Hy Lạp Động Kinh Thần Thoại

Chương 63: Chương 63: thầy trò




Sau khi thầy trò ba người ra khỏi thành Sparta, vì thân thể Hermes chưa khỏi hẳn nên không thể đi xa, đành phải tìm một tiểu khách điếm tạm thời ngụ lại.

Paris tựa như từ thiên đường rơi xuống địa ngục, hắn còn trẻ không thể thừa nhận chênh lệch lớn như vậy, cả ngày không phải hướng về phía thành Sparta yên lặng ngẩn người, thì chính là đến quán rượu nhỏ uống đến say mèm.

Hermes biết cứ như vậy sẽ không ổn, chống thân thể suy yếu đến quán rượu nhỏ tìm hắn.

Liếc mắt một cái quét qua, liền thấy người này đang ở trong góc uống rượu giải sầu, thì thào tự nói vừa khóc vừa cười.

Hermes đi qua ngồi xuống, vỗ vỗ bờ vai hắn.

“Lão Đại, ” Paris mở to hai mắt lờ đờ mông lung, uống đến một nửa thanh tỉnh một nửa hồ đồ, “Ngươi cũng tới khuyên ta đừng uống nữa sao?”

“Không, ta tới cùng ngươi uống hai chén ấy mà.” Hermes rót đầy rượu vào chén của mình, “Nói thực nha, ta gần đây cũng thất tình.”

“Ân? Ngươi cùng ai… Ta như thế nào không biết vậy?”

“Trong lòng ngươi cũng chỉ có Helen, làm sao còn nhớ rõ lão Đại ta nữa chứ?”

“Nga…” Paris gãi gãi đầu, hai người đột nhiên có chủ đề để nói, “Vậy hai ngươi vì sao lại tách ra?”

Hermes uống ngay một ngụm rượu, nuốt xuống cũng chỉ cảm thấy đắng chát: “Hắn có lão bà.”

“Ha ha… Lão Đại! Không trách ngươi không có hứng thú với mỹ nhân, hiện tại ta đã biết… Lão bà liền lão bà thôi mà! Theo ta thấy chỉ cần là mình thích, cũng mặc kệ hắn có lão bà hay không…”

“Nhưng lão bà của hắn là muội muội của ta.”

Paris sửng sốt một chút, dừng tươi cười, yên lặng uống ngay một ngụm rượu.

Thật lâu sau, mới mở miệng nói: “Nhưng các ngươi thật tâm yêu nhau mà.”

“Đúng vậy a, nhưng vì thế mà có thể liều lĩnh yêu sao? Ở trên đời này, tình yêu là phải nhường đường cho rất nhiều thứ… Tựa như ngươi cùng Helen, quốc vương nói đúng, nếu nàng gả cho một phàm phu tục tử, những người cầu hôn khác sẽ không cam lòng nhất định sẽ gây chuyện khiêu khích…”

“Như thế nào lão Đại, ngay cả ngươi cũng không tin ta là vương tử thành Troy sao?” Paris cười khổ một tiếng, “Cũng đúng, có ai tin đường đường một vương tử của một quốc gia lại thấp hèn đến chăn dê cho người ta chứ! Ha ha ha… Thật sự là buồn cười!”

Paris cười ra nước mắt, lau lau mặt, ngửa đầu một cái đã đem cả bát rượu lớn òng ọt òng ọt uống một hơi cạn sạch.

Đặt ly rượu xuống, mặt càng đỏ hơn, say khướt vui cười nói: “Lão Đại, ta kể cho người một chuyện xưa về một đứa nhỏ không may mắn nha! Không phải nói ta đâu, mà là một thằng xui xẻo đệ nhất thiên hạ! Khi đứa nhỏ này sinh ra a, bộ dạng môi hồng răng trắng lanh lợi đáng yêu, cả nhà rất ưa thích hắn, đem hắn nâng lên đến bầu trời luôn, thổi phồng hắn là mỹ thiếu niên đệ nhất đương thời, cái gì tốt nhất đều cho hắn! Chỉ là năm mười tuổi ấy a, vận khí của đứa nhỏ này đã đi đến cuối rồi, phụ thân thỉnh một pháp sư xem tướng cho người nhà, pháp sư kia nhìn thấy đứa bé liền lắp bắp kinh hãi, nói đó là một yêu nghiệt a, nếu không đem hắn trừ bỏ, cả nhà mọi người đều sẽ gặp tai ương a! Ngày đó sau khi về nhà a, một nhà bắt đầu kinh sợ, một mặt thật sự đau lòng đứa nhỏ này, cùng lúc lại sợ hãi mình bị hắn làm hại. Vì thế mọi người liền nhân lúc đứa bé kia ngủ, lại bắt đầu mở hội nghị gia tộc, thương lượng có nên đem đứa bé kia giết đi hay không!”

