trầm mặc thật lâu, sóng vai đi cùng một chỗ, nhưng nắm tay cũng không có nắm…

Persephone có chút mất mác, thậm chí trong lòng hoài nghi, không phải mình làm không tốt chứ?

Đang buồn rầu thì xuất hiện một khe nước chặn đường đi.

Hades ôm lấy thê tử nhỏ xinh, không cần tốn nhiều sức liền đi qua được, không cho nước chảy xâm nhập đến váy dài mềm nhẹ của nàng.

Dựa vào lồng ngực nở nang của hắn, lại làm cho tim Persephone nhảy lên thình thịch, chờ mong phát sinh chuyện tình càng thêm ngọt ngào…

Nhưng tới bờ bên kia, hắn lại đem mình thả xuống, tiếp tục yên lặng đi về phía trước.

Chính là như vậy, hắn vẫn duy trì một vị nam sĩ ứng với phong độ, lại cũng không đi xa hơn một bước nữa.

Persephone rốt cục nhịn không được, cố lấy dũng khí nhẹ nhàng mà lôi kéo ống tay áo của hắn.

Hades cúi đầu nhìn lại, thấy gương mặt thê tử đỏ bừng, hai mắt như nước mùa xuân liễm diễm, một biểu tình muốn nói lại thôi.

Lúc này với tư cách trượng phu, Hades biết thê tử đang chờ mong những thứ gì, đôi môi của nàng như đóa hoa ôn nhu, giống như mùa xuân đang bảo hộ lấy nàng, hết thảy đều thanh xuân tươi tốt như vậy… Nhưng đối mặt với những thứ này, mình lại không có cảm giác gì, không phải là chán ghét, nhưng thực sự cũng không thể nói là thích.

“Ta đưa ngươi trở về đi.” Hades thản nhiên nói.

“Ân, hảo…” trong lòng Persephone thất vọng nói không nên lời, nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài, giống một tiểu cô nương nhu thuận theo sát bước chân của hắn.

Giữa đôi lông mày của hắn, luôn luôn tồn tại một loại u buồn nhàn nhạt… Rốt cuộc là vì cái gì?

Hades đưa Persephone trở về, nhưng cũng không quay về tòa thành màu đen của mình, mà đi đến một tòa cung điện mới xây dựng phía sau núi.

Thủ hạ bọn hắn nói, đây là một cung điện mới mà gần đây hắn dùng thần lực tạo thành, nhưng mình cái gì cũng nhớ không nổi.

Cung điện không lớn, bố trí rất đơn giản, ấm áp… Rốt cuộc nó đang chờ ai tiến vào sống?

Chạm vào những đồ vật bên trong, cảm giác mất mác trong lòng càng sâu, trực giác tự nói với mình, chuyện này khẳng định có liên quan với hình ảnh đứt quãng trong đầu này.

Loại cảm giác này giống như bị lọt vào trong sương mù, làm cho Hades cảm giác rất không thích, tựa như bị người làm cho mơ mơ màng màng!

Hắn sẽ không để loại cảm xúc không minh bạch này lưu lại trong lòng, cái này không phù hợp với cá tính của hắn!

Hắn muốn nhìn rõ gương mặt mơ hồ kia, muốn biết mình vì ai mà thương tâm, muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì!

Hạ quyết tâm, hắn ly khai cung điện, ra hoa viên của yêu lệ xá, bay thẳng đến ánh sáng nhân gian!

Muốn tìm lại trí nhớ đã đánh mất, trước tiên phải điều tra căn phòng nhỏ khi hắn tỉnh lại đã thấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.