Paris nói thật sinh động như thật, Hermes nghe được liền nhíu mày.

“Đứa bé kia lúc ấy còn rất rất nhỏ, trốn ở sau cửa một bên nghe lén một bên không ngừng run rẩy, chờ những vị đại nhân thương yêu hắn nhất đang đứng trong phòng quyết định vận mệnh của hắn… Cuối cùng cha mẹ vẫn không nỡ xuống tay, quyết định tìm một người hầu thân tín, đem đứa nhỏ này đưa đi càng xa càng tốt, để hắn vĩnh viễn cũng không trở về nhà được nữa…” Paris lau lệ quang trên khóe mắt, tiếp tục nói, “Lão Đại a, ta có thể chịu trách nhiệm nói cho ngươi biết, lúc ấy tiểu hài tử kia, một chút oán hận chi tâm đều không có, thật sự! Cha mẹ hắn đã rất nhân từ rồi! Hắn thậm chí còn cảm thấy chính mình đặc biệt anh hùng, hy sinh một mình đổi lấy một đại gia đình hạnh phúc an khang, đáng giá! Cho nên càng về sau bất luận hắn nhớ cố hương cỡ nào bất luận ăn nhiều đau khổ cơ nào, cho tới bây giờ cũng không nghĩ phải trở về! Chỉ là hiện tại… Nếu ta là vương tử Helen liền… Ha ha ha… Không nói không nói nữa …”

“Ngươi thật là vương tử thành Troy?” Hermes chính sắc hỏi, “Vậy ngươi nói cho ta biết, thành Troy tự hào nhất là cái gì nào?”

“Ha ha, lão Đại ta cho ngươi biết, cười đã luôn, người thành Troy tự hào nhất chính là tường thành bốn phía như ngục giam đem bọn họ nhốt lại đó mà… Nga còn có, trước kia nơi đó của chúng ta có một vương tử tên là Ganymede, bị một con ưng ưng lớn tha đi, nghe nói là bị thần vương Zeus coi trọng nga… Sau đó Olympia còn đưa tới lục con thần mã cho chúng ta, xem như sính lễ của vị vương tử này… Ngươi có mắc cười hay không, ha ha ha…”

Nghe đến đó, Hermes hút một miệng lãnh khí, nếu như nói tường thành Troy thế nhân đều biết, như vậy chuyện Zeus mang Ganymede đi, bí mật này tuyệt đối chỉ có thành viên vương thất mới biết được!

Hermes vươn tay, an ủi vuốt ve mặt của hắn: “Hài tử đáng thương…”

Paris mơ mơ màng màng cười cười, “Ba” một tiếng ngã lên trên bàn, rốt cuộc dậy không nổi.

Hermes lắc lắc đầu, chỉ đành trả tiền rượu, lưng cõng hắn trở về.

Paris ghé vào lưng Hermes, nghiến răng nghiến lợi mà nói mớ: “Ta hận các ngươi… Dựa vào cái gì các ngươi vinh hoa phú quý ta lại phải chịu tội… Là các ngươi từ bỏ ta…”

Mười ngày sau, Thành Sparta truyền đến tin hôn sự của Helen, nàng gả cho vương tử Menelaus tới từ Xipin

Tin tức này hoàn toàn cắt đứt hết thảy suy nghĩ mong nhớ của Paris, tâm đã chết, ngược lại không khóc cũng không nháo, bình tĩnh tiếp nhận sự thật này.

Thân thể Hermes cũng chậm rãi khôi phục, mọi người yên lặng thu thập hành lý, chuẩn bị ngày hôm sau rời khỏi nơi thương tâm này.

Nhưng ngay tại đêm hôm đó, tiểu khách điếm đột nhiên có một đám khách không mời mà đến xông vào, là bốn năm tên đại hán khôi ngô, cũng không quản chủ quán khuyên can, vừa tiến đến liền bắt đầu điều tra từng phòng từng phòng một.

Achilles cầm lấy kiếm đi ra xem tột cùng là cái gì, vừa ra tới liền theo đối mặt với bọn họ, đám võ sĩ hùng hổ kia vừa thấy Achilles, nhất thời kích động vạn phần, bùm một tiếng liền quỳ trên mặt đất: “Vương tử điện hạ! Chúng ta rốt cục tìm được ngươi a!”

“Albert, nguyên lai là ngươi…” Achilles nhận ra là thị vệ của phụ vương, “Các ngươi tại sao lại ở chỗ này?”

“Vương tử điện hạ, mau theo chúng ta về nước đi, quốc vương bệ hạ bệnh nặng, gấp cho đòi ngài trở về!”

Achilles vừa nghe, lòng nóng như lửa đốt: “Cái gì, phụ vương bị bệnh sao? !”

“Đúng vậy, quốc vương bệ hạ cần ngài cấp bách trở về chủ trì đại cục, thỉnh ngài lập tức theo chúng ta trở về!”

Achilles trong lòng tuy lo lắng, nhưng lại có chuyện dứt bỏ không được, ngẩng đầu nhìn thoáng qua phòng Hermes, rồi hướng bọn họ nói: “Các ngươi cũng mệt mỏi, trước đi nghỉ ngơi đi, ngày mai rồi tính tiếp.”

“Chỉ là…”

“Đi đi.”

Các võ sĩ thấy vương tử kiên trì, đành phải lui ra, tạm thời ở lại khách sạn này một buổi tối.

Khi đêm khuya, Achilles thấy trong phòng Hermes đèn vẫn còn sáng, nhẹ nhàng mà gõ gõ cửa

Cánh cửa rất nhanh liền mở ra, Hermes cười với hắn, nói: “Vào đi, ta cũng muốn đi tìm ngươi.”

Hai người vào phòng ngồi xuống, Achilles yên lặng trong chốc lát, sau đó nói: “Sư phụ, ta có thể phải đi về rồi.”

“Ta biết, đi đi.”

Achilles lại trầm mặc một chút, đột nhiên, như là cổ lấy dũng khí, mạnh cầm lấy tay Hermes: “Sư phụ, ngươi theo ta đi đi!”

Hermes thản nhiên nở nụ cười: “Ta không thể.”

“Vì cái gì?”

“Các ngươi cần dùng roi thúc ngựa chạy trở về, thân thể hiện tại của ta chịu không nổi.”

“Ta có thể lưu lại hai tên thị vệ hộ tống ngươi chậm rãi đi ở phía sau mà.”

“Không được, ta còn có nơi khác muốn tới…”

Achilles nóng nảy, không chút nghĩ ngợi thốt ra: “Sư phụ, ta thích ngươi! Ta không muốn rời khỏi ngươi!”

“Achilles…” Hermes nhìn chăm chú tiểu tử huyết khí phương cương này, cười cười xin lỗi, “Ta chỉ có thể tiếp nhận tình cảm sư đồ giữa hai chúng ta mà thôi, còn những thứ khác… Ta không cấp được cho ngươi.”

Ngọn lửa nhiệt tình trong mắt Achilles lập tức bị nước lạnh dập tắt, quang huy lóe ra dần dần u ám đi.

“Achilles, ngươi còn nhớ mục đích lúc trước đến chỗ ta học tập không?” Hermes vuốt ve mái tóc Achilles như một đệ đệ mà mình yêu thương, “Ngươi muốn thành làm một anh hùng trí dũng song toàn, ngươi muốn làm một vị quốc vương tài đức sáng suốt có thực lực, hiện giờ ngươi đã có được hết thảy các điều kiện, hãy dũng cảm mà đi thực hiện giấc mộng của mình đi, quốc gia cùng nhân dân của ngươi cần đến ngươi! Về phần tình cảm như lời ngươi nói, xin hãy giữ nó cất giấu kĩ dưới đáy lòng đi, đừng cho nó ràng buộc cước bộ tiến bước của ngươi, khi qua được rào cản này, ngươi sẽ phát hiện phía trước sẽ có những thứ tốt đẹp hơn nữa đang chờ ngươi.”

Ánh sáng vàng của ngọn nến lay động, chiếu sáng vào gương mặt của Achilles, tỏa ra một loại ánh quang ấm áp, như một dòng nước sáp nhập vào nội tâm Achilles.

Achilles nhìn nhìn, hốc mắt có chút nóng ướt, mình vẫn không đủ cường đại, không xứng với người tốt như hắn…

Chậm rãi buông lỏng bàn tay bị nắm chặt của Hermes ra, lại đem hắn yên lặng đặt vào trong lòng, ở nơi đó hắn tồn tại như một vị thần, không người có thể thay thế được!

“Sư phụ, nếu ta lấy thân phận đồ đệ mời ngươi đi đến Argo, ngươi sẽ đến chứ?”

“Chờ ngươi lên làm quốc vương, đem quốc gia yên ổn an bình, ta liền đi đến đó nhìn ngươi.”

“Hảo, một lời đã định! Ta nhất định thống trị quốc gia thật tốt, đón ngươi qua để xem đồ đệ ta có bao nhiêu uy phong đó!”

“Ta tin tưởng ngươi nhất định có thể làm được! Thời gian không còn sớm, đi về nghỉ ngơi sớm một chút đi…”

“Ân…” Achilles đứng lên, đột nhiên mở hai tay ra ôm lấy Hermes, “Sư phụ ngươi nhất định phải chờ ta, chờ ta trở nên càng mạnh hơn nữa!”

Hermes vỗ vỗ bờ vai hắn: “Ngươi chính là anh hùng cực mạnh!”

Sáng sớm hôm sau, Achilles liền cùng bọn thị vệ một đường khởi hành trở về Argo.

Hermes cùng Paris nhìn theo bọn họ, một trận bụi mù qua đi, chỉ còn hai người ở lại.

“Đi thôi.” Hermes vỗ vỗ lưng Paris, “Hiện tại chỉ còn chúng ta anh không ra anh, em không ra em .”

Paris cười khổ một tiếng: “Cuối cùng ở bên cạnh tacũng chỉ có lão Đại ngươi a.”

“Có đặc biệt tưởng nhớ nơi nào hay không?”

“Không có, đi đến chỗ nào thì hay chỗ đó đi.”

“Vẫn là làm một người lưu lạc tự do tự tại thoải mái a!”

Hai người cứ như vậy không có mục đích đi về phía trước, Paris mười bước lại quay đầu lại, vẫn lưu luyến không nỡ rời xa.

Một ngày biếng nhác mà đi, sau đó nhìn lại, lại không đi được bao nhiêu đường.

Mặt trời cũng muốn xuống núi, hai người chuẩn bị tìm một chỗ cắm trại một đêm.

Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa ù ù, như có một đàn ngựa hướng về phía họ chạy tới.

Rất nhanh bọn hắn liền đi tới trước mắt, hai người vừa định tránh đi, người dẫn đầu lại nhìn thấy hai người bọn họ, ghìm ngựa ngừng lại.

Tập trung nhìn lại, người cưỡi ngựa lại chính là người vừa trở thành trượng phu của Helen công chúa, vương tử Menelaus, thật sự là oan gia ngõ hẹp mà!

Kỳ quái, hắn vừa đại hôn xong, hiện tại đáng lẽ phải cùng thiếu nữ xinh đẹp vui vẻ bên nhau, như thế nào lại chạy đến nơi hoang giao dã ngoại này?

Paris nghĩ thầm, mục đích nên đạt tới hắn đều đạt rồi, không lẽ là tới giết người diệt khẩu? !

Không ngờ Menelaus lại không thèm nhìn Paris một cái, chỉ nhìn thẳng vào Hermes bên cạnh hắn: “Ngươi có phải tên là Hess hay không?”

Hermes cũng không biết bọn họ có ý đồ gì, đành trả lời thật với hắn: “Đúng vậy.”

Menelaus không nói hai lời, liền có ý ngầm liếc nhìn thủ hạ một cái: “Đem hắn mang đi!”

Bốn năm tên võ sĩ phía sau xoạt xoạt nhảu xuống ngựa, ra tay động thủ với Hermes.

“Các ngươi muốn làm gì!”

“Mời ngươi trở về làm khách!”

Hermes sao có thể đáp ứng, hai bên cứ như vậy mà đánh nhau, hai người ra sức chống cự, thừa dịp có khe hở liền hướng đường nhỏ chạy, ngựa ở phía sau hồ hởi truy cản.

Hermes giàu kinh nghiệm trốn vào trong rừng rậm, tả đột hữu lủi liền biến mất.

Paris lại không may mắn như vậy, chạy không được bao xa đã bị bọn họ bắt được .

Paris đáng thương bị bọn họ ấn trên mặt đất ra sức đánh một trận, tiếng kêu thảm thiết vang vọng rừng cây.

“Dừng tay!” Hermes đành phải chạy trở ra, giận dữ hét, “Thả hắn, ta và các ngươi đi!”

“Lão Đại…”

Đám võ sĩ dã man kia lúc này mới buông tha cho Paris, dùng bao bố chụp lấy Hermes, khiêng lên lưng ngựa nghênh ngang mà đi.

Hermes bị xóc nảy trên ngựa trước mắt một mảnh hắc ám, đầu óc lại càng không ngừng vận động, nhưng vẫn thật sự không hiểu, đám người kia bắt hắn làm gì, đành phải bảo trì thanh tỉnh, xem chuyện mà chạy.

Phân không rõ phương hướng, cũng không biết bị mang tới chỗ nào, ước chừng một giờ sau, đàn ngựa rốt cục cũng dừng lại.

Hermes bị một gã tráng hán khiêng lên, như là đi lên bậc thang cao cao, tiến vào một căn phòng.

Bậc thang có tất cả bốn mươi tám bậc, bậc thang càng nhiều, liền chứng minh công trình kiến trúc ở đây càng hùng vĩ, mình hẳn không bị đưa vào ngục giam… Nhưng đây là đâu chứ?

Tráng hán bước vào phòng vài bước liền ngừng lại, nói với người bên trong: “Tế ti đại nhân, cống phẩm đã đưa đến.”

“Tốt lắm, nhanh chóng đưa đến tế đàn dưới mặt đất đi.”

Tế ti? Cống phẩm? Tế đàn? … Nơi này là thần miếu? !

Con bà nó! Vị thần nào to gan như vậy, cũng dám bắt lão tử đi làm cống phẩm? !

Hermes cảm giác lại đi qua một cầu thang thật dài, lần này vẫn là đi xuống, đi tới nền đất rất sâu bên dưới.

Sau khi đem hắn bỏ vào tầng hầm ngầm trống trải, tráng hán tháo bao bố trên người hắn xuống rồi rời đi, cửa đá tầng hầm cũng ầm vang một tiếng đóng lại.

Hermes mở mắt nhìn chung quanh bốn phía, đây là một tế đàn hình tròn, chung quanh đốt rất nhiều đèn chong hỏa như huỳnh hỏa trùng( con đóm đóm), tế phẩm cao cấp cống hiến cho thần sẽ bị đặt ở trong này, chờ thần đến hưởng dụng.

Hermes tìm tòi dấu hiệu của thần miếu này, lúc này, từ góc phòng truyền đến tiếng bước chân chậm rãi, từng tiếng từng tiếng tới gần về phía mình…

Hermes quay đầu về phía tiếng động, trong bóng đêm lộ ra một đạo bóng dáng cao lớn, dần dần đi đến nơi sáng…

Hết thảy đều rất quen thuộc, Hermes ngừng hô hấp lại, mở to hai mắt nhìn hắn từng bước từng bước đi về phía mình.

Hắn rốt cục đứng lại trước mắt, hai người cứ như vậy nhìn nhau, trăm ngàn tư vị tràn vào trong lòng, trong khoảng thời gian ngắn lại không biết nói gì.

Dường như đã qua mấy đời, thoáng như đặt mình vào trong mộng…

Hồi lâu, Hermes mới gian nan cố nói ra tên hắn: “Apollo…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.